Điếu thuốc lá trong tay Nghiêm tiểu thư bị siết đến mức có chút nhăn nhúm, cô thản nhiên nói: “Phải không?”
Hoắc Tiên Cô tự châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, “Chỉ có thể nói, cô đến chậm một bước mà thôi.”
“Vậy còn cô?” Nử nhân mặc một thân âu phục nghe vậy nâng đôi mày mềm mại như nước hỏi: “Cũng đến nhầm thời điểm?”
Hoắc Tiên Cô không nói gì. Thật lâu sau, nàng dụi tắt điếu thuốc trong tay, xoay người nói: “Không phải, là gặp nhầm người.”
Dáng người nàng vốn cao gầy, thân hình cũng rất xinh đẹp, ánh mắt trong suốt như nước, phía sau nàng là ánh trăng tráng chiếu qua cửa sổ, lại thêm một bộ sườn xám màu trắng, nhưng lại rất giống Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm.
Đương nhiên, nếu nàng ngồi yên không nói lời nào thì mới có loại cảm giác này, nếu không thì giọng nói cay nồng sặc mùi chợ búa như một cô em gái Trường Sa không lẫn vào đâu được.
Lúc nghĩ đến đây, Nghiêm tiểu thư vốn cư ngụ ở Thượng Hải chỉ chú ý lễ nghĩa bỗng nhiên nở nụ cười yếu ớt.
Bình thường, hai người con gái cùng mạnh mẽ và xinh đẹp ở chung với nhau rất khó hoà hợp, huống chi hoàn cảnh trưởng thành và bối cảnh giáo dục của cả hai lại khác xa nhau, nhưng mà, dù đêm nay là lần đầu tiên Nghiêm tiểu thư gặp mặt Hoắc Tiên Cô, lại cảm thấy thích thú với cô gái này ngoài ý muốn. Không chỉ vì trí thông minh và tính quyết đoán không thua kém nam nhân, càng là vì về mặt tình cảm hai người lại có hoàn cảnh giống nhau.
Cô vốn không phải là một nữ nhân dễ dàng nhận thua. Cho nên dưới tình huống Giải Cửu không lên tiếng xác thực, nàng chủ động đề nghị đến Trường Sa, mục đích là vì có thể được sự chấp nhận của trưởng bối hai nhà, cũng vì tăng sự hiểu biết lẫn nhau. Vì thế cô không tiếc vận dụng mọi mối quan hệ để đi điều tra bối cảnh và sở thích của Trường Sa Cửu Môn, bất quá cũng chỉ vì cuộc sống mai sau mà cố gắng.
Nhưng mà, tình cảm không phải là thứ mà lý tính có thể nắm giữ.
Cô cũng có thể chọn cách không nhìn thấy gì cả, như vậy thì tiếp theo lễ dặm hỏi vẫn sẽ diễn ra theo đường cũ. Nhưng mà, kết quả sẽ khiến cho tình cảm của cả ba người rơi xuống vực sâu.
Làm một người quá mức thông minh, luôn không muốn bản thân bị thương; làm một người bản tính không xấu, cũng không muốn nhìn thấy người khác bị thương.
Hoắc Tiên Cô nhìn thấy nụ cười của Nghiêm tiểu thư dần phai nhạt, nhưng nàng không nói gì cả, mà chỉ im lặng chờ đối phương lên tiếng. Thật ra hôm nay không ai nhờ nàng đến tiếp đón vị khách quý của Giải gia này, nhưng nàng vẫn chủ động đề nghị muốn chiếu cố Nghiêm tiểu thư, bởi vì nàng biết nàng là người thích hợp nhất. Mà nếu Nghiêm tiểu thư có thể dễ dàng nhìn ra mối quan hệ của Nhị Cửu, vậy thì tự nhiên sẽ không từ chối ý tốt của nàng.
“Từ nhỏ tôi đã được giáo dục theo nề nếp Tây Dương, học trường nữ sinh, tôi vẫn luôn bị dạy là, chỉ có bản thân chủ động đi giành lấy, mới có thể có được hạnh phúc mà mình mong muốn, cho dù ở nơi xã hội do nam nhân làm chủ, thậm chí là ở nơi phụ nữ chưa thể giải phóng tư tưởng, đất nước của chúng ta.” Nghiêm tiểu thư ném điếu thuốc vốn chưa đốt vào trong gạt tàn, chậm rãi nói: “Tôi vốn không tin cái gọi là nhân duyên tiền kiếp, cũng không tin cái gọi là vận mệnh định trước. Cho nên, tôi thỉnh cầu cha muốn đến Trường Sa, chỉ vì nơi này có thể tiếp nhận tương lai của tôi. Chỉ là tôi thật không ngờ, thì ra tôi đã sớm có vận mệnh định trước của chính mình, nhưng mà hắn vốn không ở đây.”
“Cho nên cô buông bỏ như vậy?” Hoắc Tiên Cô bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Nghiêm tiểu thư lắc đầu, nói: “Loại hạnh phúc từ đầu đã không thuộc về tôi, làm sao bỏ được.”
“Tình cảm trời đất không thành, vốn nhiều thương xót, huống chi là đám người vật.” Cô ngẩng đấu nhìn Hoắc Tiên Cô, nói: “Dù không cam lòng, lựa chọn của cô cũng giống tôi thôi, không phải sao?”
Hoắc Tiên Cô yên tĩnh trong chốc lát, quay đầu nhìn ra ánh trăng treo ngoài cửa sổ, rất lâu sau cũng không nói thêm gì nữa.
“Kỳ thật lúc ban đầu, tôi đã không có cơ hội để lựa chọn.”
“Dù cho tương lai có thể, tân nương của người đó cũng không phải là tôi.”
Lúc Nhị Nguyệt Hồng không trang điểm, nếu trên mặt không tươi cười, sẽ mang đến một loại áp lực đặc biệt đến cho những người xung quanh.
Dù phần lớn thời gian Giải Cửu đã có sức miễn dịch, nhưng loại áp lực hôm nay đặc biệt nghiêm trọng. Hắn rất muốn nói gì đó đánh vỡ thế giằng co im lặng suốt hơn một canh giờ giữa hai người, tư duy lại hoàn toàn bị vây trong trạng thái tê liệt, thậm chí cả mấy câu trò chuyện bình thường cũng không nói ra được.
Cuối cùng hắn nhịn không nổi mà lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn, sau đó lại đẩy đẩy mắt kính, đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, Nhị gia nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ngồi xuống.” Người đối diện lẳng lặng nói.
Lúc này Giải Cửu đã đứng lên, nếu ngồi xuống lần nữa là có chút không đúng, huống chi lúc này quả thật đã rất khuya, bây giờ hắn còn đang ở trong hí viện của Nhị Nguyệt Hồng, theo lí mà nói cũng nên trở về.
Thấy đối phương suy nghĩ không cử động, Nhị Nguyệt Hồng giương mắt nói: “Nếu đã quá khuya, cần gì phải để ý việc ngồi thêm một canh giờ nữa?”
Giải Cửu vốn không phải người hay do dự, nhưng hôm nay lại phá lệ tỏ ra không xác định được, cuối cùng trong lòng thở dài một cái rồi lại ngồi xuống.
“Hôm nay ta đích thân lên sân khấu, kỳ thật đã sớm nằm trong dự liệu của cậu, bởi vì ta chưa bao giờ nghi ngờ năng lực bày trận của cậu.” Nhị Nguyệt Hồng chậm rãi nói: “Ta biết cậu cảm thấy có lỗi vì chuyện đem ta ra làm quân cờ, nhưng ván cờ này của cậu chỉ có ta mới có thể giải, cậu cũng sớm hiểu được điểm ấy, không phải sao?”
Giải Cửu thở dài, không nói gì.
Nhị Nguyệt Hồng nhìn y, nói: “Nhưng mà lúc mọi chuyện đi được nửa đường, cậu bắt đầu do dự, ván cờ này có nên lập ra hay không. Bởi vì cậu không biết, chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến tương lai của cậu, có lẽ là một mối nhân duyên thích hợp mới là sự giúp đỡ lớn nhất với Giải gia.”
Giải Cửu lại thở dài, lắc đầu nói: “Tôi quá coi trọng sự nghiệp, cả cuộc đời này không thích hợp yêu yêu đương đương. Nếu đối phương có thể bình thường hơn một chút, là tốt nhất.”
Nhị Nguyệt Hồng dõi theo hắn một hồi, bỗng nhiên nói: “Ta đã nói rồi, hí tử vô tình. Cho đến nay ta chưa hề để ý cách nói này, cho nên cũng sẽ không để ý chuyện cậu coi trọng sự nghiệp. Trên vai cậu có Giải gia, ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu, cho dù là con cháu sau này của cậu.”
Giải Cửu nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy người nam nhân diễn trong diễn ngoài trước mắt, trong lòng căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Hoắc Tiên Cô tự châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, “Chỉ có thể nói, cô đến chậm một bước mà thôi.”
“Vậy còn cô?” Nử nhân mặc một thân âu phục nghe vậy nâng đôi mày mềm mại như nước hỏi: “Cũng đến nhầm thời điểm?”
Hoắc Tiên Cô không nói gì. Thật lâu sau, nàng dụi tắt điếu thuốc trong tay, xoay người nói: “Không phải, là gặp nhầm người.”
Dáng người nàng vốn cao gầy, thân hình cũng rất xinh đẹp, ánh mắt trong suốt như nước, phía sau nàng là ánh trăng tráng chiếu qua cửa sổ, lại thêm một bộ sườn xám màu trắng, nhưng lại rất giống Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm.
Đương nhiên, nếu nàng ngồi yên không nói lời nào thì mới có loại cảm giác này, nếu không thì giọng nói cay nồng sặc mùi chợ búa như một cô em gái Trường Sa không lẫn vào đâu được.
Lúc nghĩ đến đây, Nghiêm tiểu thư vốn cư ngụ ở Thượng Hải chỉ chú ý lễ nghĩa bỗng nhiên nở nụ cười yếu ớt.
Bình thường, hai người con gái cùng mạnh mẽ và xinh đẹp ở chung với nhau rất khó hoà hợp, huống chi hoàn cảnh trưởng thành và bối cảnh giáo dục của cả hai lại khác xa nhau, nhưng mà, dù đêm nay là lần đầu tiên Nghiêm tiểu thư gặp mặt Hoắc Tiên Cô, lại cảm thấy thích thú với cô gái này ngoài ý muốn. Không chỉ vì trí thông minh và tính quyết đoán không thua kém nam nhân, càng là vì về mặt tình cảm hai người lại có hoàn cảnh giống nhau.
Cô vốn không phải là một nữ nhân dễ dàng nhận thua. Cho nên dưới tình huống Giải Cửu không lên tiếng xác thực, nàng chủ động đề nghị đến Trường Sa, mục đích là vì có thể được sự chấp nhận của trưởng bối hai nhà, cũng vì tăng sự hiểu biết lẫn nhau. Vì thế cô không tiếc vận dụng mọi mối quan hệ để đi điều tra bối cảnh và sở thích của Trường Sa Cửu Môn, bất quá cũng chỉ vì cuộc sống mai sau mà cố gắng.
Nhưng mà, tình cảm không phải là thứ mà lý tính có thể nắm giữ.
Cô cũng có thể chọn cách không nhìn thấy gì cả, như vậy thì tiếp theo lễ dặm hỏi vẫn sẽ diễn ra theo đường cũ. Nhưng mà, kết quả sẽ khiến cho tình cảm của cả ba người rơi xuống vực sâu.
Làm một người quá mức thông minh, luôn không muốn bản thân bị thương; làm một người bản tính không xấu, cũng không muốn nhìn thấy người khác bị thương.
Hoắc Tiên Cô nhìn thấy nụ cười của Nghiêm tiểu thư dần phai nhạt, nhưng nàng không nói gì cả, mà chỉ im lặng chờ đối phương lên tiếng. Thật ra hôm nay không ai nhờ nàng đến tiếp đón vị khách quý của Giải gia này, nhưng nàng vẫn chủ động đề nghị muốn chiếu cố Nghiêm tiểu thư, bởi vì nàng biết nàng là người thích hợp nhất. Mà nếu Nghiêm tiểu thư có thể dễ dàng nhìn ra mối quan hệ của Nhị Cửu, vậy thì tự nhiên sẽ không từ chối ý tốt của nàng.
“Từ nhỏ tôi đã được giáo dục theo nề nếp Tây Dương, học trường nữ sinh, tôi vẫn luôn bị dạy là, chỉ có bản thân chủ động đi giành lấy, mới có thể có được hạnh phúc mà mình mong muốn, cho dù ở nơi xã hội do nam nhân làm chủ, thậm chí là ở nơi phụ nữ chưa thể giải phóng tư tưởng, đất nước của chúng ta.” Nghiêm tiểu thư ném điếu thuốc vốn chưa đốt vào trong gạt tàn, chậm rãi nói: “Tôi vốn không tin cái gọi là nhân duyên tiền kiếp, cũng không tin cái gọi là vận mệnh định trước. Cho nên, tôi thỉnh cầu cha muốn đến Trường Sa, chỉ vì nơi này có thể tiếp nhận tương lai của tôi. Chỉ là tôi thật không ngờ, thì ra tôi đã sớm có vận mệnh định trước của chính mình, nhưng mà hắn vốn không ở đây.”
“Cho nên cô buông bỏ như vậy?” Hoắc Tiên Cô bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Nghiêm tiểu thư lắc đầu, nói: “Loại hạnh phúc từ đầu đã không thuộc về tôi, làm sao bỏ được.”
“Tình cảm trời đất không thành, vốn nhiều thương xót, huống chi là đám người vật.” Cô ngẩng đấu nhìn Hoắc Tiên Cô, nói: “Dù không cam lòng, lựa chọn của cô cũng giống tôi thôi, không phải sao?”
Hoắc Tiên Cô yên tĩnh trong chốc lát, quay đầu nhìn ra ánh trăng treo ngoài cửa sổ, rất lâu sau cũng không nói thêm gì nữa.
“Kỳ thật lúc ban đầu, tôi đã không có cơ hội để lựa chọn.”
“Dù cho tương lai có thể, tân nương của người đó cũng không phải là tôi.”
Lúc Nhị Nguyệt Hồng không trang điểm, nếu trên mặt không tươi cười, sẽ mang đến một loại áp lực đặc biệt đến cho những người xung quanh.
Dù phần lớn thời gian Giải Cửu đã có sức miễn dịch, nhưng loại áp lực hôm nay đặc biệt nghiêm trọng. Hắn rất muốn nói gì đó đánh vỡ thế giằng co im lặng suốt hơn một canh giờ giữa hai người, tư duy lại hoàn toàn bị vây trong trạng thái tê liệt, thậm chí cả mấy câu trò chuyện bình thường cũng không nói ra được.
Cuối cùng hắn nhịn không nổi mà lấy đồng hồ bỏ túi ra nhìn, sau đó lại đẩy đẩy mắt kính, đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, Nhị gia nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ngồi xuống.” Người đối diện lẳng lặng nói.
Lúc này Giải Cửu đã đứng lên, nếu ngồi xuống lần nữa là có chút không đúng, huống chi lúc này quả thật đã rất khuya, bây giờ hắn còn đang ở trong hí viện của Nhị Nguyệt Hồng, theo lí mà nói cũng nên trở về.
Thấy đối phương suy nghĩ không cử động, Nhị Nguyệt Hồng giương mắt nói: “Nếu đã quá khuya, cần gì phải để ý việc ngồi thêm một canh giờ nữa?”
Giải Cửu vốn không phải người hay do dự, nhưng hôm nay lại phá lệ tỏ ra không xác định được, cuối cùng trong lòng thở dài một cái rồi lại ngồi xuống.
“Hôm nay ta đích thân lên sân khấu, kỳ thật đã sớm nằm trong dự liệu của cậu, bởi vì ta chưa bao giờ nghi ngờ năng lực bày trận của cậu.” Nhị Nguyệt Hồng chậm rãi nói: “Ta biết cậu cảm thấy có lỗi vì chuyện đem ta ra làm quân cờ, nhưng ván cờ này của cậu chỉ có ta mới có thể giải, cậu cũng sớm hiểu được điểm ấy, không phải sao?”
Giải Cửu thở dài, không nói gì.
Nhị Nguyệt Hồng nhìn y, nói: “Nhưng mà lúc mọi chuyện đi được nửa đường, cậu bắt đầu do dự, ván cờ này có nên lập ra hay không. Bởi vì cậu không biết, chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến tương lai của cậu, có lẽ là một mối nhân duyên thích hợp mới là sự giúp đỡ lớn nhất với Giải gia.”
Giải Cửu lại thở dài, lắc đầu nói: “Tôi quá coi trọng sự nghiệp, cả cuộc đời này không thích hợp yêu yêu đương đương. Nếu đối phương có thể bình thường hơn một chút, là tốt nhất.”
Nhị Nguyệt Hồng dõi theo hắn một hồi, bỗng nhiên nói: “Ta đã nói rồi, hí tử vô tình. Cho đến nay ta chưa hề để ý cách nói này, cho nên cũng sẽ không để ý chuyện cậu coi trọng sự nghiệp. Trên vai cậu có Giải gia, ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu, cho dù là con cháu sau này của cậu.”
Giải Cửu nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy người nam nhân diễn trong diễn ngoài trước mắt, trong lòng căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Danh sách chương