Tin xấu hơn còn ở phía sau.

Chỉ đổ bệnh bình thường sẽ không kinh động mọi người tới như vậy.

Quả nhiên, thiên sứ lập tức nói ra trọng điểm: “Ông ta giống với các nhân viên sau khi rút khỏi Bắc Cực, tất cả đều nhiễm phải một loại virus rất nguy hiểm, hiện tại đã xuất hiện tình trạng hoa mắt chóng mặt, suy giảm chức năng các cơ quan, là dấu hiệu của thời kỳ đầu và giữa. Bệnh viện của nhân loại còn chưa tìm được phương pháp trị bệnh, ngay cả con đường truyền bệnh cũng chưa thể xác định hoàn toàn. Bởi vì những người trở về từ Bắc Cực có thể bị cảm nhiễm thông qua hô hấp hoặc tiếp xúc với nước biển lúc băng bị hoà tan, nhưng Âu Dương Phi khi đó vẫn còn ở cao nguyên, về sau cũng không hề đi qua Bắc Cực hay tiếp xúc với người bệnh. Tóm lại việc này rất mơ hồ.”

Nếu bệnh là truyền giữa người và người, vậy thì không còn gì mơ hồ nữa.

Raphael nhớ lại thái độ thong dong của Lucifer lúc gặp mặt, thầm thấy hối hận chính mình mất cảnh giác. Điều tra, suy xét, bần thần, bàng hoàng đều là biểu hiện giả dối. Đường đường là vị vua của địa ngục, trong tình huống không hề có bất kỳ chứng cứ xác thực nào, làm sao có thể lùi bước trước phỏng đoán vô cớ? Trong tay chàng vẫn còn giữ cuống vé của buổi hòa nhạc.

… Đúng là ăn cơm của chùa phải quét lá đa.

Raphael vuốt thẳng cuống vé. Asmodeus hơi lo lắng nhìn chàng, dù cho độ cong của khoé miệng từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi, nhưng chỉ cần thấy sợi tóc gặp gió cũng không hề lay động là có thể cảm giác được sự không vui của chàng.

Raphael ung dung thong thả cuống vé lại vào túi áo: “Tôi sẽ cất giữ cẩn thận.”

Asmodeus mím môi, rất sợ chàng nói – Vì để nhớ kỹ bài học lần này.

Mặc kệ vé buổi biểu diễn này tới từ đâu, ý định của Lucifer lại là gì, với y mà nói thì đây vẫn là lần đầu tiên cùng người mình thích đi xem biểu diễn, chính là một kỷ niệm đáng giá tràn ngập ý nghĩa. Huống hồ, y đã rất vui vẻ.

May thay Raphael cũng nghĩ như vậy. Chàng nhìn Asmodeus, nói bằng giọng rất dịu dàng: “Là buổi hòa nhạc đầu tiên chúng ta cùng xem.”

Chỉ trong nháy mắt, trái tim chợt thấy thoải mái khôn cùng.

Sau khi xác định tình cảm, trái tim sẽ có kết nối với nhau.

Asmodeus nhìn chàng và cười ngây ngô.



Thiên sứ cảm thấy bản thân hình như đã bị cho vào quên lãng? Hai phút trước rõ ràng còn đang nói chuyện quan trọng rất nghiêm túc, nhưng chỉ sau hai phút diệu kỳ ấy… Chính là quá trình mình bị đẩy sang một bên, đến giờ là chỉ còn vô hình.

Gã không nhịn được vẫy cánh vài lần. Trong bóng đêm, những chiếc lông trắng bay phấp phới càng trở nên bắt mắt.

Nhìn thiên sứ đang vội vã nhặt lông, Raphael rốt cuộc chuyển tầm mắt trở về: “Còn có ai khác nhiễm phải virus không?”

Thiên sứ giấu cánh tay ra phía sau: “Vassar cũng bị cách ly.”

Vassar? Nghe tên có vẻ cũng là một thiên sứ. Chẳng lẽ virus của nhân loại cũng gây ảnh hưởng tới thiên sứ?

Raphael và Asmodeus đều kinh ngạc nhìn gã.

Thiên sứ lắp bắp giải thích: “Âu Dương Phi đột nhiên ngất xỉu trên phố, con đường đó lại không có người qua lại, Vassar đành đóng giả người qua đường tốt bụng gọi xe cứu thương, còn cùng đi bệnh viện. Sau đó liền bị cách ly, nhưng trước mắt không xuất hiện dấu hiệu bệnh, hẳn là không bị lây bệnh.”

Raphael: “…” Kinh sợ thường do hiểu lầm. Mà hiểu lầm lại thường tới từ dấu chấm câu không đúng chỗ và nghỉ lấy hơi dài.

Asmodeus hỏi: “Ứng Long Sơn thì sao?”

Thiên sứ nhìn y một cái, theo bản năng không muốn nói chuyện với đoạ thiên sứ, nhưng ngài Raphael đang ở đây, bọn họ lại tỏ ra thân mật một cách khác thường, nếu trực tiếp làm lơ có khả năng sẽ khiến ngài Raphael khó xử. Đấu tranh tâm lý rất lâu, gã mới thành thật trả lời: “Ông ta không thuộc phụ trách của tôi.”

Nụ cười của Raphael hơi nhạt đi, gián tiếp ra lệnh đuổi khách: “Còn tin gì khác nữa không?”

Cơ hội gặp mặt Raphael là gã thắng được nhờ chơi kéo búa bao, không nghĩ tới nhanh như vậy đã kết thúc. Thiên sứ vắt óc suy nghĩ thật lâu, thực sự không nghĩ ra được tin tức nào mới, chỉ có thể lắc đầu, ủ rũ cụp đuôi mà vỗ cánh, rũ lông và cô đơn bay đi.

Asmodeus dõi theo nhìn bóng gã bay xa, vẻ mặt có chút buồn thương. Raphael hỏi: “Em đang nhìn cái gì?”

Asmodeus trả lời theo bản năng: “Nhìn mình.”

Rất lâu rất lâu trước kia, y cũng từng giống như thiên sứ này, thầm lặng mà ngưỡng mộ người ấy, thậm chí càng thầm lặng hơn rất nhiều, rất nhiều.

“Vậy không phải là nên nhìn ở đây sao?” Raphael đi đến trước mặt y vàc cúi đầu xuống. Một luồng sáng ấm áp toả ra từ trên người chàng hệt như ngọn đèn chiếu sáng soi sáng cho khách đêm… Và soi sáng cả y.

Asmodeus nhìn thấy được chính mình trong mắt chàng.

Âu Dương Phi đổ bệnh khiến cho hành trình của Raphael và Asmodeus lập tức khẩn trương hơn hẳn. Kế hoạch dắt tay tản bộ ngắm cảnh đêm chỉ đành tạm thời huỷ bỏ.

Thiên sứ và ma vương đều thở dài trong lòng.

Asmodeus gọi điện thoại cho tiên sinh Tiểu Ứng, biết được Ứng Long Sơn quả nhiên cũng đổ bệnh. Nhưng tình trạng bệnh rất đơn giản, giống như cảm ốm thông thường. Để đảm bảo an toàn, y khuyên bọn họ đi bệnh viện kiểm tra. Sau đó ông Ứng liền trực tiếp nằm viện, bà Ứng và tiên sinh Tiểu Ứng cũng bị giữ lại cách ly quan sát.

Cùng lúc đó, căn cứ cũng truyền tới tin tức mọi người bị nhiễm virus và phải khẩn cấp đưa đi bệnh viện.

Raphael lại đi tìm Lucifer nhưng lại vồ hụt. Trước khi đi, Lucifer còn làm vô cùng đầy đủ thủ tục trả phòng. Trong đăng ký của khách sạn còn có phương thức liên hệ của hắn, Raphael dùng di động của Asmodeus gọi, không ngờ lại được.

Nhưng…

Bắt điện thoại là Michael.

Michael quả nhiên đang rất cáu gắt: “Làm sao để hủy kết nối hai số điện thoại?”

Raphael: “…”

Lãnh đạo tâm trạng đang không tốt thì phải làm sao?

Raphael giả giọng khác để nói: “Quảng trường trung tâm thành phố J mới khai phá một khu đất, chỉ mười hai ngàn một mét vuông, ngài có hứng thú tìm hiểu không ạ?”

Michael không còn lời nào để nói: “Ta càng muốn biết sí thiên sứ vì sao lại bị mất trí.”

Raphael hắng giọng phục hồi tiếng nói, tóm tắt qua quá trình gặp mặt giữa mình và Lucifer cùng sự việc phát sinh lúc sau, “Hiện tại không tìm thấy Lucifer.”

Michael không hề ngạc nhiên: “Tìm được rồi thì người định làm gì?”

Raphael cẩn thận suy nghĩ đáp án.

“Nếu là chất vấn thì không cần, những gì nên nói ta đã nói hết. Nếu muốn quyết đấu thì tính cả ta. Đừng sợ lấy nhiều đánh ít, lúc ở Bắc Cực là ta không mang đủ người! Dù sao năm đó hắn chỉ dẫn theo một phần ba, chúng ta vẫn còn hai phần ba, hai đánh một, thắng là cái chắc!” Trong khoảng thời gian ngắn mà nói ra rất rõ ràng rành mạch một chiến thuật không biết xấu hổ như vậy, có thể thấy Michael chờ mong trận quyết đấu này đã lâu.

Raphael im lặng lướt qua đề tài dễ toi mạng này, đổi sang chuyện khác: “Virus đang lan tràn đó phải cứu bằng cách nào?”

Nếu không cứu, hậu quả khó lường.

Nếu cứu, bọn họ liền tự tay phá vỡ hiệp định không can thiệp vào vận mệnh của nhân loại.

Lucifer lần này quả thực đã tung một chiêu tàn nhẫn.

Michael cũng im lặng trong chốc lát mới bình tĩnh đáp: “Tìm ra kẻ phát tán virus.”

Nói đi nói lại, hiện tại muốn trực tiếp làm căng với phía địa ngục cũng không chả được lợi ích gì.

Raphael cầm tay Asmodeus, nhẹ nhàng vuốt ve mấy đầu ngón tay mềm mại: “Tôi biết rồi.”

Nghe chàng nói chuyện điện thoại xong, tâm trạng Asmodeus rất nặng nề.

Raphael nghĩ một lát, nói: “Em có muốn về thăm Con Thuyền Noah một chuyến không?”

Thật sự là một cái cớ rất tệ.

Nhưng chứng kiến xung đột giữa thiên đường và địa ngục ngày càng căng thẳng, chàng không muốn để As bị kẹt ở giữa. Lần trước tụ họp tại Con Thuyền Noah, dù cho chính mình chưa từng trách y, nhưng biểu cảm của y ngay lúc đó khiến cho người ta quá đau lòng.

… Không muốn lại phải nhìn thấy một lần nữa.

Asmodeus lắc đầu: “Em muốn gặp bọn Âu Dương Phi.” Y muốn làm rõ một chút suy nghĩ của mình. Kế hoạch Sao Băng thật sự là đầu sỏ gây ra tận thế sao? Nguy cơ băng hai cực tan chảy đã được giải quyết, nhân loại còn có lý do nào để thực thi nó nữa?

Cho nên, có phải là y đã lầm hay không?

Liệu tận thế có phải bởi vì hiểu lầm của y mà vừa khéo bị che giấu mất?

Y rất rầu rĩ.

Nếu Vassar không bị nhiễm virus, As hẳn cũng an toàn. Raphael rất yên tâm: “Được, tôi đi mua di động, chúng ta cần liền có thể liên hệ.” Sau khi khôi phục thân phận Raphael, chàng liền để điện thoại lại chỗ Tony, bởi vậy không có phương tiện liên lạc ở nhân giới.

Asmodeus dùng pháp thuật mua sim và di động, hai người lưu số của nhau và thêm WeChat.

Raphael đột nhiên hỏi nhân viên cửa hàng: “Làm sao để liên kết hai số điện thoại với nhau?”

Mắt kính của nhân viên cửa hàng loé lên. Cô đẩy mắt kính, mỉm cười nói: “Muốn mua số điện thoại tình nhân phải không? Hiện tại đang có ưu đãi đó.”



Sau đó bọn họ liền đổi sang dùng điện thoại hai sim hai sóng, số điện thoại tình nhân chỉ để gọi cho nhau.

Sau khi tách ra, Asmodeus lập tức tới bệnh viện thăm Ứng Long Sơn. Ứng Long Sơn đang cầm khăn giấy lau nước mũi, thấy phòng bệnh đột nhiên xuất hiện bóng người thì hoảng sợ, không tự chủ được nói: “Không muốn sống nữa à?” Vừa thấy rõ người tới là ai thì sửa lại: “Là tôi sắp mất mạng.”

Đại khái nhìn thấy người tới là người quen, khí thế của ông ta lập tức xìu xuống, héo hon cúi đầu bảo: “Ngài nói xem có phải tôi vừa ngốc vừa vô dụng không?”

Asmodeus không biết an ủi thế nào. Nói dối luôn là không tốt.

Ứng Long Sơn cũng không trông chờ gì vào lời của y, ông ta thở dài, “Tôi luôn nói vợ tôi quản nhiều quá, nói con trai tôi không biết nghe lời, cuối cùng, kết quả người không biết nghe lời nhất chính là tôi. Vợ tôi chỉ không quản tôi trong chốc lát, tôi liền gặp rắc rối, hiện tại còn liên luỵ tới bọn họ.” Nước mắt lả chả rơi xuống, “Tôi chết cũng không sao, nhưng nếu liên luỵ tới bọn họ… Ngài nói đứa con hư đốn kia, ngay cả vợ con cũng chưa có mà đã chết, sau này thanh minh cũng không có ai viếng mộ.”

Dù sao cũng là người quen, Asmodeus tỏ ra ma vương cũng biết dịu dàng là gì, “Cần tôi thuê người giúp không?”

Ứng Long Sơn há miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới đáp: “Nói cách khác chính là cả nhà tôi lần này thật sự không sống nổi? Ngài có phải là tới mang tôi đi không? Tôi mấy năm nay quyên tiền không ít mà, tại sao, tại sao lại phải xuống địa ngục chứ?” Ông ta gào khóc không ngừng.

Asmodeus vốn định chờ ông ta khóc xong mới hỏi chuyện, nhưng ông ta khóc lâu quá, không thể không ngăn lại: “Ông có biết vì sao mình bị nhiễm bệnh không?”

Ứng Long Sơn thút thít nói: “Khẳng định là do tến khốn nạn Âu Dương kia lây bệnh. Ông ta còn nói cho tôi làm tổng phụ trách gì chứ, đều là nói bậy! Khoác lác!”

Asmodeus nói: “Ông biết do Âu Dương lây bệnh?”

Ứng Long Sơn nói: “Bác sỹ nói trên cao nguyên có một nơi bị nhiễm rất nghiêm trọng! Khẳng định là căn cứ! Hai ngày nữa tôi sẽ bị chuyển tới trung tâm trị liệu. Hiện tại chờ kết quả quan sát của vợ và con trai, chờ bọn họ đều không có việc gì… Tôi liền đi một mình.”

Asmodeus hỏi: “Tại sao ông lại muốn di chuyển trái đất?”

Ứng Long Sơn run run rất lâu mới thốt ra một câu: “Do tôi bị thiểu năng trí tuệ.”

Di dời địa cầu là không có khả năng, ông ta thuần tuý là ngu ngốc lại còn thích gây chuyện!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện