Sách tinh không biết tí gì về trồng hoa, có Ngu Trạch hỗ trợ mới chôn được hạt giống.

Ngu Trạch rửa sạch mười đầu ngón tay dính đầy đất của cô, bận rộn rất nhanh tới trưa.

Hai người ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát trong căn hộ, kéo va li chất đầy gấu bông lần nữa đi đến thành phố điện ảnh.

Nói muốn bày hàng vỉa hè chính là Đường Na, chỉ nói không làm cũng là cô, lúc Ngu Trạch bày gấu bông lên vải nhựa, Đường Na ngồi trên ghế nhỏ khoan thai làm chủ quán vung tay.

Ngu Trạch hỏi: "Trưng bày có trình tự đặc biệt gì không?"

Chủ quán qua loa nói: "Tùy tiện."

Ngu Trạch nhìn gấu bông trong tay: "Những vật này thật sự có thể mang đến cho người ta khỏe mạnh và vận may?"

Đường Na đang cầm điện thoại của anh chơi ngẩng đầu lên, thần sắc cổ quái nhìn anh một cái.

"Nếu tôi biết chuyển vận như thế nào, tôi còn sống nhờ trong một quyển sách à?"

... Nói rất có lý, Ngu Trạch không phản bác được.

Ngu Trạch hỏi: "Như vậy những cái này chỉ là gấu bông bình thường?"

"Không bình thường." Đường Na để điện thoại xuống, nói với anh: "Đây đều là gấu bông nghe trộm."

"..." Vậy anh tình nguyện bình thường một chút.

Ngu Trạch im lặng một lúc lâu, nói: "Cô muốn nghe trộm cái gì?"

"Cơ hội." Đường Na nói: "Một cơ hội có thể khiến anh xoay người."

Ngu Trạch thực sự rất cần cơ hội, cơ hội kiếm tiền.

Sáng nay mua đồ ở siêu thị xong, số dư tài khoản của anh chỉ còn lại ba chữ số.

Nguy cơ đã lửa sém lông mày, mặc kệ là vì chính anh, hay là vì sách tinh, anh đều cần tiền.

Anh nhìn vẻ mặt ngây thơ của sách tinh, tâm trạng nặng nề.

Ngu Trạch trong tiềm thức không muốn suy nghĩ "sách tinh bệnh nặng có thể chết hay không", nếu cô có sướng vui giận buồn, đối với anh mà nói cô chính là người sống, anh sẽ không dùng cô để làm thí nghiệm tàn nhẫn như vậy.

Một buổi chiều, có không ít người tò mò đi đến hỏi thăm gấu bông trên vải nhựa, nhưng Đường Na chỉ tặng cho hai người trong số đó.

Hiện tại Ngu Trạch đã rõ, Đường Na chỉ tặng gấu bông trong người trong nghề, chỗ nào có thể tìm được nhiều người trong nghề nhất? Quả thực không có nơi nào thích hợp hơn thành phố điện ảnh Hoành Điếm.

Sắp hết ngày, lúc Ngu Trạch đang thu dọn đồ đạc dẫn Đường Na về nhà, một chiếc xe thể thao màu vàng dừng lại trước mặt bọn họ, hai người đàn ông trẻ tuổi đi tới.

Một người trong đó mặc áo hoodie, hai tay đút trong túi áo, cà lơ phất phơ nói:

"Ấy, đây không phải Ngu Trạch sao? Sao anh lại bán đồ ở đây? Anh bán cái... Ha ha ha ha!"

Sau khi trông thấy bảng hiệu bằng bìa cứng Đường Na viết, người mặc áo hoodie phát ra tiếng cười chói tai.

"Được rồi được rồi, đều là bạn học, ai cũng sẽ có có lúc khó khăn." Một người khác nhìn như đang giảng hòa, trên mặt lại lộ ra nụ cười cười trên nỗi đau của người khác: "Trên người anh treo cái gì vậy? Thật... Ha ha ha, thật là trẻ con!"

Đường Na nhìn Ngu Trạch một cái, mặt anh không cảm xúc, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, nếu như không phải đang cầm bảng hiệu "Có Ngu Trạch giảm giá", dáng vẻ không dễ chọc của anh đặt đâu cũng có thể dọa người.

"Hàng giảm giá nhà anh bán được chưa?" Người đàn ông mặc áo hoodie ác ý hỏi.

Ngu Trạch bỏ bảng hiệu vào va li, giương mắt, cười lạnh nhìn anh ta một cái: "Cậu rất nhớ thời gian gãy xương mũi hả?"

Nụ cười trên mặt người đàn ông mặc áo hoodie cứng lại, ánh mát lóe vẻ căm hận: "Ngu Trạch, anh đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, bây giờ anh có tư cách gì phân cao thấp với tôi?"

Ngu Trạch không ngừng bỏ gấu bông của Đường Na vào va li.

Người đàn ông mặc áo hoodie híp mắt, nói: "Anh có biết, cái dáng vẻ không coi người khác ra gì của anh khiến người ta ghét nhất không?"

"Tôi chỉ biết là dáng vẻ bây giờ của cậu làm người ta ghét." Ngu Trạch dựng va li, đứng lên, đi về phía người đàn ông mặc áo hoodie: "Đánh, hay là cút?"

Người đàn ông mặc áo hoodie vô ý thức lui về sau, Đường Na nhìn ra sợ hãi trên mặt anh ta.

"Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh không sợ lại lên đầu đề sao?" Người đàn ông mặc áo hoodie uy hiếp.

Ngu Trạch cười lạnh một tiếng: "Cậu cảm thấy hiện tại tôi còn sợ cái gì sao?"

Đường Na một mực làm người tàng hình vào lúc này vẻ mặt lo lắng mở miệng: "Anh giai, anh đi nhanh đi, lúc anh ấy điên lên ngay cả mình cũng đánh."

Ngu Trạch: "..."

Lời Đường Na nói mặc dù nghe xong cũng không phải là thật, nhưng vẫn có tác dụng làm hai vị khách không mời mà đến kinh hãi.

Người đàn ông mặc áo hoodie còn muốn nói tiếp gì đó, bị bạn anh ta lôi đi.

"Ấy cậu kéo tôi làm gì, tôi còn chưa nói xong đâu! Ông đây lái xe từ xa tới đây chính là vì trút cơn giận, chờ tôi lại -- "

"Đủ rồi, thấy tốt thì lấy đi, chẳng lẽ cậu muốn bị anh ta đánh vào phòng cấp cứu nữa à?"

"Lần này tôi đâu có nói anh ta khắc mẹ, anh ta dựa vào cái gì đánh tôi? Lại nói -- không phải anh ta khắc mẹ thật à? Nếu như không phải là bởi vì anh ta, sao mẹ anh ta chưa đến ba mươi đã chết? Cậu nhìn ngay cả em trai và bố anh ta cũng không qua lại với anh ta, thiên sát cô tinh như anh ta vẫn nên cách càng xa càng tốt."

Trong nháy mắt Ngu Trạch siết chặt nắm đấm, sắc mặt anh khó coi hơn vừa rồi đi về phía truóc một bước, Đường Na nắm lấy tay anh.

Đường Na lắc đầu với Ngu Trạch.

Cô thấp giọng nói: "Có phóng viên."

Vừa rồi lúc bọn họ nói chuyện, cô phát hiện có paparazi lén lén lút lút cầm máy quay trốn trong hẻm nhỏ góc đường.

Nếu trong lúc mấu chốt Ngu Trạch lại xuất hiện scandal đánh nhau, như vậy đời này của anh không có cách nào xoay người.

"Để tôi tới." Đường Na nói.

Tôm cá nhãi nhép không có mắt cũng dám bắt nạt người của cô?

Huyết tinh ma nữ sẽ cho bọn họ một ký ức cả đời khó quên.

Đường Na đưa tay, búng ngón tay về phía bóng lưng của hai người đó.

Hai người vốn đang đi bình thường lại như bước hụt cầu thang, bỗng nhiên mất cân bằng, đổ người về phía trước.

Đường Na lại vung tay lên về một hướng khác -- nơi đó có một con chó hoang đang ngồi xổm mông ỉa bậy, sau khi Đường Na phất tay, chó hoang bị đau ẳng lên một tiếng, hai chân sau đạp một cái, một vật thể không xác định bay về phía người đàn ông mặc áo hoodie.

Bẹp.

Người đàn ông mặc áo hoodie và vật bài tiết của chó hoang chuẩn xác không lệch tiến hành tiếp xúc thân mật.

Ngu Trạch chán ghét nhíu mày, một bụng lửa giận chuyển thành thương hại.

Bạn người mặc áo hoodie đứng dậy trước: "Đệch! Tôi giẫm phải cái gì mà tự dưng lại ngã nhỉ? Cậu không sao chứ..." Anh ta trông thấy dáng vẻ của người đàn ông mặc áo hoodie thì ngậm miệng lại, sau một lúc lâu, nhả một câu: "... Trời ạ."

Anh ta thu lại cái tay đang treo giữa không trung, vốn định vươn về phía người đàn ông mặc áo hoodie.

Người đàn ông mặc áo hoodie cũng đứng dậy, mặt anh ta xanh xám, trên mặt dính vật thể không xác định.

"Anh giai, chỗ em có giấy, lau --" Đường Na chạy tới, lấy một tờ giấy trong túi xách khủng long đưa cho người đàn ông mặc áo hoodie, vào lúc người đàn ông mặc áo hoodie vươn tay, âm lượng đột nhiên cất cao: "phân trên mặt anh."

Nháy mắt, bốn phương tám hướng thậm chí người đi bên kia đường cũng nhìn về phía anh ta.

Sắc mặt người đàn ông mặc áo hoodie bởi vì cực kỳ xấu hổ mà trở nên xanh đỏ đan xen, anh ta thu lại cánh tay run rẩy vì tức giận, bởi vì sợ thứ đó vào trong miệng mà cắn chặt răng, cơ bắp hai gò má gồ lên, hung dữ trừng Đường Na.

Đường Na tỏ vẻ sợ hãi rút tay lại.

Ngu Trạch đi tới, sắc mặt lạnh lẽo.

Bạn người đàn ông mặc áo hoodie nhìn thấy Ngu Trạch, giống như chuột nhìn thấy mèo, vội vàng kéo người đàn ông mặc áo hoodie trở lại xe.

Không bao lâu, xe thể thao màu vàng khởi động máy, nhanh chóng rời đi trước mặt hai người.

Sau khi con em nhà giàu nhìn không dễ chọc rời đi, người đi đường vừa lúc ở gần đó xem tình huống ồn ào đi tới, an ủi Đường Na:

"Bé con, cháu đừng sợ, bọn họ đã đi rồi."

"Mấy cậu ấm này quá đáng thật, mình ngã dính phân chó còn giận chó đánh mèo cô bé đưa giấy cho bọn họ."

"Đúng đấy, cũng không biết là nhà ai... xem chừng gia giáo không tốt."

Đang lúc những người đi đường mồm năm miệng mười an ủi Đường Na, Từ Sài cùng mấy phóng viên đi tới.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện