Bệnh viện Nhân dân số Một tỉnh Ninh.
Bác sĩ điều trị chính Trương Nguyên, người đã được điều đến khoa mình yêu thích nửa năm trước, lúc này đầy khí thế, vùng trán trông lại càng sáng bóng hơn thường lệ.
Không còn cách nào, từ sau lần được lãnh đạo bí ẩn tặng rau, lại còn được viện trưởng khen ngợi vài câu, anh ta bỗng nhiên có nhiều cơ hội hơn hẳn trong bệnh viện.
Ví dụ như khi bác sĩ cấp trên phẫu thuật sẽ vui vẻ để anh ta khâu vài mũi, rồi thấy kỹ thuật khá ổn lại cho cầm camera nội soi… c.uối cùng trở thành trợ thủ hai, rồi trợ thủ một...
Tóm lại.
Anh ta, bác sĩ Tiểu Trương, là người từng học đại học danh tiếng, đi từng bước vững chắc, có cơ hội là chớp lấy, đến nay đã là bác sĩ điều trị chính danh xứng với thực rồi!
Lúc đi ngang qua cửa khoa, vừa chào hỏi xong đã nghe y tá trưởng cảm thán: “Mới chưa đầy một năm mà bác sĩ Tiểu Trương nhìn càng ngày càng khiến bệnh nhân yên tâm đấy.”
“Vậy sao?” Bác sĩ Tiểu Trương lập tức hớn hở, rồi theo thói quen vuốt vuốt tóc:
“Có phải tôi giờ càng ngày càng tự tin, khí chất của một đại lão trầm ổn nội liễm cũng toát ra rồi không? Có cảm giác bệnh gì khó tôi cũng giải quyết được đúng không?”
Hai cô y tá bên cạnh đang điền hồ sơ, nghe xong câu đó không nhịn được “phụt” cười, còn liếc lên tóc anh ta một cái.
Y tá trưởng cũng không nhịn được nhìn anh ta rồi lắc đầu:
“Tự tin của cậu mà khiêm tốn như tóc của cậu thì tốt rồi, ý tôi là, giờ cậu càng ngày càng hói, nhìn càng lớn tuổi, người cũng càng héo hon!”
Trong bệnh viện, bệnh nhân đâu có quan tâm anh ta có đẹp trai không, càng trưởng thành nhìn càng đáng tin mới là điểm mấu chốt.
Bác sĩ Tiểu Trương như bị sét đánh ngang tai!
Thao Dang
“Sao có thể chứ?!”
Anh ta soi gương trong văn phòng, nhìn bên trái nhìn bên phải: “Tôi vẫn như cũ mà?”
“Cậu nhìn mỗi ngày tất nhiên không thấy gì, tôi còn giữ ảnh buổi tiệc khi cậu mới vào bệnh viện nè, có muốn xem không?”
Cô ta lấy ảnh ra, trong ảnh là bác sĩ Tiểu Trương khi mới vào viện, tuy không thể nói là trẻ trung sáng sủa, thậm chí ở vài góc nhìn còn hơi giống chú trung niên… Nhưng nhìn thoáng thì như khoảng 30, nhìn kỹ thì tầm 30 mấy, nhìn nữa thì chưa chắc đã tới 30…
Tổng thể vẫn còn chút khí chất tươi sáng.
Còn hiện tại… người trong gương là một người đàn ông trung niên trán cao, mặt sưng má đầy, mắt vì trực đêm nhiều mà đục mờ không ánh sáng.
Một ông chú chính hiệu.
Bác sĩ Tiểu Trương lòng tan nát.
Thấy anh ta thế, y tá trưởng lại thấy hơi áy náy:
“Haiz… cũng thấy nhớ bộ dạng gà mờ lúc trước của cậu thật… Hồi đó bệnh nhân vượt đường xa gửi rau dại cho cậu, viện trưởng phải ra mặt nói đỡ, tôi thì cấu lưng nhắc nhở cậu mà cậu còn ngơ ngác…”
“Giờ thì…” Cô ta lắc đầu, thở dài bước đi.
Hai cô y tá trẻ thì gan lớn, hỏi luôn: “Bác sĩ Trương, nghe nói anh sắp kết hôn rồi? Bạn gái anh không nói gì về hình tượng của anh sao?”
Nhắc đến chuyện này, bác sĩ Tiểu Trương hơi ngượng ngùng gãi mũi:
“Khụ! Bạn gái tôi… cũng hơi… mập hơn chút so với lúc mới yêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta giơ ngón út ra ám chỉ: “Có thể là hai đứa đều thay đổi một chút…”
Thật ra không phải chỉ tăng một chút, là lên hơn chục ký rồi, hơn nữa là cả hai cùng lên cân.
Chỉ là bạn gái anh ta tóc vẫn dày mượt, da vẫn trắng hồng, còn anh ta thì ngày càng già nua tàn tạ hơn thôi.
Bác sĩ Tiểu Trương vừa gãi đầu vừa lo lắng: “Không được rồi. Có phải tôi nên đi cấy tóc không? Tôi còn trẻ thế này, chẳng thể để đến lúc cưới mà khiến người ta tưởng bạn gái tôi lấy một ông chú ly dị chứ!”
Đang nói thì điện thoại “đinh” một tiếng vang lên.
Mở ra xem, chính là tin nhắn từ bạn gái.
[Rau chân vịt một ký giành được đã giao tới rồi, trưa nay anh bận đúng không?]
[Có có có có có!!!]
Bác sĩ Tiểu Trương gõ chữ lia lịa, tay gần như bay thành tàn ảnh.
Sau đó lại lập tức gửi một tin nhắn thoại:
“Trưa nay bọn anh có giờ ăn cơm mà! Em hỏi vậy là thừa rồi, anh nhất định đúng giờ tan ca! Em chờ anh nhé! Nhất định phải đợi anh đấy! Ai ăn trước là cún con!”
Một lúc sau, mới nhận được tin nhắn bạn gái trả lời đầy không cam lòng:
[Vậy cũng được.]
Hai cô y tá bên cạnh há hốc miệng, thật sự không hiểu sao một người nói chuyện kiểu đó lại có thể có bạn gái…
Ngược lại, Trương Nguyên còn quay tại chỗ hai vòng, thấy chưa yên tâm liền gọi điện luôn:
“Rau chân vịt này là anh giành được đó, em tuyệt đối không được ăn trước nhé!”
Giọng bạn gái bên kia cũng đầy bất mãn: “Sao lần nào cũng là anh giành được vậy? Hai đứa mình ngồi cạnh nhau mà sao em lại không được?”
Bác sĩ Tiểu Trương đắc ý xoa xoa đầu.
Có phải anh ta may mắn không? Rõ ràng là thỉnh thoảng vẫn giữ liên lạc với Tống Đàm, có thể trực tiếp thanh toán qua WeChat.
Tất nhiên, nếu tranh thủ được thì vẫn cố gắng tranh thủ, dù sao đồ nhà người ta bán đắt khách như vậy, anh ta đi cửa sau cũng hơi ngại.
Chỉ là làm bác sĩ, thời gian xem livestream mua hàng không nhiều, bình thường vẫn cùng bạn gái nỗ lực cạnh tranh.
Vì quá thành tâm, lại đã nắm được bí quyết là dùng iPad và máy tính nhanh hơn điện thoại, nên mười lần thì cũng phải sáu bảy lần giành được.
Giờ hai người đã có cả bộ kinh nghiệm tinh vi về cách ăn các loại thực phẩm giành được.
Nhưng mà…
“Mỗi một cân rau chân vịt, hai đứa mình trưa nay ăn kiểu gì đây?”
Bác sĩ Tiểu Trương bắt đầu buồn rầu: nếu luộc vài cọng ăn kèm mì thì chẳng mấy mà hết sạch? Bạn gái lại nghĩ một lúc, rồi tự tin nói: “Anh yên tâm. Em sẽ xay nhuyễn rồi trộn bột, trưa nay làm bánh bao nhân rau chân vịt. Hoặc chiên bánh rau chân vịt cũng được!”
“Trước giờ mấy món giành được ít cũng toàn làm kiểu vậy mà?”
Chính vì thường xuyên đem đi xay nhuyễn trộn với bột mì, hoặc ăn kèm món có tinh bột khác, tóm lại là lúc nào cũng ăn cùng tinh bột, nên khẩu phần ăn của họ ngày càng nhiều, cộng thêm vận động thì ít, thành ra cả hai giờ đều phát tướng rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương