Nhìn Tác Baker lâm vào thẩm tư biểu hiện dị thường, lòng đồng tình của Khải Nhạc tựa hồ lại bắt đầu chậm rãi tràn lan.

Khải Nhạc âm thầm ảo não, cậu vốn là một người lạnh lùng, nhưng hết lần này tới lần khác lòng đồng tình lại hiện lên khiến cho cậu cảm thấy không thể hiểu thấu, huống chi nói không chừng Tác Baker đang giả vờ, dù sao giữa cậu và Tác Baker quan hệ của hai người tựa hồ là người lợi dụng và người bị lợi dụng, nhìn lại bộ dạng chính mình hiện tại, cậu căn bản không cần phải đồng tình với một người đang lợi dụng mình.

Nếu là như vậy, có thể nói lòng hiếu kỳ so với đồng tình còn nhiều hơn! Cậu vẫn cho là lòng hiếu kỳ sớm muộn gì cũng sẽ đem mình hại chết.

“Khải! Ngài cho rằng tình yêu là cái gì?”

Tác Baker một mực lặng im không nói đột nhiên nói ra một câu khiến Khải Nhạc cứng đờ không biết nên trả lời thế nào.

“Hả? Cái gì?”

Cho dù không nhìn được biểu lộ của Tác Baker, nhưng Khải Nhạc cảm thấy y đang nhìn thẳng lấy mình, hơn nữa đang lặng yên chờ đợi đáp án của cậu, đáng tiếc vấn đề này… Cậu làm sao trả lời? Huống hồ hiện tại nói về vấn đề này hình như có chút sai sai!

“Ngài sở dĩ không biết, là vì ngài luôn trốn tránh, cho dù có cảm thấy được, cũng vô thức mà bài xích nó, cho dù chân ái ngay trước mắt, ngài cũng làm bộ không nhìn thấy.”

Tác Baker tựa hồ tự hỏi tự đáp, khẩu khí ung dung không thể che hết tiếc hận.

“Tác Baker! Anh đến cùng muốn nói cái gì?”

Khải Nhạc nghẹn họng nghe Tác Baker phân tích đạo lý rõ ràng, y tựa như bác sĩ tâm lý tra khảo bệnh nhân.

“Ngài luôn truy cầu chính mình cái gọi là tự do, thật ra ngài không biết trong tình yêu thứ cần truy cầu không phải là tự do, trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề, sẽ chỉ làm vấn đề càng ngày càng hỏng bét mà thôi.”

Giống như không nghe thấy lời Khải Nhạc nói, Tác Baker tiếp tục thao thao bất tuyệt.

“Ha ha… Tôi gần đây trở nên thật kỳ quái, tại sao lại nói với ngài những lời này chứ? Đây chẳng phải là tôi đang hy vọng đấy sao? Thật kỳ quái, thực sự rất kỳ quái!”

“Tác Baker! Anh đến cùng muốn nói với tôi cái gì? Tôi một câu đều nghe không hiểu!”

Tuy ngoài miệng Khải Nhạc nói như thế, kỳ thật trong nội tâm cũng đã dậy sóng mãnh liệt, cậu không phải không thừa nhận, lời nói của Tác Baker đối với cậu mà nói cơ hồ là nói trúng tim đen, tâm sự của mình bị người khác nói ra, phản ứng sẽ là như vậy sao? Khải Nhạc chính là lựa chọn mắt điếc tai ngơ, cho nên cậu cơ hồ rống lên với Tác Baker.

“Tại sao nói mãi ngài vẫn không hiểu? Trốn tránh thật sự có thể cho ngài vui vẻ sao? Bị người khác nói trúng tâm sự cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì, ngài…”

“Đủ rồi! Anh bà mẹ nó từ khi nào trở nên như thế? Chẳng lẽ anh thật sự định sắm vai thượng đế ư? Tôi không muốn nghe anh nói những lời này, tôi nhớ ý định hôm nay anh tới đây cũng không phải nói với tôi những điều này không phải sao?”

Tác Baker càng nói, tâm Khải Nhạc lại càng loạn, cậu thừa nhận y nói đúng. Từ khi nào trở nên thế này, cậu vốn dĩ là do mẹ của cậu sinh ra, từ nhỏ đến lớn cậu nghĩ sao liền làm vậy, nhưng tại sao bây giờ lại có nhiều người muốn điều khiển cuộc sống của cậu chứ?

“Tôi nghĩ tôi nói rất đúng… Tôi rất hâm mộ ngài!”

Tác Baker ung dung nói, giống như lại nghĩ tới cái gì tiếp tục nói:

“Khải Nhạc! Hãy học lấy cách tiếp nhận tình yêu! Học lấy cách yêu người khác, con người khi còn sống nếu như ngay cả yêu cũng chưa có sẽ là một điều tiếc nuối!”

“Ha ha… Anh đến cùng có âm mưu gì, có thể nói thẳng! Dù sao đây hết thảy đều nằm trong dự tính của anh, không bằng anh nói cho tôi biết nên làm gì đi!”

Không muốn lại nghe y thao thao bất tuyệt, Khải Nhạc căm tức mà châm chọc, cậu không biết Tác Baker thường ngày ít lời hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

“Ngài sai rồi, dự tính chỉ là một phần, dù sao tôi cũng là người, cũng không phải thần tiên gì, trong dự tính của tôi không có chuyện Oropesa Seth sẽ động lòng yêu ngài và ngược lại, cho dù ngài không muốn thừa nhận, như lời tôi vừa nói, tôi thật sự hâm mộ ngài! Người kia… Là không thể nào có thể yêu tôi như vậy.”

Tác Baker biết rõ mình đã nói nhiều, nhưng mà hôm nay, y chính là nhịn không được những suy nghĩ đọng lại đã lâu trong nội tâm, y thật sự rất ngưỡng mộ Khải Nhạc… Giờ phút này, cái gọi là âm mưu có lẽ đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện