Tô Thần cười nhạt, bình tình nhìn hắn hỏi: “Anh ly hôn.”
Tần Bách run lên bần bật, lắc đầu liên tục: “Anh không thể ly hôn, ngoại trừ chuyện này anh có thể cho em bất cứ thứ gì khác.”
Tô Thần sớm đoán được đáp án của y, câu hỏi vừa rồi chỉ là để thử mà thôi, cậu ngẩng đầu phảng phất như nghe được âm thanh nước mắt Tần Bách rơi, quá khứ mười năm, cuối cùng vẫn chỉ là quá khứ,…
“Tần Bách, anh nên quý trọng những gì bây giờ mình đang có, tôi hy vọng không phải gặp lại anh nữa.”
Thấy Tô Thần rời đi, Tần Bách kéo cậu lại buộc chặt trong đôi tay chính mình, một bên áp chế Tô Thần giãy giụa một bên hô lên: “Giống như trước đây không phải tốt sao? Chúng ta mỗi ngày đều trôi qua khoái nhạc! A Thần, đừng nên ép anh nữa?”
Tô Thần phút chốc dừng lại động tác, cưỡng chế hơi nước trong mắt, hung hăng nhìn y khẽ quát: “Tần Bách! Anh vẫn ích kỉ như vậy! Buông tay, nếu không tôi sẽ không khách khí!”
Trái tim Tần Bách trong phút chốc nhảy loạn, rất nhanh sau đó nét mặt y liền bao trùm sự độc ác: “Trang Diệp đã vào tù, chỗ dựa của cậu cũng không còn, là tôi để mắt đến cậu. Bộ dạng cùng thân thể cậu không biết đã có bao nhiêu người dùng qua, đừng cùng tôi giả vờ giả vịt!”
Tựa hồ như có gì đó đổ ập mạnh xuống, đồ vật trong tay Tô Thần đã sớm rớt xuống, thân thể thoáng chốc bị y vây kín trên cửa không thể nhúc nhích nổi, đau xót trong lòng không kìm được, nước mắt như mưa rơi xuống.
Hương vị ngọt ngào đã lâu không ngửi qua nhanh chóng chui vào trí não y, dục vọng Tần Bách sôi sục đứng lên, cấp thiết kéo cổ áo Tô Thần ra, bàn tay lạnh lẽo liền dán vào làn da ấm áp kia. Tô Thần nháy mắt run lên bắt đầu kịch liệt phản kháng, trong trí nhớ của cậu Tần Bách luôn luôn ôn nhu, chưa hề thấy qua dáng vẻ điên cuồng hung tàn này của y!
“Không muốn tôi nói ra hết bí mật thì nên biết nghe lời.” Tô Thần bị Tần Bách bóp cằm, giọng nói uy hiếp độc ác lạnh lẽo truyền đến.
“Anh không có bí mật sao?” Tô Thần ngẩng cao đầu chất vấn, mọi phản kháng đều bị y gắt gao ngăn lại.
Tần Bách hừ nhẹ một tiếng: “Tôi là người đã có gia đình, cậu nghĩ đồng nghiệp sẽ tin ai hơn?”
Cả người Tô Thần không tự chủ được run rẩy, cậu hiểu rõ một ngày nào đó mọi chuyện lộ ra, chỉ sợ sẽ theo lời Tần Bách nói, danh dự của mình sẽ bị mất đi. Cậu hung hăng nhắm mắt lại tự hỏi tại sao mình lại có thể gặp chuyện như vậy? Tại sao hạnh phúc nhỏ nhoi vừa có được lại dễ dàng nhanh chóng bị phá vỡ như vậy? Phát hiện cậu có dao động mềm yếu, Tần Bách lại cúi sát người hôn lên cánh môi hồng nhuận ướt át, mùi vị của Tô Thần tựa như thuốc phiện, đã hưởng qua sẽ không kìm lòng được muốn nhiều hơn, ngón tay trượt vào quần lót tiến thẳng vào hạ thân đang mềm nhũn, hương thơm nồng nàn khiến cho dục vọng của y ngày càng thêm kích động.
Tô Thần nhắm chặt lấy hai mắt, hai tay hung hăng nắm thành quả đấm nhưng bởi vì khoảng cách quá gần mà không cách nào hành động nổi, quấn hút trong miệng khiến cậu đột nhiên buồn nôn vô cùng, đùa bỡn nơi hạ thân càng khiến cậu trở nên ác cảm hơn bao giờ hết!
Thở dốc, đáy lòng tuyệt vọng cậu bỗng nhớ đến người đàn ông kia, nếu như có hắn ở đây thì tốt biết bao…
Đột nhiên, trọng lực áp lên thân thể biến mất, cậu mở to hai mắt còn ngập trong sương mù, mơ hồ thấy một thân hình to lớn đang hung hăng đánh lên Tần Bách không kịp trở tay!
Lửa giận của người ấy dường như biến ngày đông lạnh giá thành mùa hè nóng bỏng nhất, người đàn ông tựa như hỏa thần bất bại từ trên trời rơi xuống cứu lấy cậu.
Tần Bách chỉ kịp kêu lên hai tiếng đau đớn liền ngã nhào xuống đất, tiếp theo chính là ngất đi, mà người đàn ông vẫn không ngừng đấm đá lên thân thể y. Tô Thần thấy vậy bất chấp quần áo còn đang xộc xệch chạy vội đến nắm lấy tay người đàn ông: “Đừng đánh nữa! Hắn sẽ chết mất!”
Vì người như Tần Bách mà phải hầu tòa quả thực không xứng.
Giọng nói của người đàn ông dường như chất chứa thêm rất nhiều cuồng nộ lạnh lẽo còn mang theo vài phần đau đớn: “Em yêu thương hắn?”
Tô Thần ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đang nổi giận của hắn, minh bạch hắn đã hiểu lầm ý mình, vội vàng mở miệng giải thích: “Không phải như vậy…”
“Này!” Người đàn ông cắt đứt lời nói của cậu, quay đầu hướng bên phải cậu nói: “Giao cho cậu, khiến hắn nhớ rõ cái gì không thể đụng vào được!”
Ân Úc bị lửa giận cuồn cuộn trong giọng nói của hắn làm cho sợ, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cánh tay đang nắm chặt lấy Tô Thần, cúi người xốc lên người đàn ông đang ngất trước mặt đưa lên bệnh viện, đi được hai bước vẫn không yên tâm bèn quay lại căn dặn: “Từ từ nói chuyện.”
Tiếu Nam trầm mặt xuống không phản ứng, Tô Thần gật đầu cảm kích nhìn hắn. Hắn bất đắc dĩ đem theo cục nợ kia đi, mong muốn dạy dỗ cho một trận.
Xe nghênh ngang rời đi, Tiếu Nam không nói lời nào nắm chặt tay Tô Thần kéo vào trong, cổ tay truyền đến đau đớn vô cùng, Tô Thần vài lần muốn mở miệng đều bị ánh mắt hung ác của hắn ngăn trở lại.
Vừa bước vào nhà Tiếu Nam đã lôi cậu vào phòng ngủ, hung hăng đẩy cậu ngã lên giường, thân hình to lớn lập tức đè lên.
Tô Thần phát hiện ý đồ của hắn nhất thời kinh hoảng không ngớt, vừa đè xuống đã lo sợ vừa mở miệng giải thích: “Vừa rồi không phải như anh nghĩ, tôi không có…”
“Tôi có thể thấy được!” Tức giận của hắn lập tức bắn ra, ánh mắt hắn băng lãnh đến đáng sợ: “Không kịp vào nhà mà phải ở bên ngoài chơi dã hợp sao, miệng cậu, mùi cậu thật nặng!”
Tô Thần ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, vì vũ nhục trong lời của hắn mà càng thêm đau lòng! Nhưng cậu hiểu được Tiếu Nam do hiểu lầm mà nói những lời như vậy, liền nghĩ làm sáng tỏ cho bản thân mình: “Tôi không biết hắn sẽ đến đây, tôi phản kháng nhưng bị hắn uy hiếp, hắn…”
“Nói như vậy cậu rất vô tội, đều là hắn sai sao?” Tiếu Nam nắm chặt lòng bàn tay, căng thẳng trước mắt càng thêm sâu nặng: “Thừa dịp tôi không ở đây khẩn cấp câu dẫn người khác, không chịu nổi tịch mịch sao?”
Tâm như bị chày nặng hung hăng giã đến đau nhức, cậu ngẩng đầu lên cố gắng chăm chú vào đôi mắt lạnh lùng chỉ có khinh bỉ kia, cho dù rất khổ sở cũng muốn nở một nụ cười tươi nhất, chân thành kiên định mở miệng: “Em thích anh, Tiếu Nam.”
Bầu không khí này quả thực không thích hợp để tỏ tình, nhưng cậu sợ hai người sẽ vì hiểu lầm mà đánh mất tất cả!
Không gian nhất thời yên tĩnh kì lạ, chỉ có tiếng hô hấp phập phồng thỉnh thoảng vang lên, trái tim Tô Thần không khỏi run lên, thấp thỏm bất an chờ đợi phản ứng của Tiếu Nam.
Hồi lâu, ngón tay thô ráp chậm chạp vuốt ve bờ môi sưng đỏ của cậu, sau đó Tô Thần nghe được chính là một câu nói cự tuyệt khiến lòng cậu tan nát: “Cậu yêu hắn đến mức phải lừa dối tôi sao? Tôi không tin!”
Trái tim đang bay bổng đột nhiên hạ xuống vực thẳm, nước mắt cuối cùng cũng xuất hiện nơi khóe mắt, đau nhức, đau nhức đến thấu xương, tựa như bầu trời đang trong xanh mây đen kéo đến tầng tầng lớp lớp vậy, Tô Thần cảm thấy có một bàn tay đang hung hăng nắm lấy trái tim mình, sau đó buộc chặt lại, thu chặt lại.
“Không cứu được hắn nên gấp đến độ khóc lên thế ư?” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lãnh khốc đùa cợt của hắn: “Nếu như cậu ngoan ngoãn phối hợp, nói không chừng tôi sẽ vì bộ dạng mới mẻ này mà tha cho hắn một lần.”
“A!”
Hai khỏa hồng như bị bàn ủy là qua đau đớn dâng lên tận tim can, xuyên qua hai mắt đẫm lệ nhìn về phía người đàn ông đang bừng bừng lửa giận, cặp mắt mê người kia đã không còn ôn nhu, ngọt ngào nữa, chỉ còn lại khinh miệt lạnh lẽo đến thấu xương.
Áo bị đối phương thô lỗ xé ra, quần cũng không ngoại lệ, không hề có chút tiền hí, hạ thân thô to sắc bén của hắn cứ thế nghênh ngang xông vào!
Tựa hồ nghe được âm thanh phát ra từ cơ thể mình, tiếp đó hậu huyệt dường như có gì đó chảy ra, Tô Thần đau nhức kêu lên một tiếng, nước mắt vô thức chảy ra, đến khi bất tỉnh cậu cũng chưa từng nghĩ trên đời có loại đau đớn khủng khiếp như vậy..
Tần Bách run lên bần bật, lắc đầu liên tục: “Anh không thể ly hôn, ngoại trừ chuyện này anh có thể cho em bất cứ thứ gì khác.”
Tô Thần sớm đoán được đáp án của y, câu hỏi vừa rồi chỉ là để thử mà thôi, cậu ngẩng đầu phảng phất như nghe được âm thanh nước mắt Tần Bách rơi, quá khứ mười năm, cuối cùng vẫn chỉ là quá khứ,…
“Tần Bách, anh nên quý trọng những gì bây giờ mình đang có, tôi hy vọng không phải gặp lại anh nữa.”
Thấy Tô Thần rời đi, Tần Bách kéo cậu lại buộc chặt trong đôi tay chính mình, một bên áp chế Tô Thần giãy giụa một bên hô lên: “Giống như trước đây không phải tốt sao? Chúng ta mỗi ngày đều trôi qua khoái nhạc! A Thần, đừng nên ép anh nữa?”
Tô Thần phút chốc dừng lại động tác, cưỡng chế hơi nước trong mắt, hung hăng nhìn y khẽ quát: “Tần Bách! Anh vẫn ích kỉ như vậy! Buông tay, nếu không tôi sẽ không khách khí!”
Trái tim Tần Bách trong phút chốc nhảy loạn, rất nhanh sau đó nét mặt y liền bao trùm sự độc ác: “Trang Diệp đã vào tù, chỗ dựa của cậu cũng không còn, là tôi để mắt đến cậu. Bộ dạng cùng thân thể cậu không biết đã có bao nhiêu người dùng qua, đừng cùng tôi giả vờ giả vịt!”
Tựa hồ như có gì đó đổ ập mạnh xuống, đồ vật trong tay Tô Thần đã sớm rớt xuống, thân thể thoáng chốc bị y vây kín trên cửa không thể nhúc nhích nổi, đau xót trong lòng không kìm được, nước mắt như mưa rơi xuống.
Hương vị ngọt ngào đã lâu không ngửi qua nhanh chóng chui vào trí não y, dục vọng Tần Bách sôi sục đứng lên, cấp thiết kéo cổ áo Tô Thần ra, bàn tay lạnh lẽo liền dán vào làn da ấm áp kia. Tô Thần nháy mắt run lên bắt đầu kịch liệt phản kháng, trong trí nhớ của cậu Tần Bách luôn luôn ôn nhu, chưa hề thấy qua dáng vẻ điên cuồng hung tàn này của y!
“Không muốn tôi nói ra hết bí mật thì nên biết nghe lời.” Tô Thần bị Tần Bách bóp cằm, giọng nói uy hiếp độc ác lạnh lẽo truyền đến.
“Anh không có bí mật sao?” Tô Thần ngẩng cao đầu chất vấn, mọi phản kháng đều bị y gắt gao ngăn lại.
Tần Bách hừ nhẹ một tiếng: “Tôi là người đã có gia đình, cậu nghĩ đồng nghiệp sẽ tin ai hơn?”
Cả người Tô Thần không tự chủ được run rẩy, cậu hiểu rõ một ngày nào đó mọi chuyện lộ ra, chỉ sợ sẽ theo lời Tần Bách nói, danh dự của mình sẽ bị mất đi. Cậu hung hăng nhắm mắt lại tự hỏi tại sao mình lại có thể gặp chuyện như vậy? Tại sao hạnh phúc nhỏ nhoi vừa có được lại dễ dàng nhanh chóng bị phá vỡ như vậy? Phát hiện cậu có dao động mềm yếu, Tần Bách lại cúi sát người hôn lên cánh môi hồng nhuận ướt át, mùi vị của Tô Thần tựa như thuốc phiện, đã hưởng qua sẽ không kìm lòng được muốn nhiều hơn, ngón tay trượt vào quần lót tiến thẳng vào hạ thân đang mềm nhũn, hương thơm nồng nàn khiến cho dục vọng của y ngày càng thêm kích động.
Tô Thần nhắm chặt lấy hai mắt, hai tay hung hăng nắm thành quả đấm nhưng bởi vì khoảng cách quá gần mà không cách nào hành động nổi, quấn hút trong miệng khiến cậu đột nhiên buồn nôn vô cùng, đùa bỡn nơi hạ thân càng khiến cậu trở nên ác cảm hơn bao giờ hết!
Thở dốc, đáy lòng tuyệt vọng cậu bỗng nhớ đến người đàn ông kia, nếu như có hắn ở đây thì tốt biết bao…
Đột nhiên, trọng lực áp lên thân thể biến mất, cậu mở to hai mắt còn ngập trong sương mù, mơ hồ thấy một thân hình to lớn đang hung hăng đánh lên Tần Bách không kịp trở tay!
Lửa giận của người ấy dường như biến ngày đông lạnh giá thành mùa hè nóng bỏng nhất, người đàn ông tựa như hỏa thần bất bại từ trên trời rơi xuống cứu lấy cậu.
Tần Bách chỉ kịp kêu lên hai tiếng đau đớn liền ngã nhào xuống đất, tiếp theo chính là ngất đi, mà người đàn ông vẫn không ngừng đấm đá lên thân thể y. Tô Thần thấy vậy bất chấp quần áo còn đang xộc xệch chạy vội đến nắm lấy tay người đàn ông: “Đừng đánh nữa! Hắn sẽ chết mất!”
Vì người như Tần Bách mà phải hầu tòa quả thực không xứng.
Giọng nói của người đàn ông dường như chất chứa thêm rất nhiều cuồng nộ lạnh lẽo còn mang theo vài phần đau đớn: “Em yêu thương hắn?”
Tô Thần ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đang nổi giận của hắn, minh bạch hắn đã hiểu lầm ý mình, vội vàng mở miệng giải thích: “Không phải như vậy…”
“Này!” Người đàn ông cắt đứt lời nói của cậu, quay đầu hướng bên phải cậu nói: “Giao cho cậu, khiến hắn nhớ rõ cái gì không thể đụng vào được!”
Ân Úc bị lửa giận cuồn cuộn trong giọng nói của hắn làm cho sợ, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cánh tay đang nắm chặt lấy Tô Thần, cúi người xốc lên người đàn ông đang ngất trước mặt đưa lên bệnh viện, đi được hai bước vẫn không yên tâm bèn quay lại căn dặn: “Từ từ nói chuyện.”
Tiếu Nam trầm mặt xuống không phản ứng, Tô Thần gật đầu cảm kích nhìn hắn. Hắn bất đắc dĩ đem theo cục nợ kia đi, mong muốn dạy dỗ cho một trận.
Xe nghênh ngang rời đi, Tiếu Nam không nói lời nào nắm chặt tay Tô Thần kéo vào trong, cổ tay truyền đến đau đớn vô cùng, Tô Thần vài lần muốn mở miệng đều bị ánh mắt hung ác của hắn ngăn trở lại.
Vừa bước vào nhà Tiếu Nam đã lôi cậu vào phòng ngủ, hung hăng đẩy cậu ngã lên giường, thân hình to lớn lập tức đè lên.
Tô Thần phát hiện ý đồ của hắn nhất thời kinh hoảng không ngớt, vừa đè xuống đã lo sợ vừa mở miệng giải thích: “Vừa rồi không phải như anh nghĩ, tôi không có…”
“Tôi có thể thấy được!” Tức giận của hắn lập tức bắn ra, ánh mắt hắn băng lãnh đến đáng sợ: “Không kịp vào nhà mà phải ở bên ngoài chơi dã hợp sao, miệng cậu, mùi cậu thật nặng!”
Tô Thần ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, vì vũ nhục trong lời của hắn mà càng thêm đau lòng! Nhưng cậu hiểu được Tiếu Nam do hiểu lầm mà nói những lời như vậy, liền nghĩ làm sáng tỏ cho bản thân mình: “Tôi không biết hắn sẽ đến đây, tôi phản kháng nhưng bị hắn uy hiếp, hắn…”
“Nói như vậy cậu rất vô tội, đều là hắn sai sao?” Tiếu Nam nắm chặt lòng bàn tay, căng thẳng trước mắt càng thêm sâu nặng: “Thừa dịp tôi không ở đây khẩn cấp câu dẫn người khác, không chịu nổi tịch mịch sao?”
Tâm như bị chày nặng hung hăng giã đến đau nhức, cậu ngẩng đầu lên cố gắng chăm chú vào đôi mắt lạnh lùng chỉ có khinh bỉ kia, cho dù rất khổ sở cũng muốn nở một nụ cười tươi nhất, chân thành kiên định mở miệng: “Em thích anh, Tiếu Nam.”
Bầu không khí này quả thực không thích hợp để tỏ tình, nhưng cậu sợ hai người sẽ vì hiểu lầm mà đánh mất tất cả!
Không gian nhất thời yên tĩnh kì lạ, chỉ có tiếng hô hấp phập phồng thỉnh thoảng vang lên, trái tim Tô Thần không khỏi run lên, thấp thỏm bất an chờ đợi phản ứng của Tiếu Nam.
Hồi lâu, ngón tay thô ráp chậm chạp vuốt ve bờ môi sưng đỏ của cậu, sau đó Tô Thần nghe được chính là một câu nói cự tuyệt khiến lòng cậu tan nát: “Cậu yêu hắn đến mức phải lừa dối tôi sao? Tôi không tin!”
Trái tim đang bay bổng đột nhiên hạ xuống vực thẳm, nước mắt cuối cùng cũng xuất hiện nơi khóe mắt, đau nhức, đau nhức đến thấu xương, tựa như bầu trời đang trong xanh mây đen kéo đến tầng tầng lớp lớp vậy, Tô Thần cảm thấy có một bàn tay đang hung hăng nắm lấy trái tim mình, sau đó buộc chặt lại, thu chặt lại.
“Không cứu được hắn nên gấp đến độ khóc lên thế ư?” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lãnh khốc đùa cợt của hắn: “Nếu như cậu ngoan ngoãn phối hợp, nói không chừng tôi sẽ vì bộ dạng mới mẻ này mà tha cho hắn một lần.”
“A!”
Hai khỏa hồng như bị bàn ủy là qua đau đớn dâng lên tận tim can, xuyên qua hai mắt đẫm lệ nhìn về phía người đàn ông đang bừng bừng lửa giận, cặp mắt mê người kia đã không còn ôn nhu, ngọt ngào nữa, chỉ còn lại khinh miệt lạnh lẽo đến thấu xương.
Áo bị đối phương thô lỗ xé ra, quần cũng không ngoại lệ, không hề có chút tiền hí, hạ thân thô to sắc bén của hắn cứ thế nghênh ngang xông vào!
Tựa hồ nghe được âm thanh phát ra từ cơ thể mình, tiếp đó hậu huyệt dường như có gì đó chảy ra, Tô Thần đau nhức kêu lên một tiếng, nước mắt vô thức chảy ra, đến khi bất tỉnh cậu cũng chưa từng nghĩ trên đời có loại đau đớn khủng khiếp như vậy..
Danh sách chương