(*) Khen ngợi hoặc thổi phồng tân bốc, khiến cho người được tân bốc ham hư vinh tự phụ thục lùi dẫn đến sa đọa, thất bại.
Editor: Cà Rốt Hồng -
Trước một ngày Tào Ngọc Nga thành thân lại ngừng học, dừng lại chính là năm ngày, chờ sau ba ngày Tào Ngọc Nga lại mặt mới lại bắt đầu.
Mấy ngày nay trong phủ trên dưới một mảnh rối ren, Tào Ngọc Di lại nhàn rỗi, cả ngày ở chỗ Chu thị chơi đùa cùng cặp song sinh, càng cùng cặp song sinh ngây ngô lâu, Tào Ngọc Di càng cảm thấy sợ hãi, tiểu động vật chạm ngọc, bút lông giả nạm vàng, mộc đao làm bằng gỗ lim thượng đẳng...... Đều là vật xa hoa tinh xảo, cặp song sinh ăn, dùng, phần lớn chính là đồ không có nhìn thấy nhiều ở trong phòng Đại phu nhân, những thứ này trong phủ trừ Lão phu nhân cũng chỉ có Đại phu nhân mới có khả năng mua cho, nhưng hiện tại Lão phu nhân trong lòng trên mặt đều là Lão thái gia, Đại phu nhân thì làm sao có lòng tốt thế này......
"Di nương, nữ nhi có lời muốn nói với người!" Trong lòng Tào Ngọc Di run lên, chợt ngẩng đầu nói.
Chu thị đang nhỏ giọng nói đùa với Chu ma ma, Triệu ma ma, bị tiếng nói to của Tào Ngọc Di sợ hết hồn, "Tỷ nhi của ta, làm sao vậy? Sao gào to thế!"
Tào Ngọc Di liếc nhìn hạ nhân trong phòng, không nói gì.
Chu thị hiểu ý phất tay để cho các nha hoàn bà tử đều lui xuống.
"Chu ma ma, Triệu ma ma, mang Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia ra ngoài đi dạo một chút đi!" Tào Ngọc Di lại nói.
Hai người thấy Chu thị không có phản đối, mới hành lễ với Tào Ngọc Di một cái, dụ dỗ cặp song sinh đi ra ngoài.
"Tỷ nhi ngoan, con nói xem có chuyện gì?" Chu thị cười khanh khách hỏi.
Tào Ngọc Di chuẩn bị một hồi, mới mở miệng nói: "Di nương, trước đó vài ngày nữ nhi nghe sư phó giảng người xưa dạy rằng ‘ Từ cần kiệm dễ đi đến xa xỉ, từ xa xỉ trở về cần kiệm rất khó khăn ’, mấy ngày nay nữ nhi thấy Ngũ đệ, Lục đệ ăn mặc dùng quá xa hoa, cứ thế mãi, tương lai sau này của Ngũ đệ, Lục đệ rất đáng lo!"
"Xì! Xem con giống như những tú tài nghèo chưa này, tuổi còn nhỏ, chỉ mới đi học có mấy ngày liền huênh hoang, di nương thấy con như vậy, mới là không được......" Chu thị chỉ cười trêu ghẹo nói.
"Di nương, mùa đông năm ngoái, nữ nhi được hai cái áo khoác da thượng hạng, nếu năm nay để cho nữ nhi mặc mấy cái áo gấm cũ lót vải bông bên trong, nhất định nữ nhi sẽ không muốn, Ngũ đệ đệ, Lục đệ đệ còn nhỏ hơn nữ nhi, trong lòng sợ là lại càng không muốn!" Tào Ngọc Di nghiêm mặt giải thích.
"Tỷ nhi ngoan, di nương biết con là vì hai vị đệ đệ lo lắng, con không thấy lúc Đại thiếu gia còn nhỏ, cũng được nâng niu trong lòng bàn tay, ăn dùng có thể còn tốt hơn hai đệ đệ của con, phàm là có chút đồ tốt, trừ chỗ Lão phu nhân, cũng đều đến trong tay Đại thiếu gia......" Chu thị không quan tâm nhắc tới.
"Di nương!" Tào Ngọc Di cất cao giọng kêu lên, trên mặt mơ hồ hiện lên vẻ giận dữ.
Thân thể Chu thị run lên một cái, dừng lại đề tài an bài của Đại phu nhân dành cho Đại thiếu gia.
"Di nương, tương lai cả Tào phủ cũng đều là của Đại thiếu gia, cũng đủ cho Đại thiếu gia xa xỉ mấy đời, huống hồ, Đại thiếu gia vừa mới hai ba tuổi liền được phụ thân tự mình mang theo bên người dạy dỗ, ngay cả có lòng hưởng lạc, cũng đã sớm bị phụ thân dạy dừng lại, Ngũ đệ đệ và Lục đệ đệ lại không giống như thế, tương lai nhất định phải phân đi ra......" Tào Ngọc Di nhìn chằm chằm Chu thị nói từng câu từng chữ, "Nếu cứ nuôi dạy Ngũ đệ đệ và Lục đệ đệ như vậy, vậy một ngày kia trong phủ do Đại phu nhân định đoạt, đến lúc đó không nói những thứ xa hoa này, sợ là bạc theo phân lệ đều có thể bị cắt xén, Ngũ đệ đệ và Lục đệ đệ luôn sống trong phú quý sẽ như thế nào, chớ nói chi đến tiền đồ gì......"
"Tứ tỷ nhi, con đang nói cái gì đấy, Tứ tỷ nhi......" Chu thị có chút không biết làm sao phản bác.
Từ sau khi để cho Tào Ngọc Di vào chánh viện ở, Chu thị liền bắt đầu phát hiện Tào Ngọc Di thay đổi, chỉ có điều chỉ khi Tào Ngọc Di ở chánh viện trôi qua không thư thái, mới có biến hóa, trong lòng tràn đầy áy náy, không rảnh bận tâm những thứ khác, nhìn sơ qua Tứ tỷ nhi vẫn dáng vẻ trầm mặc ít nói sợ hãi rụt rè, nhưng mấy năm qua mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ hành động của nàng gần như một giọt nước cũng không lọt, chưa từng bị Đại phu nhân nắm nhược điểm gì, nhất là sau khi vào học, bản thân di nương mình ở trước mặt nàng còn thường rơi xuống hạ phong, thường xuyên bị nàng dắt mũi dẫn đi...... Chu thị đã sắp không hồi tưởng lại nổi, cái bóng dáng nhỏ bé gặp chuyện gì cũng tránh ra phía sau mình kia nữa......
Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, hai hàng lông mày xinh xắn nhíu chặt lại, đương nhiên Chu thị là người thông minh, nếu không cũng sẽ không ở trong đám nha đầu trung thành đông đảo ở Tào phủ, lại bám víu được vào Lão phu nhân và Đại lão gia, chỉ có điều suy cho cùng cũng chỉ là nữ nhân sinh ở hậu viện, lớn lên ở hậu viện, nhận biết được mấy chữ, lại không có bao nhiêu kiến thức và tầm nhìn......
"Di nương, Ngũ đệ đệ và Lục đệ đệ hai là thiếu gia, cũng không phải chỉ cần thương yêu bọn hắn là đủ rồi, người phải suy nghĩ một chút, có khi nào Đại phu nhân có lòng tốt đối với các thứ tử thứ nữ......" Tào Ngọc Di thả chậm ngữ điệu tiếp tục khuyên nhủ.
Chu thị thu lại nụ cười ngạo mạn trên mặt, lại là những lời "Đại phu nhân không có lòng tốt" này để cho nàng cảnh giác lên, "Tứ tỷ nhi, con nói cũng có mấy phần có lý, di nương sẽ tự suy nghĩ thật kỹ, thời gian cũng không còn sớm, con tạm đi về trước, tránh trể canh giờ thỉnh an Đại phu nhân!"
Tào Ngọc Di thấy Chu thị đã nói sẽ giải quyết mọi chuyện, chỉ đành phải đứng lên, "Vậy di nương suy nghĩ cân nhắc thật kỹ những lời nữ nhi nói hôm nay, nữ nhi đi về trước!"
Chu thị gật đầu một cái, cất giọng gọi các nha đầu bà tử đi vào phục vụ.
Mấy năm qua Chu thị rất cẩn thận, chỉ là nhận định những đồ tốt này là thứ cặp song sinh nên nhận được, nghe được lời nói của Tào Ngọc Di, trong lòng vẫn không tự chủ được khẩn trương, "Tiểu Mạn, thu dọn những thứ đồ chơi nhỏ Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia không thích gói lại, chúng ta đi thăm Bát thiếu gia!"
Bát thiếu gia là do Vương thị sinh ra, hiện tại mới lớn hơn hai tháng, chỉ thua kém trưởng tử Thất thiếu gia của Tam phòng không tới nửa tháng.
"Dạ!" Tiểu Mạn đáp một tiếng, lui xuống đi tìm Chu ma ma, Triệu ma ma bàn bạc.
Hôm nay là ngày thứ ba Tào Ngọc Nga lại mặt, Đại phu nhân muốn tiếp đón Lưu đại cô gia, nên miễn quy cũ cho mấy phòng thiếp thất, Chu thị mới có thời gian rãnh đi thăm dò chỗ của Vương thị.
Một lát sau, tiểu Mạn liền cầm một cái hộp nước sơn đi vào.
Chu thị mở ra lật xem một chút, bên trong là một đôi tiểu Cẩu chạm ngọc, không lớn nhìn vô cùng tinh tế, hài lòng gật đầu một cái, quay về phía gương tự mình sửa sang lại trang dung một chút, ra hiệu cho tiểu Mạn cầm cái hộp nước sơn đi ra ngoài.
Trong viện của Vương thị, bởi vì Bát thiếu gia tỉnh ngủ náo loạn lên, Vương thị đau lòng không dứt, đang tự mình ôm đi tới đi lui trong phòng, trong miệng ôn nhu dụ dỗ.
"Di nương, Chu di di nương tới!" Tiểu nha đầu vén rèm cửa lên, rón rén đi tới tới thấp giọng nói.
Vương thị dừng một chút, "Mời nàng ta vào!"
"Dạ!" Tiểu nha đầu đáp một tiếng, bước nhanh lui ra ngoài.
"Tỷ tỷ thật đúng là khách quý, Bán Cần, lấy gói trà ngon hôm kia ra, pha cho Chu di nương nếm thử một chút!" Vương thị tiến lên kéo tay Chu thị cùng nhau ngồi xuống, khoái nói khoái ngữ phân phó nói.
"Dạ, nô tỳ đi ngay!" Bán Cần – nha đầu nhị đẳng hồi môn của Vương thị, cười đáp lại, hành lễ với Chu thị một cái, "Xin Chu di nương chờ một lát!"
"Đừng phiền toái như vậy, tỷ tỷ là một người thô kệch, làm sao phân biệt được trà tốt trà xấu gì, không khéo lại lãng phí đồ của muội muội!" Chu thị cười cùng Vương thị khách khí, "Tiểu Mạn, mang đồ tới đây!"
Tiểu Mạn tiến lên một bước đặt hộp nước sơn vào trong tay Chu thị.
"Một đôi đồ chơi nhỏ, cầm lấy cho Bát thiếu gia chơi đùa!" Chu thị mở hộp nước sơn ra nói.
Vương thị ghé đầu liếc mắt nhìn, là một đôi tiểu Cẩu khắc bằng hoàng ngọc, hai mắt, lỗ mũi kia đều là dùng đá quý khảm vào, lại không nói đến chạm trổ như thế nào, chỉ riêng là nguyên liệu này đã trị giá không ít tiền......
"Tỷ tỷ, tỷ xem này, đồ quý trọng như vậy, Bát thiếu gia chỉ là một đứa trẻ con, làm sao nhận được!"
Chu thị giật mình, nhìn vẻ mặt Vương thị không giống như giả vờ, Bát thiếu gia nằm ở trên giường đang duỗi chân, chất liệu quần áo trên người cũng kém hơn cặp song sinh, đoán chừng Đại phu nhân chưa có đưa những mầm mống tai tinh tới đây, trong lòng càng chắc chắc Đại phu nhân không yên lòng đối với Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia, trên mặt cũng không để lộ ra, tiếp tục cùng Vương thị khách sáo qua lại, hữu ý vô ý dời đề tài dẫn đến trên người Bát thiếu gia......
Editor: Cà Rốt Hồng -
Trước một ngày Tào Ngọc Nga thành thân lại ngừng học, dừng lại chính là năm ngày, chờ sau ba ngày Tào Ngọc Nga lại mặt mới lại bắt đầu.
Mấy ngày nay trong phủ trên dưới một mảnh rối ren, Tào Ngọc Di lại nhàn rỗi, cả ngày ở chỗ Chu thị chơi đùa cùng cặp song sinh, càng cùng cặp song sinh ngây ngô lâu, Tào Ngọc Di càng cảm thấy sợ hãi, tiểu động vật chạm ngọc, bút lông giả nạm vàng, mộc đao làm bằng gỗ lim thượng đẳng...... Đều là vật xa hoa tinh xảo, cặp song sinh ăn, dùng, phần lớn chính là đồ không có nhìn thấy nhiều ở trong phòng Đại phu nhân, những thứ này trong phủ trừ Lão phu nhân cũng chỉ có Đại phu nhân mới có khả năng mua cho, nhưng hiện tại Lão phu nhân trong lòng trên mặt đều là Lão thái gia, Đại phu nhân thì làm sao có lòng tốt thế này......
"Di nương, nữ nhi có lời muốn nói với người!" Trong lòng Tào Ngọc Di run lên, chợt ngẩng đầu nói.
Chu thị đang nhỏ giọng nói đùa với Chu ma ma, Triệu ma ma, bị tiếng nói to của Tào Ngọc Di sợ hết hồn, "Tỷ nhi của ta, làm sao vậy? Sao gào to thế!"
Tào Ngọc Di liếc nhìn hạ nhân trong phòng, không nói gì.
Chu thị hiểu ý phất tay để cho các nha hoàn bà tử đều lui xuống.
"Chu ma ma, Triệu ma ma, mang Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia ra ngoài đi dạo một chút đi!" Tào Ngọc Di lại nói.
Hai người thấy Chu thị không có phản đối, mới hành lễ với Tào Ngọc Di một cái, dụ dỗ cặp song sinh đi ra ngoài.
"Tỷ nhi ngoan, con nói xem có chuyện gì?" Chu thị cười khanh khách hỏi.
Tào Ngọc Di chuẩn bị một hồi, mới mở miệng nói: "Di nương, trước đó vài ngày nữ nhi nghe sư phó giảng người xưa dạy rằng ‘ Từ cần kiệm dễ đi đến xa xỉ, từ xa xỉ trở về cần kiệm rất khó khăn ’, mấy ngày nay nữ nhi thấy Ngũ đệ, Lục đệ ăn mặc dùng quá xa hoa, cứ thế mãi, tương lai sau này của Ngũ đệ, Lục đệ rất đáng lo!"
"Xì! Xem con giống như những tú tài nghèo chưa này, tuổi còn nhỏ, chỉ mới đi học có mấy ngày liền huênh hoang, di nương thấy con như vậy, mới là không được......" Chu thị chỉ cười trêu ghẹo nói.
"Di nương, mùa đông năm ngoái, nữ nhi được hai cái áo khoác da thượng hạng, nếu năm nay để cho nữ nhi mặc mấy cái áo gấm cũ lót vải bông bên trong, nhất định nữ nhi sẽ không muốn, Ngũ đệ đệ, Lục đệ đệ còn nhỏ hơn nữ nhi, trong lòng sợ là lại càng không muốn!" Tào Ngọc Di nghiêm mặt giải thích.
"Tỷ nhi ngoan, di nương biết con là vì hai vị đệ đệ lo lắng, con không thấy lúc Đại thiếu gia còn nhỏ, cũng được nâng niu trong lòng bàn tay, ăn dùng có thể còn tốt hơn hai đệ đệ của con, phàm là có chút đồ tốt, trừ chỗ Lão phu nhân, cũng đều đến trong tay Đại thiếu gia......" Chu thị không quan tâm nhắc tới.
"Di nương!" Tào Ngọc Di cất cao giọng kêu lên, trên mặt mơ hồ hiện lên vẻ giận dữ.
Thân thể Chu thị run lên một cái, dừng lại đề tài an bài của Đại phu nhân dành cho Đại thiếu gia.
"Di nương, tương lai cả Tào phủ cũng đều là của Đại thiếu gia, cũng đủ cho Đại thiếu gia xa xỉ mấy đời, huống hồ, Đại thiếu gia vừa mới hai ba tuổi liền được phụ thân tự mình mang theo bên người dạy dỗ, ngay cả có lòng hưởng lạc, cũng đã sớm bị phụ thân dạy dừng lại, Ngũ đệ đệ và Lục đệ đệ lại không giống như thế, tương lai nhất định phải phân đi ra......" Tào Ngọc Di nhìn chằm chằm Chu thị nói từng câu từng chữ, "Nếu cứ nuôi dạy Ngũ đệ đệ và Lục đệ đệ như vậy, vậy một ngày kia trong phủ do Đại phu nhân định đoạt, đến lúc đó không nói những thứ xa hoa này, sợ là bạc theo phân lệ đều có thể bị cắt xén, Ngũ đệ đệ và Lục đệ đệ luôn sống trong phú quý sẽ như thế nào, chớ nói chi đến tiền đồ gì......"
"Tứ tỷ nhi, con đang nói cái gì đấy, Tứ tỷ nhi......" Chu thị có chút không biết làm sao phản bác.
Từ sau khi để cho Tào Ngọc Di vào chánh viện ở, Chu thị liền bắt đầu phát hiện Tào Ngọc Di thay đổi, chỉ có điều chỉ khi Tào Ngọc Di ở chánh viện trôi qua không thư thái, mới có biến hóa, trong lòng tràn đầy áy náy, không rảnh bận tâm những thứ khác, nhìn sơ qua Tứ tỷ nhi vẫn dáng vẻ trầm mặc ít nói sợ hãi rụt rè, nhưng mấy năm qua mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ hành động của nàng gần như một giọt nước cũng không lọt, chưa từng bị Đại phu nhân nắm nhược điểm gì, nhất là sau khi vào học, bản thân di nương mình ở trước mặt nàng còn thường rơi xuống hạ phong, thường xuyên bị nàng dắt mũi dẫn đi...... Chu thị đã sắp không hồi tưởng lại nổi, cái bóng dáng nhỏ bé gặp chuyện gì cũng tránh ra phía sau mình kia nữa......
Tào Ngọc Di lắc đầu một cái, hai hàng lông mày xinh xắn nhíu chặt lại, đương nhiên Chu thị là người thông minh, nếu không cũng sẽ không ở trong đám nha đầu trung thành đông đảo ở Tào phủ, lại bám víu được vào Lão phu nhân và Đại lão gia, chỉ có điều suy cho cùng cũng chỉ là nữ nhân sinh ở hậu viện, lớn lên ở hậu viện, nhận biết được mấy chữ, lại không có bao nhiêu kiến thức và tầm nhìn......
"Di nương, Ngũ đệ đệ và Lục đệ đệ hai là thiếu gia, cũng không phải chỉ cần thương yêu bọn hắn là đủ rồi, người phải suy nghĩ một chút, có khi nào Đại phu nhân có lòng tốt đối với các thứ tử thứ nữ......" Tào Ngọc Di thả chậm ngữ điệu tiếp tục khuyên nhủ.
Chu thị thu lại nụ cười ngạo mạn trên mặt, lại là những lời "Đại phu nhân không có lòng tốt" này để cho nàng cảnh giác lên, "Tứ tỷ nhi, con nói cũng có mấy phần có lý, di nương sẽ tự suy nghĩ thật kỹ, thời gian cũng không còn sớm, con tạm đi về trước, tránh trể canh giờ thỉnh an Đại phu nhân!"
Tào Ngọc Di thấy Chu thị đã nói sẽ giải quyết mọi chuyện, chỉ đành phải đứng lên, "Vậy di nương suy nghĩ cân nhắc thật kỹ những lời nữ nhi nói hôm nay, nữ nhi đi về trước!"
Chu thị gật đầu một cái, cất giọng gọi các nha đầu bà tử đi vào phục vụ.
Mấy năm qua Chu thị rất cẩn thận, chỉ là nhận định những đồ tốt này là thứ cặp song sinh nên nhận được, nghe được lời nói của Tào Ngọc Di, trong lòng vẫn không tự chủ được khẩn trương, "Tiểu Mạn, thu dọn những thứ đồ chơi nhỏ Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia không thích gói lại, chúng ta đi thăm Bát thiếu gia!"
Bát thiếu gia là do Vương thị sinh ra, hiện tại mới lớn hơn hai tháng, chỉ thua kém trưởng tử Thất thiếu gia của Tam phòng không tới nửa tháng.
"Dạ!" Tiểu Mạn đáp một tiếng, lui xuống đi tìm Chu ma ma, Triệu ma ma bàn bạc.
Hôm nay là ngày thứ ba Tào Ngọc Nga lại mặt, Đại phu nhân muốn tiếp đón Lưu đại cô gia, nên miễn quy cũ cho mấy phòng thiếp thất, Chu thị mới có thời gian rãnh đi thăm dò chỗ của Vương thị.
Một lát sau, tiểu Mạn liền cầm một cái hộp nước sơn đi vào.
Chu thị mở ra lật xem một chút, bên trong là một đôi tiểu Cẩu chạm ngọc, không lớn nhìn vô cùng tinh tế, hài lòng gật đầu một cái, quay về phía gương tự mình sửa sang lại trang dung một chút, ra hiệu cho tiểu Mạn cầm cái hộp nước sơn đi ra ngoài.
Trong viện của Vương thị, bởi vì Bát thiếu gia tỉnh ngủ náo loạn lên, Vương thị đau lòng không dứt, đang tự mình ôm đi tới đi lui trong phòng, trong miệng ôn nhu dụ dỗ.
"Di nương, Chu di di nương tới!" Tiểu nha đầu vén rèm cửa lên, rón rén đi tới tới thấp giọng nói.
Vương thị dừng một chút, "Mời nàng ta vào!"
"Dạ!" Tiểu nha đầu đáp một tiếng, bước nhanh lui ra ngoài.
"Tỷ tỷ thật đúng là khách quý, Bán Cần, lấy gói trà ngon hôm kia ra, pha cho Chu di nương nếm thử một chút!" Vương thị tiến lên kéo tay Chu thị cùng nhau ngồi xuống, khoái nói khoái ngữ phân phó nói.
"Dạ, nô tỳ đi ngay!" Bán Cần – nha đầu nhị đẳng hồi môn của Vương thị, cười đáp lại, hành lễ với Chu thị một cái, "Xin Chu di nương chờ một lát!"
"Đừng phiền toái như vậy, tỷ tỷ là một người thô kệch, làm sao phân biệt được trà tốt trà xấu gì, không khéo lại lãng phí đồ của muội muội!" Chu thị cười cùng Vương thị khách khí, "Tiểu Mạn, mang đồ tới đây!"
Tiểu Mạn tiến lên một bước đặt hộp nước sơn vào trong tay Chu thị.
"Một đôi đồ chơi nhỏ, cầm lấy cho Bát thiếu gia chơi đùa!" Chu thị mở hộp nước sơn ra nói.
Vương thị ghé đầu liếc mắt nhìn, là một đôi tiểu Cẩu khắc bằng hoàng ngọc, hai mắt, lỗ mũi kia đều là dùng đá quý khảm vào, lại không nói đến chạm trổ như thế nào, chỉ riêng là nguyên liệu này đã trị giá không ít tiền......
"Tỷ tỷ, tỷ xem này, đồ quý trọng như vậy, Bát thiếu gia chỉ là một đứa trẻ con, làm sao nhận được!"
Chu thị giật mình, nhìn vẻ mặt Vương thị không giống như giả vờ, Bát thiếu gia nằm ở trên giường đang duỗi chân, chất liệu quần áo trên người cũng kém hơn cặp song sinh, đoán chừng Đại phu nhân chưa có đưa những mầm mống tai tinh tới đây, trong lòng càng chắc chắc Đại phu nhân không yên lòng đối với Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia, trên mặt cũng không để lộ ra, tiếp tục cùng Vương thị khách sáo qua lại, hữu ý vô ý dời đề tài dẫn đến trên người Bát thiếu gia......
Danh sách chương