Phần một

Nên thể hiện sự giật mình của ba vị Thủ Hộ Gỉa như thế nào mới chính xác đây? Ừm......Chẳng hạn như là.

Giống như là một con thỏ ăn cỏ tính tình ngoan ngoãn đột nhiên ăn thịt chủ của mình vậy...... Khụ khụ khụ, dĩ nhiên, có thể cái ví dụ này có chút không quá thỏa đáng, như vậy, đổi lại, ví dụ  như......Trên mặt Esther rõ ràng đang lộ vẻ khiếp sợ?

Cái này khẳng định đủ để biểu đạt sự bất ngờ của bọn họ rồi!

Nhưng vào lúc này, "Thiếu nữ" vẫn đang nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, nhưng mà giờ đây tư thế của “Cô” đã trở thành dạng Đường Lang quyền (Tư thế con bọ ngựa): "A ha ha! Tay sai của Ma vương, nếu Ma vương không có ở đây, thì đánh bại cái ngươi cũng không khác là bao! Tiếp chiêu!" Nói xong,  người này đã phóng về phía Esther, không sai, nhìn tên gia hỏa này quyến rũ “Tiểu đồng bọn” của mình, hắn đã khó chịu rất lâu rồi!

Esther: "......" Nói thật, hắn thật là có chút tay chân luống cuống. Nếu như là người khác, hoàn toàn có thể không chút áp lực mà đánh trả, nhưng vấn đề là...... Vị này là bệ hạ, mặc dù dường như linh hồn đã bị thay đổi, nhưng ít ra đây cũng là thân thể của bệ hạ! Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ không cẩn thận không khống chế được sức mạnh, làm cơ thể mềm mại này bị thương...... Đây quả thực là tội có chết ngàn lần cũng không thể tha thứ!

Vì vậy hắn lặng lẽ quyết định bị đánh.

Nhưng vấn đề là, "Dũng giả đại nhân" là ai chứ?

Hắn chính là một người đàn ông giấy vô cùng quang minh lỗi lạc!

Đối với một người không đáng trả, làm sao hắn có thể xuống tay được? Vì vậy người này bắt đầu xù lông.

"Này! Tại sao ngươi lại bất động? Xem thường ta sao?!"

Grays: "Bệ hạ......"

Thain: "Đây rốt cuộc là......"

Cái này thật đúng là không thể trách bọn họ ngu ngốc, mặc dù Thủ Hộ Giả thần phục Ma vương bệ hạ, nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ chỉ biết thần phục một người, nói cách khác chính là "Một đời vua, thần một lòng". Hiểu biết của đám người Esther đối với "Dũng giả”, ngoài những gì được ghi chép lại trong sách vở, thật ra thì cũng không có hiểu biết nhiều hơn cô gái là bao. Mà những “Tiểu đồng bọn” của Dũng giả thực sự là quá nhiều, dường như là mỗi một đời Dũng giả đều không ngừng đi du lịch rồi sau đó kí kết khế ước trên đường với sinh vật Ma pháp, rồi sau đó đưa bọn họ vào ở "Rừng thánh thú".

Đến cuối cùng, rốt cuộc có thể triệu hồi bao nhiêu thánh thú, chỉ sợ ngay cả chính bọn hắn cũng không biết rõ, chỉ có thể chia chúng ra thành những loại khác nhau. Đến lúc thật sự cần phải cho triệu hồi, lựa chọn một loại trong số đó là được rồi.

Dĩ nhiên, Thạch Vịnh Triết là một ngoại lệ, hắn chính là một tên "Gà mờ", căn bản không thể tập trung tinh thần gọi ra loại sinh vật mà mình muốn triệu hồi.

Hơn nữa, khụ khụ...... Vừa mới cho gọi Saka, chẳng phải hắn đã dùng năng lực của nó để làm những chuyện không tốt lắm sao? Cho nên sau đó, hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra năng lực của con chó này là cái gì, cũng may cô gái cũng không quá tò mò về vấn đề này, dù sao cô cũng không muốn đánh nhau với Tiểu Trúc Mã của mình đến ngươi chết ta sống.

Vì vậy......

Tình thế đã trở thành như bây giờ.

Không nói về tình trạng bên này, bên kia như thế nào đây?

Lúc này cô gái cũng phát hiện ra mình vô cùng bất hạnh đã hanh đổi cơ thể với Tiểu trúc Mã ——phát hiện ra điều nay cũng không phải quá khó khăn. Đầu tiên, cô chú ý thấy váy của mình đã biến thành quần cộc, còn có, cô phát hiện ra sau lưng còn có kí tự “SYZ”  do dì Trương tự tay thêu, cuối cùng liên tưởng tới lời Saka nói trước đó, tất cả liền rõ rành rành...... Cũng may bây giờ cô đã hoàn toàn thích ứng với sự tồn tại của loại "Ma pháp" hoàn toàn không có chút khoa học này, hơn nữa từ trước đến giờ luôn là người thần kinh thô, ngược lại tam thời cô cũng không cảm thấy quá bi kịch, trừ đi một việc —— cô đang ngồi trên đầu tường.

Cho nên nói!

Cái tên "Dũng giả" kia rốt cuộc muốn làm cái gì?

Trèo tường chạy ra ngoài, kẻn vào nhà trẻ trộm kẹo que sao?

Đừng đùa chứ!

Hiệu trưởng cùng các thầy giáo sẽ tập hợp lại đánh cho hắn khóc thét đi?

Mạc Vong nâng trán, thở dài: "Tóm lại...... Đi xuống trước rồi hãy nói!" Nếu như là chính cô, như vậy có thể không chút do dự từ đầu tường nhảy xuống, nhưng bây giờ  cô đang dùng cơ thể của Thạch Vịnh Triết, để ý một chút thì tốt hơn.

Tốn chút công sức, cô gái...... Không đúng, phải nói là "Thiếu niên" rốt cuộc cũng có thể chậm rãi từ trên tường leo xuống, trong nháy mắt khi hai chân chạm xuống đất, trong lòng "Hắn” thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, vẫn nên quay lại sân thể dục, những người khác vẫn đang ở chỗ đó chứ?

Vậy mà ——

"Thạch sư đệ."

“Hả?" "Thiếu niên" quay đầu theo bản năng, phát hiện một thân hình quen thuộc đang đứng ở cách đó không xa, cười như không cười nhìn chăm chú vào mình,: "Mục Sư huynh?"

"......" Nghe cách xưng hô như vậy, rõ ràng Mục Tử Du hơi ngẩn ra, nụ cười trên mặt ít nhiều gì  lộ ra mấy phần châm chọc,: "Sao hôm nay lại lễ phép như vậy rồi? Chẳng lẽ bởi vì bị tôi phát hiện cậu trèo tường ra ngoài sao?"

Mạc Vong: "......" Oa, ý giễu cợt vô cùng rõ ràng, tình cảm của hai người này rốt cuộc là kém đến mức nào chứ? Tuy nói vậy, nhưng trèo tường quả thật là không đúng lắm, vì vậy cô rất biết nghe lời nói xin lỗi,: "Thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Mục Tử Du: "......" Người này uống lộn thuốc sao?

Được rồi, đã quen với "Thạch sư đệ" bình thường luôn đối chọi gay gắt, loại “Thạch Vịnh Triết” kiểu “Ôn hòa lễ phép” này, thiếu niên bày tỏ thật lòng tiêu thụ không nổi.

"Mục Sư huynh, nếu như không có những chuyện khác, em đi trước......" "Thiếu niên" vừa nói, vừa yên lặng chuẩn bị rút lui.

"Chờ một chút." Mặc dù không có chứng cớ gì rõ ràng, nhưng Mục Tử Du rõ ràng đã nhận ra có chỗ không đúng, căn cứ vào nguyên tắc "Thà giết lầm 3000, còn hơn bỏ sót một"  , hắn gọi đối phương ở lại.

Trong lòng Mạc Vong lệ rơi đầy mặt, dừng bước lại: "...... Còn có chuyện gì khác sao?" Quả quả quả quả nhiên bị phát hiện rồi sao?

Đang lúc do dự, đối phương đã đi về phía hắn, nụ cười trên mặt chẳng biết lúc nào cũng đã thu lại vài phần, lại ngoài ý muốn  khiến cho cô cảm thấy Mục Sư huynh như vậy rất chân thật, tối thiểu so với việc cười híp mắt cả ngày chân thật hơn nhiều, cho nên nói, chẳng lẽ hắn không ghét A Triết, mà là thích vô cùng? Không phải chú Thạch đã nói sao? "Đàn ông sẽ biểu lộ con người thật của mình trước mặt người mà mình tín nhiệm"...... Cô gái lặng lẽ cảm thấy bản thân đã phát hiện ra một bí mật trọng đại. 

Chỉ là trong chốc lát, Mục Tử Du đã đến gần trong gang tấc, rốt cuộc dừng bước lại trong nháy mắt, hắn mở miệng hỏi: "Thạch sư đệ."

"Hả?"

"Cuộc thi của cậu vừa mới kết thúc?"

"Đúng, đúng." Dưới giọng nói gần như "Ép hỏi" này, Mạc Vong khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

"Vậy tại sao lại tới chỗ này?"

"Éc......" Cũng không thể trả lời là "Muốn đi ra ngoài giành kẹo que" chứ?

Mạc Vong vô cùng rối rắm—— một mặt, không thể nói thật; mặt khác, lại không thể gạt người. Vì vậy cô lại bắt đầu suy tư, đến tột cùng nên nói cái gì mới phải đây? Nghĩ tới, nghĩ tới, cô gái thói quen dùng mũi chân phải đá đá chân trái, nhân tiện hơi hoạt động □  trọng tâm cơ thể, để cho bản thân hơi thả lỏng một chút.

Nhưng là, cô đã phạm phải một sai lầm vô cùng lớn.

Đây không phải là thân thể của cô!

Chân của thân thể này lớn hơn cô rất nhiều!

Nói tóm lại, động tác này mang tới kết quả chính là ——Mạc Vong không cẩn thận mất thăng bằng.

"Ah? Sư huynh anh  tránh ra...... A!!!" Tác hại của việc thay đổi thân thể lúc này đã xuất hiện, trong lúc nguy cấp cô gái căn bản không cách nào khống chế nó ngã về một bên được.

Tất cả đều đột nhiên xảy ra.

Mặc dù bản lĩnh của Mục Tử Du  cũng không tệ, nhưng thật lòng cũng không ngờ được sẽ xảy ra việc như vậy, do ứng phó không kịp, bị "Thiếu niên" đè lên, té nhào xuống đất.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang trầm đục, hai người thành công cùng ngã trên mặt đẩt.

Mặc dù biến thành"Đệm lưng", nhưng bởi vì phía dưới là sân cỏ, nên Mục Tử Du cũng không có cảm thấy quá đau đớn. Hơn nữa, so với đau đớn trên thân thể, thứ hắn để ý hơn là sự chán ghét trong lòng.

Đầu tiên, hắn ghét Thạch Vịnh Triết;

Tiếp theo, hắn vô cùng ghét Thạch Vịnh Triết;

Lần nữa, hắn thật vô cùng ghét Thạch Vịnh Triết;

Tiếp tục lần thứ...... Có lẽ là bởi vì mới vừa đánh thắng một trận bóng, trên người thiếu niên đầy mồ hôi, nói dễ nghe là đầy mùi vị đàn ông, nói khó nghe thì đều là mùi mồ hôi được không? Mặc dù cũng không đạt đến trình độ "Mồ hôi bẩn", nhưng cùng là đàn ông, lại có thích sạch sẽ từ nhỏ, hơn nữa vô cùng chán ghét đối phương, thi đối với Mục Tử Du mà nói, đây quả thực là Độc • Dược • Xuyên • Ruột!

Tiếp theo nữa, người này chảy mồ hôi còn chưa tính, hắn lại chỉ mặc quần áo chơi bóng, mồ hôi toàn bộ dính vào người hắn được chứ? Bộ quần áo này phải vứt bỏ.

Cuối cùng, quả nhiên hắn thật sự vô cùng ghét Thạch Vịnh Triết!!!

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thật lòng Mạc Vong đã đoán sai, đàn ông không chỉ thể hiện con người thật sự của mình trước mặt người thân thiết, mà trước mặt người mình ghét cũng sẽ như vậy......

Nhưng tất cả những thứ này, lại trong nháy mắt có sự thay đổi đến trời long đất lở.

Lúc ấy, Mục Tử Du đang giơ tay lên, bộ mặt chán ghét muốn người nằm ở trước ngực mình đẩy ra ( bởi vì lúc đứng hai người cách nhau một khoảng, cho nên mới đã tạo thành  kiểu tư thế "Chiều cao hơn kém rõ ràng" như vậy, thật ra thì nếu so sánh thì tên gia hỏa nhỏ hơn một tuổi Thạch Vịnh Triết này so với "Sư huynh" cao hơn một chút), nhưng trước đó, "Thạch Vịnh Triết" đã tự động ngẩng đầu lên.

Hai mắt nhìn nhau.

"Đùng!"

"Đùng! Đùng!"

......

Có tiếng gì đó liên tục vang lên trong người, nó kiên trì bền bỉ gõ vào tai, làm cho người ta vừa phiền não lại khó có thể dứt bỏ.

Ánh mắt của hắn thật đúng là đẹp —— đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng của Mục Tử Du. Ngay sau đó, sắc mặt hắn khẽ biến, tại sao lại có ý nghĩ như vậy chứ? Vậy mà...... Tròng mắt đen nhánh gần trong gang tấc, ánh mắt giống như được nước suối rửa sạch, hoàn toàn xóa bỏ căm thù và bài xích, vào giờ phút này, trong đó, đều là áy náy và lo lắng.

Chẳng biết tại sao, đôi mắt này trùng khớp với một đôi mắt khác trong đầu.

Điểm giống nhau của thanh mai trúc mã?

Không...... Đây quả thực giống như là......

Nếu như Mục Tử Du không có mất đi trí nhớ lúc trước, như vậy hắn nhất định có thể hiểu giờ phút này đến tột cùng đang có chuyện gì xảy ra, đáng tiếc, trong thực tế không tồn tại "Nếu như", cho nên hắn hoàn toàn không hiểu rõ tình huống hiện tại là như thế nào.

Điều duy nhất biết chính là......

Hắn phát hiện hình như chính mình  cũng không chán ghét đối phương đến vậy, ít nhất là trong giây phút này, không chỉ có như thế, ngược lại còn có một loại ý nghĩ "Đến gần hơn một chút nữa".

Đây rốt cuộc là......

"Sư huynh, anh không sao chớ?"

"...... Ừ."

"Em dẫn anh đến phòng y tế."

"...... Không cần."

"Nhưng......"

"Cậu đi đi." Để cho hắn một mình yên tĩnh suy nghĩ một chút.

"...... Em biết rồi." Quả nhiên trước đó nghĩ sai rồi, sư huynh thật ra thì rất ghét A Triết mà? Lại nói, đây rốt cuộc là tại sao vậy chứ?

Mang theo nghi ngờ như vậy, "Thiếu niên" rời đi.

Mà cô cũng không biết, sau khi mình rời đi không lâu, thiếu niên vẫn nằm  trên đất ngẩng đầu lên, hung hăng nện xuống bên cạnh, phun ra một câu trước đây chưa từng thấy:"Đáng ghét!".

Có lẽ những người khác nghe được sẽ cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng chỉ có Mục Tử Du tự mình biết, một câu này cũng không đủ để hình dung tâm trạnh rối rắm của hắn giờ phút này.

Đầu tiên là đối với cô gái kia......

Kế tiếp lại đối với người này......

Hắn bị làm sao rồi hả?!

Mà hắn cũng không biết, ở cách đó không xa, có người mỉm cười chụp đuợc tình cảnh vừa nãy. Máy ảnh rất nhanh đã in ảnh chụp ra ngoài, tay trái của chủ nhân máy ảnh cầm tấm hình mới in, tay phải lại cầm một cái khác ——"Mỹ nhân" tóc vàng hôn môi thiếu niên tóc đen.

Hắn nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, không nhịn được liền phát ra một tiếng cười nhẹ: "Tử Du, chẳng lẽ  trời sinh cậu ‘ 100% bị đồng tính đẩy ngã ’ sao? Ưmh, dáng vẻ rất có ý tứ, tớ có nên thử một chút không nhỉ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện