Editor: Cà Rốt Hồng -
Tào Ngọc Di lăn qua lộn lại, gần nửa canh giờ cũng không ngủ được, trong lòng không biết bao nhiêu ý niệm thoáng qua, không biết qua bao lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
"Tiểu thư, có thư Từ Tam tiểu thư gửi cho người!" Buổi trưa sau khi tan học trở về, Vương ma ma cười híp mắt cầm một phong thư bên ngoài vẽ hoa lan tới.
Tào Ngọc Di sửng sốt một chút, nhận lấy phong thư, chóp mũi hương mai nhàn nhạt thổi qua.
Vương ma ma cẩn thận đưa cán dao rọc giấy nhỏ thật mỏng qua, "Tứ tiểu thư, cẩn thận tay!"
"Ừhm." Tào Ngọc Di kề dao xuống, cẩn thận mở phong thư ra, là thư của Từ Tam tiểu thư chơi điên cuồng nhất ở yến hội lúc trước gửi tới hỏi mười tám tháng chín có rãnh hay không, muốn mời đến Từ phủ làm khách......
"Ma ma, tìm cái hộp đến cất thư vào!" Trong lòng Tào Ngọc Di có chuyện, nên không để ý tới phong thư bình thường này, tiện tay đưa lại cho Vương ma ma.
"Dạ!" Vương ma ma nhận lấy thư, xoay người vào phòng trong.
Bởi vì không yên lòng chuyện của hai đệ đệ, Tào Ngọc Di dùng xong cơm trưa, ngay cả giấc ngủ trưa cũng không ngủ, lại dẫn Hồng Nhi đi đến viện của Chu thị.
"Thỉnh an Tứ tiểu thư!" Tiểu Mạn nghênh đón bên ngoài viện, hành lễ với Tào Ngọc Di một cái.
Sáng sớm hôm nay Chu thị phải đến chỗ của Đại phu nhân lập quy củ, bây giờ trong viện này Tiểu Mạn làm chủ.
Tào Ngọc Di gật đầu một cái, "Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia đâu?"
"Hai vị tiểu thiếu gia mới vừa dùng xong cơm trưa, đang ở trong nhà kề chơi đùa với các tiểu nha đầu ạ!" Tiểu Mạn cười khanh khách đáp, dẫn Tào Ngọc Di đi qua.
Tào Ngọc Di chơi cùng cặp song sinh một hồi, cơn buồn ngủ liền dâng lên.
"Tứ tiểu thư, nếu không lên trên giường nghĩ một lát?" Chu ma ma tinh mắt, tiến lên hỏi.
"Ưhm, ừhm, cũng tốt!" Tào Ngọc Di chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút đồng ý.
Tiểu Mạn nhận được tin, dẫn tiểu nha đầu ôm một cái chăn lông lót lên trên giường, lại lấy một tấm chăn lụa mỏng ra cho Tào Ngọc Di dùng......
Như thế trôi qua mấy ngày nữa, Chu thị bên kia vẫn chưa có phản ứng, Tào Ngọc Di đã miệt mài thu góp không ít những câu chuyện xưa nhỏ, chỉnh lý lại, chuẩn bị về sau kể cho cặp song sinh nghe, cũng không biết có chỗ hữu dụng hay không, dù sao vẫn tốt hơn cái gì cũng không làm.
"Tứ tiểu thư, Từ Tam tiểu thư bên kia vẫn chờ người hồi âm đấy ạ?" Tối hôm đó, lúc Tào Ngọc Di chuẩn bị đi thỉnh an Đại phu nhân, Vương ma ma tiến lên nhắc nhở.
Tào Ngọc Di vỗ ót một cái, đúng là quên chuyện này, "Ma ma, mang thư theo đi, để mẫu thân xem một chút, rồi quyết định!"
Vương ma ma đáp một tiếng, nhanh chóng vào phòng trong lấy thư ra ngoài.
Tào Ngọc Nga gả đi ra ngoài, Tào Ngọc Linh dọn đến viện của mình, Tào Ngọc Di suy nghĩ một chút, mình ở trong chánh viện, cách phòng của Đại phu nhân gần, cũng không tiện đến trễ, hiện tại mỗi lần thỉnh an cũng thành người đến đầu tiên.
"Thỉnh an mẫu thân!" Tào Ngọc Di để thư ở trong túi trong tay áo, tiến lên hành lễ với Đại phu nhân.
Đại phu nhân không mặn không nhạt đáp một tiếng.
"Nữ nhi có chuyện muốn xin mẫu thân cho chủ ý!" Tào Ngọc Di thả lỏng tay lấy thư ra, dâng đến trước mặt Đại phu nhân.
Đại phu nhân thả chén trà xuống, nhận lấy thư hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thưa mẫu thân, là thư Từ Tam tiểu thư gửi cho nữ nhi." Tào Ngọc Di ngoan ngoãn đáp.
Trong nội viện này thư từ bên ngoài gửi tới, đặc biệt là còn đưa đến chánh viện, đương nhiên Đại phu nhân nhất thanh nhị sở (rõ ràng), chẳng qua là làm dáng một chút thôi.
Đại phu nhân không khách khí mở thư ra, chỉ nhìn lướt qua đã biết nội dung thư, lại trả lại cho Tào Ngọc Di, "Nếu ngươi không có chuyện gì, ta phái người đánh tiếng với mấy vị sư phó, chuyện đi Từ gia này đi cũng không sao."
"Tạ ơn mẫu thân, nữ nhi đã để cho mẫu thân bận tâm!" Tào Ngọc Di lại hành lễ, cung kính đáp.
Đại phu nhân hài lòng gật đầu một cái, "Tứ tỷ nhi cũng không còn nhỏ, về sau loại chuyện này tự ngươi quyết định là được!"
"Dạ, Tạ ơn mẫu thân dạy bảo!"
Bên ngoài truyền đến tiếng cười nói của Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao, sau khi Tào Ngọc Di đáp lại, liền tự động đứng sang bên cạnh.
Chờ sau khi Tào Ngọc Hà cũng tới, hành lễ xong, Đại phu nhân để cho tất cả mọi người ngồi xuống, dựa theo quy củ thường ngày thuận miệng nói mấy câu.
"Tối hôm nay ta muốn thanh tĩnh, các ngươi đều trở về đi thôi!"
Tào Ngọc Di đi theo sau lưng Tào Ngọc Dao hành lễ một cái, chậm rãi ra khỏi phòng.
Đại phu nhân nói muốn thanh tĩnh, cũng đuổi Chu thị các nàng trở về.
"Thắng Nhi, đến phòng bếp lãnh cơm tới nơi đó của di nương, tối hôm nay ta dùng cơm cùng di nương!" Tào Ngọc Di phân phó nói.
Từ sau khi Thắng Nhi được nâng lên làm tam đẳng nha hoàn, chuyên phụ trách lãnh cơm, tiếp đãi nha hoàn bà tử viện khác tới…, Hồng Nhi phụ trách quản lý vật phẩm vụn vặt của Tào Ngọc Di, còn có cùng Tiểu Đào đi theo bên người phục vụ Tào Ngọc Di, đồ trang sức, quần áo, rương tiền vật phẩm quan trọng đều do Vương ma ma quản, mấy người này coi như là nhân thủ bên cạnh Tào Ngọc Di.
"Dạ, nô tỳ đi ngay!" Thắng Nhi cười đáp lại, bước nhanh ra ngoài.
Tào Ngọc Di dẫn theo hai tiểu nha đầu đi đến chỗ Chu thị trước.
"Tứ tỷ nhi, mau tới đây ngồi!" Chu thị nhiệt tình chào hỏi.
Tào Ngọc Di "Bịch bịch" chạy tới, dựa vào Chu thị ngồi ở trên giường thấp.
"Tỷ nhi ngoan, hôm trước là di nương không đúng, lời tỷ nhi nói di nương đã nghĩ qua, nhưng cũng là đạo lý kia, về sau những thứ đồ chơi nhỏ đắt tiền tinh xảo cũng không đến tay hai đệ đệ con nữa!" Chu thị vẫy tay ra hiệu cho lui nha hoàn bà tử trong phòng, nhẹ giọng nói.
"Thật? Di nương, người nghĩ thông rồi!" Tào Ngọc Di mừng rỡ reo lên, cảm thấy trong lòng chợt nhẹ hẳn đi.
"Di nương không phải là người ngu, ai biết được trong những thứ này Đại phu nhân đã sắp đặt tâm tư gì! Chỉ có điều, việc ăn uống lại không thể thua thiệt hai đệ đệ con......" Chu thị thao thao tiếp tục nói.
"Di nương!" Tào Ngọc Di vừa nghe, kéo dài giọng kêu lên.
"Tỷ nhi ngoan, có đồ tốt lại không cho hai đệ đệ con dùng, di nương cũng không chịu được, hơn nữa, cũng không thể để cho Đại phu nhân nổi lên lòng nghi ngờ, đến lúc đó đổ việc cắt xén đồ của Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia lên trên đầu di nương......" Chu thị vỗ vỗ tay Tào Ngọc Di nói.
Tào Ngọc Di bất đắc dĩ gật đầu một cái, mặc dù Chu thị không biết được cái gì gọi là"Phủng sát", nhưng có thể lại đề phòng Đại phu nhân lần nữa, thôi được, về sau chỉ có thể đi một bước tính một bước......
Cùng Chu thị cười cười nói nói dùng xong cơm tối, lại uống một ly trà, Tào Ngọc Di mới nói rời đi.
Chu thị không yên lòng, phái hai bà tử đưa Tào Ngọc Di trở về.
"Ma ma, chuẩn bị nước nóng đi!" Sau khi Tào Ngọc Di đuổi hai bà tử kia, mệt mỏi ngồi vào ghế dựa.
Vương ma ma đáp lại, đi xuống thu xếp.
Ngồi trong thùng tắm khắc hoa, Tào Ngọc Di nghĩ tới hiện tại cặp song sinh mới hơn một tuổi, Chu thị có mấy phần khôn vặt, cũng không phải là người thông minh nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng Đại phu nhân thêm vào mấy chuyện nhiễu loạn, cặp song sinh ở trong tay Chu thị lớn lên sợ là không thành, hết lần này tới lần khác phát hiện bản mình ở dưới mí mắt của Đại phu nhân, trói chân trói tay, tự vệ chỉ là tạm thời, ngay cả bản tính cũng không dám lộ ra mấy phần, chớ nói chi là giáo dục cặp song sinh, nhìn vào hôn sự của Tào Ngọc Nga, cho thấy Đại lão gia chỉ sợ cũng không nhờ vả được...... Càng nghĩ trong lòng mệt mỏi càng sâu, Tào Ngọc Di hận không thể chỉ vào ông trời giậm chân mắng cho một trận......
Tào Ngọc Di lăn qua lộn lại, gần nửa canh giờ cũng không ngủ được, trong lòng không biết bao nhiêu ý niệm thoáng qua, không biết qua bao lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
"Tiểu thư, có thư Từ Tam tiểu thư gửi cho người!" Buổi trưa sau khi tan học trở về, Vương ma ma cười híp mắt cầm một phong thư bên ngoài vẽ hoa lan tới.
Tào Ngọc Di sửng sốt một chút, nhận lấy phong thư, chóp mũi hương mai nhàn nhạt thổi qua.
Vương ma ma cẩn thận đưa cán dao rọc giấy nhỏ thật mỏng qua, "Tứ tiểu thư, cẩn thận tay!"
"Ừhm." Tào Ngọc Di kề dao xuống, cẩn thận mở phong thư ra, là thư của Từ Tam tiểu thư chơi điên cuồng nhất ở yến hội lúc trước gửi tới hỏi mười tám tháng chín có rãnh hay không, muốn mời đến Từ phủ làm khách......
"Ma ma, tìm cái hộp đến cất thư vào!" Trong lòng Tào Ngọc Di có chuyện, nên không để ý tới phong thư bình thường này, tiện tay đưa lại cho Vương ma ma.
"Dạ!" Vương ma ma nhận lấy thư, xoay người vào phòng trong.
Bởi vì không yên lòng chuyện của hai đệ đệ, Tào Ngọc Di dùng xong cơm trưa, ngay cả giấc ngủ trưa cũng không ngủ, lại dẫn Hồng Nhi đi đến viện của Chu thị.
"Thỉnh an Tứ tiểu thư!" Tiểu Mạn nghênh đón bên ngoài viện, hành lễ với Tào Ngọc Di một cái.
Sáng sớm hôm nay Chu thị phải đến chỗ của Đại phu nhân lập quy củ, bây giờ trong viện này Tiểu Mạn làm chủ.
Tào Ngọc Di gật đầu một cái, "Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia đâu?"
"Hai vị tiểu thiếu gia mới vừa dùng xong cơm trưa, đang ở trong nhà kề chơi đùa với các tiểu nha đầu ạ!" Tiểu Mạn cười khanh khách đáp, dẫn Tào Ngọc Di đi qua.
Tào Ngọc Di chơi cùng cặp song sinh một hồi, cơn buồn ngủ liền dâng lên.
"Tứ tiểu thư, nếu không lên trên giường nghĩ một lát?" Chu ma ma tinh mắt, tiến lên hỏi.
"Ưhm, ừhm, cũng tốt!" Tào Ngọc Di chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút đồng ý.
Tiểu Mạn nhận được tin, dẫn tiểu nha đầu ôm một cái chăn lông lót lên trên giường, lại lấy một tấm chăn lụa mỏng ra cho Tào Ngọc Di dùng......
Như thế trôi qua mấy ngày nữa, Chu thị bên kia vẫn chưa có phản ứng, Tào Ngọc Di đã miệt mài thu góp không ít những câu chuyện xưa nhỏ, chỉnh lý lại, chuẩn bị về sau kể cho cặp song sinh nghe, cũng không biết có chỗ hữu dụng hay không, dù sao vẫn tốt hơn cái gì cũng không làm.
"Tứ tiểu thư, Từ Tam tiểu thư bên kia vẫn chờ người hồi âm đấy ạ?" Tối hôm đó, lúc Tào Ngọc Di chuẩn bị đi thỉnh an Đại phu nhân, Vương ma ma tiến lên nhắc nhở.
Tào Ngọc Di vỗ ót một cái, đúng là quên chuyện này, "Ma ma, mang thư theo đi, để mẫu thân xem một chút, rồi quyết định!"
Vương ma ma đáp một tiếng, nhanh chóng vào phòng trong lấy thư ra ngoài.
Tào Ngọc Nga gả đi ra ngoài, Tào Ngọc Linh dọn đến viện của mình, Tào Ngọc Di suy nghĩ một chút, mình ở trong chánh viện, cách phòng của Đại phu nhân gần, cũng không tiện đến trễ, hiện tại mỗi lần thỉnh an cũng thành người đến đầu tiên.
"Thỉnh an mẫu thân!" Tào Ngọc Di để thư ở trong túi trong tay áo, tiến lên hành lễ với Đại phu nhân.
Đại phu nhân không mặn không nhạt đáp một tiếng.
"Nữ nhi có chuyện muốn xin mẫu thân cho chủ ý!" Tào Ngọc Di thả lỏng tay lấy thư ra, dâng đến trước mặt Đại phu nhân.
Đại phu nhân thả chén trà xuống, nhận lấy thư hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thưa mẫu thân, là thư Từ Tam tiểu thư gửi cho nữ nhi." Tào Ngọc Di ngoan ngoãn đáp.
Trong nội viện này thư từ bên ngoài gửi tới, đặc biệt là còn đưa đến chánh viện, đương nhiên Đại phu nhân nhất thanh nhị sở (rõ ràng), chẳng qua là làm dáng một chút thôi.
Đại phu nhân không khách khí mở thư ra, chỉ nhìn lướt qua đã biết nội dung thư, lại trả lại cho Tào Ngọc Di, "Nếu ngươi không có chuyện gì, ta phái người đánh tiếng với mấy vị sư phó, chuyện đi Từ gia này đi cũng không sao."
"Tạ ơn mẫu thân, nữ nhi đã để cho mẫu thân bận tâm!" Tào Ngọc Di lại hành lễ, cung kính đáp.
Đại phu nhân hài lòng gật đầu một cái, "Tứ tỷ nhi cũng không còn nhỏ, về sau loại chuyện này tự ngươi quyết định là được!"
"Dạ, Tạ ơn mẫu thân dạy bảo!"
Bên ngoài truyền đến tiếng cười nói của Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao, sau khi Tào Ngọc Di đáp lại, liền tự động đứng sang bên cạnh.
Chờ sau khi Tào Ngọc Hà cũng tới, hành lễ xong, Đại phu nhân để cho tất cả mọi người ngồi xuống, dựa theo quy củ thường ngày thuận miệng nói mấy câu.
"Tối hôm nay ta muốn thanh tĩnh, các ngươi đều trở về đi thôi!"
Tào Ngọc Di đi theo sau lưng Tào Ngọc Dao hành lễ một cái, chậm rãi ra khỏi phòng.
Đại phu nhân nói muốn thanh tĩnh, cũng đuổi Chu thị các nàng trở về.
"Thắng Nhi, đến phòng bếp lãnh cơm tới nơi đó của di nương, tối hôm nay ta dùng cơm cùng di nương!" Tào Ngọc Di phân phó nói.
Từ sau khi Thắng Nhi được nâng lên làm tam đẳng nha hoàn, chuyên phụ trách lãnh cơm, tiếp đãi nha hoàn bà tử viện khác tới…, Hồng Nhi phụ trách quản lý vật phẩm vụn vặt của Tào Ngọc Di, còn có cùng Tiểu Đào đi theo bên người phục vụ Tào Ngọc Di, đồ trang sức, quần áo, rương tiền vật phẩm quan trọng đều do Vương ma ma quản, mấy người này coi như là nhân thủ bên cạnh Tào Ngọc Di.
"Dạ, nô tỳ đi ngay!" Thắng Nhi cười đáp lại, bước nhanh ra ngoài.
Tào Ngọc Di dẫn theo hai tiểu nha đầu đi đến chỗ Chu thị trước.
"Tứ tỷ nhi, mau tới đây ngồi!" Chu thị nhiệt tình chào hỏi.
Tào Ngọc Di "Bịch bịch" chạy tới, dựa vào Chu thị ngồi ở trên giường thấp.
"Tỷ nhi ngoan, hôm trước là di nương không đúng, lời tỷ nhi nói di nương đã nghĩ qua, nhưng cũng là đạo lý kia, về sau những thứ đồ chơi nhỏ đắt tiền tinh xảo cũng không đến tay hai đệ đệ con nữa!" Chu thị vẫy tay ra hiệu cho lui nha hoàn bà tử trong phòng, nhẹ giọng nói.
"Thật? Di nương, người nghĩ thông rồi!" Tào Ngọc Di mừng rỡ reo lên, cảm thấy trong lòng chợt nhẹ hẳn đi.
"Di nương không phải là người ngu, ai biết được trong những thứ này Đại phu nhân đã sắp đặt tâm tư gì! Chỉ có điều, việc ăn uống lại không thể thua thiệt hai đệ đệ con......" Chu thị thao thao tiếp tục nói.
"Di nương!" Tào Ngọc Di vừa nghe, kéo dài giọng kêu lên.
"Tỷ nhi ngoan, có đồ tốt lại không cho hai đệ đệ con dùng, di nương cũng không chịu được, hơn nữa, cũng không thể để cho Đại phu nhân nổi lên lòng nghi ngờ, đến lúc đó đổ việc cắt xén đồ của Ngũ thiếu gia, Lục thiếu gia lên trên đầu di nương......" Chu thị vỗ vỗ tay Tào Ngọc Di nói.
Tào Ngọc Di bất đắc dĩ gật đầu một cái, mặc dù Chu thị không biết được cái gì gọi là"Phủng sát", nhưng có thể lại đề phòng Đại phu nhân lần nữa, thôi được, về sau chỉ có thể đi một bước tính một bước......
Cùng Chu thị cười cười nói nói dùng xong cơm tối, lại uống một ly trà, Tào Ngọc Di mới nói rời đi.
Chu thị không yên lòng, phái hai bà tử đưa Tào Ngọc Di trở về.
"Ma ma, chuẩn bị nước nóng đi!" Sau khi Tào Ngọc Di đuổi hai bà tử kia, mệt mỏi ngồi vào ghế dựa.
Vương ma ma đáp lại, đi xuống thu xếp.
Ngồi trong thùng tắm khắc hoa, Tào Ngọc Di nghĩ tới hiện tại cặp song sinh mới hơn một tuổi, Chu thị có mấy phần khôn vặt, cũng không phải là người thông minh nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng Đại phu nhân thêm vào mấy chuyện nhiễu loạn, cặp song sinh ở trong tay Chu thị lớn lên sợ là không thành, hết lần này tới lần khác phát hiện bản mình ở dưới mí mắt của Đại phu nhân, trói chân trói tay, tự vệ chỉ là tạm thời, ngay cả bản tính cũng không dám lộ ra mấy phần, chớ nói chi là giáo dục cặp song sinh, nhìn vào hôn sự của Tào Ngọc Nga, cho thấy Đại lão gia chỉ sợ cũng không nhờ vả được...... Càng nghĩ trong lòng mệt mỏi càng sâu, Tào Ngọc Di hận không thể chỉ vào ông trời giậm chân mắng cho một trận......
Danh sách chương