Bạch Nguyệt trở về bệnh viên, Lưu San đang đợi trong phòng làm việc của cô. Thấy Bạch Nguyệt về, cô ấy lo lắng chạy tới: "Thế nào rồi? Tô Khánh Nam có sợ không?" Bạch Nguyệt mỉm cười: "Anh ta ly hôn với tớ rồi." "Thật không?" Lưu San vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, mắt tỏa sáng như sao. Bạch Nguyệt gật đầu: "Thật mà, chiều nay tớ với anh ta đến cục dân chính lấy giấy ly hôn rồi. Từ giờ trở đi tớ được tự do rồi." "Tuyệt quá, tuyệt quá!" Lưu San nắm tay Bạch Nguyệt vui vẻ nhảy lên. Bạch Nguyệt cũng rất vui. "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn mừng đi, ăn mừng cậu trở về hội độc thân!" Lưu San hứng khởi nói. "Hôm nay thì thôi, tớ muốn về nhà ngủ một giấc đã." Bạch Nguyệt ngáp một cái. "Ừ, hôm nay trở về ngủ một giấc thật ngon, chuyện chúc mừng thì để đến cuối tuần đi, chiều tớ còn có ca phẫu thuật, tớ về trước đây." Quảng cáo (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); "Ừ ừ, tớ đi nằm chút, 4 giờ chiều tớ cũng có ca phẫu thuật." Bạch Nguyệt nói, có lẽ là vì khóc lâu quá, cũng có lẽ là vì không được nghỉ ngơi tốt, nên mắt cô có hơi đau. Lưu San giơ tay tạo thành kí hiệu OK rồi ra ngoài. Lưu San nghĩ tới nghĩ lui, muốn nói tin tốt này cho Cố Lăng Kiệt. Thế nhưng cô ấy lại hơi do dự. Có nên nói hay không nhỉ? Lưu San cầm đồng xu, lẩm bẩm một mình: "Nếu rơi vào mặt có số thì sẽ nói, còn vào mặt không số thì không nói." Cô nhắm mắt lại tung, đồng xu rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng. Lưu San mở mắt nhìn đồng xu đang lăn. Đồng xu lăn vào trong gầm bàn. Lưu San: "..." Cô dời cái bàn ra, lại nhìn thấy mấy đồng xu dưới gầm bàn. Lưu San: "..." Cô đánh rơi nhiều đồng xu xuống gầm bàn như vậy từ khi nào. Thôi, cho dù cô không nói thì Cố Lăng Kiệt cũng sẽ biết, sao cô lại không tạo một cơ hội cho Cố Lăng Kiệt nợ ơn mình chứ. Thế là cô dứt khoát quyết định gọi điện cho Cố Lăng Kiệt. Đầu dây bên kia nghe máy. "Này anh, Bạch Nguyệt và Tô Khánh Nam ly hôn rồi, cậu ấy đã lấy giấy chứng nhận ly hôn. Nhưng mà hôm nay anh đừng đến tìm cậu ấy, tối qua cậu ấy không ngủ. Còn nữa, không được nói là tôi nói đâu đấy." Lưu San khai báo sạch sành sanh. Cố Lăng Kiệt nhếch miệng. Trung tá Thượng thấy sếp nhà mình mỉm cười thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc sếp không vui thì những kẻ bên cạnh như bọn họ tám, chín phần mười là sẽ gặp tai họa. "Tôi biết rồi, cảm ơn." Giọng Cố Lăng Kiệt dịu hơn nhiều. "Có điều Bạch Nguyệt có suy nghĩ của mình, cậu ấy rất bướng bỉnh. Anh cứ từ từ mà tiến, đừng vội. Tôi sẽ giúp anh canh chừng, nếu có tình địch xuất hiện tôi sẽ lập tức thông báo cho anh. Cố lên." Lưu San cổ vũ. "Ừm." Cố Lăng Kiệt đáp. *** Bạch Nguyệt vừa tan làm thì điện thoại di động vang lên. Thấy là Tô Khánh Nam thì cô do dự một lát mới bắt máy. "Sao vậy?" Bạch Nguyệt nghi ngờ hỏi. Bây giờ bọn họ đã ly hôn rồi, cô hơi lo lắng, có lẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì. "Không phải đã nói là một tuần dành cho tôi 2 ngày, mỗi ngày 3 tiếng rồi sao? Bây giờ cô đã tan làm rồi, tôi đang ở quán cà phê Lam Sơn gần bệnh viện cô. Vẫn phòng cũ, cô qua đây hay là tôi đến đón cô?" Tô Khánh Nam nhẹ nhàng nói. Bạch Nguyệt thật sự không hiểu nổi Tô Khánh Nam. Hắn đột nhiên đồng ý ly hôn, trước đây chẳng mấy khi gặp được hắn ta, ly dị xong thì lại gặp nhiều hơn. "Tôi tự đến." Bạch Nguyệt nói. Cô đến quán cà phê Lam Sơn, vào phòng cũ, bên trong chỉ có mình Tô Khánh Nam, hắn đang nghịch điện thoại. Bạch Nguyệt ngồi xuống đối diện với hắn. "Uống gì?" Tô Khánh Nam hỏi. Bạch Nguyệt lắc đầu: "Mấy ngày nay tôi không nghỉ ngơi, có hơi buồn ngủ, chẳng muốn uống gì cả." "Vậy ngủ một lát đi." Tô Khánh Nam hất cằm về phía sô pha. Bạch Nguyệt nhíu mày, đề phòng nhìn hắn. Tô Khánh Nam mỉm cười, ngón tay lười biếng gõ gõ mặt bàn, bình tĩnh nói: "Tôi muốn làm gì cô thì dù cô có tỉnh táo cũng không phản kháng được đâu. Tôi đã nói không động vào cô thì sẽ không động vào cô." Bạch Nguyệt nghĩ thấy cũng có lý. Vả lại cô thật sự là không mở nổi mắt nữa rồi, dù sao cũng phải ngồi đây ba tiếng, thà ngủ im còn hơn là phải tỉnh táo ngồi nhìn hắn. Thế là cô nằm lên ghế sô pha, quay mặt vào trong, nhắm mắt lại. Cô quả thực quá mệt mỏi, chỉ lát sau đã thiếp đi. Tô Khánh Nam nhìn dáng người gầy gò của cô thì cởi áo vest ra, đắp lên người cô. Hắn bắt đầu xử lý công việc. "Anh Tô, nhà họ Cố cũng đang tranh mảnh đất của vịnh Thanh Thủy, bọn họ muốn nối liền vịnh Thanh Thủy và vịnh Lam Thiên." Tô Khánh Nam nhếch miệng, nhắn lại: "Vậy thì đoạt mảnh đất đó về đi. Thứ hắn muốn, tôi sẽ không cho hắn." "Vâng, vậy tôi đi đấu thầu." "Lát nữa tôi sẽ gửi giá thầu cho cậu." Tô Khánh Nam nhắn lại. Hắn gửi một tin nhắn cho Hình Cẩm Nhi: "Ba tiếng sau gặp tại nhà anh, anh có món quà muốn tặng em." "Moa moa." Hình Cẩm Nhi nhanh chóng nhắn lại. Ánh mắt Tô Khánh Nam lạnh như băng, hắn lại gửi một tin nhắn đi: "Dùng một sợi dây chuyền kim cương buộc giấy ly hôn của tôi lại, loại dây chuyền tầm 35 triệu ấy." "Vâng." Tô Khánh Nam nhìn về phía Bạch Nguyệt. Cô đang ngủ say, hơi thở rất nhẹ, rất yên tĩnh. Gương mặt khi ngủ của cô rất đẹp, cô không trang điểm, nhưng xinh đẹp hơn những cô gái trang điểm đậm nhiều. Hắn lấy di động ra chụp vài bức, rồi chọn một tấm làm hình nền. Ánh mắt hắn ngừng lại một chút, rồi lại xóa đi. Điện thoại di động của Bạch Nguyệt vang lên. Tô Khánh Nam nhíu mày, lấy điện thoại của cô ra xem thì thấy là Lưu San, hắn gửi tin nhắn: "Có chuyện gì?" "Nguyệt, không phải cậu nói là về ngủ sao? Tớ không thấy cậu ở trong nhà." Lưu San không hiểu. "Lát nữa mới về." Tô Khánh Nam trả lời thay Bạch Nguyệt, rồi tắt tiếng di động đi, bỏ vào túi cô. Bạch Nguyệt tỉnh lại, nhớ ra mình vẫn còn đang ở trong phòng riêng thì ngồi dậy, nhìn Tô Khánh Nam ở đối diện: "Mấy giờ rồi?" Tô Khánh Nam giơ tay lên xem đồng hồ: "10 giờ kém 5, cô ngủ gần 5 tiếng rồi." "Vậy tôi phải về đây." Bạch Nguyệt đặt áo của hắn qua một bên, đứng dậy. Tô Khánh Nam đưa cho cô một chiếc hộp: "Cầm đi." "Cái gì vậy?" Bạch Nguyệt nhìn lướt qua chiếc hộp, không muốn nhận. "Lần trước tôi nợ cô một chiếc vòng ngọc, vốn định đưa cho cô, nhưng mẹ tôi lại thích nó. Cái này còn tốt hơn cái lần trước, cô cất đi." Tô Khánh Nam nói một cách hời hợt, nở nụ cười cuốn hút. Bạch Nguyệt rất đề phòng trạng thái tỏa hormone giống đực của Tô Khánh Nam. Đàn ông tặng phụ nữ quần áo là vì quần áo dễ dàng cởi ra. Đàn ông tặng phụ nữ đồ trang sức là vì muốn trói chặt trái tim yếu đuối của người phụ nữ. Càng quý giá thì càng là thứ gông xiềng nặng nề. "Không cần đâu, tôi không cần." Cô đi thẳng ra cửa. Tô Khánh Nam cau chặt mày. Cô càng không muốn, hắn càng muốn cho cô. Hắn lấy chiếc vòng ngọc ra, tóm tay Bạch Nguyệt, đeo vào. Đeo xong, hắn bỏ đi thẳng. Cô tháo chiếc vòng tay xuống, bỏ vào hộp trang sức. Đồ của hắn, cô tuyệt đối không thể lấy được. Quảng cáo (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện