Một năm rưỡi sau.

Lăng Thịnh Duệ tay nâng hành lý, đứng trong đại sảnh sân bay, bình tĩnh nhìn hàng người ra ra vào vào.

Ban đầu, những người qua lại còn có thể dùng thái độ bình thường mà nhìn anh, nhưng Lăng Thịnh Duệ vẫn đứng yên bất động, dần dần, thái độ của những người đi ngang qua đều cảnh giác với người đàn ông mang kính râm có vẻ thần bí này, đều không hẹn mà tránh xa.

“Vị này, xin hỏi anh có vấn đề gì cần giúp đỡ không?” Thấy anh đứng yên một chỗ hơn mười phút, một người bảo vệ không kiềm được mà đi đến, ngữ khí coi như lễ phép, nhưng ánh mắt nhìn thì  chắc chắn người ta đã xem anh như nhân vật nguy hiểm rồi.

Lặng Thịnh Duệ nở nụ cười nhạt với người bảo vệ: “À, không cần đâu, tôi chỉ đang suy nghĩ thôi.”

Người bảo vệ trẻ tuổi đen mặt: “ Phiền anh đừng nên đứng ở đây, sẽ tạo cho du khách cảm giác không tốt.”

“Xin lỗi, tôi không để ý.”

“Không sao.”

Ra khỏi cửa sân bay, Lăng Thịnh Duệ hít sâu một hơi.

Bầu trời giữa hè thật sáng, thậm chí là chói mắt, Lăng Thịnh Duệ tháo xuống cặp mắt kiếng vẫn luôn đeo trên người, híp mắt lại hồi tưởng cái này quên thuộc, rồi lại thành phố kia xa lạ.

Vốn Lăng Thịnh Dệ không có dự tính quay về nơi này, nhưng vì tổng bộ của tổ chức triệu lệnh khẩn cấp, nên họ mới kết thúc chuyến đi vòng quanh thế giới đầy tự do này, chính vì vậy anh một lần nữa quay về nơi mình đã sinh sống mấy chục năm.

Đi du lịch hơn một năm, Đức Duy Hoàn dẫn anh qua rất nhiều nơi,dấu chân của họ trải dài trên khắp đất nước ngoại trừ Châu Nam Cực nằm ngoài phạm vi lục địa, kích thích cùng lạc thú thảm hiểm khắp nơi tuy không làm anh hoàn toàn quên đi những ký ức về thành phố này, nhưng những đau xót trong lòng trước kia bây giờ đã giảm đi rất nhiều, đây cũng là lý do anh thuyết phục mình quay trở lại đây.

Thời gian có thể xóa nhòa tất cả, những lời này dùng trên người anh không đúng cho lắm, nhưng, những người kia có lẽ đã cho là anh không còn trên đời này nữa rồi……

Lăng Thịnh Duệ nở nụ cười đạm mạc, đeo kính lên lần nữa, che đi khuông mặt vô cùng anh tuấn, hòa vào ánh dương chói lọi ben ngoài sân bay rời khỏi đó.

Đi tới ven đường, Lăng Thịnh Duê giơ tay vẫy một chiếc taxi,đem hành lý bỏ vào trong cốp xe, sau đó ngồi ở hàng sau, nói địa chỉ cần đến cho tài xế.

Dường như khi nghe được địa chỉ kia, trong lòng tài xế mang theo nôn nóng khởi động xe. Lăng Thịnh Dệ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ liên tục thay đổi, cảm xúc lẫn lộn, vừa hung phấn lại vừa lo lắng. Cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm về nhà,nhưng lại sợ Lăng Hạo nhìn thấy anh ại chối bỏ anh.

Đã 2 năm rồi anh chưa gặp lại Lăng Hạo, lần này cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải làm tròn bổn phận làm cha.

Lăng Thịnh Duệ suy nghĩ, trên mặt hiện lên ý cười, nhưng khóe mắt lại lại hơi ươn ướt.

Xe rất nhanh đã đến khu trung tâm, khi chạy đến ngã tư gần thị trấn thì thân xe lay động một chút, rồi chậm rãi dừng lại.

“Làm sao thế?” Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc hỏi.

“Xin lỗi, hình như xe xảy ra vấn đề.” Tài xế trẻ tuổi quay đầu lại cười cười xin lỗi anh, mở cửa xe, bước ra ngoài kiểm tra tình  hình, sau đó quay đầu lại nói: “ Xin anh chờ cho một chút, tôi sửa một lát là được.”

“À,không sao, tôi cũng không vội.” Lăng Thịnh Duệ khách khí nói.

Tài xế sửa xe mất gần nửa tiếng đồng hồ, Lăng Thịch Duệ buồn chán ngồi sau xe, cũng may anh là người có tính kiên nhẫn cao, nhưng cũng cảm thấy hơi buồn bực.

Cho đến khi trong radio phát ra một giọng nói ngọt ngào của một nữ MC: “ Hoan nghênh các vị nghe đài MUSIC hôm nay của chúng tôi, tôi là người chủ trì Tiểu Vi, chúng ta bắt đầu chương trình thôi nào, đầu tiên chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức ca khúc do ca sĩ mỹ nam lạnh lùng Chu Tường sáng tác và trình bày, ca khúc mang tên <<LOVE>>……”

Cái tên quen thuộc được nói ra, khơi ra đoạn ký ức đau khổ anh đã chôn sâu xuống trong lòng mình, đoạn ký ức anh muốn quên đi nhất.

Thân thể Lăng Thịnh Duệ hơi chấn động, trong thời gian ngắn khó mà dằn xuống được, cái tên Chu Tường này rất thường được dùng, chắc là không trùng hợp như vậy đâu, hơn nữa người kia rõ ràng là côn đồ, làm sao mà trở thành ngôi sao được……

Âm nhạc nhẹ nhàng truyền ra, giọng ca tươi mát mà từ tính từ từ truyền ra, hòa vào làn nhạc nhẹ, như đang thổi mật ngọt vào trong lòng người nghe, làm tâm người nghe lắng đọng. Ca khúc êm tai, âm nhạc nhẹ nhàng, giai điệu hoàn mỹ, nhưng với Lăng Thịnh Duệ mà nói thì đây như là một đòn thiên lôi đánh xuống, cả người như bị giam lại, không thể cử động.

Giọng hát này, rõ ràng chính là giọng củ Chu Tường.

Lăng Thịnh Duệ thở gấp, không do dự mở cửa xe, nói với tài xế trẻ ở đằng xa: “ Xin lỗi, tôi có việc gấp, không thể chờ được nữa, tôi đi trước đây.”

Tài xế ngạc nhiên nhô đầu ra: “A?”

Lăng Thịnh Duệ móc trong túi ra tờ 100 đồng, khom lưng đưa cho tài xế, mở cốp xe lấy hành lý ra, cũng không nói thêm câu nà, một mạch đi thẳng.

“ Này, Anh gì ơi, anh đưa dư rồi!” Tài xế nhanh nhẹn chui ra từ dưới gầm xe lên, hô lớn với bóng lưng Lăng Thịnh Duệ nhưng không nhận được hồi đáp nào, có hơi buồn bực, thật không hiểu nổi, bộ dạng của người vừa rồi mới trước đó còn rất bình thản, tại sao mới giây sau sắc mặt lại kém như vậy? Vội vã cuốc bộ rẽ vào hẻm tiếp theo, bước chân Lăng Thịnh Duệ không kịp dừng lại, thì đã nghe một tiếng thét khoa trương từ chân truyền tới.

“A! Hành lý của anh cán lên chân tôi.!!”

Ý thức được vấn đề, Lăng Thịnh Duệ vội dời hành lý về phía mình, quay đầu lại cười với người bên dưới: “ Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi gấp, nên không chú ý.”

“Anh bị đui à, chân tôi đau muốn chết đây này.”

Người đang lớn tiếng kia là một cô gái vóc dáng cao gầy, dung mạo rất đẹp, trang phục lại hợp thời trang,trên mặt thì lại lộ ra biểu cảm vô cùng tức giận hết sức khoa trương,nhìn dáng vẻ như là hận không thể hung hăn nhào lên tẩng cho anh một trận.

Lăng Thịnh Duệ đầu hơi đau, anh ghét nhất là phải tiếp xúc với người ta trong hoàn cảnh này, nhất là phụ nữ,thật phiền phức.

“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Rơi vào đường cùng, Lăng Thịnh Duệ không thể làm gì ngoài việc xin lỗi, chỉ là cô ta không có ý gì là nguôi giận, thậm chí càng ngày càng bộc phát.

Trong lúc đang tranh cãi, nơi hai người đang đứng thu hút thêm nhiều sự chú ý, tất cả ánh mắt chỉ trích đều bắn về phía Lăng Thịnh Duệ, nhận định người này đang bắt nạt khuê nữ, mặc dù anh mới chính là người bị bắt nạt.

Lăng Thịnh Duệ không thể nói lý, nhất thời đầu đau đến thắt lại, không biết phải giải quyết ra sao, thiế chút nửa nảy ra ý định chạy trốn thoát thân, nhưng ngay lúc đó, cô gái đang hung hăng phẫn nộ bỗng dung dịu lại, cử chỉ và giọng điệu như đang làm nũng: “ Thần, anh đến rồi sao, em chờ anh lâu lắm rồi.”

Lăng Thịnh Duệ hai mắt mở lớn, nhất thời toàn thân nổi đầy da gà, vừa quay đầu lại,thì thấy một chiếc xe thể thao không thể nào xa hoa đang đậu ven đường, một thanh niên dáng người cao lớn từ trong xe đi tới.

Phương Nhược Thần……

Trong đầu Lăng Thịnh Duệ bùm một tiếng, đầu váng mắt hoa, cố sức giữ chặt hành lý, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.

“Làm sao?” Phương Nhược Thần nhăn mày lại, có chút không chịu được nhìn thoáng qua dáng vấp lôi thôi, buồn cười của cô gái.

“Vừa bị người khác giẫm vào chân, đau quá.” Cô gái muốn dựa vào người Phương Nhược Thần lại bị cậu nhẹ nhàng tránh ra. Đảo nhẹ mắt nhìn người đàn ông,sau đó làm như không nhìn thấy Lăng Thịnh Duệ, mà tầm mắt lần nữa rơi vào người cô gái đang rung rung nước mắt đằng kia.

“Thần, em….”

Còn chưa nói hết câu, Phương Nhược Thần đã nắm chặt vai cô, đẩy lùi về phía xe đằng sau.

“Anh, anh làm sao vậy? A! Đau quá!” Lưng cô gái đập mạnh vào cửa kình xe đằng sau, nhưng Phương Nhược Thần không để ý, cúi đầ, hôn xuống.

Bốn phía nhất thời im lặng, chỉ còn lại âm thanh nức nở.

“Ngô…….ngô…….”

Động tác của Phương Nhược Thần rất thô bạo, cô gái lắc đầu tìm lại hô hấp, vô lực ngã vào lòng cậu, chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc, cục diện vô cùng nóng bỏng.

Người chung quanh nhất thời ngây ngốc,vội vàng lảng tránh khỏi hiện trường, còn Lăng Thịnh Duệ thì như vừa thoát được một kiếp.

Rất tốt, cậu ta không nhận ra mình, có thể đã quên anh rồi……

Vừa xuống máy bay không lâu, đã gặp phải Phương Nhược Thần, làm cho Lặng Thịnh Duệ đề cao phòng bị, nhấc vali lên, tìm cách thoát thân như chuột cùng đường.

Chọn một con đường, xác định sẽ không gặp lại Phương Nhược Thần nữa, Lăng Thịnh Duệ thả lỏng, thở dốc từng ngụm.

Kính râm trên mặt vì xóc nãy, mà rơi ra, Lăng Thịnh Duệ khum người, nhặt kính lên mang vào. Lăng Thịnh Duệ thấy may mắn có lẽ vì kính râm nên Phương Nhược Thần không nhận ra anh, chỉ là anh không hiể, một người không thích bị người khác chú ý như Phương Nhược Thần, sao tự nhiên lại làm ra chuyện thu hút ánh mắt người khác như vậy, lẽ nào qua một năm nay, tính cách cũng thay đổi theo?

Con đường có chút hẻo lánh, Lăng Thịnh Duệ đợi nửa ngày, có rất ít xe taxi chạy qua, hơn nữa đều đã có khách, không còn cách nào, anh đành đi bộ, mới vừa chạy nhanh lại bất cẩn vấp chân nên mỗi bước tựa như trút hết khí lực của mình ra.

Cố nén đau nhức, Lăng Thịnh Duệ không chú ý tới nữa, sau lưng cách anh không xa, Phương Nhược Thần lái chiếc xe thể thao chạm rãi theo sau.

Chưa đi được một tram bước, thật là không thể chịu được nữa anh đành ngồi xổm xuống ven đường thu hai chân lại.

“Lên xe”Một giọng nam lạnh lùng vang lên bên  cạnh.

Lăng Thịnh Duệ giật mình, vội vàng quay đầu lại, chiếc xe của Phương Nhược Thần khong biết từ khi nào đã đến phía ven đường, cửa xe mở, gương mặt lạnh lùng nhìn anh.

Phản ứng đầu tiên của Lăng Thịnh Duệ là trốn, chỉ khổ nỗi bước chân đau quá, hơn nữa bên cạnh còn kéo theo một cái vali thật to, vì thế nhanh chóng bỏ cái suy nghĩ đó đi, anh đứng dậy,khách khí cười nói với người trong xe: “À, không cần đâu, tôi xuống dưới đón xe là được, không cần phiền cậu.”

Anh biết nụ cười hiện giờ của mình rất khó coi, nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Lên xe, anh muốn đi đâu, tôi chở anh đi.” Phương Nhược Thần biểu tình không đổi, giọng nói lạnh băng một lần nữa vang ra.

“À………”

Lăng Thịnh Duệ không biết rốt cuộc mình muốn gì, chạm chạp mở miệng, trên mặt tuy là biểu tình nhàn nhạt, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò. Lo rằng Phương Nhược Thần lại muốn cuốn lấy anh không buông, anh đành tiếp tục từ chối yêu cầu của cậu: “ Tôi đi, cảm ơn ý tốt của cậu.”

Phương Nhược Thần không mở miệng, hai người đều trầm mặc nhìn nhau.

Lăng Thịnh Duệ cuối đầu, không dám nhìn thẳng vào Phương Nhược Thần, anh vốn cho rằng, cậu ta phải tức giận đến đánh anh một trận vì anh đã từ chối cậu ta những 2 lần, nhưng mà cậu ta không giận, chĩ lạnh lùng nhìn anh, không có hành động nào khác.

Lăng Thịnh Duệ đứng dậy, kéo hành lý đi về phía trước, cổ chân lại truyền tới cảm giác đau nhức nhưng anh không để ý tới, cố gắng không để lộ ra ngoài.

Anh không quay lại nhìn Phương Nhược Thần, trong lòng anh, hai người đã từ lâu không còn quan hệ gì nữa.

Nếu đã phân rõ giới hạn rồi, vậy thì không cần phải tiếp xúc thêm nữa làm gì.

Một đôi tay bỗng nhiên từ sau vươn ra, mạnh mẽ giật lấy vali của anh, Lăng Thịnh Duệ ý thức được là chuyện gì, bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, Phương Nhược Thần cầm chặt vali anh, không quay đầu nhìn mà tiếp tục kéo về xe mình.

Lăng Thịnh Duệ chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng không dám, anh dự định bỏ lại vali mà tự đi một mình, nhưng vấn đê là hộ chiếu, giấy chứng nhận toàn bộ của anh đều ở trong đó, không còn cách nào khác là phải đi theo về hướng Phương Nhược Thần, nhỏ giọng cầu xin thanh niên mặt lạnh kia: “ Cậu đừng như vậy, trả hành lý cho tôi đi, tôi muốn về nhà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện