Nói đúng ra, nguyên nhân khiến cho ngày hôm sau Nghiêm tiên sinh phải vội vàng rời khỏi Trường Sa cũng không phải hoàn toàn vì mối nhân duyên của Nghiêm tiểu thư không có kết quả, mà vì ông ta nhận được một bức điện báo phải tức khắc về Thượng Hải.
Dù là thế sự vô thường, nhưng lễ nghỉa thì không bao giờ được thiếu.
Hiếm khi mọi người của Cửu Môn đều ở Trường Sa, nếu là người trong giới, Nghiêm tiên sinh không thể không gặp mặt họ qua một lần rồi mới xuất phát. Giải Cửu biết bọn họ gấp gáp, vì thế cố ý mời Phật Gia và những vị khác đến Giải gia để từ biệt, chỉ nói là có chuyện quan trọng cần bàn. Bởi vậy ngoại trừ Tam gia không thèm liếc mắt, Lục gia không quan tâm đến mấy chuyện này, những người khác đều có mặt ở cửa nhà Giải gia trước khi ô tô của Nghiêm tiên sinh chạy máy.
Trong đó Thất cô nương và Bát gia đến sớm nhất, theo sau là Tứ gia, Phật gia thì tới cùng Ngũ gia, chỉ là có lẽ tối hôm qua Ngũ gia say rượu nên bây giờ sắc mặt có hơi nhợt nhạt (Ờ……), cử động cũng có chút khó khăn. Nhị gia là người cuối cùng đến, nhưng thật sắc vẫn bình thường, chỉ có đôi mắt đen láy lãnh đạm.
Nghiêm tiên sinh rất tán thưởng phong cách làm việc cẩn thận của Giải Cửu, ông ta biết Cửu Môn Trương Đại Phật Gia là người trong quân đội, cho nên lập tức báo cáo mọi chuyện không dám giấu diếm.
“Hôm qua một tên Đại uý người Nhật bị người Trung Quốc đánh chết ở gần Hồng Kiều, các lãnh sự quán ở Thượng Hải đã bắt đầu can thiệp vào việc này.” Nghiêm tiên sinh đẩy đẩy gọng kính màu vàng, nhíu mày nói: “Nhà Nghiêm mỗ nằm ngay cạnh tô giới(wiki để biết thâm chi tiết), người nhà điện báo nói Thượng Hải đã bắt đầu có dấu hiệu giao chiến, dự tính cũng là hai ngày này, nói vậy Trương Đại Phật Gia hẳn cũng có nghe nói.”
Trương Khải Sơn nghe vậy không nói gì, dừng một hồi rồi khẽ gật đầu: “Hôm nay đường các người quay về Thượng Hải đã thiết lập trạm kiểm soát, ta đã an bài giúp các người được thuận lợi qua cửa rồi.”
Nghiêm tiên sinh là người am hiểu sự đời, biết có những chuyện không thể nói với người ngoài, lập tức nhiều lần cảm tạ, nói: “Nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các vị đến hàn xá, Nghiêm mỗ sẽ tận lực hầu hạ. Ngày sao nếu có chuyện gì cần nhờ vả Phật Gia và các vị Cửu Môn, cũng hy vọng có thể làm phiền.”
Sau khi nói chuyện Trương Khải Sơn lệnh cho phó quan Chung Thanh nói cho Nghiêm tiên sinh vài chuyện cần phải chú ý trên đường đi.
Ngoài ý muốn chính là, Nghiêm tiểu thư đã chuẩn bị xong hành trang bỗng nhiên đi tới trước mặt Nhị gia, tỏ vẻ muốn cùng hắn nói chuyện riêng.
Tim Nhị Nguyệt Hồng khẽ động, rất nhanh phản ứng theo, gật đầu đồng ý.
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Giải Cửu nhịn không được thở dài, nhỏ giọng nói với Hoắc Tiên Cô bên cạnh: “Tối hôm qua đa tạ đã giúp đỡ.”
Hoắc Tiên Cô khẽ hừ một tiếng, nói: “Mấy loại nợ nần thế này, ít mượn một chút thì tốt hơn.”
“Cô có biết nghề mà chúng ta làm, căn bản không thể có tình yêu nam nữ.” Giải Cửu lắc đầu.
Hoắc Tiên Cô quay đầu nhìn hắn một cái, rất nhanh quay đi lần nữa, nhìn nơi khác hỏi: “Ngài đã quyết định rồi?”
Giải Cửu trầm mặc hồi lâu, nói: “Từ khi bắt đầu làm đương gia của Giải gia, tôi đã không sống vì bản thân nữa. Người sống vài chục năm, bất quá chỉ là một vở kịch, diễn tới diễn lui, cần gì phải làm cho rõ ràng.”
“Cho nên, chuyện này xem như giải quyết xong?” Ngô Lão Cẩu ôm Tam Thốn Đinh, nhìn Giải Cửu và Hoắc Tiên Cô cách đó không xa, quay đầu hỏi Trương Khải Sơn bên cạnh.
Trương Khải Sơn gật đầu, nói: “Ít nhất hai nhà vẫn có thể giữ vững quan hệ làm ăn hiện tại, bây giờ bán cho hắn một cái mặt mũi, về sau khỏi phải khó xử nữa. Mà bây giờ quốc sự đi đầu, chỉ cần chiến tranh chưa chấm dứt, tình cảm cá nhân mãi mãi phải xếp sau.”
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên nhíu mi, đè thấp giọng nói: “Không phải tối qua ngài nói ba ngày sau mới đi sao? xem tình thế này e là hôm nay phải xuất trận?”
Ai ngờ, đối phương chỉ cười khẽ một cái, nhưng không trả lời.
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Cười cái gì?”
Đang nói, Tam Thốn Đinh trong lòng ngực lại đột nhiên vùng vẫy, y không kịp đề phòng, con chó nhỏ sắp lủi xuống đất, y đưa tay khó khăn lắm mới ôm nó lại kịp, lại liên luỵ đến thắt lưng, nhất thời đau đến hít một hơi khí lạnh.
Trương Khải Sơn thấy vậy đưa tay đỡ y một cái, thấp giọng nói: “Chịu được không? Ta vốn định nói với bọn họ hôm nay cho cậu nghỉ ngơi……..”
Lời còn chưa dứt, đã bị Ngô Lão Cẩu nghiến răng chặn lại: “Cơ thể lão tử vô-cùng-tốt! Ngài dám nói lại thêm một lần nữa xem.”
Y biết mồ hôi lạnh trên trán mình không lừa được đối phương, tuy rằng ở một góc độ nào đó y cảm thấy rất cảm kích vị sự chăm sóc của Trương Khải Sơn, giống như chuyện phát sinh tối hôm qua đã gom tất cả đau đớn và dấu tích mấy đời gộp lại, giống như hôm nay vốn định để y nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày, mà nãy giờ bọn họ nói chuyện đều đứng chứ không có ngồi. Giống như tối hôm qua sau khi y uống rượu, Tam Thốn Đinh cũng được Trương gia chăm sóc cẩn thận, cho nên sáng sớm hắn vừa tỉnh dậy đã mang nó qua bên này. Nhưng bất luận ra sao, y cũng không thể vì loại nguyên nhân này mà nhận sự chăm sóc.
“Lần này sư đoàn đầu tiên được phái đi ra tiền tuyến không phải của chúng ta, nhưng sau đó cần chuẩn bị cho giai đoạn chiến tranh.” Bên tai truyền đến thanh âm của Trương Khải Sơn, “Tuy là không lan đến Trường Sa nhanh như vậy, nhưng lỡ Thượng Hải rơi vào tay giặc, chiến tranh lan ra cả nước cũng là chuyện sớm muộn.”
“Cho nên chiến sự bất bình, một hai năm tiếp đều phải ở ngoài chiến trường?” Ngô Lão Cẩu suy nghĩ, hỏi.
Trương Khải Sơn quay đầu nhìn y, nói: “Ta sẽ còn sống trở về.”
Ngô Lão Cẩu nhìn nhìn hắn, không nói gì. Rất lâu sau, y xoay mắt, nói: “Nếu không chết trong tay bánh tông, đương nhiên cũng đừng chết trong tay bọn xâm lược.”
Nhìn thấy sườn mặt nhu hoà của y, Trương Khải Sơn bỗng nở nụ cười, dùng thanh âm chỉ có mình nghe được lên tiếng: “Ừ.”
Không có người thứ ba nào biết Nhị Nguyệt Hồng và Nghiêm tiểu thư đã nói chuyện gì trong phòng, đối mặt với ánh mắt tò mò của Giải Cửu, Nghiêm tiểu thư chỉ cười cười: “Đây là bí mật của tôi và Nhị gia.”
Mà Nhị Nguyệt Hồng cũng quyết tâm giữ kín chuyện hai người đã nói như bưng, mặc dù giỏi tính toán như Tề Thiết Chuỷ cũng đành lực bất tòng tâm.
Đợi ô tô đi đến cửa Giải gia, trước khi bước vào trong xe, Nghiêm tiểu thư bỗng xoay người nói với Giải Cửu phía sau: “Có lẽ không lâu nữa, chúng ta lại sẽ gặp mặt.”
“Đúng rồi, tôi còn chưa nói cho anh biết nhũ danh của tôi.” Đội nón rộng vành, nữ nhân mặc váy trắng Tây Dương quay đầu lại, thản nhiên khẽ cười: “A Cửu, nhũ danh của tôi là A Cửu.”
———— Màn 3 [Hồng Môn Yến Tuý Tửu Ký] Hoàn ———-
Dù là thế sự vô thường, nhưng lễ nghỉa thì không bao giờ được thiếu.
Hiếm khi mọi người của Cửu Môn đều ở Trường Sa, nếu là người trong giới, Nghiêm tiên sinh không thể không gặp mặt họ qua một lần rồi mới xuất phát. Giải Cửu biết bọn họ gấp gáp, vì thế cố ý mời Phật Gia và những vị khác đến Giải gia để từ biệt, chỉ nói là có chuyện quan trọng cần bàn. Bởi vậy ngoại trừ Tam gia không thèm liếc mắt, Lục gia không quan tâm đến mấy chuyện này, những người khác đều có mặt ở cửa nhà Giải gia trước khi ô tô của Nghiêm tiên sinh chạy máy.
Trong đó Thất cô nương và Bát gia đến sớm nhất, theo sau là Tứ gia, Phật gia thì tới cùng Ngũ gia, chỉ là có lẽ tối hôm qua Ngũ gia say rượu nên bây giờ sắc mặt có hơi nhợt nhạt (Ờ……), cử động cũng có chút khó khăn. Nhị gia là người cuối cùng đến, nhưng thật sắc vẫn bình thường, chỉ có đôi mắt đen láy lãnh đạm.
Nghiêm tiên sinh rất tán thưởng phong cách làm việc cẩn thận của Giải Cửu, ông ta biết Cửu Môn Trương Đại Phật Gia là người trong quân đội, cho nên lập tức báo cáo mọi chuyện không dám giấu diếm.
“Hôm qua một tên Đại uý người Nhật bị người Trung Quốc đánh chết ở gần Hồng Kiều, các lãnh sự quán ở Thượng Hải đã bắt đầu can thiệp vào việc này.” Nghiêm tiên sinh đẩy đẩy gọng kính màu vàng, nhíu mày nói: “Nhà Nghiêm mỗ nằm ngay cạnh tô giới(wiki để biết thâm chi tiết), người nhà điện báo nói Thượng Hải đã bắt đầu có dấu hiệu giao chiến, dự tính cũng là hai ngày này, nói vậy Trương Đại Phật Gia hẳn cũng có nghe nói.”
Trương Khải Sơn nghe vậy không nói gì, dừng một hồi rồi khẽ gật đầu: “Hôm nay đường các người quay về Thượng Hải đã thiết lập trạm kiểm soát, ta đã an bài giúp các người được thuận lợi qua cửa rồi.”
Nghiêm tiên sinh là người am hiểu sự đời, biết có những chuyện không thể nói với người ngoài, lập tức nhiều lần cảm tạ, nói: “Nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các vị đến hàn xá, Nghiêm mỗ sẽ tận lực hầu hạ. Ngày sao nếu có chuyện gì cần nhờ vả Phật Gia và các vị Cửu Môn, cũng hy vọng có thể làm phiền.”
Sau khi nói chuyện Trương Khải Sơn lệnh cho phó quan Chung Thanh nói cho Nghiêm tiên sinh vài chuyện cần phải chú ý trên đường đi.
Ngoài ý muốn chính là, Nghiêm tiểu thư đã chuẩn bị xong hành trang bỗng nhiên đi tới trước mặt Nhị gia, tỏ vẻ muốn cùng hắn nói chuyện riêng.
Tim Nhị Nguyệt Hồng khẽ động, rất nhanh phản ứng theo, gật đầu đồng ý.
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Giải Cửu nhịn không được thở dài, nhỏ giọng nói với Hoắc Tiên Cô bên cạnh: “Tối hôm qua đa tạ đã giúp đỡ.”
Hoắc Tiên Cô khẽ hừ một tiếng, nói: “Mấy loại nợ nần thế này, ít mượn một chút thì tốt hơn.”
“Cô có biết nghề mà chúng ta làm, căn bản không thể có tình yêu nam nữ.” Giải Cửu lắc đầu.
Hoắc Tiên Cô quay đầu nhìn hắn một cái, rất nhanh quay đi lần nữa, nhìn nơi khác hỏi: “Ngài đã quyết định rồi?”
Giải Cửu trầm mặc hồi lâu, nói: “Từ khi bắt đầu làm đương gia của Giải gia, tôi đã không sống vì bản thân nữa. Người sống vài chục năm, bất quá chỉ là một vở kịch, diễn tới diễn lui, cần gì phải làm cho rõ ràng.”
“Cho nên, chuyện này xem như giải quyết xong?” Ngô Lão Cẩu ôm Tam Thốn Đinh, nhìn Giải Cửu và Hoắc Tiên Cô cách đó không xa, quay đầu hỏi Trương Khải Sơn bên cạnh.
Trương Khải Sơn gật đầu, nói: “Ít nhất hai nhà vẫn có thể giữ vững quan hệ làm ăn hiện tại, bây giờ bán cho hắn một cái mặt mũi, về sau khỏi phải khó xử nữa. Mà bây giờ quốc sự đi đầu, chỉ cần chiến tranh chưa chấm dứt, tình cảm cá nhân mãi mãi phải xếp sau.”
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên nhíu mi, đè thấp giọng nói: “Không phải tối qua ngài nói ba ngày sau mới đi sao? xem tình thế này e là hôm nay phải xuất trận?”
Ai ngờ, đối phương chỉ cười khẽ một cái, nhưng không trả lời.
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, ngẩng đầu hỏi: “Cười cái gì?”
Đang nói, Tam Thốn Đinh trong lòng ngực lại đột nhiên vùng vẫy, y không kịp đề phòng, con chó nhỏ sắp lủi xuống đất, y đưa tay khó khăn lắm mới ôm nó lại kịp, lại liên luỵ đến thắt lưng, nhất thời đau đến hít một hơi khí lạnh.
Trương Khải Sơn thấy vậy đưa tay đỡ y một cái, thấp giọng nói: “Chịu được không? Ta vốn định nói với bọn họ hôm nay cho cậu nghỉ ngơi……..”
Lời còn chưa dứt, đã bị Ngô Lão Cẩu nghiến răng chặn lại: “Cơ thể lão tử vô-cùng-tốt! Ngài dám nói lại thêm một lần nữa xem.”
Y biết mồ hôi lạnh trên trán mình không lừa được đối phương, tuy rằng ở một góc độ nào đó y cảm thấy rất cảm kích vị sự chăm sóc của Trương Khải Sơn, giống như chuyện phát sinh tối hôm qua đã gom tất cả đau đớn và dấu tích mấy đời gộp lại, giống như hôm nay vốn định để y nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày, mà nãy giờ bọn họ nói chuyện đều đứng chứ không có ngồi. Giống như tối hôm qua sau khi y uống rượu, Tam Thốn Đinh cũng được Trương gia chăm sóc cẩn thận, cho nên sáng sớm hắn vừa tỉnh dậy đã mang nó qua bên này. Nhưng bất luận ra sao, y cũng không thể vì loại nguyên nhân này mà nhận sự chăm sóc.
“Lần này sư đoàn đầu tiên được phái đi ra tiền tuyến không phải của chúng ta, nhưng sau đó cần chuẩn bị cho giai đoạn chiến tranh.” Bên tai truyền đến thanh âm của Trương Khải Sơn, “Tuy là không lan đến Trường Sa nhanh như vậy, nhưng lỡ Thượng Hải rơi vào tay giặc, chiến tranh lan ra cả nước cũng là chuyện sớm muộn.”
“Cho nên chiến sự bất bình, một hai năm tiếp đều phải ở ngoài chiến trường?” Ngô Lão Cẩu suy nghĩ, hỏi.
Trương Khải Sơn quay đầu nhìn y, nói: “Ta sẽ còn sống trở về.”
Ngô Lão Cẩu nhìn nhìn hắn, không nói gì. Rất lâu sau, y xoay mắt, nói: “Nếu không chết trong tay bánh tông, đương nhiên cũng đừng chết trong tay bọn xâm lược.”
Nhìn thấy sườn mặt nhu hoà của y, Trương Khải Sơn bỗng nở nụ cười, dùng thanh âm chỉ có mình nghe được lên tiếng: “Ừ.”
Không có người thứ ba nào biết Nhị Nguyệt Hồng và Nghiêm tiểu thư đã nói chuyện gì trong phòng, đối mặt với ánh mắt tò mò của Giải Cửu, Nghiêm tiểu thư chỉ cười cười: “Đây là bí mật của tôi và Nhị gia.”
Mà Nhị Nguyệt Hồng cũng quyết tâm giữ kín chuyện hai người đã nói như bưng, mặc dù giỏi tính toán như Tề Thiết Chuỷ cũng đành lực bất tòng tâm.
Đợi ô tô đi đến cửa Giải gia, trước khi bước vào trong xe, Nghiêm tiểu thư bỗng xoay người nói với Giải Cửu phía sau: “Có lẽ không lâu nữa, chúng ta lại sẽ gặp mặt.”
“Đúng rồi, tôi còn chưa nói cho anh biết nhũ danh của tôi.” Đội nón rộng vành, nữ nhân mặc váy trắng Tây Dương quay đầu lại, thản nhiên khẽ cười: “A Cửu, nhũ danh của tôi là A Cửu.”
———— Màn 3 [Hồng Môn Yến Tuý Tửu Ký] Hoàn ———-
Danh sách chương