Mỗi ngày trôi qua của Tô Thần đều rất khoái nhạc, tuy không nhìn ra vẻ khác biệt của Tiếu Nam, nhưng cậu vẫn cảm nhận được đối đãi ôn nhu rất nhỏ của hắn với mình.

Giữa hai người luôn giương cũng bạt kiếm với nhau lúc này lại tồn tại không khí ở chung nhàn nhạt ấm áp, vì người đàn ông mỗi sáng Tô Thần lại pha cho hắn một ly cà phê thơm nồng, mà hắn sau yêu cầu mỗi đêm lại giúp cậu bôi thuốc mỡ vào hậu huyệt sưng đỏ, tuy rằng không có biểu đạt ra làm lời nói, nhưng Tô Thần rõ ràng có thể cảm nhận trái tim mình như được che chở.

Tiếu Nam muốn cậu chuyển đến ở trong nhà của hắn gần trung tâm thành phố, nhưng cậu hy vọng mình có một không gian riêng để qua lại, đối phương cũng hiểu được điều ấy cho nên không tiếp tục ép buộc cậu nữa.

Chuyện về Trang Thị qua được một thời gian, Phong Thượng đã mua lại 53% cổ phần công ty này, Tiếu Nam cứ như vậy trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty, chính mình nắm giữ vận mệnh của nó!

Công tác bận rộn nối gót kéo đến, cũng may Trang thị tuy rằng sụp đổ nhưng là nhanh chóng sụp xuống không phải từ từ chết đi, cho nên nội bộ hoạt động của công ty không bị ảnh hưởng quá nhiều. Tiếu Nam sau khi thu mua Trang thị cũng giữ lại toàn bộ nhân viên như cũ, chỉ đem họ hàng Trang thị ở những vị trí cao lôi xuống, hầu như không tốn nhiều thủ đoạn mà có thể nâng cao uy tín của chính mình.

Tô Thần ở trong phòng nghỉ ngơi đã cùng đồng nghiệp cảm thán, Tiếu Nam quả thực là có tư chất kinh doanh, là người tinh anh nhất trong những người tinh anh, ra tay nhanh gọn chuẩn xác, mỗi việc đều dùng phương pháp trực tiếp nhanh chóng nhất, mang đến giá trị lợi nhuận cao nhất có thể.

Tiếu Nam hoàn toàn xứng đáng trở thành ông chủ doanh nghiệp đứng đầu trong thị trường quốc nội, hắn còn chưa đầy ba mươi tuổi, kì tích này trong thương nghiệp đã năm mươi năm chưa từng xuất hiện!

Mà chính mình có thể cùng hắn sớm chiều ở chung, trong ngực Tô Thần  dâng lên  ngọt ngào hạnh phúc khó tả.

Tiếu Nam đã bay đến New York được ba ngày, là chuyện công tác không thuộc chuyên môn hắn phụ trách.

Gọn gàng đánh sập Trang thị, chỉ bằng năng lực của Phong Thượng quốc tế hiển nhiên không thể làm nên được kết quả tốt đẹp như vậy, trừ phi…Tô Thần nhấc khóe môi lên, nhất định có sự tham gia của Ân Úc! Bất quá hắn không phải là người đại diện cho Phong Vũ mà chỉ là xuất phát từ quan hệ cá nhân mà thôi.

Hai người kia liên thủ, một sáng một tối, phía sau Phong Thượng cũng không cần chú ý đến chuyện gì.

“A Thần, nhìn gì? Tổng bộ Hong Kong có gửi đến thông báo này.”

Trợ lí Fancy đến lấy văn kiện, nhìn mặt cậu mang theo vẻ tươi cười liền hỏi.

“Thông báo gì?” Tô Thần không hiểu ý lắm.

“Tin vui nha, là chuyện tình văn phòng đơm hoa kết trái.” Fancy hớn hở cười: “Tổng bộ bên kia cũng thật tính toán khôn khéo, đặc biệt lấy đích danh công ty chúc mừng, trá hình là cổ vũ chuyện tình văn phòng a!”

Tô Thần lập tức hiểu rõ ý nàng: “Ân! Có động lực mới có thái độ tích cực làm việc nha.”

Hai người nhìn nhau cười, ngẩm hiểu ý lần nhau.

Lúc fancy đi ra ngoài Tô Thần mới nhìn đến hòm thư tổng bộ gửi đến, quả nhiên bên trong có một thông báo rất ngắn, câu liếc nhìn một cái, sững sờ nhìn hai cái tên Tần Bách cùng Trần Tình (Olivia).

Bon họ…kết hôn? Màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt đang ngây ngẩn, đáy mắt nhàn nhạt nổi lên chút bi thương mà chỉ có cậu hiểu được, yên lặng trong phút chốc xoay người đem ánh mắt nhìn lên một vị trí quen thuộc, trong lòng liền được tình cảm ấm áp vui vẻ bao quanh, xóa tan đau thương nhàn nhạt.

Cậu đã tìm được giá trị mà mình đi tim bấy lâu nay, mà đoạn tình cảm cùng Tần bách trước đây cậu biết qua một thời gian ngắn nữa bản thân mình với Tần Bách sẽ không còn chút lưu luyến xao động nào nữa.

******************

Đảo mắt đã qua hai ngày, Tiếu Nam chỉ còn một ngày nữa là về nước, cả người Tô Thần rõ ràng trở nên bay bổng lâng lâng, Fancy trêu chọc cậu có phải mùa xuân đã về hay không.

Tan ca cậu lập tức đến siêu thị mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, nghĩ đến ngày mai sẽ cấp cho người đàn ông một cái kinh hỉ lớn, sau đó hướng hắn thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình. Nghĩ đến chuyện người đàn ông kinh ngạc cau lên bộ lông mày, còn có thể thấy được khuôn mặt đỏ bừng của hắn, Tô Thần không nhịn được cười rộ lên.

Người đàn ông xứng đáng làm người yêu cậu, mặc dù bề ngoài lãnh khốc, nhưng Tô Thần biết bàn tay to lớn tô ráp kia có biết bao nhiêu ôn nhu, còn môi mỏng bình thường luôn mím chặt lúc động tình sẽ phát ra bao nhiêu ngọt ngào,…

Không muốn mặt mình đỏ đến nổ tung, Tô Thần nhanh chóng tính tiền rồi lao ra khỏi siêu thị ấm áp, không khí lạnh lẽo bên ngoài làm tâm tình khô nóng của cậu thoáng dịu đi không ít.

Xách theo nguyên liệu nấu ăn quay trở lại nhà trọ thì mặt trời đã đi xuống, ở phương bắc vào mùa đông ban ngày thường rất ngắn đêm lại dài, thường thường chỉ cần đến sáu giờ trời đã tối đen. Đèn đường vẫn kiểu cũ không chiếu được ra bao nhiêu ánh sáng, huống chi đây là tòa nhà chung cư đã lâu, đồ vật sử dụng tất nhiên cũng không sánh được với nơi khác.

Tô Thần xách mấy túi thức ăn vừa mua được tiến vào tòa nhà, một lần nữa căn dặn bản thân mình phải thay bóng điện mới.

“A Thần..”

Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng hô to, Tô Thần nhất thời càng trở nên hoảng sợ, nhìn kỹ lại cậu thấy một cái bóng quen thuộc chậm rãi xuất hiện phía sau ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường.

Ngẩn người nhìn chăm chăm kẻ đến gần, hô hấp của cậu cũng bình ổn lại, sao y lại ở chỗ này?

“Anh sao lại biết tôi ở chỗ này?”

“A Ngũ cũng là bạn học của anh, em đã quên sao?”

Tần Bách đừng trước mặt cậu, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn không che được dấu vết uể oải, lúc mở miệng Tô Thần có thể ngửi được mùi rượu nặng từ y, chưa phát giác được mình nhíu mày: “Anh uống rượu?”

Tuy rằng bóng tôi đã buông xuống, nhưng dù sao cũng mới là chạng vạng, Tô Thần biết trước kia Tần Bách sợ lỡ công việc không bao giờ ăn uống hát hò vào giơ này, nhưng ngửi được mùi rượu hiện tại chắc hẳn đã uống không ít.

Nghe được lời cậu nói, thần sắc Tần Bách bỗng nhiên sáng ngời, hai mắt quen thuộc của y lộ ra vẻ nhu tình: “Anh không có say, không cần lo lắng cho anh.”

Tô Thần quay mắt, biết Tần Bách đại khái hiểu sai ý mình, liền dời đi vấn đề: “Anh tới Bắc Kinh công tác sao?”

“Anh tới thăm em.”

Hai mắt Tần Bách vẫn ôn nhu như trước, Tô Thần nhìn như không thấy: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi rất khỏe.”

Trong mắt Tần Bách lập tức hiện lên vài phần nghi hoặc, y nhìn thẳng vào mắt Tô Thần, tựa hồ muốn thấu hiểu cậu: “A Thần, em thay đổi rồi, anh cảm giác em so với trước kia hấp dẫn hơn rất nhiều…”

“Nếu không có chuyện gì khác, tôi phải vào nhà trước, tôi rất mệt.” Tô Thần cắt dứt lời nói của y, không hiểu y đứng trong gió lạnh lẽo thế này nói nhưng lời như vậy là có ý gì.

“Anh rất nhớ em..”

Nỉ non yêu thương, Tần Bách nắm lấy đầu vai cậu, chậm rãi cúi xuống làm bộ muốn hôn.

Tô Thần cả kinh lắp bắp lùi về phía sau, nhìn xung quanh không có bóng người thấp giọng nói với y: “Chúng ta đã chia tay, anh cũng có gia đình của mình, không nên nói những loại lời này.’

Yên lặng nhìn người đàn ông diễn xuất như diễn viên phim cẩu huyết tám giờ, Tô Thần chỉ cảm thấy bi thương không nên lời, đây chính là người cậu tâm tâm niệm niệm suốt mười năm hay sao? Sao có thể khó coi như vậy.

Thấy cậu không nói lời nào, Tần Bách tiến lên một bước: “ A Thần, anh không thể sống thiếu em, em hãy tha thứ cho anh?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện