Trên ban công, hoa thật sự quá nhiều, tuy đã liên hệ xe từ trước nhưng vận chuyển như vậy cũng không tiện chút nào.
Lục Xuyên khẽ thở dài, c.uối cùng vẫn cắn răng, “rắc” một tiếng cắt xuống.
Người trồng hoa mà, nhát cắt đầu tiên có thể còn lưu luyến không nỡ, nhưng một khi đã bắt đầu, cắt nhẹ rất dễ biến thành cắt mạnh.
Đợi đến khi điện thoại reo lên, bức tường hoa Florentina được trồng suốt năm sáu năm trước mắt anh, giờ chỉ còn lại vài cành nhánh đáng thương.
Lục Xuyên liếc nhìn c.uộc gọi video, trong lòng hơi có chút thất vọng.
“Sao thế?”
Trên màn hình bỗng hiện ra khuôn mặt của Tần Vân, vì ở quá gần nên có chút biến dạng:
“Không có gì, chỉ là hỏi xem nhà nghỉ của cậu xây xong chưa?”
Lục Xuyên hơi đau đầu: “Câu hỏi này hôm qua Hà Huống mới hỏi, hôm kia cậu cũng hỏi rồi.”
Tần Vân lại thở dài: “Cậu thật chẳng hiểu tấm lòng của anh em gì cả, hai bọn tôi là đang lo cho cậu đấy…”
“Lo cái gì?” Lục Xuyên bưng một chậu tú cầu lên nhìn, thấy cây này tán lá bình thường, không cần cắt tỉa, bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Lo nếu cậu không nhanh chóng hành động, thì chuyện tình yêu nhàn nhạt của hai cậu, sợ rằng sẽ thật sự trở thành nhàn nhạt đấy…”
Lục Xuyên:…
“Có mấy người anh em như các cậu, đúng là phúc phận của tôi. Chắc là do cha tôi lúc trước đốt nhang nhiều quá rồi.”
Tần Vân nhướng mày: “Cậu nhìn xem, nói chuyện với bọn này lại giở giọng châm chọc... Tống Đàm có biết bộ mặt thật của cậu không đấy?”
Lục Xuyên nghiêm mặt: “Cô ấy hiểu hết mọi điều về tôi, sao lại không biết tính cách tôi thế nào?”
Anh rất chắc chắn: “Cô ấy nhìn người rất chuẩn, chuyện gì cũng hiểu rõ.”
Cũng chính là, khi đã quyết định thì hành động rất dứt khoát.
Lục Xuyên thề, nếu anh không nhắc đến kế hoạch ở làng Vân Kiều và chuyện sau đó sẽ chuyển đến đó sinh sống, thì c.uộc tình này dù có yêu đương thế nào đi nữa, cũng sẽ chẳng có kết quả.
Vì Tống Đàm, tuyệt đối không thể rời xa quê hương.
Nhưng may là anh nhận ra sớm, cũng lập kế hoạch kịp thời, mà ở thủ đô thì thật sự cũng chẳng có gì khiến anh lưu luyến, cho nên có thể thay đổi kế hoạch c.uộc đời nhanh chóng và dứt khoát như vậy.
Nghĩ đến đây, gương mặt anh lại bất giác hiện lên ý cười.
Nhắc tới bạn gái mà tự tin như vậy thật sự ổn chứ? Tần Vân trong thoáng chốc cũng cạn lời.
“Còn cái ông cha khốn kia của cậu… không phải trước giờ vẫn luôn dò la cậu à? Sao dạo này lại im hơi lặng tiếng thế?”
Khóe môi Lục Xuyên khẽ nhếch lên, giọng điệu nhàn nhạt: “Giờ tôi cũng quen không ít người trong giới làm phim, nhờ người vòng vo chuyển mấy dự án phim ảnh qua cho cha tôi.”
Tần Vân:…
Giờ đến cả người trong giới phim ảnh mà cậu cũng quen được rồi à!
Giây lát sau anh ta “phụt” một tiếng cười ra: “Cậu nói thật đi, mấy cái dự án phim đó có phải toàn là loại chỉ biết đốt tiền, đốt mãi không ngừng, nhìn thì có vẻ triển vọng mà mãi chẳng ngóc đầu lên nổi không?”
Anh ta thậm chí còn hình dung được, trong giới phim ảnh có những dự án nhìn thì không được đánh giá cao nhưng c.uối cùng lại đại bạo. Nhưng với tính cách tỉ mỉ của Lục Xuyên, chắc chắn thứ anh giới thiệu là mấy cái “c.h.ế.t chắc” luôn rồi.
Lục Xuyên không nói gì, chỉ nhìn chậu lan chuông nhỏ xinh trong tay, nhẹ nhàng mỉm cười.
Chậu lan chuông này thật sự rất nhỏ, chỉ bằng một bàn tay, anh nhìn trái nhìn phải cũng chẳng tìm được chỗ nào cần cắt tỉa, bèn đặt lại vào chỗ cũ, lúc này mới thản nhiên nói:
“Tôi và Tống Đàm mới xác định quan hệ thôi, nếu ông ta gây chuyện bây giờ, sẽ hơi phiền phức đấy.”
Thật sự sẽ hơi phiền phức, bởi vì Chu Dũng Chí làm gì cũng không biết xấu hổ, chuyện gì không tưởng cũng có thể nói ra một cách hợp tình hợp lý.
Nếu để Đàm Đàm biết, chắc chắn sẽ bị c.uốn vào vì cảm thấy thú vị.
Anh viết sách rất giỏi trong việc khắc họa nhân vật, cũng thường để ý đến nhiều chi tiết.
Cho nên, anh cũng nhận ra rõ ràng, kiểu người như cha anh, Chu Dũng Chí, nếu có thành tựu thì sẽ ngông c.uồng. Tiền kiếm chẳng bao nhiêu, nhưng trong mắt người bình thường lại có vẻ khá ổn, vì thế tính tình đặc biệt tự cao tự đại, hấp tấp nóng vội.
Vì vậy, những người như vậy trong vòng quan hệ xã hội thường thích phát triển theo hướng đi xuống, bởi vì ngẩng đầu lên sẽ gặp phải sự thất bại, còn cúi đầu nhìn xung quanh toàn là lời tâng bốc.
Trước kia Lục Xuyên cũng có chút mệt mỏi, thế nên đã tung ra một vài thông tin, khiến cho Chu Dũng Chí, kẻ có quan hệ gia đình rối như mớ bòng bong, yên ổn được một thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng quan hệ gia đình rồi cũng sẽ có lúc ổn định lại, đã thế ông ta lại tự mãn với việc mình kiếm được vài triệu vài chục triệu tài sản, lại còn thường xuyên mong chờ vào anh…
Vậy thì chi bằng nghĩ kỹ hơn một chút, làm sao để sự nghiệp “vươn tầm lớn mạnh”.
Mà khéo thật, trong giới làm phim, cơ hội kiểu này thực sự quá nhiều. Nhưng cơ bản là, người ngoại đạo mà bước vào thì đều tan tành tài sản.
Anh làm vậy cũng chẳng phải có ác ý gì, chỉ có thể xem như là cho cha mình một chút “rèn luyện nho nhỏ” trong sự nghiệp mà thôi, chẳng có gì đáng nói.
“Còn nữa,” Lục Xuyên đặt kéo xuống, thay vào đó đeo găng tay chống gai, lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía Tần Vân trên màn hình video:
“Sao cậu lại nghĩ là Tống Đàm không biết con người thật của tôi?”
Anh cười khẽ: “Đừng đánh giá Đàm Đàm nông cạn như thế, cô ấy có nhìn mặt, nhưng đâu phải chỉ nhìn mỗi khuôn mặt.”
Sau khi gác máy, Tần Vân cứ cảm thấy có gì đó không đúng, liền gọi điện cho Hà Huống:
“Cậu nói xem, A Xuyên có phải hơi là lạ không?”
“Lạ cái gì?” Hà Huống ngơ ngác:
“Không thể nào, không thể nào, cậu đến giờ vẫn tưởng cậu ta là người hiền lành ôn hòa à?”
Anh ta nhìn Tần Vân như nhìn một tên ngốc ngây thơ: “Anh em ơi, cậu tỉnh lại đi! Một người mấy chục năm tập gym, viết sách, lên kế hoạch từng phút từng giây, tự kỷ luật đến mức độ này, cậu nghĩ là người mềm yếu à?”
“Tính tình, khí chất không đủ cứng cỏi sao?”
Cứng cỏi đến c.h.ế.t thì có! Khi Tần Vân ngày xưa làm điều ngốc nghếch, Hà Huống còn biết khuyên răn than thở, chứ Lục Xuyên thì một cước đạp cho vỡ tan giấc mộng.
Chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ người ta nhu mì, chẳng qua là vì tức quá mới nổi cáu thôi.
“Không phải!” Tần Vân kêu oan:
“Ý tôi là, sao cậu ta bỗng trở nên có vẻ... hiếu chiến như vậy? Trước kia dù có nhận được mấy cái tin nhắn, c.uộc gọi vớ vẩn, cậu ta cũng không ra tay như thế!”
Hà Huống càng nghe càng rối: “Sao cậu biết cậu ta trước kia không ra tay chứ? Ninh Thành cách thủ đô xa như vậy, cha cậu ta có bao nhiêu mối quan hệ mà biết rõ tình hình của cậu ta? Sao còn liên hệ được chứ?”
“Chẳng phải là do cậu ta cố tình buông thả đấy à? Chắc là chờ tới lúc ông ta hối hận mới lấy chuyện đó ra trút giận cho mẹ cậu ta thôi!”
Nhưng nói đến đây, Hà Huống cũng bắt đầu ngẫm nghĩ:
“Xem ra yêu đương thật sự có thể khiến con người thay đổi đấy, A Xuyên chẳng lẽ bị ‘não tình yêu’ rồi à? Trước kia đâu có vội vã như thế.”
Lúc này đến lượt Tần Vân trố mắt: “Không phải chứ… cậu… cậu ta… tại sao giữa ba đứa bọn mình lại chỉ mình tôi bị gạt ra ngoài thế hả?!”
Hà Huống: “…”
Câu hỏi này đúng là làm khó anh ta, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Có lẽ vì trước kia cậu chỉ lo nói chuyện thơ ca văn học, gió trăng hoa lệ thôi chứ gì.”
Mặt Tần Vân đen kịt, cái quá khứ đen tối này đến bao giờ mới chấm dứt được đây?
Giờ tiền anh ta tiêu vặt đều phải vợ phát cho, ngày tháng đã quá khổ sở rồi!
Nhưng nghĩ đến cảnh hôm đó Lục Xuyên nổi giận một cước đá gãy chân bàn, anh ta “xì” một tiếng, c.uối cùng cũng thông suốt.
Hóa ra ba người, thì mình là kẻ trong sáng nhất?!
Nhưng mà…
“Thật ra cậu ta thay đổi đúng là hơi nhanh, làm tôi cũng không kịp thích nghi.”
“Có à?” Hà Huống lúc này đang chơi với con, vừa nghe tiếng con gái cười khanh khách, vừa ngạc nhiên: “Có gấp gáp lắm đâu.”
“Cậu ta cái gì mà chẳng có kế hoạch? Chắc lúc xác định quan hệ với Tống Đàm là đã nghĩ kỹ hết rồi ấy chứ. Bao gồm cả việc từ thủ đô chuyển về làng Vân Kiều… chứ không thì sao lại ba câu năm lời là quyết được chỗ ở? Rồi còn vạch ra cả kế hoạch homestay?”
“Nhất định là trong lòng đã có dự tính cả rồi.”
Thao Dang
Hà Huống nói đến đây, không nhịn được lại nhìn Tần Vân một cái: “Tôi nói này anh em, không thì cậu ra ngoài kiếm cái việc mà làm đi! Tôi thấy cậu ở nhà mãi sắp ngốc thật rồi đấy.”
“Lục Xuyên là người thế nào, cậu còn chưa rõ à? Cậu ta làm gì mà không đầu xuôi đuôi lọt?”
“Đâu như hai chúng ta, lúc trước thấy người khác đạo nhái thì gào lên, cầm bàn phím xông vào liền, còn người ta thì ngay cả bảng phối màu cũng đã chuẩn bị sẵn…”
Nhưng cũng chính vì vậy mà ba người mới trở thành anh em thân thiết. Tần Vân có bao lần làm chuyện ngốc nghếch, Lục Xuyên vẫn nhẫn nại được với cậu ta.
Nghĩ đến đây, Hà Huống bỗng thấy có chút cảm động.
Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ anh ta bị anh em “PUA” (*) rồi à?
(*) PUA: hiểu nôm na là thao túng tâm lý, mọi người có thể hỏi chị Gồ để được giải thích chi tiết hơn nhé – lời Editor.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương