Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam bằng vẻ không thể tin nổi: "Anh thật sự đồng ý ly hôn?" "Nhất định phải gọi lúc nào đến lúc đó." Tô Khánh Nam bổ sung. "Nếu là lúc tôi đang làm việc thì sao?" Bạch Nguyệt vẫn cảm thấy hơi khó tin. Hắn đột nhiên lại đồng ý ly hôn với cô như vậy, hơn nữa còn là trong tình huống cô uy hiếp không thành công. "Tôi sẽ tìm cô lúc cô không phải đi làm." Tô Khánh Nam trầm giọng đáp. "Muốn duy trì bao lâu?" Bạch Nguyệt cẩn thận hỏi tiếp. "Cô không có quyền thương lượng thời gian với tôi. Đến khi tôi chán thì thôi. Tất nhiên cô cũng có thể chọn không ly hôn." Tô Khánh Nam nhếch miệng, ánh mắt lạnh lẽo: "Tốt nhất là cô đồng ý đi, bởi vì bây giờ tôi không muốn ly hôn đâu." "Đồng ý, tôi đồng ý. Bây giờ đến cục dân chính ly hôn, tôi có thể ra đi tay trắng, tôi mang sổ hộ khẩu đây rồi." Bạch Nguyệt lập tức đồng ý. Quảng cáo (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trong lòng Tô Khánh Nam dấy lên cảm xúc mất mát khó tả, hắn đi lên trước. truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên Bạch Nguyệt cứ đi theo sau như sợ hắn hối hận. Tô Khánh Nam trở về biệt thự lấy sổ hộ khẩu, giấy chứng nhận kết hôn. Bầu không khí trong xe yên tĩnh dị thường. Càng đến gần cục dân chính, hắn càng phát hiện ra mình không muốn ly hôn chút nào. Sau khi ly hôn với hắn, cô sẽ lấy một thằng đàn ông khác, trở thành vợ và sinh con cho thằng đó. Tô Khánh Nam càng nghĩ càng thấy khó chịu. "Sau khi ly hôn cô sẽ không kết hôn liền đấy chứ?" Tô Khánh Nam lạnh lùng hỏi. "Không đâu." Bạch Nguyệt nói một cách chắc chắn. Tô Khánh Nam nhìn sang Bạch Nguyệt. Cô dịu dàng, tĩnh lặng, ánh nắng hắt lên gò má cô khiến bóng hình cô như một viên ngọc lặng lẽ tỏa sáng, làm cho lòng hắn thấp thoáng rung động, như có những gợn sóng lăn tăn. Thực ra Bạch Nguyệt rất xinh đẹp. Đây cũng là lý do mà lần đầu tiên gặp cô, hắn đã quyết định lấy cô chứ không phải Hình Cẩm Nhi. Có điều hắn không ngờ cô lại không có chút giá trị nào trong lòng Hình Bắc Xuyên. "Nếu tôi nói sau này tôi sẽ không chơi gái nữa thì sao? Cô có còn muốn ly hôn với tôi không?" Tô Khánh Nam hỏi. Vừa thốt ra hắn lại buồn bực. Câu hỏi như vậy khiến hắn trở nên hèn kém, hắn phải là kẻ ngạo mạn ngông cuồng, tự cao tự đại. "Đùa thôi." Tô Khánh Nam bổ sung. Nói xong, hắn lại càng hối hận hơn. Không chừng Bạch Nguyệt sẽ đồng ý không ly hôn nữa thì sao? Hắn lại chặn lại tất cả đường lui rồi. Lát sau, hai người đã đến cục dân chính. Tô Khánh Nam đi theo sau Bạch Nguyệt bước lên bậc thang, trong lòng dấy lên nỗi hoảng hốt không rõ vì sao. Vào thời khắc cuối cùng, hắn muốn thể hiện mặt tốt của mình: "Cô không cần ra đi tay trắng, tôi sẽ sang tên căn nhà tôi đang ở bây giờ cho cô, còn cho cô thêm 3 tỷ rưỡi, cô có thể sống tốt hơn một chút." "Không cần, tiền của anh cũng không phải từ trên trời rơi xuống." Bạch Nguyệt từ chối. Tô Khánh Nam nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt. Hắn hy vọng lúc này Bạch Nguyệt sẽ vòi tiền hắn, như vậy hắn mới dễ chịu hơn một chút. Cô cũng có thể phá vỡ hình tượng cao thượng thanh nhã của cô trong lòng hắn. Nhưng không. Cô chẳng đòi hỏi gì cả, thậm chí đến cả phí đền bù tuổi xuân cô cũng không cần. "Cô bướng bỉnh như vậy đối với cô mà nói chẳng có gì tốt cả. Cho cô thì cầm đi, hiểu chưa?" Tô Khánh Nam bước nhanh đến chỗ cô. Bạch Nguyệt mỉm cười: "Chúng ta luôn dùng đôi mắt của mình để nhìn nhận vấn đề, nhưng lại không hề biết người khác muốn gì. Cảm ơn ý tốt của ngài Tô, nhưng tôi thật sự không cần." Xưng hô xa cách như vậy thật sự khiến hắn khó chịu trong lòng. Tô Khánh Nam đưa giấy chứng nhận kết hôn qua cho nhân viên làm việc một cách rất dứt khoát, nói với vẻ thờ ơ: "Chúng tôi muốn ly hôn." "Có thỏa thuận ly hôn không?" "Không, tôi ra đi tay trắng." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói. Nhân viên làm việc nhìn Bạch Nguyệt với vẻ kỳ lạ, rồi lại nhìn sang Tô Khánh Nam. Bạch Nguyệt trông rất gọn gàng, cô không trang điểm, chỉ là đôi mắt còn hơi sưng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Còn Tô Khánh Nam thì rõ vẻ hư hỏng vô lại, hắn nhíu chặt mày, trông có phần mất kiên nhẫn. Hắn nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn mà trong lòng như bị vặn xoắn, đau đớn khó chịu. Hắn không muốn ly hôn, không muốn ly hôn, không muốn ly hôn. Trái tim và lý trí không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ này, cơ thể lại như bị điểm huyệt, không nhúc nhích nổi. Nhân viên công tác đưa vài tờ đơn ra, nhắc nhở: "Ký tên vào đơn này. Nghĩ kĩ đi rồi hẵng ký. Ký xong thì trong vòng nửa tiếng sẽ lấy được giấy ly hôn, hai người sẽ không còn quan hệ gì nữa." Bạch Nguyệt nhận tờ đơn, dứt khoát ký tên mình lên. Tô Khánh Nam thấy cô ký dứt khoát như vậy thì trong lòng có cảm xúc kỳ lạ, hắn cũng ký tên mình lên. Bạch Nguyệt đưa tờ đơn cho nhân viên công tác. Tô Khánh Nam do dự một lát. "Anh có đưa đơn không?" Nhân viên công tác hỏi Tô Khánh Nam. Đầu hắn trống rỗng, không suy nghĩ được gì đã đưa đơn ra. Hắn chứng kiến nhân viên công tác đóng dấu lên tờ đơn, mỗi một tiếng "cộp" vang lên như đóng vào lòng hắn. Hắn và Bạch Nguyệt đã thật sự không còn chút quan hệ nào nữa rồi. "Đi uống gì không? Dù sao làm giấy chứng nhận ly hôn cũng cần chút thời gian." Tô Khánh Nam dịu dàng hỏi Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt lắc đầu. "Nộp tiền xong hẵng đi." Nhân viên công tác nói. "Được, mất bao nhiêu ạ?" Bạch Nguyệt hỏi rồi lấy tiền trong túi ra. "Để tôi trả cho." Tô Khánh Nam rút một chiếc thẻ đen trong ví ra đưa cho nhân viên công tác. Nhân viên công tác trừng Tô Khánh Nam một cái: "Ba chục thôi." Bạch Nguyệt đưa tiền cho anh ta. Tô Khánh Nam lại khó chịu trong lòng. Lúc này hắn mới nghĩ, hắn rất hào phóng với đám bồ nhí, nào mua túi xách, mua xe, mua biệt thự, mua châu báu trang sức... Nhưng xưa nay hắn chưa từng mua thứ gì quý giá cho Bạch Nguyệt. Thứ đắt tiền nhất có lẽ chính là bó hoa hồng đã sớm ném vào thùng rác. Đúng rồi, trước đây hắn đã mua cho cô một chiếc váy, một đôi giày, một đôi bông tai. Chẳng đáng giá bao nhiêu tiền. Về sau Bạch Nguyệt sẽ mặc, sẽ đeo những thứ ấy chứ? "Đây là giấy chứng nhận ly hôn, hãy giữ cẩn thận." Nhân viên công tác nói. Tô Khánh Nam hoàn hồn, nhìn tờ giấy ly hôn, hắn lại thấy khó chịu: "Các người làm thủ tục ly hôn dễ dàng như vậy, thảo nào lại nhiều người ly hôn thế, lẽ ra nên thu phí đắt hơn chút." Nhân viên công tác chẳng thèm để ý đến hắn. Bạch Nguyệt nhìn tờ giấy ly hôn mà có cảm giác như đang nằm mơ. Cuối cùng cô cũng ly hôn rồi, cuối cùng cũng được tự do rồi. Cô bỏ giấy ly hôn vào trong túi rồi đi ra ngoài. Tô Khánh Nam muốn gọi cô lại, nhưng tiếng nói cứ nghẹn ở cổ. Hắn vứt giấy ly hôn vào thùng rác rồi đi ra ngoài, lên xe, hút mạnh vài hơi thuốc lá. Hắn nhớ lần đầu gặp Bạch Nguyệt, cô vẫn còn là học sinh. Cô mặc một chiếc váy màu xanh da trời đi từ cổng trường ra, nhan sắc tuyệt trần, bước đi duyên dáng, nhưng lại có sự kiêu ngạo bẩm sinh và sự lạnh lùng khiến người ta không dám đến gần. Vì sự kiêu ngạo ấy, nên hắn đã chọn cô. Nửa tiếng sau, Tô Khánh Nam nhặt tờ giấy ly hôn ở trong thùng rác lên, mở ra. Bạch Nguyệt trong ảnh hơi cau mày, mím môi, ánh mắt trong veo mang theo hy vọng, từng đường nét trên khuôn mặt đều xinh đẹp quyến rũ động lòng người... Thế mà hắn lại đánh mất cô. Hắn mất cô rồi. Quảng cáo (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện