Đường Na chỉ vào người trong hẻm nhỏ nói: "Chú, sao chú lại tới đây, chú kia không phải người của chú sao?"

Từ Sài nhìn theo hướng ngón tay Đường Na, nói: "Không phải, đó là người của phòng làm việc Vu Tâm."

Đường Na tỏ vẻ cái hiểu cái không.

Từ Sài nhìn thoáng qua Ngu Trạch, anh thờ ơ với cuộc giao lưu giữa mình và Đường Na, tự nhiên dọn hành lý.

Đây là tín nhiệm đối với lươn nhỏ sao? Từ Sài còn không tin, anh ta đường đường nắm một nửa giang sơn giới phóng viên, làm sao lại ngay cả một đứa bé cũng không xử lý được?

Anh ta xoay người đưa lưng về phía Ngu Trạch, hạ giọng, cười híp mắt nói với Đường Na: "Na Na, tối hôm qua cháu ngủ có ngon không?"

Cô bé tóc vàng gật đầu, vẻ mặt ngây thơ.

Từ Sài dụng ý khó dò hỏi: "Thật sao? Cháu xem, chú quen ngủ một mình, hiện tại lại ngủ cùng người khác thì không ngủ được, chẳng lẽ Na Na không như vậy sao?"

Đường Na nở nụ cười.

Từ Sài nhìn nụ cười rực rỡ kia, trong lòng nổi lên bất an như đã từng quen biết.

"Bố mẹ nói cháu là người lớn, cháu sẽ không ngủ cùng người khác, ngược lại là chú ấy --" Đường Na kéo dài giọng.

Từ Sài nơm nớp lo sợ hỏi: "Chú thế nào?"

"Chú là kẻ nói láo."

"Có ý gì?"

"Chú nói quen ngủ một mình, chú nói láo."

"Chú không có nói láo, chú ngủ một mình thật mà."

"Gạt người."

Từ Sài hơi không kiên nhẫn, anh ta nói: "Chú lừa cháu làm cái gì, chú ngủ một mình thật mà."

"A ~ thì ra chú không biết." Đường Na như bừng tỉnh đại ngộ.

Từ Sài nhíu mày: "Rốt cuộc cháu muốn nói cái gì?"

Thu dọn xong hành lý, lúc này Ngu Trạch mở miệng: "Đi."

"Chờ một chút." Đường Na nói với Ngu Trạch xong, vẫy tay với Từ Sài.

Từ Sài tới gần, nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng lạnh như băng hoàn toàn khác lúc trước, "Sau mười hai giờ nhìn dưới giường của chú, có người tựa lưng vào chú nha."

Một giọng nói như gió thổi qua tai anh ta.

Anh ta nhất thời tim đập loạn lùi lại, vừa sợ vừa nghi mà nhìn Đường Na.

"Chào chú, cháu đi đây, bai bai!"

Đường Na đã khôi phục dáng vẻ ngây thơ vô tội, vẫy tay với anh ta, chạy về phía Ngu Trạch đang đứng đợi.

"Anh Sài, con bé đó nói cái gì thế? Tiếng nói quá nhỏ, không ghi âm lại được. Đoạn này có phát không anh?" Phóng viên tới gần Từ Sài, nhíu mày hỏi.

"Phát -- phát cái đầu cậu, xoá hết cho tôi!" Sắc mặt Từ Sài khó coi.

Phóng viên giật mình: "Vì sao ạ, chẳng lẽ con bé đó nói cái gì?"

"Nói chuyện ma quỷ!" Từ Sài tức giận nói.

"A?" Phóng viên trừng to mắt.

"Được rồi được rồi, đi nhanh lên." Từ Sài không nói lời nào, dẫn đầu đi về phía trước.

Con lươn nhỏ này cũng dám hù dọa anh ta!

Mặc dù biết lươn nhỏ ăn nói lung tung, Từ Sài vẫn chưa tỉnh hồn.

Lươn nhỏ tà môn!

Anh ta xoa cánh tay nổi da gà, quyết định đêm nay không quay về ngủ, đổi thành suốt đêm theo dõi hành tung của diễn viên nổi tiếng Trì Linh Âm.

Tuyệt đối không phải bởi vì lời đe dọa sứt sẹo của lươn nhỏ!

Phóng viên thấy môi Từ Sài mấp máy, tự nhủ lẩm bẩm gì đó.

Anh ta xích lại gần nghe, phát hiện ngọn hải đăng, tấm gương sự nghiệp cuộc đời anh ta lải nhải lẩm bẩm:

"Giàu mạnh, dân chủ, văn minh..."

Trong nhà trọ an tĩnh, có một que đan móc đang tự động tự động làm việc trên bàn sách, một quả cầu lông màu lam nhạt dần dần thành hình, chậm rãi, một con gấu nhỏ ôm lọ mật ong dần dần có hình thức ban đầu.

Đường Na ngồi trước bàn sách, hai mắt giám sát que đan móc tự động làm việc, tâm tư cũng đã trôi dạt đến lên chín tầng mây.

Cơ hội mà cô đợi tới muộn hơn tưởng tượng.

Bọn họ đã tới Hoành Điếm hơn một tuần, ngoại trừ nghe được một ít chuyện bát quái tào lao từ những người được tặng gấu bông miễn phí ở công thành phố điện ảnh, chuyện của Ngu Trạch không có bất kỳ tiến triển có tính thực chất.

Gấu bông cô tặng mỗi ngày đều có tình báo phản hồi, không có gì hơn là "trong nhà diễn viên nữ đêm khuya xuất hiện tiếng động không thể miêu tả, mà chồng cô ta lúc này đang ở nước ngoài", "nhân viên hậu trường đoàn phim thảo luận vợ chồng trong đoàn phim", "nam chính bộ phim cổ trang tháng này chỉ ở lại đoàn làm phim ba ngày, tất cả cảnh diễn đều là thế thân diễn" ...

Dùng để doạ dẫm ngược lại là tình báo tốt, nhưng không trợ giúp rõ ràng đối với mục đích thực sự của bọn họ.

Đường Na nhích mông trên ghế, quay người nhìn người đàn ông đứng trước cửa kính.

Ngu Trạch đeo tai nghe, vẻ mặt chuyên chú nhìn ký hiệu màu đen trên cửa kính, bên trên tràn ngập những chữ như gà bới Đường Na xem không hiểu, mấy ngày nay chỉ cần rảnh rỗi, anh đều đứng chỗ đó lau lau viết viết, như suy nghĩ vấn đề khó giải quyết.

Thật nhàm chán, còn không đẹp bằng que đan móc.

Đường Na xoay người, uy hiếp trừng mắt nhìn que đan móc lười biếng dừng công việc trong lúc cô quay người.

Rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khiến Ngu Trạch nổi tiếng như trước đây?

Đường Na cầm điện thoại của Ngu Trạch, tuỳ ý lướt mạng, sau khi chăm chú suy nghĩ, cuối cùng tìm được linh cảm từ douyin, cô nhảy xuống ghế đi tới trước mặt Ngu Trạch, kéo ống quần của anh bảo anh tháo tai nghe.

"Tôi thấy 'anh ta dám ăn phân' hiện tại rất hot, nếu không chúng ta cũng làm một cái?" Vẻ mặt Đường Na rất chân thành: "Anh muốn ăn cái gì?"

Ngu Trạch nhìn cô một cái, dùng hành động đeo tai nghe để diễn tả thái độ phản đối của anh.

Lắm sẹo! Hot là được rồi, bị vùi dập giữa chợ còn để ý như thế! Đường Na tức giận muốn đá người.

Cô nản chí leo lên ghế ngồi xuống, tiếp tục lắng nghe tình báo truyền về trong gấu bông, nhàn rỗi cũng là nhàm chán, rác rưởi cũng nên tìm một chút tác dụng, cô mở trình duyệt điện thoại, dùng đầu ngón tay gõ mấy chữ "lập tài khoản công chúng" trên bàn phím, chăm chú học tập phương pháp tạo lập tài khoản công chúng, dùng tin tức nghe trộm được lập một tài khoản công chúng, tên là "Na cũng quá tuyệt vời" .

Rất nhanh tạo được tài khoản công chúng, Đường Na đăng bài viết đầu tiên: "Là ai đêm khuya gõ cửa phòng nữ hoàng tài trí nhất giới giải trí? Na cũng quá tuyệt vời!"

Sau khi đăng bài viết, Đường Na đợi mười phút rồi xem lại, lượt kích lác đác không có mấy, cô hơi mất hứng, ném di động qua một bên mặc kệ.

Cô sờ cái bụng nhỏ cực kì co dãn, bắt đầu triệu hồi nô bộc chuyên dụng của cô: "Nhân loại ngu xuẩn, huyết tinh ma nữ vĩ đại muốn ăn cơm!"

Ngu Trạch đeo tai nghe cũng không quay đầu lại.

Tai nghe iPhone không phát ra âm nhạc, anh nghe được giọng nói yếu ớt của sách tinh, nhưng hơi bất mãn với cụm từ "nhân loại ngu xuẩn", cố ý không để ý tới cô.

Sau đó sau gáy của anh bị giun nước tấn công.

"Đường, Na!" Ngu Trạch quay người, gằn từng tiếng: "Tôi đã nói cô đừng có dùng ma pháp linh tinh ở bên ngoài!"

"Đây đâu phải bên ngoài." Sách tinh vô tội chạy tới, đưa tay muốn ôm: "Ba Ba, chúng ta mau đi siêu thị đi."

Ngu Trạch lạnh giọng nói: "Đừng gọi linh tinh, tôi không phải Ba Ba của cô."

Anh tháo tai nghe đặt trên giá sách, xoay người nhẹ nhàng bế sách tinh bên chân lên.

"Vậy thì Bính Bính..."

"Cũng không phải."

"Đản Đản..."

"Không phải."

"Kê..."

"Ngậm miệng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện