“……… Trương Ngọc Lân?”
Thấy người kia mặc một thân quân trang, trên mặt khó nén vẻ mệt mỏi sau chiến đấu, nếu không vì trong đôi mắt ôn hoà có ẩn ý mạnh mẽ sắc bén đã khắc sâu trong trí nhớ, Ngô Lão Cẩu suýt không nhận ra vị hậu bối Trương gia mà họ cho rằng chết trong đấu đã đen hơn mấy tháng trước rất nhiều.
Đương nhiên, Cửu Môn Ngũ gia cũng không phải loại tiểu tử chưa mọc đủ lông tóc mới xuất đạo, sau khi nhận ra Trương Ngọc Lân thì ý nghĩ ‘thì ra cậu còn sống’ trong đầu cũng không có nói ra. Huống chi, trước mặt nơi này vẫn là do đối phương định đoạt, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Mặc kệ thái độ làm người của người này thế nào, thời thế này dùng người đều phải nhìn vào tài năng. Tâm Ngô Lão Cẩu nói lúc trước quả nhiên Trương Khải Sơn không nhìn lầm người, tiểu tử này dù cho học hành, đổ đấu hay là dẫn binh đi đánh giặc đều có bản lĩnh, nếu không thì cũng không chiến đấu trong thời gian ngắn vậy mà thăng lên chức đội trưởng. Hơn nữa, câu ngạn ngữ người đẹp vì lụa quả thật không sai, sau khi Trương Ngọc Lân mặc quân trang thì *** thần yêu nước cũng bay lên vài bậc.
Tựa hồ thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Ngô Lão Cẩu, Trương Ngọc Lân nở nụ cười, chìa tay ý bào y ngồi xuống, nói: “Ngũ gia chắc vẫn khoẻ, xem ra ngài không ngờ thư là do tôi viết.”
Ngô Lão Cẩu thầm mắng một tiếng lão tử làm sao biết ông nội cậu sau khi ra khỏi đấu liền bay ra chiến trường còn vèo một cái nhảy lên làm đội trường rồi còn giả thần giả quỷ viết một bức thư kéo lão tử vào nòng súng của giặc. Lúc này trong lòng y đang lo lắng cho tình hình của Trương Khải Sơn, lại không muốn trực tiếp chất vấn Trương Ngọc Lân, đành phải cười cười nói: “Đội trưởng Trương mưu tính sâu xa, loại dân thường như chúng tôi sao đoán ra nổi.”
Y tưởng rằng đối phương sẽ bác bỏ lại, ai ngờ Trương Ngọc Lân nghe xong chỉ cười khổ một tiếng, nói: “Ngũ gia cứ đùa, kỳ thật tôi cũng không dám chắc ngài sẽ đến Từ Châu. Hoặc là nói, dựa theo tình hình trước mắt, tôi thật không hy vọng ngài sẽ đến.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: “Ý của cậu là, hiện tại Trương Khải Sơn không đến Từ Châu?”
Trương Ngọc Lân gật đầu, nói: “Những lời trong thư đều là thật, vốn vì vết thương của Trương sư trưởng quá nặng nên chuẩn bị vượt sông đến Từ Châu điều trị, ai ngờ hôm sau lại gặp quân Nhật tiến công Từ Châu chiếm đóng phía nam Bạng Phụ, vận chuyển số lượng lớn chiến lực vào trong, vì chiến tranh mà bắt đắc dĩ phải lùi về phía tây Phượng Dương, chuyển đến Vũ Hán chạy chữa.”
Thấy người trước mắt lộ ra vẻ lo lắng, hắn bổ sung thêm: “Bất quá không cần lo lắng, tuy rằng thương thế của ngài tương đối nghiêm trọng, nhưng nghe nói không thương tổn đến gân cốt, chỉ cần chữa trị kịp thời thì sẽ không sao nữa. Hơn nữa Chung phó quan là một người có tài, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”
Không thể không nói, câu nào của hắn cũng nói đến trọng điểm. Ngô Lão Cẩu biết hắn không dám mạnh miệng đối với chuyện này, vì thể trong lòng cũng bớt lo lắng. Trước mắt nếu người đã không sao, vậy thì chuyện quan trọng phải là chuyện hiện tại.
“Cho nên cậu viết bức thư này, Trương Khải Sơn không biết?” Ngô Lão Cẩu nhìn Trương Ngọc Lân, nói: “Vì sao lại viết thư muốn tôi đến Từ Châu?”
Nhìn thấy người trẻ tuổi ôm con chó nhỏ cười đến mức vô hại, lần đầu tiên Trương Ngọc Lân cảm thấy lúc trước hắn đã xem nhẹ người nam nhân được xưng là Cửu Môn Ngũ gia này.
Trên thực tế, hắn viết lá thư này đích xác có chút tâm tư. Hắn không nói cho Ngô Lão Cẩu một chuyện, lúc Trương Khải sơn chuyển đến Từ Châu chữa trị thì miệng vết thương đã nhiễm trùng nghiêm trọng, liên tục sốt cao không giảm, bây giờ đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu.
Về công, làm chiến hữu và cấp dưới của Trương Khải Sơn, hắn có trách nhiệm cho người nên biết biết về thương thế của Trương sư trưởng; về tư, Trương Khải Sơn có ân khen ngợi hắn, bất kể Trương Khải Sơn có nhận sự cảm kích của mình hay không, có thể mang người hắn muốn gặp đến gặp hắn, cũng là một chuyện không xấu.
Mà từ lúc đổ đấu, nhìn thấy Trương Khải sơn không màng tính mạng nhảy xuống ao nước cửu Ngô Lão Cẩu, hắn chỉ biết, có lẽ Ngũ gia cũng sẽ dám mạo hiểm bản thân vì đối phương giống như vậy.
Con người khi ở thời điểm nguy hiểm nhất luôn lựa chọn theo bản năng, nếu vì một người khác mà khiến cho bản thân cũng gặp nguy hiểm, vậy thì chứng tỏ người đò cũng chính là nhược điểm của mình.
Mà Ngô Lão Cẩu chỉ dựa vào bức thư của hắn mà đến Từ Châu, rõ ràng phán đoán của hắn không sai.
Nhưng mà có chút xấu hổ là, tình hình vết thương không chuyển biến nên Trương Khải Sơn phải chuyển đến Vũ Hán, bây giờ quân Nhật bao vây Từ Châu, nếu Ngũ gia ở trong này xảy ra chuyện gì bất trắc, hán không bồi thường nổi cái mạng này.
Người đang ôm con chó nhỏ này có lẽ cũng không ngờ người viết thư là hắn, nhưng suy nghĩ vài lần, rõ ràng cũng đã đoán ra nguyên nhân trong đó. Bị người khác lợi dụng mà không tự biết, chỉ cần không có bất lợi gì đối với bản thân mình thì cũng không đáng chỉ trích, nhưng không ai thích cảm giác không biết gì. Nhất là đối với người không hề ngu dốt.
Một khi đã như vậy, chẳng thà nói rõ ràng cho xong.
“Ngũ gia biết tại sao quân Nhật không tiếc phái hơn hai mươi vạn quân tiến công Từ Châu không?” Trương Ngọc Lân bỗng nghiêm túc hỏi.
Thấy đối phương ngồi nghiêm chỉnh như vậy, Ngô Lão Cẩu cũng không tiện chất vấn hắn, dù sao quốc sự đi đầu, y tự hỏi một lát, nói: “Từ Châu là đường sắt quan trọng của Hoa Đông, bây giờ Nam Kinh đã thất thủ, bọn giặc muốn đánh thông chiến khu Bắc bộ và Nam bộ, nhất định phải chiếm lấy Từ Châu.”
Trương Ngọc Lân gật đầu, lại lắc đầu: “Chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân chính là vì cánh quân ở Hoa Bắc của Nhật không phục mệnh, bây giờ đang tự đi về phía nam, có thể mấy ngày sau ở phía bắc Từ Châu sẽ có đại chiến. Vì thế, quân Nhật mới lên kế hoạch công kích. Ngũ gia vốn không phải quân nhân, tôi không nên nói mấy chuyện này với ngài, nhưng bây giờ là lúc thích hợp để dùng người, có thể có được sự tương trợ của Ngũ gia đương nhiên là cầu còn không được.”
Chưa đợi Ngô Lão Cẩu nói tiếp, hắn bỗng nhiên cười nói: “Đường sắt Lũng Hải ở gần Từ Châu sợ rằng đã lọt vào tầm nhắm của quân Nhật, bây giờ muốn về Trường Sa chắc là sẽ trực tiếp gặp mặt bọn chúng, không an toàn. Nếu Ngũ gia vì lá thư này của tôi mới đến Từ Châu, lỡ có chuyện gì bất trắc, tôi cũng không dám khẳng định lúc đó Trương sư trưởng có dùng một phát súng bắn chết tôi hay không.”
Thấy người kia mặc một thân quân trang, trên mặt khó nén vẻ mệt mỏi sau chiến đấu, nếu không vì trong đôi mắt ôn hoà có ẩn ý mạnh mẽ sắc bén đã khắc sâu trong trí nhớ, Ngô Lão Cẩu suýt không nhận ra vị hậu bối Trương gia mà họ cho rằng chết trong đấu đã đen hơn mấy tháng trước rất nhiều.
Đương nhiên, Cửu Môn Ngũ gia cũng không phải loại tiểu tử chưa mọc đủ lông tóc mới xuất đạo, sau khi nhận ra Trương Ngọc Lân thì ý nghĩ ‘thì ra cậu còn sống’ trong đầu cũng không có nói ra. Huống chi, trước mặt nơi này vẫn là do đối phương định đoạt, cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Mặc kệ thái độ làm người của người này thế nào, thời thế này dùng người đều phải nhìn vào tài năng. Tâm Ngô Lão Cẩu nói lúc trước quả nhiên Trương Khải Sơn không nhìn lầm người, tiểu tử này dù cho học hành, đổ đấu hay là dẫn binh đi đánh giặc đều có bản lĩnh, nếu không thì cũng không chiến đấu trong thời gian ngắn vậy mà thăng lên chức đội trưởng. Hơn nữa, câu ngạn ngữ người đẹp vì lụa quả thật không sai, sau khi Trương Ngọc Lân mặc quân trang thì *** thần yêu nước cũng bay lên vài bậc.
Tựa hồ thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt Ngô Lão Cẩu, Trương Ngọc Lân nở nụ cười, chìa tay ý bào y ngồi xuống, nói: “Ngũ gia chắc vẫn khoẻ, xem ra ngài không ngờ thư là do tôi viết.”
Ngô Lão Cẩu thầm mắng một tiếng lão tử làm sao biết ông nội cậu sau khi ra khỏi đấu liền bay ra chiến trường còn vèo một cái nhảy lên làm đội trường rồi còn giả thần giả quỷ viết một bức thư kéo lão tử vào nòng súng của giặc. Lúc này trong lòng y đang lo lắng cho tình hình của Trương Khải Sơn, lại không muốn trực tiếp chất vấn Trương Ngọc Lân, đành phải cười cười nói: “Đội trưởng Trương mưu tính sâu xa, loại dân thường như chúng tôi sao đoán ra nổi.”
Y tưởng rằng đối phương sẽ bác bỏ lại, ai ngờ Trương Ngọc Lân nghe xong chỉ cười khổ một tiếng, nói: “Ngũ gia cứ đùa, kỳ thật tôi cũng không dám chắc ngài sẽ đến Từ Châu. Hoặc là nói, dựa theo tình hình trước mắt, tôi thật không hy vọng ngài sẽ đến.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: “Ý của cậu là, hiện tại Trương Khải Sơn không đến Từ Châu?”
Trương Ngọc Lân gật đầu, nói: “Những lời trong thư đều là thật, vốn vì vết thương của Trương sư trưởng quá nặng nên chuẩn bị vượt sông đến Từ Châu điều trị, ai ngờ hôm sau lại gặp quân Nhật tiến công Từ Châu chiếm đóng phía nam Bạng Phụ, vận chuyển số lượng lớn chiến lực vào trong, vì chiến tranh mà bắt đắc dĩ phải lùi về phía tây Phượng Dương, chuyển đến Vũ Hán chạy chữa.”
Thấy người trước mắt lộ ra vẻ lo lắng, hắn bổ sung thêm: “Bất quá không cần lo lắng, tuy rằng thương thế của ngài tương đối nghiêm trọng, nhưng nghe nói không thương tổn đến gân cốt, chỉ cần chữa trị kịp thời thì sẽ không sao nữa. Hơn nữa Chung phó quan là một người có tài, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.”
Không thể không nói, câu nào của hắn cũng nói đến trọng điểm. Ngô Lão Cẩu biết hắn không dám mạnh miệng đối với chuyện này, vì thể trong lòng cũng bớt lo lắng. Trước mắt nếu người đã không sao, vậy thì chuyện quan trọng phải là chuyện hiện tại.
“Cho nên cậu viết bức thư này, Trương Khải Sơn không biết?” Ngô Lão Cẩu nhìn Trương Ngọc Lân, nói: “Vì sao lại viết thư muốn tôi đến Từ Châu?”
Nhìn thấy người trẻ tuổi ôm con chó nhỏ cười đến mức vô hại, lần đầu tiên Trương Ngọc Lân cảm thấy lúc trước hắn đã xem nhẹ người nam nhân được xưng là Cửu Môn Ngũ gia này.
Trên thực tế, hắn viết lá thư này đích xác có chút tâm tư. Hắn không nói cho Ngô Lão Cẩu một chuyện, lúc Trương Khải sơn chuyển đến Từ Châu chữa trị thì miệng vết thương đã nhiễm trùng nghiêm trọng, liên tục sốt cao không giảm, bây giờ đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu.
Về công, làm chiến hữu và cấp dưới của Trương Khải Sơn, hắn có trách nhiệm cho người nên biết biết về thương thế của Trương sư trưởng; về tư, Trương Khải Sơn có ân khen ngợi hắn, bất kể Trương Khải Sơn có nhận sự cảm kích của mình hay không, có thể mang người hắn muốn gặp đến gặp hắn, cũng là một chuyện không xấu.
Mà từ lúc đổ đấu, nhìn thấy Trương Khải sơn không màng tính mạng nhảy xuống ao nước cửu Ngô Lão Cẩu, hắn chỉ biết, có lẽ Ngũ gia cũng sẽ dám mạo hiểm bản thân vì đối phương giống như vậy.
Con người khi ở thời điểm nguy hiểm nhất luôn lựa chọn theo bản năng, nếu vì một người khác mà khiến cho bản thân cũng gặp nguy hiểm, vậy thì chứng tỏ người đò cũng chính là nhược điểm của mình.
Mà Ngô Lão Cẩu chỉ dựa vào bức thư của hắn mà đến Từ Châu, rõ ràng phán đoán của hắn không sai.
Nhưng mà có chút xấu hổ là, tình hình vết thương không chuyển biến nên Trương Khải Sơn phải chuyển đến Vũ Hán, bây giờ quân Nhật bao vây Từ Châu, nếu Ngũ gia ở trong này xảy ra chuyện gì bất trắc, hán không bồi thường nổi cái mạng này.
Người đang ôm con chó nhỏ này có lẽ cũng không ngờ người viết thư là hắn, nhưng suy nghĩ vài lần, rõ ràng cũng đã đoán ra nguyên nhân trong đó. Bị người khác lợi dụng mà không tự biết, chỉ cần không có bất lợi gì đối với bản thân mình thì cũng không đáng chỉ trích, nhưng không ai thích cảm giác không biết gì. Nhất là đối với người không hề ngu dốt.
Một khi đã như vậy, chẳng thà nói rõ ràng cho xong.
“Ngũ gia biết tại sao quân Nhật không tiếc phái hơn hai mươi vạn quân tiến công Từ Châu không?” Trương Ngọc Lân bỗng nghiêm túc hỏi.
Thấy đối phương ngồi nghiêm chỉnh như vậy, Ngô Lão Cẩu cũng không tiện chất vấn hắn, dù sao quốc sự đi đầu, y tự hỏi một lát, nói: “Từ Châu là đường sắt quan trọng của Hoa Đông, bây giờ Nam Kinh đã thất thủ, bọn giặc muốn đánh thông chiến khu Bắc bộ và Nam bộ, nhất định phải chiếm lấy Từ Châu.”
Trương Ngọc Lân gật đầu, lại lắc đầu: “Chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân chính là vì cánh quân ở Hoa Bắc của Nhật không phục mệnh, bây giờ đang tự đi về phía nam, có thể mấy ngày sau ở phía bắc Từ Châu sẽ có đại chiến. Vì thế, quân Nhật mới lên kế hoạch công kích. Ngũ gia vốn không phải quân nhân, tôi không nên nói mấy chuyện này với ngài, nhưng bây giờ là lúc thích hợp để dùng người, có thể có được sự tương trợ của Ngũ gia đương nhiên là cầu còn không được.”
Chưa đợi Ngô Lão Cẩu nói tiếp, hắn bỗng nhiên cười nói: “Đường sắt Lũng Hải ở gần Từ Châu sợ rằng đã lọt vào tầm nhắm của quân Nhật, bây giờ muốn về Trường Sa chắc là sẽ trực tiếp gặp mặt bọn chúng, không an toàn. Nếu Ngũ gia vì lá thư này của tôi mới đến Từ Châu, lỡ có chuyện gì bất trắc, tôi cũng không dám khẳng định lúc đó Trương sư trưởng có dùng một phát súng bắn chết tôi hay không.”
Danh sách chương