Tương lai khó đoán.
Lucifer thản nhiên ăn nốt miếng sandwich cuối cùng, khăn tay do nhân viên nhà hàng chuẩn bị không hề được dùng tới, khóe miệng, ngón tay của hắn đều sạch sẽ như trước khi ăn, thậm chí cả nụ cười cũng chưa từng thay đổi, cứ như chuyện ban nãy Raphael nói chẳng phải quan trọng gì cho lắm.
Raphael cũng không hy vọng lời nói của mình có thể dao động được vị vua độc đoán của địa ngục này, nhưng chàng vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Can thiệp chưa chắc sẽ mang đến kết quả như ý.”
Lucifer vặn lại: “Thế ngươi giải thích câu cuối cùng của lời tiên tri như thế nào?”
Có lẽ thiên sứ cùng kẻ đọa lạc có thể mang lại cơ hội cuối cùng.
Ban nãy Raphael mới dùng câu này để an ủi Asmodeus, nào ngờ chỉ trong giây lát lại bị câu này chặn họng.
Đây đúng là một câu mơ hồ, hai bên đều có thể giải thích theo nghĩa có lợi cho mình. Chàng đáp: “Lời tiên tri ấy mà, đương nhiên phải mơ hồ một tí mới đảm bảo được tính chính xác. Nhưng chúng ta có thể không ngừng nghỉ mà tích góp kinh nghiệm, học hỏi từ thất bại, thay đổi phương hướng hành động. Ít nhất thực tế chứng minh, số lượng kẻ hủy diệt xuất hiện có liên quan đến việc chúng ta nhúng tay vào.”
Lucifer mỉm cười: “Thế sao? Lẽ nào chẳng phải là, bất luận chúng ta có nhúng tay vào hay không, những kẻ đó cũng sẽ tham gia vào kế hoạch của Âu Dương Phi, mang lại mối nguy cho sự tồn vong của chín giới?”
Raphael nghẹn họng.
Đúng là nếu xét theo vận mệnh của kẻ hủy diệt, sự can thiệp của thiên đường và địa ngục đã khiến họ hoặc chết sớm hoặc từ bỏ kế hoạch ban đầu. Nhưng nếu tiền đề là Kế hoạch Sao Băng của Âu Dương Phi, những kẻ này dù có tham gia vào hay không cũng không thể thay đổi khả năng nó phát sinh.
Asmodeus suy nghĩ theo hướng của họ, đột nhiên lấy làm kinh ngạc.
Tại sao… Kẻ hủy diệt lại không phải là Âu Dương Phi? Rõ ràng ông ta mới là nòng cốt của cả kế hoạch này. Thực tế chứng minh, những nhà đầu tư, kỹ thuật viên kia đều không quan trọng đến mức thay đổi được cả kế hoạch. Nói thế thì những kẻ hủy diệt trước đây chỉ là có tiếng không có miếng. Ngược lại nếu sớm tìm ra Âu Dương Phi, với phong cách thống nhất tặng vầng hào quang xui xẻo của thiên đường và địa ngục, Âu Dương Phi đã luân phiên trúng độc, gặp tai nạn xe cộ, bệnh nặng… Chết đến không thể nào triệt để hơn được nữa, vậy là Kế hoạch Sao Băng cũng không còn tồn tại.
Lucifer đánh thẳng vào nghi hoặc của y: “Kỹ thuật của kim cảm ứng kẻ hủy diệt đến từ thiên đường.” Tức là thiên đường đang bảo vệ Âu Dương Phi.
Raphael nói: “Cũng có nghĩa là ông ta có lý do không được chết.” Kỹ thuật là do Thần sáng tạo, mà Thần… Không thể nào phạm sai lầm.
Lucifer đáp: “Bởi vì không thể chết nên không thể nào để lộ. Nếu nói ngược lại, đã lộ rồi thì…”
Nửa câu sau đầy ẩn ý.
…
Raphael cố gắng đổ thêm cát vào đồng hồ cát đếm ngược số mệnh của Âu Dương Phi, “Cả Thần cũng không thể nào nhúng tay vào lời tiên tri, làm gì có chuyện chỉ chết một người là giải quyết vấn đề cho được? Có lẽ cái chết của ông ta chính là cái bẫy do vận mệnh an bày. Chỉ cần ông ta chết đi, những chuyện xảy ra tiếp theo sẽ càng khó lòng đoán được.”
Không thể không công nhận, từ lúc ngồi xuống tới giờ, đây là lần đầu tiên Raphael đánh trúng vào suy nghĩ của Lucifer.
Lucifer lấy từ trong túi ra hai tấm vé xem hòa nhạc, “Bạn ta mời tạm thời không đến được, các người có hứng thú không?”
Không hề.
Asmodeus cùng Raphael đồng lòng trả lời trong bụng, cơ mà, quà tặng của vị vua địa ngục… Sao dám không nhận? Vẫn nên khách sáo và tỏ vẻ cảm động nhận lấy là hơn.
Cuộc trò chuyện cứ vậy mà kết thúc.
Ý định ban đầu của Raphael là muốn thăm dò ý định của Lucifer, sau khi có được đáp án, chàng cũng không quấn lấy hắn nữa. Hóa đơn đã được Lucifer hào phóng trả giúp, thật ra vào lúc đó, Asmodeus cũng nhớ ra mình có đủ tiền trong túi để trả, chẳng qua tốc độ chậm hơn một chút. Trời đổ mưa, sếp mời khách đều là chuyện khó lòng cản nổi.
Buổi hòa nhạc diễn ra vào ngày hôm đó.
Nhìn cái tên lạ hoắc trên vé, y hỏi Raphael: “Mình phải đi xem thật à?”
Sau khi Lucifer rời đi, quan điểm của Raphael cũng thay đổi, từ “buổi hòa nhạc của người lạ có gì hay ho mà xem” biến thành “hẹn hò cùng As cũng được ấy chứ”, vì vậy chàng cố tình tỏ vẻ sâu sắc nói: “Ăn cơm của chùa mà.”
Asmodeus: “…” Chẳng phải còn một vế là “phải quét lá đa” sao?
Bất kể thế nào, lòng tốt này họ không thể từ chối.
Hai người nắm tay rảo bước theo hướng mặt trời lặn – Nhà văn hóa thể thao diễn ra buổi hòa nhạc tình cờ nằm ở hướng đó, hơn nữa hai tiếng rưỡi sau mới bắt đầu soát vé, vừa đủ thời gian tản bộ.
Tản bộ là thời điểm tán gẫu lý tưởng nhất.
Asmodeus hỏi: “Sao người biết ngài Lucifer ở nơi này? Các thiên sứ đang giám sát ngài ấy ư?”
“Thời điểm nhạy cảm… Chúng ta cũng nằm trong sự giám sát của họ.”
Raphael dắt y đứng đợi đèn đỏ giữa ngả tư đường, xe cộ ban đầu vốn vội vàng trên đường, lúc lướt qua hai người đều bất giác chạy chậm lại, đường xá vốn chỉ đoạn kẹt đoạn không, giờ đây chốc lát đã kẹt cả con đường.
Nhưng hai kẻ đầu sỏ lại chẳng biết gì – Mà dù biết cũng không để ý, họ vẫn chầm chậm rảo bước trên đường. Dọc đường đi thi thoảng có người chụp lén, nhưng có chụp thế nào cũng bị ngược sáng. Cũng có người thử tới gần, nhưng còn chưa tiếp cận được hai người đã đi nhầm đường sang phía đối diện. Không gian chung quanh hai người bỗng chốc trở thành vùng “chân không”, chỉ có thể thưởng thức bằng mắt thường.
Asmodeus vẫn mải mê trò chuyện: “Ngài ấy ở đây làm gì nhỉ?” Ngụy trang rồi đi lại ở nhân giới, lại còn mua vé xem hòa nhạc. “Bạn của ngài là ai? Beelzebub chăng… A! Michael?” Lúc ở địa ngục, tuy y chẳng bao giờ để ý đến những tin đồn, nhưng Borgi vẫn sẽ trèo qua cửa sổ tuyên truyền, vì vậy y cũng biết được chút ít về chuyện của hai vị cấp trên.
“Nhưng mà, hai người họ mới vừa…”
Trận chiến ở Bắc Cực khốc liệt như vậy, đánh hết trên trời, đánh cả dưới biển, đánh tới mức trời đất mịt mù. Chưa được bao lâu lại có thể cùng đi xem hòa nhạc sao?
Raphael thì không suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu chàng có thể hiểu được những suy nghĩ của Lucifer thì năm xưa đã chẳng có thánh chiến, hoặc có thể nói là sau thánh chiến, thiên đường sẽ không có Raphael. Tóm lại Lucifer dừng chân ở nhân giới nhất định là vì chưa hoàn toàn từ bỏ ý định “tiêu diệt nhân giới để bảo vệ chín giới”, chẳng qua mục tiêu đã thu nhỏ lại, chỉ còn những người tham gia vào Kế hoạch Sao Băng. Hôm nay vẫn chưa ra tay nguyên nhân chủ yếu cũng là câu hỏi cuối cùng mình hỏi – Kiếp nạn tận thế thật sự chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Đợi vấn đề này có được đáp án, rất có khả năng thiên đường và địa ngục sẽ lại một lần nữa nổ ra xung đột.
Phát hiện chủ đề dần trở nên nặng nề, đôi mắt của Asmodeus đảo quanh bốn phía, muốn tìm việc khác để đổi hướng câu chuyện. Đúng lúc phía bên kia đường có một đôi tình nhân đang cầm hai chiếc muỗng chia nhau một ly kem, y bèn vội nói: “Em cũng muốn ăn.”
Ồ? As bảo muốn ăn đương nhiên là phải mua thật nhiều. Raphael mua luôn sáu ly, mỗi ly một vị mà còn hỏi đủ không.
Asmodeus lén liếc đôi tình nhân đang dần đi xa rồi dè dặt gật đầu.
Thị lực của Raphael rất tốt, không cần phải dùng phép thuật chỉnh lại, chỉ cần nhìn vào bóng lưng của người yêu đã đoán được y đang nghĩ gì. Sau khi nhận kem, chàng gói kỹ năm ly rồi cất đi, chỉ để lại một ly và lấy ra hai chiếc muỗng.
Sau khi nhận lấy một chiếc muỗng, ánh mắt của Asmodeus sáng long lanh, chỉ ăn một muỗng kem rồi cứ ngậm muỗng hoài không chịu nhả ra.
“Muỗng ngon vậy sao?” Raphael ghim muỗng của mình vào ly kem rồi giành lấy cái muỗng trong tay của y. Chàng không múc kem mà lại cho vào miệng mình, dùng lưỡi liếm mấy cái mới cười khẽ bảo: “Ồ, quả nhiên ngọt lắm.”
Asmodeus ngơ ngác giơ tay lên, mặt đỏ bừng còn hơn cả ánh chiều tà, ánh mắt đảo từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn là không nỡ dời mắt khỏi phong cảnh xinh đẹp trước mắt nên đành nhìn thẳng vào chàng. Ngừng một chút, y giành lại cái muỗng từ Raphael cho vào miệng, không nói năng gì mà chỉ cắm đầu đi thẳng về phía trước. Muỗng dán vào lưỡi, vốn nó chẳng còn dính tí kem nào, nhưng sao… Vẫn ngọt lắm, ngọt lắm.
Đi bộ hai tiếng rưỡi, vào tới hội trường, chung quanh đều là người hâm mộ âm nhạc, hai người ngồi vào cảm thấy hoàn toàn không ăn khớp. May mà Lucifer mua vé VIP, rất gần sân khấu, ngồi chung với người nhà và bạn bè của ca sĩ, một khi trên bắt đầu trình diễn, tất cả ánh sáng đều tập trung vào sân khấu, không ai chú ý tới họ nữa.
Nghe hết vài bài, Raphael bắt đầu thấy chán. Không phải do hát không hay, chỉ là phong cách chẳng phải loại chàng thích. Chàng nghiêng đầu nhìn Asmodeus, đối phương ngược lại đang lắng nghe rất chăm chú. Cũng đúng, địa ngục mấy trăm năm nay đều thịnh hành loại nhạc ồn ào, chắc khá giống với những bài hát đang biểu diễn trên sân khấu.
Biểu diễn được một nửa, ca sĩ bắt đầu giới thiệu người thân bạn bè của mình, ống kính lia một đường qua hàng ghế VIP, tình cờ quay trúng Asmodeus và Raphael, fan hâm mộ đang xem màn hình đột nhiên kêu lên ầm ĩ. Ca sĩ không hiểu vì sao, cứ tưởng là họ đang hoan hô các bạn bè minh tinh khác, chỉ đùa thêm vài câu rồi căn cứ theo chương trình sắp xếp, tìm vài người hâm mộ lên sân khấu hát chung. Khách VIP bỏ ra nhiều tiền nhất đương nhiên được ưu tiên hàng đầu, ca sĩ nhìn lướt qua các khách mời, sau đó thì mắt cứ dán vào mặt của Asmodeus và Raphael, mãi không hoàn hồn.
Ống kính lại sắp lia tới, Asmodeus liền dùng thuật che mắt, thế là ông anh đang gào thét bên cạnh được lên sân khấu. Ca sĩ cùng người nọ say đắm hát xong, trong lòng vẫn nhớ mãi đến hai gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, nhưng nhìn lại xuống dưới lại không thể nào tìm ra họ được nữa.
Raphael cùng Asmodeus rời đi trước khi buổi hòa nhạc kết thúc, tiếng nhạc ồn ảo bị bỏ lại phía sau, hai người thong thả đặt chân trên một con đường nhỏ, Asmodeus đột nhiên cất giọng hát vài câu. Raphael lặng lẽ ghi nhớ tên của ca sĩ ban nãy rồi nói: “Lần sau lại đến nghe?” Lần sau chàng có thể dùng thân phận của Tony, không cần phải rời đi sớm.
Asmodeus hỏi ngược lại: “Người thích nghe nhạc gì?” Tuy y mải nghe biểu diễn nhưng vẫn không quên chú ý đến cảm xúc của người bên cạnh.
Raphael nói: “Nhạc em hát.”
Mặt Asmodeus đỏ lên, lấy hết can đảm mở miệng ngân nga, không phải bài ca sĩ nọ vừa hát, mà là bài hát của thiên đường. Không giật gân và kích động, nhưng để lại dư âm văng vẳng, vừa khéo rất thích hợp với phong cảnh hiện tại: Con đường nhỏ giữa màn đêm, hai bên chỉ có ánh đèn le lói của nhà dân, thi thoảng vang lên tiếng chân của người qua đường.
Bất thình lình có một tràng tiếng vỗ cánh vang lên.
Sợ chưa đủ gây chú ý, đối phương còn cố ý vỗ cánh cho thật mạnh, Asmodeus vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy một sợi lông trắng muốt lềnh bềnh rơi xuống. Raphael cùng nhìn sợi lông rơi với y, cả hai chẳng ai định giơ tay ra đón.
Thiên sứ đáp xuống, xấu hổ nhặt sợi lông của mình lên và ấp úng nói: “Gần, gần đây bận quá, dễ rụng lông.”
Raphael vẫn là thái độ hiền hòa muôn thuở: “Chú ý giữ gìn sức khỏe. Có tình hình gì mới ư?”
Nhớ tới nhiệm vụ, thiên sứ vội vàng nói: “Âu Dương Phi bệnh rồi.”
Lucifer thản nhiên ăn nốt miếng sandwich cuối cùng, khăn tay do nhân viên nhà hàng chuẩn bị không hề được dùng tới, khóe miệng, ngón tay của hắn đều sạch sẽ như trước khi ăn, thậm chí cả nụ cười cũng chưa từng thay đổi, cứ như chuyện ban nãy Raphael nói chẳng phải quan trọng gì cho lắm.
Raphael cũng không hy vọng lời nói của mình có thể dao động được vị vua độc đoán của địa ngục này, nhưng chàng vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Can thiệp chưa chắc sẽ mang đến kết quả như ý.”
Lucifer vặn lại: “Thế ngươi giải thích câu cuối cùng của lời tiên tri như thế nào?”
Có lẽ thiên sứ cùng kẻ đọa lạc có thể mang lại cơ hội cuối cùng.
Ban nãy Raphael mới dùng câu này để an ủi Asmodeus, nào ngờ chỉ trong giây lát lại bị câu này chặn họng.
Đây đúng là một câu mơ hồ, hai bên đều có thể giải thích theo nghĩa có lợi cho mình. Chàng đáp: “Lời tiên tri ấy mà, đương nhiên phải mơ hồ một tí mới đảm bảo được tính chính xác. Nhưng chúng ta có thể không ngừng nghỉ mà tích góp kinh nghiệm, học hỏi từ thất bại, thay đổi phương hướng hành động. Ít nhất thực tế chứng minh, số lượng kẻ hủy diệt xuất hiện có liên quan đến việc chúng ta nhúng tay vào.”
Lucifer mỉm cười: “Thế sao? Lẽ nào chẳng phải là, bất luận chúng ta có nhúng tay vào hay không, những kẻ đó cũng sẽ tham gia vào kế hoạch của Âu Dương Phi, mang lại mối nguy cho sự tồn vong của chín giới?”
Raphael nghẹn họng.
Đúng là nếu xét theo vận mệnh của kẻ hủy diệt, sự can thiệp của thiên đường và địa ngục đã khiến họ hoặc chết sớm hoặc từ bỏ kế hoạch ban đầu. Nhưng nếu tiền đề là Kế hoạch Sao Băng của Âu Dương Phi, những kẻ này dù có tham gia vào hay không cũng không thể thay đổi khả năng nó phát sinh.
Asmodeus suy nghĩ theo hướng của họ, đột nhiên lấy làm kinh ngạc.
Tại sao… Kẻ hủy diệt lại không phải là Âu Dương Phi? Rõ ràng ông ta mới là nòng cốt của cả kế hoạch này. Thực tế chứng minh, những nhà đầu tư, kỹ thuật viên kia đều không quan trọng đến mức thay đổi được cả kế hoạch. Nói thế thì những kẻ hủy diệt trước đây chỉ là có tiếng không có miếng. Ngược lại nếu sớm tìm ra Âu Dương Phi, với phong cách thống nhất tặng vầng hào quang xui xẻo của thiên đường và địa ngục, Âu Dương Phi đã luân phiên trúng độc, gặp tai nạn xe cộ, bệnh nặng… Chết đến không thể nào triệt để hơn được nữa, vậy là Kế hoạch Sao Băng cũng không còn tồn tại.
Lucifer đánh thẳng vào nghi hoặc của y: “Kỹ thuật của kim cảm ứng kẻ hủy diệt đến từ thiên đường.” Tức là thiên đường đang bảo vệ Âu Dương Phi.
Raphael nói: “Cũng có nghĩa là ông ta có lý do không được chết.” Kỹ thuật là do Thần sáng tạo, mà Thần… Không thể nào phạm sai lầm.
Lucifer đáp: “Bởi vì không thể chết nên không thể nào để lộ. Nếu nói ngược lại, đã lộ rồi thì…”
Nửa câu sau đầy ẩn ý.
…
Raphael cố gắng đổ thêm cát vào đồng hồ cát đếm ngược số mệnh của Âu Dương Phi, “Cả Thần cũng không thể nào nhúng tay vào lời tiên tri, làm gì có chuyện chỉ chết một người là giải quyết vấn đề cho được? Có lẽ cái chết của ông ta chính là cái bẫy do vận mệnh an bày. Chỉ cần ông ta chết đi, những chuyện xảy ra tiếp theo sẽ càng khó lòng đoán được.”
Không thể không công nhận, từ lúc ngồi xuống tới giờ, đây là lần đầu tiên Raphael đánh trúng vào suy nghĩ của Lucifer.
Lucifer lấy từ trong túi ra hai tấm vé xem hòa nhạc, “Bạn ta mời tạm thời không đến được, các người có hứng thú không?”
Không hề.
Asmodeus cùng Raphael đồng lòng trả lời trong bụng, cơ mà, quà tặng của vị vua địa ngục… Sao dám không nhận? Vẫn nên khách sáo và tỏ vẻ cảm động nhận lấy là hơn.
Cuộc trò chuyện cứ vậy mà kết thúc.
Ý định ban đầu của Raphael là muốn thăm dò ý định của Lucifer, sau khi có được đáp án, chàng cũng không quấn lấy hắn nữa. Hóa đơn đã được Lucifer hào phóng trả giúp, thật ra vào lúc đó, Asmodeus cũng nhớ ra mình có đủ tiền trong túi để trả, chẳng qua tốc độ chậm hơn một chút. Trời đổ mưa, sếp mời khách đều là chuyện khó lòng cản nổi.
Buổi hòa nhạc diễn ra vào ngày hôm đó.
Nhìn cái tên lạ hoắc trên vé, y hỏi Raphael: “Mình phải đi xem thật à?”
Sau khi Lucifer rời đi, quan điểm của Raphael cũng thay đổi, từ “buổi hòa nhạc của người lạ có gì hay ho mà xem” biến thành “hẹn hò cùng As cũng được ấy chứ”, vì vậy chàng cố tình tỏ vẻ sâu sắc nói: “Ăn cơm của chùa mà.”
Asmodeus: “…” Chẳng phải còn một vế là “phải quét lá đa” sao?
Bất kể thế nào, lòng tốt này họ không thể từ chối.
Hai người nắm tay rảo bước theo hướng mặt trời lặn – Nhà văn hóa thể thao diễn ra buổi hòa nhạc tình cờ nằm ở hướng đó, hơn nữa hai tiếng rưỡi sau mới bắt đầu soát vé, vừa đủ thời gian tản bộ.
Tản bộ là thời điểm tán gẫu lý tưởng nhất.
Asmodeus hỏi: “Sao người biết ngài Lucifer ở nơi này? Các thiên sứ đang giám sát ngài ấy ư?”
“Thời điểm nhạy cảm… Chúng ta cũng nằm trong sự giám sát của họ.”
Raphael dắt y đứng đợi đèn đỏ giữa ngả tư đường, xe cộ ban đầu vốn vội vàng trên đường, lúc lướt qua hai người đều bất giác chạy chậm lại, đường xá vốn chỉ đoạn kẹt đoạn không, giờ đây chốc lát đã kẹt cả con đường.
Nhưng hai kẻ đầu sỏ lại chẳng biết gì – Mà dù biết cũng không để ý, họ vẫn chầm chậm rảo bước trên đường. Dọc đường đi thi thoảng có người chụp lén, nhưng có chụp thế nào cũng bị ngược sáng. Cũng có người thử tới gần, nhưng còn chưa tiếp cận được hai người đã đi nhầm đường sang phía đối diện. Không gian chung quanh hai người bỗng chốc trở thành vùng “chân không”, chỉ có thể thưởng thức bằng mắt thường.
Asmodeus vẫn mải mê trò chuyện: “Ngài ấy ở đây làm gì nhỉ?” Ngụy trang rồi đi lại ở nhân giới, lại còn mua vé xem hòa nhạc. “Bạn của ngài là ai? Beelzebub chăng… A! Michael?” Lúc ở địa ngục, tuy y chẳng bao giờ để ý đến những tin đồn, nhưng Borgi vẫn sẽ trèo qua cửa sổ tuyên truyền, vì vậy y cũng biết được chút ít về chuyện của hai vị cấp trên.
“Nhưng mà, hai người họ mới vừa…”
Trận chiến ở Bắc Cực khốc liệt như vậy, đánh hết trên trời, đánh cả dưới biển, đánh tới mức trời đất mịt mù. Chưa được bao lâu lại có thể cùng đi xem hòa nhạc sao?
Raphael thì không suy nghĩ nhiều như vậy. Nếu chàng có thể hiểu được những suy nghĩ của Lucifer thì năm xưa đã chẳng có thánh chiến, hoặc có thể nói là sau thánh chiến, thiên đường sẽ không có Raphael. Tóm lại Lucifer dừng chân ở nhân giới nhất định là vì chưa hoàn toàn từ bỏ ý định “tiêu diệt nhân giới để bảo vệ chín giới”, chẳng qua mục tiêu đã thu nhỏ lại, chỉ còn những người tham gia vào Kế hoạch Sao Băng. Hôm nay vẫn chưa ra tay nguyên nhân chủ yếu cũng là câu hỏi cuối cùng mình hỏi – Kiếp nạn tận thế thật sự chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Đợi vấn đề này có được đáp án, rất có khả năng thiên đường và địa ngục sẽ lại một lần nữa nổ ra xung đột.
Phát hiện chủ đề dần trở nên nặng nề, đôi mắt của Asmodeus đảo quanh bốn phía, muốn tìm việc khác để đổi hướng câu chuyện. Đúng lúc phía bên kia đường có một đôi tình nhân đang cầm hai chiếc muỗng chia nhau một ly kem, y bèn vội nói: “Em cũng muốn ăn.”
Ồ? As bảo muốn ăn đương nhiên là phải mua thật nhiều. Raphael mua luôn sáu ly, mỗi ly một vị mà còn hỏi đủ không.
Asmodeus lén liếc đôi tình nhân đang dần đi xa rồi dè dặt gật đầu.
Thị lực của Raphael rất tốt, không cần phải dùng phép thuật chỉnh lại, chỉ cần nhìn vào bóng lưng của người yêu đã đoán được y đang nghĩ gì. Sau khi nhận kem, chàng gói kỹ năm ly rồi cất đi, chỉ để lại một ly và lấy ra hai chiếc muỗng.
Sau khi nhận lấy một chiếc muỗng, ánh mắt của Asmodeus sáng long lanh, chỉ ăn một muỗng kem rồi cứ ngậm muỗng hoài không chịu nhả ra.
“Muỗng ngon vậy sao?” Raphael ghim muỗng của mình vào ly kem rồi giành lấy cái muỗng trong tay của y. Chàng không múc kem mà lại cho vào miệng mình, dùng lưỡi liếm mấy cái mới cười khẽ bảo: “Ồ, quả nhiên ngọt lắm.”
Asmodeus ngơ ngác giơ tay lên, mặt đỏ bừng còn hơn cả ánh chiều tà, ánh mắt đảo từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn là không nỡ dời mắt khỏi phong cảnh xinh đẹp trước mắt nên đành nhìn thẳng vào chàng. Ngừng một chút, y giành lại cái muỗng từ Raphael cho vào miệng, không nói năng gì mà chỉ cắm đầu đi thẳng về phía trước. Muỗng dán vào lưỡi, vốn nó chẳng còn dính tí kem nào, nhưng sao… Vẫn ngọt lắm, ngọt lắm.
Đi bộ hai tiếng rưỡi, vào tới hội trường, chung quanh đều là người hâm mộ âm nhạc, hai người ngồi vào cảm thấy hoàn toàn không ăn khớp. May mà Lucifer mua vé VIP, rất gần sân khấu, ngồi chung với người nhà và bạn bè của ca sĩ, một khi trên bắt đầu trình diễn, tất cả ánh sáng đều tập trung vào sân khấu, không ai chú ý tới họ nữa.
Nghe hết vài bài, Raphael bắt đầu thấy chán. Không phải do hát không hay, chỉ là phong cách chẳng phải loại chàng thích. Chàng nghiêng đầu nhìn Asmodeus, đối phương ngược lại đang lắng nghe rất chăm chú. Cũng đúng, địa ngục mấy trăm năm nay đều thịnh hành loại nhạc ồn ào, chắc khá giống với những bài hát đang biểu diễn trên sân khấu.
Biểu diễn được một nửa, ca sĩ bắt đầu giới thiệu người thân bạn bè của mình, ống kính lia một đường qua hàng ghế VIP, tình cờ quay trúng Asmodeus và Raphael, fan hâm mộ đang xem màn hình đột nhiên kêu lên ầm ĩ. Ca sĩ không hiểu vì sao, cứ tưởng là họ đang hoan hô các bạn bè minh tinh khác, chỉ đùa thêm vài câu rồi căn cứ theo chương trình sắp xếp, tìm vài người hâm mộ lên sân khấu hát chung. Khách VIP bỏ ra nhiều tiền nhất đương nhiên được ưu tiên hàng đầu, ca sĩ nhìn lướt qua các khách mời, sau đó thì mắt cứ dán vào mặt của Asmodeus và Raphael, mãi không hoàn hồn.
Ống kính lại sắp lia tới, Asmodeus liền dùng thuật che mắt, thế là ông anh đang gào thét bên cạnh được lên sân khấu. Ca sĩ cùng người nọ say đắm hát xong, trong lòng vẫn nhớ mãi đến hai gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, nhưng nhìn lại xuống dưới lại không thể nào tìm ra họ được nữa.
Raphael cùng Asmodeus rời đi trước khi buổi hòa nhạc kết thúc, tiếng nhạc ồn ảo bị bỏ lại phía sau, hai người thong thả đặt chân trên một con đường nhỏ, Asmodeus đột nhiên cất giọng hát vài câu. Raphael lặng lẽ ghi nhớ tên của ca sĩ ban nãy rồi nói: “Lần sau lại đến nghe?” Lần sau chàng có thể dùng thân phận của Tony, không cần phải rời đi sớm.
Asmodeus hỏi ngược lại: “Người thích nghe nhạc gì?” Tuy y mải nghe biểu diễn nhưng vẫn không quên chú ý đến cảm xúc của người bên cạnh.
Raphael nói: “Nhạc em hát.”
Mặt Asmodeus đỏ lên, lấy hết can đảm mở miệng ngân nga, không phải bài ca sĩ nọ vừa hát, mà là bài hát của thiên đường. Không giật gân và kích động, nhưng để lại dư âm văng vẳng, vừa khéo rất thích hợp với phong cảnh hiện tại: Con đường nhỏ giữa màn đêm, hai bên chỉ có ánh đèn le lói của nhà dân, thi thoảng vang lên tiếng chân của người qua đường.
Bất thình lình có một tràng tiếng vỗ cánh vang lên.
Sợ chưa đủ gây chú ý, đối phương còn cố ý vỗ cánh cho thật mạnh, Asmodeus vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy một sợi lông trắng muốt lềnh bềnh rơi xuống. Raphael cùng nhìn sợi lông rơi với y, cả hai chẳng ai định giơ tay ra đón.
Thiên sứ đáp xuống, xấu hổ nhặt sợi lông của mình lên và ấp úng nói: “Gần, gần đây bận quá, dễ rụng lông.”
Raphael vẫn là thái độ hiền hòa muôn thuở: “Chú ý giữ gìn sức khỏe. Có tình hình gì mới ư?”
Nhớ tới nhiệm vụ, thiên sứ vội vàng nói: “Âu Dương Phi bệnh rồi.”
Danh sách chương