Người kia?
Người Tác Baker nói rốt cuộc là ai? Cái này làm sao cậu có thể tin tưởng? Phải nói mặc dù là ai cũng sẽ không tin một con người lại có loại năng lực này!
Cảm thấy vô trong đầu có số dấu chấm hỏi Khải Nhạc không khỏi thốt ra:
“Anh nói người kia? Với năng lực của anh, tựa hồ một điểm thuyết phục cũng không có? Vô luận là người hay thần, tôi cũng không cho rằng nhân loại sẽ có người có năng lực như vậy.”
“Ha ha… Cũng khó trách ngài sẽ không tin, có đôi khi, tôi cũng không tin tôi là người.”
“Lời anh nói thật mâu thuẫn!”
Khải Nhạc lấy ra sơ hở trong lời nói của y, lạnh lùng nói, thật ra, cậu cũng không còn tin lời của Tác Baker nữa.
“Thật vậy sao? Cũng có thể!”
Tác Baker nói nhỏ, cũng không có phản bác lời Khải Nhạc.
“Hả?”
Khải Nhạc hơi sững sờ, không nghĩ tới Tác Baker sẽ thừa nhận, chỉ cảm thấy hôm nay Tác Baker thật sự khác thường.
Còn có, thời điểm y nói về ‘Người kia’, thanh âm trở nên phi thường đắng chát cùng áp lực, phảng phất vạn nhu tình khó có thể biểu đạt, là loại cảm giác đau đớn không có được người mình yêu.
Khải Nhạc không khỏi cảm thấy Tác Baker và Oropesa Seth thật ra cùng một loại người! Cũng là vì người mình yêu mà không màng tất cả, giờ phút này, cậu đã có thể xác định 100%, tất cả âm mưu đều có người giựt giây, tuyệt đối chính là ‘Người kia’ Tác Baker nhắc đến.
Mà ’Người kia’ là ai?
“Theo như lời anh nói vậy người kia là ai?”
Khải Nhạc tuyệt đối không đem nghi vấn dấu mãi trong lòng, mặc dù biết hỏi ra vấn đề này cũng không thể tìm được đáp án, nhưng mà cậu là một phần tử trong cái âm mưu này, cậu có hỏi vấn đề này cũng điều tất yếu.
“Hắn sao? Cũng là một kẻ lãnh khốc! Tôi vì yêu hắn, cơ hồ bỏ qua tất cả, đáng tiếc…”
Tác Baker ngữ khí khi thì ôn nhu như nước, khi thì lại vô cùng cô đơn, làm cho người ta không rõ tính chân thật.
“Hắn… Cũng là nam nhân sao?”
Khải Nhạc vụng trộm liếc mắt nhìn Tác Baker, nhưng lại không nhìn thấy rõ nét mặt chung thủy của y, chỉ có thể hỏi để thăm dò, dù sao y cũng không nói rõ.
Tác Baker không trả lời Khải Nhạc vấn đề này, chỉ là vô thức gật gật đầu.
Như tìm được đáp án, Khải Nhạc cũng không quá bất ngờ, người như vậy lại có thể khiến Tác Baker toát ra nhu tình như thế, nhất định không thể tầm thường, cho nên… Nữ nhân? Rất không có khả năng!
“Nghe giọng điệu của anh như vậy, hắn không yêu anh sao?”
Khải Nhạc nhu hòa mà cẩn thận hỏi, sợ hỏi sâu một chút sẽ tác động đến nỗi đau của Tác Baker, dù sao hiện tại y xem ra cũng thật đáng thương yêu một người vô hạn nhưng người ấy lại không quý trọng y.
“Ừm!”
Tác Baker lên tiếng nhẹ gật đầu, vừa mềm nhu nói:
“Ở phương diện khác hắn rất giống với ngài, không hiểu được tình yêu, lại càng không cần tình yêu, tôi trong mắt hắn, cũng chẳng qua là người có giới trị lợi dụng mà thôi!”
“Vậy anh cảm thấy anh vì hắn trả giá như thế là đáng giá sao? Nếu như tôi đoán không lầm…, những chuyện xảy ra với tôi, cũng là do hắn làm? Tôi kỳ thật không phải là ngôi sao may mắn của Oropesa Seth, mà là một ngôi sao tai họa đúng chứ?”
Kỳ thật trong nội tâm Khải Nhạc sớm có dự cảm, cái gọi là Hạnh Vận Tinh chẳng qua là Tác Baker bịa đặt, chỉ cần cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật quan hệ nhân quả cũng không phức tạp.
“Ngài…”
Lời Khải Nhạc nói tựa hồ khiến cho Tác Baker lắp bắp kinh hãi, nhưng mà với tính cách của y, kinh ngạc cũng chỉ có hai giây ngắn ngủi, y lập tức khôi phục trấn định nói:
“Tôi không phải không thừa nhận, ngài là một người thông minh, hôm nay tựa hồ tôi nói hơi nhiều, ngài xem tôi thật sự là điên rồi mới có thể nói cho ngài những lời này. Bất quá tôi nói rõ cho ngài nghe, yêu cũng không có đáng giá hay không đáng giá, nếu như tính toán tinh tường như vậy, đây cũng là không phải yêu rồi.”
“Ha ha… Tác Baker, anh hôm nay nói rất êm tai, nhưng không biết có bao nhiêu độ chân thật, mặc dù như thế, tôi cũng rất cảm động!”
Khải Nhạc đưa mắt nhìn Tác Baker chuẩn bị biến mất, nói ra cảm xúc chân thật từ nội tâm.
“Khải Nhạc! Ngài đối với tôi còn có đồng cảm, tại sao hết lần này tới lần khác đối với người yêu ngài lại tàn nhẫn như vậy? Trong một đời người tình yêu chân thật có lẽ chỉ có một lần duy nhất, mặc kệ kết quả như thế nào, tôi hi vọng ngài hãy quý trọng…”
Thân hình Tác Baker chậm rãi biến mất, thanh âm của y cũng càng lúc càng mơ hồ, cho đến khi y từ trong không khí biến mất, mang luôn cả âm thanh đi.
Nhìn Tác Baker biến mất ở giữa không trung, Khải Nhạc lâm vào thẩm tư, hôm nay Tác Baker thật kỳ quái, một phần lại muốn cậu quý trọng tình yêu của Oropesa Seth, một phần lại nói với cậu chiếc nhẫn sẽ giúp cho cậu có thể trở về, đây rõ ràng là mâu thuẫn!
Y rốt cuộc là có ý gì? Mà lần này y đến đây mục đích là gì…
Tại sao những lời của y cứ luôn hiện lên trong đầu không tan biến? Nhiễu loạn tâm trí cậu đến mức cậu phải thật vất vả để cố giữ bình tĩnh…
Người Tác Baker nói rốt cuộc là ai? Cái này làm sao cậu có thể tin tưởng? Phải nói mặc dù là ai cũng sẽ không tin một con người lại có loại năng lực này!
Cảm thấy vô trong đầu có số dấu chấm hỏi Khải Nhạc không khỏi thốt ra:
“Anh nói người kia? Với năng lực của anh, tựa hồ một điểm thuyết phục cũng không có? Vô luận là người hay thần, tôi cũng không cho rằng nhân loại sẽ có người có năng lực như vậy.”
“Ha ha… Cũng khó trách ngài sẽ không tin, có đôi khi, tôi cũng không tin tôi là người.”
“Lời anh nói thật mâu thuẫn!”
Khải Nhạc lấy ra sơ hở trong lời nói của y, lạnh lùng nói, thật ra, cậu cũng không còn tin lời của Tác Baker nữa.
“Thật vậy sao? Cũng có thể!”
Tác Baker nói nhỏ, cũng không có phản bác lời Khải Nhạc.
“Hả?”
Khải Nhạc hơi sững sờ, không nghĩ tới Tác Baker sẽ thừa nhận, chỉ cảm thấy hôm nay Tác Baker thật sự khác thường.
Còn có, thời điểm y nói về ‘Người kia’, thanh âm trở nên phi thường đắng chát cùng áp lực, phảng phất vạn nhu tình khó có thể biểu đạt, là loại cảm giác đau đớn không có được người mình yêu.
Khải Nhạc không khỏi cảm thấy Tác Baker và Oropesa Seth thật ra cùng một loại người! Cũng là vì người mình yêu mà không màng tất cả, giờ phút này, cậu đã có thể xác định 100%, tất cả âm mưu đều có người giựt giây, tuyệt đối chính là ‘Người kia’ Tác Baker nhắc đến.
Mà ’Người kia’ là ai?
“Theo như lời anh nói vậy người kia là ai?”
Khải Nhạc tuyệt đối không đem nghi vấn dấu mãi trong lòng, mặc dù biết hỏi ra vấn đề này cũng không thể tìm được đáp án, nhưng mà cậu là một phần tử trong cái âm mưu này, cậu có hỏi vấn đề này cũng điều tất yếu.
“Hắn sao? Cũng là một kẻ lãnh khốc! Tôi vì yêu hắn, cơ hồ bỏ qua tất cả, đáng tiếc…”
Tác Baker ngữ khí khi thì ôn nhu như nước, khi thì lại vô cùng cô đơn, làm cho người ta không rõ tính chân thật.
“Hắn… Cũng là nam nhân sao?”
Khải Nhạc vụng trộm liếc mắt nhìn Tác Baker, nhưng lại không nhìn thấy rõ nét mặt chung thủy của y, chỉ có thể hỏi để thăm dò, dù sao y cũng không nói rõ.
Tác Baker không trả lời Khải Nhạc vấn đề này, chỉ là vô thức gật gật đầu.
Như tìm được đáp án, Khải Nhạc cũng không quá bất ngờ, người như vậy lại có thể khiến Tác Baker toát ra nhu tình như thế, nhất định không thể tầm thường, cho nên… Nữ nhân? Rất không có khả năng!
“Nghe giọng điệu của anh như vậy, hắn không yêu anh sao?”
Khải Nhạc nhu hòa mà cẩn thận hỏi, sợ hỏi sâu một chút sẽ tác động đến nỗi đau của Tác Baker, dù sao hiện tại y xem ra cũng thật đáng thương yêu một người vô hạn nhưng người ấy lại không quý trọng y.
“Ừm!”
Tác Baker lên tiếng nhẹ gật đầu, vừa mềm nhu nói:
“Ở phương diện khác hắn rất giống với ngài, không hiểu được tình yêu, lại càng không cần tình yêu, tôi trong mắt hắn, cũng chẳng qua là người có giới trị lợi dụng mà thôi!”
“Vậy anh cảm thấy anh vì hắn trả giá như thế là đáng giá sao? Nếu như tôi đoán không lầm…, những chuyện xảy ra với tôi, cũng là do hắn làm? Tôi kỳ thật không phải là ngôi sao may mắn của Oropesa Seth, mà là một ngôi sao tai họa đúng chứ?”
Kỳ thật trong nội tâm Khải Nhạc sớm có dự cảm, cái gọi là Hạnh Vận Tinh chẳng qua là Tác Baker bịa đặt, chỉ cần cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật quan hệ nhân quả cũng không phức tạp.
“Ngài…”
Lời Khải Nhạc nói tựa hồ khiến cho Tác Baker lắp bắp kinh hãi, nhưng mà với tính cách của y, kinh ngạc cũng chỉ có hai giây ngắn ngủi, y lập tức khôi phục trấn định nói:
“Tôi không phải không thừa nhận, ngài là một người thông minh, hôm nay tựa hồ tôi nói hơi nhiều, ngài xem tôi thật sự là điên rồi mới có thể nói cho ngài những lời này. Bất quá tôi nói rõ cho ngài nghe, yêu cũng không có đáng giá hay không đáng giá, nếu như tính toán tinh tường như vậy, đây cũng là không phải yêu rồi.”
“Ha ha… Tác Baker, anh hôm nay nói rất êm tai, nhưng không biết có bao nhiêu độ chân thật, mặc dù như thế, tôi cũng rất cảm động!”
Khải Nhạc đưa mắt nhìn Tác Baker chuẩn bị biến mất, nói ra cảm xúc chân thật từ nội tâm.
“Khải Nhạc! Ngài đối với tôi còn có đồng cảm, tại sao hết lần này tới lần khác đối với người yêu ngài lại tàn nhẫn như vậy? Trong một đời người tình yêu chân thật có lẽ chỉ có một lần duy nhất, mặc kệ kết quả như thế nào, tôi hi vọng ngài hãy quý trọng…”
Thân hình Tác Baker chậm rãi biến mất, thanh âm của y cũng càng lúc càng mơ hồ, cho đến khi y từ trong không khí biến mất, mang luôn cả âm thanh đi.
Nhìn Tác Baker biến mất ở giữa không trung, Khải Nhạc lâm vào thẩm tư, hôm nay Tác Baker thật kỳ quái, một phần lại muốn cậu quý trọng tình yêu của Oropesa Seth, một phần lại nói với cậu chiếc nhẫn sẽ giúp cho cậu có thể trở về, đây rõ ràng là mâu thuẫn!
Y rốt cuộc là có ý gì? Mà lần này y đến đây mục đích là gì…
Tại sao những lời của y cứ luôn hiện lên trong đầu không tan biến? Nhiễu loạn tâm trí cậu đến mức cậu phải thật vất vả để cố giữ bình tĩnh…
Danh sách chương