Ý là, nếu đã đến Từ Châu này, thì không thể thả ngài đi.
Ngô Lão Cẩu thở dài, cho dù không có tán thưởng cách làm của Trương Ngọc Lân, y vẫn là không thể không thừa nhận bây giờ đã không còn con đường nào khác, “Lão Vương nói các người trừ phi chiêu binh nếu không thì sẽ không lập tức nhận người ngoài nhập ngũ.”
Trương Ngọc Lân nghe vậy sửng sốt, tựa hồ đang tìm kiếm ấn tượng về cái tên này, rất nhanh tuỳ tiện nói: “Đoàn người của tôi hiện tại thương vong quá nhiều, nếu trong tình huống không đủ quân lực thì sẽ bổ sung thêm. Bất quá chỉ có tình huống bất đắc dĩ lắm mới phải nhận binh trên chiến trường. Lão Vương mà ngài nói, tôi có quen sao?”
Ngô Lão Cẩu cười khổ, nói: “E là cậu không nhớ hắn nữa rồi, thật ra hắn vẫn luôn muốn tòng quân, cho nên lần này mới cùng tôi đến Từ Châu.”
“A, Lão Vương đó?” Vẻ mặt Trương Ngọc Lân như bừng tỉnh, bỗng nhiên thu lại thần sắc, nói: “Cha chết vì bảo vệ Nam Kinh, thời gian trước khi binh sĩ đi ngang qua nhà hắn, hắn luôn một lòng vì báo thù cho cha mà muốn theo binh sĩ, nhưng hai mắt mẹ hắn gần như đã mù không thể không có người chăm sóc, cho nên lúc ấy tôi mới tìm cớ từ chối, ấn tượng đối với hắn cũng có chút sâu đậm.”
Nghe đến đó, thần sắc trên mặt Ngô Lão Cẩu bỗng trở nên khó đoán. Tựa hồ nhìn ra bất an của y, Trương Ngọc Lân bỗng nói: “Bất quá, nếu hắn cố ý muốn tới, lần này tôi sẽ chấp nhận cho hắn nhập ngũ.”
Hiển nhiên Ngô Lão Cẩu không đoán được đột nhiên hắn lại lật lọng như vậy, ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?”
“Mỗi người đều có quyền lựa chọn.” Trương Ngọc Lân nói: “Cho dù biết là bị người ta lợi dụng, nhưng Ngũ gia vẫn đến Từ Châu, kỳ thật ngài biết nếu đã đến đây sẽ có chuyện không thể không làm, không phải sao?”
Thật lâu sau cũng không nói gì, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta hợp tác một lần. Nhưng Lão Vương là do tôi mang đến, cho nên hắn phải vào cùng đội với tôi.”
Nhìn thấy nụ cười của nam nhân trước mặt thoạt nhìn vô cùng *** khiết, Trương Ngọc Lân cũng cười, hắn đột nhiên hiểu được vì sao mà Ngũ gia của Trường Sa được xưng là người có nhân duyên tốt nhất trong Cửu Môn, cũng hiểu được vì sao lúc trước Trương Khải Sơn lại không màn tính mạng nhảy xuống ao nước cứu y.
Chỉ có người thật sự quý trọng mỗi một sinh mệnh, thì mạng của người đó mới được mọi người quý trọng.
Chuyện kế tiếp cũng xem như đã rồi.
Trương Ngọc Lân đáp ứng cho Lão Vương đang tràn đầy khó chịu nhập ngũ xem như trấn an hắn, vốn hắn định để hai người làm công việc về giấy tờ hoặc là người thông báo, thứ nhất vì đơn giản thứ hai vì an toàn, nhưng tức khắc bị hai người từ chối. Lý do là bọn họ đều thất học, nhập ngũ là vì muốn cầm súng đuổi giặc ngoại xâm, không phải vì làm rùa đen rút đầu.
Trương Ngọc Lân biết Ngô Lão Cẩu là vì Lão Vương mà ra lựa chọn này. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành phải hứa sẽ phân bọn họ vào cùng một đội, để cho đội trưởng điều khiển. Bất quá, nếu đều là quân nhân, bất luận là ăn ở hay huấn luyện đều không có đối đãi gì đặc biệt, hơn nữa Ngô Lão Cẩu và Lão Vương là người vào sau, không chỉ không thể thiếu huấn luyện quân đội bình thường, còn phải phụ đạo thêm tác chiến quân đội.
Bởi vì ở trong quân doanh, Tam Thốn Đinh không có người chăm sóc, con chó nhỏ đành phải ở lại chỗ của Trương Ngọc Lân, Ngô Lão Cẩu chỉ có thể thừa dịp rãnh rỗi đi ngó qua một cái. Nhưng cũng nhìn ra được, cho dù điều kiện trong quân đội có hạn, Trương Ngọc Lân vẫn đặc biệt căn dặn mọi người, cho nên tiểu tử kia được chăm sóc rất tốt.
Đã không có nỗi lo về sau, từ trước đến này đây là lần đầu Ngô Lão Cẩu mặc quân trang, mỗi ngày đều huấn luyện đến nỗi đầu vừa chạm gối là ngủ, chỉ đáng thương cho tính tình nhàn hạ bình thường của y đột nhiên phải thích ứng cuộc sống quân nhân nghiêm ngặt, muốn thích ứng cũng rất vất vả, nhưng cuối cùng vẫn theo kịp nề nếp trong quân đội.
Cũng may mà y và Lão Vương đều có tình cách yêu nói yêu cười, nhanh chóng hoà nhập với những người khác, một bụng chuyện đổ đấu tích góp mấy năm qua đủ đề y làm thành chuyện xưa trước khi đi ngủ trong những ngày huấn luyện buồn tẻ. Sau này, chỗ của nhóm bọn họ tối nào cũng có hai hàng sĩ binh xếp dài chờ nghe kể chuyện, biệt hiệu “vua đổ đấu” của NGô Lão Cẩu cũng tự nhiên hình thành.
Chờ tin đồn lan đến tai đội trưởng Trương Ngọc Lân, đã là một tháng sau.
Lúc này, cũng có tin Đài Nhi Trang phía bắc Từ Châu giành được thắng lợi.
Đây là lần đầu tiên Ngô Lão Cẩu nghe được tin tức thắng lợi dưới tư cách một quân nhân, ngoại trừ phấn chấn ban đầu, còn lại đều là buồn bả. Lần này tuy là lần đầu phía bên ta thắng lợi, nhưng vẫn phải trả giá bằng năm vạn binh sĩ. Cho dù không trực tiếp đối mặt với tử vong, nhưng con số này so với mấy tháng trước nghe được tin tức ở Trường Sa thì chân thực hơn nhiều.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn dùng cách đánh du kích để cầm chân bọn giặc ngoài thành. Không biết là có phải khi tác chiến Trương Ngọc Lân có chiếu cố hay không, hành động và địa điểm của nhóm bọn họ không cần phải trực tiếp giao hoả với quân Nhật, nhưng vẫn cứ nghe được tin tức có người chết, thậm chí là vị chiến hữu mới đêm hôm trước còn trò chuyện.
Nếu nói từng xem những người chết trong đấu là vì sinh tốn bất đắc dĩ, bây giờ những con số tử vong lạnh như băng lại bắt đầu thay đổi cách nhìn về cái chết của y. Sinh mệnh của một người ở trên chiến trường quá mức nhỏ bé, hy vọng được chôn cất yên ổn của binh sĩ sau khi chết cũng trở nên xa vời. Không ai muốn chết, mỗi người đều có quyền hưởng thụ quyền lợi hạnh phúc của chính mình. Nhưng mà, trong chiến tranh có vô số người không thể không hy sinh đi mọi lợi ích cá nhân, chỉ vì đa số bọn họ không có lựa chọn thứ hai.
Lần đầu quân Nhật giao chiến trực diện thất bại đang vô cùng giận dữ vây đánh Từ Châu, các cánh quân nam bắc từ từ vây kín các con đường trong thành. Quân đội Trung Quốc lại bị rời rạc, vùng núi biên giới Hoản (An Huy) phá vòng vây, đại quân bắt đầu tập kết ở phía nam Hà Nam và phía bắc Hồ Bắc.
Đại quân của Nhật đang vây đánh đưa Từ Châu vào thời kỳ vô cùng cấp bách, toàn thể thủ quân cũng trở nên khẩn trương. Thắng lợi ở Đài Nhi Trang làm cho quân đội đóng quân trong thành có chút xao động bất an, nhưng cũng kích động được khát vọng liều chết của mọi người.
“Tiểu Ngô, nếu lỡ, đến lúc đó chết ở Từ Châu, cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện, đừng nói cho mẹ tôi biết.” Sau khi Lão Vương nằm bên cạnh lẩm bẩm một câu, rất nhanh ngáy khò khò.
Khẽ thở dài, Ngô Lão Cẩu bị mất ngủ định xoay người rời giường, ngoài ý muốn lại phát hiện bên giường có một bóng người màu đen.
Cảm thấy kinh hoàng, y phản xạ theo bản năng cấu vào cổ tay người đó, chợt nghe thấy người kia đè nén giọng nói vào tai y một tiếng: “Ngũ gia.”
Ngô Lão Cẩu thở dài, cho dù không có tán thưởng cách làm của Trương Ngọc Lân, y vẫn là không thể không thừa nhận bây giờ đã không còn con đường nào khác, “Lão Vương nói các người trừ phi chiêu binh nếu không thì sẽ không lập tức nhận người ngoài nhập ngũ.”
Trương Ngọc Lân nghe vậy sửng sốt, tựa hồ đang tìm kiếm ấn tượng về cái tên này, rất nhanh tuỳ tiện nói: “Đoàn người của tôi hiện tại thương vong quá nhiều, nếu trong tình huống không đủ quân lực thì sẽ bổ sung thêm. Bất quá chỉ có tình huống bất đắc dĩ lắm mới phải nhận binh trên chiến trường. Lão Vương mà ngài nói, tôi có quen sao?”
Ngô Lão Cẩu cười khổ, nói: “E là cậu không nhớ hắn nữa rồi, thật ra hắn vẫn luôn muốn tòng quân, cho nên lần này mới cùng tôi đến Từ Châu.”
“A, Lão Vương đó?” Vẻ mặt Trương Ngọc Lân như bừng tỉnh, bỗng nhiên thu lại thần sắc, nói: “Cha chết vì bảo vệ Nam Kinh, thời gian trước khi binh sĩ đi ngang qua nhà hắn, hắn luôn một lòng vì báo thù cho cha mà muốn theo binh sĩ, nhưng hai mắt mẹ hắn gần như đã mù không thể không có người chăm sóc, cho nên lúc ấy tôi mới tìm cớ từ chối, ấn tượng đối với hắn cũng có chút sâu đậm.”
Nghe đến đó, thần sắc trên mặt Ngô Lão Cẩu bỗng trở nên khó đoán. Tựa hồ nhìn ra bất an của y, Trương Ngọc Lân bỗng nói: “Bất quá, nếu hắn cố ý muốn tới, lần này tôi sẽ chấp nhận cho hắn nhập ngũ.”
Hiển nhiên Ngô Lão Cẩu không đoán được đột nhiên hắn lại lật lọng như vậy, ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?”
“Mỗi người đều có quyền lựa chọn.” Trương Ngọc Lân nói: “Cho dù biết là bị người ta lợi dụng, nhưng Ngũ gia vẫn đến Từ Châu, kỳ thật ngài biết nếu đã đến đây sẽ có chuyện không thể không làm, không phải sao?”
Thật lâu sau cũng không nói gì, Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta hợp tác một lần. Nhưng Lão Vương là do tôi mang đến, cho nên hắn phải vào cùng đội với tôi.”
Nhìn thấy nụ cười của nam nhân trước mặt thoạt nhìn vô cùng *** khiết, Trương Ngọc Lân cũng cười, hắn đột nhiên hiểu được vì sao mà Ngũ gia của Trường Sa được xưng là người có nhân duyên tốt nhất trong Cửu Môn, cũng hiểu được vì sao lúc trước Trương Khải Sơn lại không màn tính mạng nhảy xuống ao nước cứu y.
Chỉ có người thật sự quý trọng mỗi một sinh mệnh, thì mạng của người đó mới được mọi người quý trọng.
Chuyện kế tiếp cũng xem như đã rồi.
Trương Ngọc Lân đáp ứng cho Lão Vương đang tràn đầy khó chịu nhập ngũ xem như trấn an hắn, vốn hắn định để hai người làm công việc về giấy tờ hoặc là người thông báo, thứ nhất vì đơn giản thứ hai vì an toàn, nhưng tức khắc bị hai người từ chối. Lý do là bọn họ đều thất học, nhập ngũ là vì muốn cầm súng đuổi giặc ngoại xâm, không phải vì làm rùa đen rút đầu.
Trương Ngọc Lân biết Ngô Lão Cẩu là vì Lão Vương mà ra lựa chọn này. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ đành phải hứa sẽ phân bọn họ vào cùng một đội, để cho đội trưởng điều khiển. Bất quá, nếu đều là quân nhân, bất luận là ăn ở hay huấn luyện đều không có đối đãi gì đặc biệt, hơn nữa Ngô Lão Cẩu và Lão Vương là người vào sau, không chỉ không thể thiếu huấn luyện quân đội bình thường, còn phải phụ đạo thêm tác chiến quân đội.
Bởi vì ở trong quân doanh, Tam Thốn Đinh không có người chăm sóc, con chó nhỏ đành phải ở lại chỗ của Trương Ngọc Lân, Ngô Lão Cẩu chỉ có thể thừa dịp rãnh rỗi đi ngó qua một cái. Nhưng cũng nhìn ra được, cho dù điều kiện trong quân đội có hạn, Trương Ngọc Lân vẫn đặc biệt căn dặn mọi người, cho nên tiểu tử kia được chăm sóc rất tốt.
Đã không có nỗi lo về sau, từ trước đến này đây là lần đầu Ngô Lão Cẩu mặc quân trang, mỗi ngày đều huấn luyện đến nỗi đầu vừa chạm gối là ngủ, chỉ đáng thương cho tính tình nhàn hạ bình thường của y đột nhiên phải thích ứng cuộc sống quân nhân nghiêm ngặt, muốn thích ứng cũng rất vất vả, nhưng cuối cùng vẫn theo kịp nề nếp trong quân đội.
Cũng may mà y và Lão Vương đều có tình cách yêu nói yêu cười, nhanh chóng hoà nhập với những người khác, một bụng chuyện đổ đấu tích góp mấy năm qua đủ đề y làm thành chuyện xưa trước khi đi ngủ trong những ngày huấn luyện buồn tẻ. Sau này, chỗ của nhóm bọn họ tối nào cũng có hai hàng sĩ binh xếp dài chờ nghe kể chuyện, biệt hiệu “vua đổ đấu” của NGô Lão Cẩu cũng tự nhiên hình thành.
Chờ tin đồn lan đến tai đội trưởng Trương Ngọc Lân, đã là một tháng sau.
Lúc này, cũng có tin Đài Nhi Trang phía bắc Từ Châu giành được thắng lợi.
Đây là lần đầu tiên Ngô Lão Cẩu nghe được tin tức thắng lợi dưới tư cách một quân nhân, ngoại trừ phấn chấn ban đầu, còn lại đều là buồn bả. Lần này tuy là lần đầu phía bên ta thắng lợi, nhưng vẫn phải trả giá bằng năm vạn binh sĩ. Cho dù không trực tiếp đối mặt với tử vong, nhưng con số này so với mấy tháng trước nghe được tin tức ở Trường Sa thì chân thực hơn nhiều.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn dùng cách đánh du kích để cầm chân bọn giặc ngoài thành. Không biết là có phải khi tác chiến Trương Ngọc Lân có chiếu cố hay không, hành động và địa điểm của nhóm bọn họ không cần phải trực tiếp giao hoả với quân Nhật, nhưng vẫn cứ nghe được tin tức có người chết, thậm chí là vị chiến hữu mới đêm hôm trước còn trò chuyện.
Nếu nói từng xem những người chết trong đấu là vì sinh tốn bất đắc dĩ, bây giờ những con số tử vong lạnh như băng lại bắt đầu thay đổi cách nhìn về cái chết của y. Sinh mệnh của một người ở trên chiến trường quá mức nhỏ bé, hy vọng được chôn cất yên ổn của binh sĩ sau khi chết cũng trở nên xa vời. Không ai muốn chết, mỗi người đều có quyền hưởng thụ quyền lợi hạnh phúc của chính mình. Nhưng mà, trong chiến tranh có vô số người không thể không hy sinh đi mọi lợi ích cá nhân, chỉ vì đa số bọn họ không có lựa chọn thứ hai.
Lần đầu quân Nhật giao chiến trực diện thất bại đang vô cùng giận dữ vây đánh Từ Châu, các cánh quân nam bắc từ từ vây kín các con đường trong thành. Quân đội Trung Quốc lại bị rời rạc, vùng núi biên giới Hoản (An Huy) phá vòng vây, đại quân bắt đầu tập kết ở phía nam Hà Nam và phía bắc Hồ Bắc.
Đại quân của Nhật đang vây đánh đưa Từ Châu vào thời kỳ vô cùng cấp bách, toàn thể thủ quân cũng trở nên khẩn trương. Thắng lợi ở Đài Nhi Trang làm cho quân đội đóng quân trong thành có chút xao động bất an, nhưng cũng kích động được khát vọng liều chết của mọi người.
“Tiểu Ngô, nếu lỡ, đến lúc đó chết ở Từ Châu, cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện, đừng nói cho mẹ tôi biết.” Sau khi Lão Vương nằm bên cạnh lẩm bẩm một câu, rất nhanh ngáy khò khò.
Khẽ thở dài, Ngô Lão Cẩu bị mất ngủ định xoay người rời giường, ngoài ý muốn lại phát hiện bên giường có một bóng người màu đen.
Cảm thấy kinh hoàng, y phản xạ theo bản năng cấu vào cổ tay người đó, chợt nghe thấy người kia đè nén giọng nói vào tai y một tiếng: “Ngũ gia.”
Danh sách chương