Tương lai khó đoán.
Chỗ ngồi giá một triệu trên xe của Mammon cuối cùng bị ế, Raphael cùng Asmodeus sát cánh cùng bay qua Bắc Cực, xuyên qua Bắc Á và tới căn cứ trên cao nguyên của ông lão tóc bạc.
Dáng vẻ căn cứ vẫn như cũ, tuyết phủ trắng xoá, cứ như việc băng tan ở hai cực Nam Bắc không ảnh hưởng gì tới nơi này. Cũng phải, chuyện đó vốn không phải là hệ quả của việc biến đổi khí hậu toàn cầu. Nhưng canh gác trên mặt đất nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nhìn từ không trung có thể thấy những trạm gác mới tăng thêm. Trước cửa căn cứ có thêm bảo vệ được trang bị súng khác với trước kia.
Asmodeus lo rằng Lucifer đã đánh động tới nhân loại, Raphael lại rất bình tĩnh. Chàng dẫn Asmodeus lướt qua căn cứ, đi càng sâu vào vùng núi. Giữa tuyết trắng mênh mông thấy được mấy điểm trắng tròn lúc động lúc ngừng, nhìn gần mới biết hoá ra là mấy thiên sứ đang chơi trò “Đập tường một hai ba”.
Vừa gặp Raphael, các thiên sứ đều reo hò mừng rỡ, nhưng vừa liếc thấy Asmodeus thì đồng loạt ngưng lại.
Asmodeus làm bộ như không biết, khoanh tay đi sang một bên.
Y vừa đi khỏi, âm thanh phía sau lập tức nổi lên. Asmodeus quay đầu lại liền thấy đám thiên sứ kia đã ríu rít vây quanh Raphael. Vẻ mặt Raphael tươi như đang cười, rất kiên nhẫn lắng nghe hết người nọ tới người kia báo cáo loạn cào cào.
Chỉ giữa khoảng cách có mười mét lại chia thành hai thế giới khác nhau, một vô cùng náo nhiệt, một hết sức quạnh quẽ.
Asmodeus dùng mũi chân đá truyết trên mặt đất thành một cái hố nhỏ rồi giẫm lên phát ra tiếng vang – Y đang buồn chán cực độ. Sau đó lại đá thành cái hố thứ hai, lại giẫm lên, nhưng lần này giẫm không chuẩn, hơi trượt một cái. Y vừa định giang cánh để cân bằng thân thể thì bả vai đã bị đỡ lấy, bên tai vang lên tiếng cười khẽ.
Raphael đã trở lại.
Nỗi buồn bực của Asmodeus tan thàn mây khói. Y vội xoay người lại. Đám thiên sứ đứng cách đó hơn mười mét đang nhìn y, từng đôi cánh trắng như tuyết giang rộng càng được tuyết trắng khắp đồi núi tôn lên. Mà cánh của mình… Y yên lặng liếc qua. Đen sì, chẳng xứng với Raphael chút nào.
Raphael len lén vuốt ve phiến cánh đen trơn bóng, đang hưởng thụ cảm giác trên tay, nào ngờ giây tiếp theo, cánh đã bị thu lại mất rồi.
Asmodeus cúi đầu theo thói quen, dùng mũi chân đào ra cái hố thứ ba.
Raphael nhướng mày. Dạo gần đây ở chung, thói quen cúi đầu của As đã càng lúc càng ít, vì sao đột nhiên lại xuất hiện? Cách đó không xa, các thiên sứ đang gọi chàng. Trong lòng Raphael vừa động, đang định đáp lời thì tay đã bị nắm lấy. Ma vương vừa mới rồi còn đang cụp mi rũ mắt lúc này đã ngẩng đầu, lạnh mặt nhìn về phía đám thiên sứ kia. Các thiên sứ cũng không chịu yếu thế, đồng loạt đậpcánh như thể chỉ cần nói chuyện không hợp liền có thể đánh nhau.
Asmodeus bị khiêu khích, chân lập tức bước về phía trước một bước giấu Raphael ra sau lưng mình. Thái độ giống như đang giữ của làm Raphael không nhịn được cười ra tiếng, càng làm đám thiên sứ kia tức điên. Ngài Raphael rõ ràng là của thiên đường bọn họ, dựa vào cái gì lại bị một đoạ thiên sứ kéo tới kéo lui! Bàn tay tôn quý kia! Bọn họ còn chưa được sờ nữa là!
Nhìn thấy mồi lửa chuẩn bị phát nổ, Raphael bèn đứng ra, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Asmodeus, trước ánh mắt kinh ngạc, mất mát, nghi hoặc cùng phức tạp của đám thiên sứ, chàng mỉm cười nói: “Nếu căn cứ có biến động gì mới nhất định phải thông báo kịp thời. Không được lơi là cảnh giác.”
Nói đến công việc, các thiên sứ liền đứng thành một hàng, ngoan ngoãn vâng lời như trẻ nhỏ.
Raphael kéo Asmodeus định bay lên trời, Asmodeus lại xấu hổ không chịu lộ cánh trước mặt đám thiên sứ kia. Raphael tiến tới sát bên tai y, cười nói: “Em có phải muốn như vậy không?”
Hả? Thế nào? Asmodeus còn ngơ ngác, Raphael đã bế ngang y và bay lên không trung giữa tiếng hô kinh sợ của đám thiên sứ.
Gió trên cao nguyên lạnh buốt nhưng vẻ mặt của Asmodeus lại như đang tắm mình trong gió xuân.
Y mím môi nín cười một lúc, lại trộm ngước mắt ngắm nhìn sườn mặt của Raphael. Nhìn một lúc lâu sợ bị phát hiện nên lại rũ mắt, nhưng khoé miệng vẫn không nhịn được mà nhoẻn cao. Lặp lại như thế vài lần, Raphael không nhịn được nói: “Tôi thích em ngắm tôi.” Cho nên có thể ngắm một cách quang minh chính đại.
A, bị phát hiện rồi sao?
Asmodeus cho rằng động tác nhỏ của mình rất bí mật.
Raphael nói: “Tốt nhất có thể nhìn mãi không dừng.” Giống như vô số ngày đêm trước đây, chàng cũng muốn liên tục liên tục được ngắm nhìn As của chàng.
Đúng lúc có gió thổi qua, tóc bị gió thổi cho hơi rối.
Raphael định dùng gió xử lý, nhưng Asmodeus đã giành trước. Y gỡ những sới tóc đen của mình đang quấn vào mái tóc vàng của Raphael ra, lại vén mấy sợi tóc nghịch ngợm bám trên mũi Raphael xuống.
Động tác của y mềm mại tựa như cơn gió ấm áp dịu dàng phớt qua gò má.
Độ ấm và cảm giác ấy khiến Raphael lưu luyến mãi.
Sau đó, Asmodeus phát hiện đoạn đường này hơi bị nhiều gió.
…
Rời khỏi cao nguyên, gió cũng ngừng lại. Chẳng thể không ngừng, bởi vì Raphael đã bay vào nội thành. Sống ở nhân giới lâu rồi, Asmodeus rốt cuộc cũng phân biệt được sự khác nhau giữa các thành phố. Giống như hiện tại, họ đang ở một thành phố rất cổ xưa đơn giản.
Raphael tìm thấy một quán cà phê tương đối hiện đại giữa trung tâm thành phố. Chàng lần này không thay đổi bề ngoài, cứ dùng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thoải mái đẩy cửa đi vào, quả nhiên làm say mê một đám nhân viên cửa hàng cùng khách khứa. Có vài nhóm lấy hết can đảm tới gần, nam nữ đều có. Raphael còn chưa nói chuyện, Asmodeus đã không nói không rằng nắm tay chàng hôn lên thể hiện địa vị.
Sau đó nhóm người đến gần lại chú ý tới y.
Một sắc sảo, một thanh nhã, nhan sắc đỉnh cao mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Nhóm người tới biết điều mà rời đi, nhưng cũng không đi xa hoàn toàn. Khó có dịp gặp được nhan sắc đỉnh cao như vậy, nhìn thêm được một lần là lời rồi.. Thật hy vọng nhìn nhiều là lời đủ tiền mua nhà!
Asmodeus nói nhỏ: “Bọn họ đang chụp ảnh.”
Raphael mỉm cười nói: “Không sao cả.”
Tất cả những người chụp lén mở ảnh ra xem đều bị lóa mắt. Rõ ràng là một ngày âm u nhưng trong ảnh lại là ánh nắng chói chang rực rỡ. Ảnh chụp chỉ thấy được ánh hào quang xán lạn, còn người đẹp ở đâu? …Ở giữa vầng sáng.
Asmodeus vốn cũng không lo lắng. Cho dù bọn họ thực sự chụp được, y cũng có thể làm cho họ “tự nguyện” xoá bỏ. Y uống một ngụm trà sữa, hạ giọng hỏi: “Vì sao chúng ta lại tới đây?”
Raphael nói: “Ăn cơm mà.”
Asmodeus: “…”
Nhưng hiện tại là buổi chiều… Cũng được, bọn họ quả thật đã rất lâu không ăn cơm. Buổi chiều cũng có thể ăn.
Quán cà phê phục vụ những món đơn giản. Ếch xào cay kiểu Trung Quốc, bò bít tết kiểu Tây, món nào cần cũng có cả.
Raphael gọi một bàn lớn, sau đó chậm rãi thưởng thức.
Asmodeus cũng không hỏi mà cúi đầu bắt đầu ăn.
Ăn gần no, Raphael mới bắt đầu nói tới tin tức các thiên sứ giám sát căn cứ cung cấp. Một là hình như căn cứ bị chính phủ tiếp quản, có quân đội đóng quân. Hai là ông lão tóc bạc cùng Ứng Long Sơn đều không ở đó. Ba là gần đây có không ít kỹ sư công trình tới căn cứ, có vẻ muốn mở rộng địa bàn.
Asmodeus nhíu mày: “Chẳng lẽ thật sự phải dùng đến Kế hoạch Sao Băng à?”
Raphael uống cà phê và nói: “Có lẽ là biện pháp phòng ngừa nguy cơ của nhân loại.” Căn cứ vào thời gian băng hai cực Nam Bắc tan chảy lần này mà xem xét, nếu ngay lúc xuất hiện dấu hiệu băng tan, toàn bộ trái đất có thể lập tức đông lạnh lại, quả thật có cơ hội bảo toàn trái đất.
Văn minh nhân loại đã tiến triển tới mức độ như ngày nay, có ý định chống lại tự nhiên cũng rất bình thường.
Vẻ mặt Asmodeus nghiêm trọng, bất giá bĩu môi như muốn tỏ rõ sự không vui lên mặt.
Raphael rướn người hôn một cái lên môi y.
Asmodeus ngẩn ngơ, mặt nhanh chóng đỏ lên.
Xung quanh mơ hồ có tiếng hít hà, tiếng hô sợ hãi, tiếng dậm chân, nhưng tất cả đều không quan trọng.
Thời tiết bên ngoài tiệm cà phê hôm nay: Âm u. Nhưng tâm trạng Asmodeus ngồi trong tiệm cà phê hôm nay: Xán lạn.
Lúc Lucifer hoá thân thành nhân loại bước vào, vừa lúc thấy được cảnh: Sí thiên sứ đánh lén đại ma vương. Hắn hạ thấp vành mũ, gọi một phần sandwich và cà phê mang về, đanh định bỏ đi thì bị Raphael gọi lại.
“Tôi không mang tiền.” Raphael da mặt dày hỏi, “Có thể trả giúp không?”
…
Lucifer ngồi xuống, không gian dành cho bốn người lập tức trở nên nhỏ hẹp.
Asmodeus ngồi ngay ngắn ở tận trong cùng cạnh cửa sổ, ánh mắt cố gắng chỉ nhìn ngón tay thon dài của Raphael, không dám nhìn khắp xung quanh. Liếc sang bên cạnh một tí, túi đồ ăn của ngài Lucifer. Y hơi hối hận, sớm biết vậy đã ngồi vào bên cạnh Raphael trước khi ngài Lucifer ngồi xuống.
Lucifer cùng Raphael đều ngồi phía ngoài, so sánh với Asmodeus, bọn họ đều rất bình tĩnh. Đặc biệt là Raphael, thật sự giống một người ăn bữa cơm hạng sang gọi được bạn tới trả giúp, trong lòng chỉ thấy… Hợp lý quá còn gì.
Raphael nói: “Ngài nhất định đã điều tra được gần hết rồi.”
Lucifer cúi đầu, lấy sandwich từ trong túi, bỏ lát thịt hun khói ra ngoài rồi mới cắn một miếng, cẩn thận nhai một lúc mới trả lời chẳng ăn nhập vào câu hỏi: “Không có thịt hun khói, sandwich vẫn là sandwich, mùi vị càng ngon.”
“Đây chỉ là khẩu vị cá nhân. Một miếng sandwich có thể giữ nguyên dáng vẻ hiện tại để xuất hiện khắp thế giới, mỗi loại nguyên liệu bên trong tất nhiên tồn tại giá trị.” Raphael ngừng một lát, rất nhanh nói tiếp: “Căn cứ điều tra, cái chết của kẻ diệt thế cũng không phải là ngẫu nhiên, bọn họ quả thực có quan hệ với Kế hoạch Sao Băng.”
Asmodeus vểnh tai lắng nghe.
“Kỹ sư công trình người Trung Quốc, quán quân cuộc thi Olympic Toán dành cho thiếu niên nước Mỹ, giáo viên Học viện kỹ thuật Trung Quốc đều từng trực tiếp hoặc gián tiếp nhận được lời mời của đoàn đội Âu Dương Phi.” Raphael cố ý giải thích cho Asmodeus, “Chính là ông lão tóc bạc kia.”
Chàng nói: “Tuy thiên đường cùng địa ngục không can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt của những người này, nhưng sự xuất hiện của bọn họ tạo nên hiệu ứng bươm bướm. Ví dụ, đoạ thiên sứ từng vì tiếp cận kỹ sư công trình mà phái một ma nữ tiếp xúc với con của hắn. Người con này cùng vị kỹ sư công trình nhiều năm trước trở mặt với nhau, làm người xa lạ đã nhiều năm, hiện giờ đột nhiên vì hôn lễ mà giảng hoà với vị kỹ sư công trình. Kỹ sư công trình trong lúc vui mừng cùng một người bạn uống rượu, bị chết vì ngộ độc cồn.”
“Tai nạn xe cộ của quán quân Toán học càng trùng hợp. Đơn giản là lúc thiên sứ xuất hiện làm thay đổi tuyến đường bay của một đám bồ câu, khiến vật bài tiết của chúng nó rời khỏi quỹ đạo vốn có, vừa lúc rơi trúng mắt một người đi xe máy, làm hắn mất không chế tay lái mà đâm chết vị quán quân.”
Chàng chậm rãi kể rõ từng sự việc gây ra cái chết của giáo viên, cán bộ ngân hàng. Tất cả đều liên quan tới thiên sứ và đoạ thiên sứ.
Chỗ ngồi giá một triệu trên xe của Mammon cuối cùng bị ế, Raphael cùng Asmodeus sát cánh cùng bay qua Bắc Cực, xuyên qua Bắc Á và tới căn cứ trên cao nguyên của ông lão tóc bạc.
Dáng vẻ căn cứ vẫn như cũ, tuyết phủ trắng xoá, cứ như việc băng tan ở hai cực Nam Bắc không ảnh hưởng gì tới nơi này. Cũng phải, chuyện đó vốn không phải là hệ quả của việc biến đổi khí hậu toàn cầu. Nhưng canh gác trên mặt đất nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nhìn từ không trung có thể thấy những trạm gác mới tăng thêm. Trước cửa căn cứ có thêm bảo vệ được trang bị súng khác với trước kia.
Asmodeus lo rằng Lucifer đã đánh động tới nhân loại, Raphael lại rất bình tĩnh. Chàng dẫn Asmodeus lướt qua căn cứ, đi càng sâu vào vùng núi. Giữa tuyết trắng mênh mông thấy được mấy điểm trắng tròn lúc động lúc ngừng, nhìn gần mới biết hoá ra là mấy thiên sứ đang chơi trò “Đập tường một hai ba”.
Vừa gặp Raphael, các thiên sứ đều reo hò mừng rỡ, nhưng vừa liếc thấy Asmodeus thì đồng loạt ngưng lại.
Asmodeus làm bộ như không biết, khoanh tay đi sang một bên.
Y vừa đi khỏi, âm thanh phía sau lập tức nổi lên. Asmodeus quay đầu lại liền thấy đám thiên sứ kia đã ríu rít vây quanh Raphael. Vẻ mặt Raphael tươi như đang cười, rất kiên nhẫn lắng nghe hết người nọ tới người kia báo cáo loạn cào cào.
Chỉ giữa khoảng cách có mười mét lại chia thành hai thế giới khác nhau, một vô cùng náo nhiệt, một hết sức quạnh quẽ.
Asmodeus dùng mũi chân đá truyết trên mặt đất thành một cái hố nhỏ rồi giẫm lên phát ra tiếng vang – Y đang buồn chán cực độ. Sau đó lại đá thành cái hố thứ hai, lại giẫm lên, nhưng lần này giẫm không chuẩn, hơi trượt một cái. Y vừa định giang cánh để cân bằng thân thể thì bả vai đã bị đỡ lấy, bên tai vang lên tiếng cười khẽ.
Raphael đã trở lại.
Nỗi buồn bực của Asmodeus tan thàn mây khói. Y vội xoay người lại. Đám thiên sứ đứng cách đó hơn mười mét đang nhìn y, từng đôi cánh trắng như tuyết giang rộng càng được tuyết trắng khắp đồi núi tôn lên. Mà cánh của mình… Y yên lặng liếc qua. Đen sì, chẳng xứng với Raphael chút nào.
Raphael len lén vuốt ve phiến cánh đen trơn bóng, đang hưởng thụ cảm giác trên tay, nào ngờ giây tiếp theo, cánh đã bị thu lại mất rồi.
Asmodeus cúi đầu theo thói quen, dùng mũi chân đào ra cái hố thứ ba.
Raphael nhướng mày. Dạo gần đây ở chung, thói quen cúi đầu của As đã càng lúc càng ít, vì sao đột nhiên lại xuất hiện? Cách đó không xa, các thiên sứ đang gọi chàng. Trong lòng Raphael vừa động, đang định đáp lời thì tay đã bị nắm lấy. Ma vương vừa mới rồi còn đang cụp mi rũ mắt lúc này đã ngẩng đầu, lạnh mặt nhìn về phía đám thiên sứ kia. Các thiên sứ cũng không chịu yếu thế, đồng loạt đậpcánh như thể chỉ cần nói chuyện không hợp liền có thể đánh nhau.
Asmodeus bị khiêu khích, chân lập tức bước về phía trước một bước giấu Raphael ra sau lưng mình. Thái độ giống như đang giữ của làm Raphael không nhịn được cười ra tiếng, càng làm đám thiên sứ kia tức điên. Ngài Raphael rõ ràng là của thiên đường bọn họ, dựa vào cái gì lại bị một đoạ thiên sứ kéo tới kéo lui! Bàn tay tôn quý kia! Bọn họ còn chưa được sờ nữa là!
Nhìn thấy mồi lửa chuẩn bị phát nổ, Raphael bèn đứng ra, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Asmodeus, trước ánh mắt kinh ngạc, mất mát, nghi hoặc cùng phức tạp của đám thiên sứ, chàng mỉm cười nói: “Nếu căn cứ có biến động gì mới nhất định phải thông báo kịp thời. Không được lơi là cảnh giác.”
Nói đến công việc, các thiên sứ liền đứng thành một hàng, ngoan ngoãn vâng lời như trẻ nhỏ.
Raphael kéo Asmodeus định bay lên trời, Asmodeus lại xấu hổ không chịu lộ cánh trước mặt đám thiên sứ kia. Raphael tiến tới sát bên tai y, cười nói: “Em có phải muốn như vậy không?”
Hả? Thế nào? Asmodeus còn ngơ ngác, Raphael đã bế ngang y và bay lên không trung giữa tiếng hô kinh sợ của đám thiên sứ.
Gió trên cao nguyên lạnh buốt nhưng vẻ mặt của Asmodeus lại như đang tắm mình trong gió xuân.
Y mím môi nín cười một lúc, lại trộm ngước mắt ngắm nhìn sườn mặt của Raphael. Nhìn một lúc lâu sợ bị phát hiện nên lại rũ mắt, nhưng khoé miệng vẫn không nhịn được mà nhoẻn cao. Lặp lại như thế vài lần, Raphael không nhịn được nói: “Tôi thích em ngắm tôi.” Cho nên có thể ngắm một cách quang minh chính đại.
A, bị phát hiện rồi sao?
Asmodeus cho rằng động tác nhỏ của mình rất bí mật.
Raphael nói: “Tốt nhất có thể nhìn mãi không dừng.” Giống như vô số ngày đêm trước đây, chàng cũng muốn liên tục liên tục được ngắm nhìn As của chàng.
Đúng lúc có gió thổi qua, tóc bị gió thổi cho hơi rối.
Raphael định dùng gió xử lý, nhưng Asmodeus đã giành trước. Y gỡ những sới tóc đen của mình đang quấn vào mái tóc vàng của Raphael ra, lại vén mấy sợi tóc nghịch ngợm bám trên mũi Raphael xuống.
Động tác của y mềm mại tựa như cơn gió ấm áp dịu dàng phớt qua gò má.
Độ ấm và cảm giác ấy khiến Raphael lưu luyến mãi.
Sau đó, Asmodeus phát hiện đoạn đường này hơi bị nhiều gió.
…
Rời khỏi cao nguyên, gió cũng ngừng lại. Chẳng thể không ngừng, bởi vì Raphael đã bay vào nội thành. Sống ở nhân giới lâu rồi, Asmodeus rốt cuộc cũng phân biệt được sự khác nhau giữa các thành phố. Giống như hiện tại, họ đang ở một thành phố rất cổ xưa đơn giản.
Raphael tìm thấy một quán cà phê tương đối hiện đại giữa trung tâm thành phố. Chàng lần này không thay đổi bề ngoài, cứ dùng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thoải mái đẩy cửa đi vào, quả nhiên làm say mê một đám nhân viên cửa hàng cùng khách khứa. Có vài nhóm lấy hết can đảm tới gần, nam nữ đều có. Raphael còn chưa nói chuyện, Asmodeus đã không nói không rằng nắm tay chàng hôn lên thể hiện địa vị.
Sau đó nhóm người đến gần lại chú ý tới y.
Một sắc sảo, một thanh nhã, nhan sắc đỉnh cao mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
Nhóm người tới biết điều mà rời đi, nhưng cũng không đi xa hoàn toàn. Khó có dịp gặp được nhan sắc đỉnh cao như vậy, nhìn thêm được một lần là lời rồi.. Thật hy vọng nhìn nhiều là lời đủ tiền mua nhà!
Asmodeus nói nhỏ: “Bọn họ đang chụp ảnh.”
Raphael mỉm cười nói: “Không sao cả.”
Tất cả những người chụp lén mở ảnh ra xem đều bị lóa mắt. Rõ ràng là một ngày âm u nhưng trong ảnh lại là ánh nắng chói chang rực rỡ. Ảnh chụp chỉ thấy được ánh hào quang xán lạn, còn người đẹp ở đâu? …Ở giữa vầng sáng.
Asmodeus vốn cũng không lo lắng. Cho dù bọn họ thực sự chụp được, y cũng có thể làm cho họ “tự nguyện” xoá bỏ. Y uống một ngụm trà sữa, hạ giọng hỏi: “Vì sao chúng ta lại tới đây?”
Raphael nói: “Ăn cơm mà.”
Asmodeus: “…”
Nhưng hiện tại là buổi chiều… Cũng được, bọn họ quả thật đã rất lâu không ăn cơm. Buổi chiều cũng có thể ăn.
Quán cà phê phục vụ những món đơn giản. Ếch xào cay kiểu Trung Quốc, bò bít tết kiểu Tây, món nào cần cũng có cả.
Raphael gọi một bàn lớn, sau đó chậm rãi thưởng thức.
Asmodeus cũng không hỏi mà cúi đầu bắt đầu ăn.
Ăn gần no, Raphael mới bắt đầu nói tới tin tức các thiên sứ giám sát căn cứ cung cấp. Một là hình như căn cứ bị chính phủ tiếp quản, có quân đội đóng quân. Hai là ông lão tóc bạc cùng Ứng Long Sơn đều không ở đó. Ba là gần đây có không ít kỹ sư công trình tới căn cứ, có vẻ muốn mở rộng địa bàn.
Asmodeus nhíu mày: “Chẳng lẽ thật sự phải dùng đến Kế hoạch Sao Băng à?”
Raphael uống cà phê và nói: “Có lẽ là biện pháp phòng ngừa nguy cơ của nhân loại.” Căn cứ vào thời gian băng hai cực Nam Bắc tan chảy lần này mà xem xét, nếu ngay lúc xuất hiện dấu hiệu băng tan, toàn bộ trái đất có thể lập tức đông lạnh lại, quả thật có cơ hội bảo toàn trái đất.
Văn minh nhân loại đã tiến triển tới mức độ như ngày nay, có ý định chống lại tự nhiên cũng rất bình thường.
Vẻ mặt Asmodeus nghiêm trọng, bất giá bĩu môi như muốn tỏ rõ sự không vui lên mặt.
Raphael rướn người hôn một cái lên môi y.
Asmodeus ngẩn ngơ, mặt nhanh chóng đỏ lên.
Xung quanh mơ hồ có tiếng hít hà, tiếng hô sợ hãi, tiếng dậm chân, nhưng tất cả đều không quan trọng.
Thời tiết bên ngoài tiệm cà phê hôm nay: Âm u. Nhưng tâm trạng Asmodeus ngồi trong tiệm cà phê hôm nay: Xán lạn.
Lúc Lucifer hoá thân thành nhân loại bước vào, vừa lúc thấy được cảnh: Sí thiên sứ đánh lén đại ma vương. Hắn hạ thấp vành mũ, gọi một phần sandwich và cà phê mang về, đanh định bỏ đi thì bị Raphael gọi lại.
“Tôi không mang tiền.” Raphael da mặt dày hỏi, “Có thể trả giúp không?”
…
Lucifer ngồi xuống, không gian dành cho bốn người lập tức trở nên nhỏ hẹp.
Asmodeus ngồi ngay ngắn ở tận trong cùng cạnh cửa sổ, ánh mắt cố gắng chỉ nhìn ngón tay thon dài của Raphael, không dám nhìn khắp xung quanh. Liếc sang bên cạnh một tí, túi đồ ăn của ngài Lucifer. Y hơi hối hận, sớm biết vậy đã ngồi vào bên cạnh Raphael trước khi ngài Lucifer ngồi xuống.
Lucifer cùng Raphael đều ngồi phía ngoài, so sánh với Asmodeus, bọn họ đều rất bình tĩnh. Đặc biệt là Raphael, thật sự giống một người ăn bữa cơm hạng sang gọi được bạn tới trả giúp, trong lòng chỉ thấy… Hợp lý quá còn gì.
Raphael nói: “Ngài nhất định đã điều tra được gần hết rồi.”
Lucifer cúi đầu, lấy sandwich từ trong túi, bỏ lát thịt hun khói ra ngoài rồi mới cắn một miếng, cẩn thận nhai một lúc mới trả lời chẳng ăn nhập vào câu hỏi: “Không có thịt hun khói, sandwich vẫn là sandwich, mùi vị càng ngon.”
“Đây chỉ là khẩu vị cá nhân. Một miếng sandwich có thể giữ nguyên dáng vẻ hiện tại để xuất hiện khắp thế giới, mỗi loại nguyên liệu bên trong tất nhiên tồn tại giá trị.” Raphael ngừng một lát, rất nhanh nói tiếp: “Căn cứ điều tra, cái chết của kẻ diệt thế cũng không phải là ngẫu nhiên, bọn họ quả thực có quan hệ với Kế hoạch Sao Băng.”
Asmodeus vểnh tai lắng nghe.
“Kỹ sư công trình người Trung Quốc, quán quân cuộc thi Olympic Toán dành cho thiếu niên nước Mỹ, giáo viên Học viện kỹ thuật Trung Quốc đều từng trực tiếp hoặc gián tiếp nhận được lời mời của đoàn đội Âu Dương Phi.” Raphael cố ý giải thích cho Asmodeus, “Chính là ông lão tóc bạc kia.”
Chàng nói: “Tuy thiên đường cùng địa ngục không can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt của những người này, nhưng sự xuất hiện của bọn họ tạo nên hiệu ứng bươm bướm. Ví dụ, đoạ thiên sứ từng vì tiếp cận kỹ sư công trình mà phái một ma nữ tiếp xúc với con của hắn. Người con này cùng vị kỹ sư công trình nhiều năm trước trở mặt với nhau, làm người xa lạ đã nhiều năm, hiện giờ đột nhiên vì hôn lễ mà giảng hoà với vị kỹ sư công trình. Kỹ sư công trình trong lúc vui mừng cùng một người bạn uống rượu, bị chết vì ngộ độc cồn.”
“Tai nạn xe cộ của quán quân Toán học càng trùng hợp. Đơn giản là lúc thiên sứ xuất hiện làm thay đổi tuyến đường bay của một đám bồ câu, khiến vật bài tiết của chúng nó rời khỏi quỹ đạo vốn có, vừa lúc rơi trúng mắt một người đi xe máy, làm hắn mất không chế tay lái mà đâm chết vị quán quân.”
Chàng chậm rãi kể rõ từng sự việc gây ra cái chết của giáo viên, cán bộ ngân hàng. Tất cả đều liên quan tới thiên sứ và đoạ thiên sứ.
Danh sách chương