Anh nói xong hết thì trầm mặc, Phương Nhược Thần bên đầu dây cũng không mở miệng, hai người cứ giằng co như thế, trên đường người đến người đi, nhưng anh lại có cảm giác rất tĩnh mịch.
“ Anh và Chu Dực đang ở cùng nhau.” Phương Nhược Thần dùng một câu khẳng định để hồi đáp, ngữ khí lạnh dần.
Anh không phủ định, dù sao thì sau này Phương Nhược Thần cũng biết sự thật, anh dừng một chút, tiếp tục nói: “ Tôi biết bây giờ cậu đang đối phó với Chu Dực, nhưng dù sao thì mọi chuyện vẫn không liên quan đến cậu, cậu thu tay lại đi, đừng… phá nữa.”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó truyền đến tiếng cười nhạt: “ Chẳng lẽ anh cho rằng tôi chủ động tìm Chu Dực gây phiền?”
Anh xoa huyệt thái dương hơi đau: “ Không cậu còn ai nữa?”
Anh không nghe rõ hàm ý của cậu, ý của cậu chỉ là hỏi anh cho rằng mình gây phiền phúc cho Chu Dực sao, nhưng anh lại hiểu thành Phương Nhược Thần đang biện giải không phải cậu gây phiền. đoạn đối thoại này hoàn toàn không có ý nghĩa, nhưng Lăng Thịnh Duệ không được mất kiên nhẫn.
“Tôi không muốn dính dáng gì đến cậu nữa, tôi chỉ hy vọng cậu rủ lòng thương, cho dù có tức giận thì chỉ nên hướng về tôi, không cần lôi người không liên quan vào cuộc, tôi biết hai người rất ghét tôi, tôi cũng mặc kệ hai người xem tôi như người hầu sai sử lâu vậy, cũng đủ rồi. tôi rất mệt mỏi, các người buông tay đi, tôi không còn sức chịu đựng… các cậu khi dễ nữa.”
Lăng Thịnh Duệ định nói “chà đạp”, nhưng lời đến miệng lại thay đổi, anh tự cười giễu “chà đạp” không phải chỉ dùng cho phụ nữ thôi sao, mình là đàn ông, bị cahf đạp chỗ nào? “Anh cho rằng mọi chuyện là tôi sai?” thanh âm cậu lạnh tới mức đóng băng, ngữ khí lại thản nhiên, tựa như áp lực, giống như cảm giác đón bão vậy.
“ Những gì muốn nói, tôi đều đã nói xong, còn lại tự cậu hãy suy nghĩ đi, tôi nghĩ từ nay về sau chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, hy vọng cậu và Phương Vân Dật có thể trưởng thành hơn.”
Lăng Thịnh Duệ nói xong đã buông điện thoại bên tai xuống, cũng không quan tâm đầu bên kia truyền đến tiếng rít gào của cậu: “ Anh dám ngắt điện thoại thử xem, tôi cho anh…” thanh âm của cậu nghe qua đã tức giận đến cực điểm, nhưng anh không nghĩ sẽ gaowj lại cậu nữa, nên quyết đoán ngắt điện thoại luôn, cả buồng điện thoại nháy mắt yên tĩnh lạ thường.
Anh tựa lưng vào cửa buồng điện thoại trong suốt, vẻ mặt mệt mỏi, mới nãy bị đùa giỡn trong nhà vệ sinh có một ít dính ở cổ tay anh, một trận gió lạnh theo bên ngoài thổi vào buồng điện thoại, mang đến cảm giác lạnh thấu xương.
“Cuối cùng cũng xong.” Khóe miệng anh cong lên một nụ cười chua xót.
Giờ phút này, Lăng Thịnh Duệ rốt cuộc cũng thoát khỏi sự sợ hãi vô cùng kia rồi, nhưng, trong lòng anh cũng không vui sướng gì, ngược lại rất buồn phiền. về sau, nên đi đâu đây?
“Xin hỏi, anh có thể tránh ra một chút được không, tôi muốn gọi điện thoại.”
Lăng Thịnh Duệ mở to mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, là một nữ sinh đang đứng ngoài buồng điện thoại, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn anh, trong tay cầm một tấm card điện thoại.
Anh mỉm cười ôn hòa: “ Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý.”
“Không, không sao đâu.”
Vẻ mặt nữ sinh đang đầy nghi hoặc sau khi thấy nụ cười của anh thì biểu tình cũng thả lỏng hơn, vội vàng cúi đầu, tránh tầm mắt anh, hai bên má dần đỏ ửng lên.
Anh nghiêng người ra khỏi buồng điện thoại.
“Tiểu Thủ đúng không? Là em, mẹ em giám hộ rất chặt, căn bản em không thoát thân được, em tranh thủ lúc mẹ đi tắm lén chạy ra đây, nhiều lắm cũng chỉ nói được mấy câu với anh thôi…”
Giọng nói hưng phấn của nữ sinh vang lên sau lưng, anh không định nghe lén cuộc trò chuyện của người khác nên vội tranh đi.
Quay đầu nhìn thoáng qua nữ sinh trong buồng điện thoại, cô đang dựa nửa người qua một bên vách, không coi ai ra gì đứng tâm sự với bạn trai mình, ngón tay đặt trên điện thoại cuộn tới cuộn lui, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, điển hình của nữ sinh đang yêu lần đầu.
Anh thu tầm mắt lại, hơi buồn bực, trẻ con thời nay sao lại thành thục sớm quá vậy?
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt trưởng thành rất sớm của Chu Dực và Phương Vân Dật, anh rùng mình một cái, dùng sức lắc đầu, buộc chính mình không được suy nghĩ về vấn đề này nữa.
“Lăng Thịnh Duệ, quên quá khứ kinh khủng này đi, cuộc sống kế tiếp, chính là của mày.”
Anh nắm chặt tay, cổ vũ chính mình. Suy nghĩ về việc gông xiềng phải chịu một thời gian dài về sau không còn nữa, cả người anh thoải mái hơn nhiều.
Ngẩng đầu nhìn đỉnh nhà hàng anh không với tới, anh nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt Chu Dực, tuy cậu rất tốt với tôi, nhưng xin cậu thứ lỗi, tôi khong thích hợp làm người yêu đâu. Quên tôi đi, cậu là một người hoàn hảo, nhất định sẽ tìm được một người xứng với cậu hơn.
Cuối cùng liếc mắt nhìn về hướng ngồi của Chu Dực, anh yên lặng cười một cái, xoay người rời đi.
Anh không định ở chỗ này đợi Đức Duy Hoàn, anh cảm thấy hiệp định lúc đó rất ngu xuẩn. tuy rằng hắn là người nói năng ngọt xớt, nhưng anh tin hắn không phải loại người thích châm ngòi vào lửa khơi dậy thù hận nên anh không lo lắng.
Còn về Trình Trí Viễn…
Sắc mặt anh trầm xuống, anh đối với người này trừ chán ghén chỉ có sợ hãi, nên hy vọng có thể cách hắn xa xa một chút, cả đời không gặp thì tốt hơn.
(Kaze: đừng vậy mà … T^T e thích anh ấy nhất đó thúc.. đừng phũ phàng vậy chớ)
——————————————————————————————
Anh định quay về nhà xem Lăng Hạo thế nào, nhưng lập tức vứt bỏ ý nghĩ đó đi, anh lo Phương Nhược Thần đang ở đó ôm cây đợi thỏ.
Đêm dần sâu, một mình anh đứng ở bờ song.
Gió rất lớn, dái tai mềm mại của anh lay động nhẹ theo gió, ánh mắt anh cũng như mặt sông đen ngòm, thâm trầm không thấy đáy.
Đợi đến hừng đông anh sẽ rời khỏi nơi này, một thời gian ngắn sẽ không trở về. nhớ lại trước đây, anh phát hiện nơi mình chịu nhiều nhục nhã này cũng không đáng hét lắm, ít ra, khoảng thời gian anh ở cùng gia đình rất hạnh phúc.
Còn có Chu Dực…
“Làm sao, nghĩ quẩn trong lòng, muốn nhảy sông tự tử à?” giọng từ tính từ sau vang lên, một đôi bàn tay hữu lực đồng thời đáp lên vai anh.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ cứng đờ.
Thân thể ấm áp từ phía sau áp tới, anh dùng vài giây mới phản ứng lại, anh đột ngột được một vị khách không mời ôm vào lòng.
Tâm anh dần lạnh xuống, giống như đáy nước sông lạnh lẽo đang tràn vào.
“Đức Duy Hoàn, sao cậu tìm được tôi?” anh bất đắc dĩ hỏi, vừa mới nghĩ ra kế hoạch trốn tránh hoàn hảo.
Chưa bắt đầu, đã bị tuyên án tử hình.
“Tôi có cái này.”
Một cái máy điều khiển từ xa gì đó được đưa đến trước mặt anh, trên màn hình là màu xanh biếc, có hai điểm đỏ không ngừng chớp động, gắt gao bám sát vào nhau, cũng như anh và Đức Duy Hoàn vậy.
Lăng Thịnh Duệ cắn môi dưới, ban đêm tối đen, nhưng sắc mặt anh lại trắng bệch một mảnh.
“Bảo bối, đừng quên tôi là sát thủ, tôi có rất nhiều máy móc hiện đại công nghệ cao đó.” Đức Duy Hoàn thân thủ trượt theo áo sơ mi của anh lấy xuống một cái cúc áo, bỏ vào túi mình. Nặng nề cười, cầm hắn để trên vai anh: “ Cho dù anh có chạy tới chân trời góc bể tôi cũng tìm được anh.”
“Sao lại không chịu buông tha cho tôi?”
“Vì anh đặc biệt.”
Hai tay Đức Duy Hoàn bao trước ngực anh, gắt gao ôm lấy anh, dùng sức rất lớn, giống như muốn khảm anh vào người mình, Lăng Thịnh Duệ không cách nào cục cựa được, cả người bị siết đến đau, thậm chí không khí trong phổi đều bị đè ép. Anh không giãy ra, mặc cho Đức Duy Hoàn dùng tư thế bá đạo này ôm anh, cảm giác cứ như hít thở trong tuyệt vọng, tạo ra khoải cảm trong sự tuyệt vọng đó.
“Kế tiếp anh định đi đâu?” Không biết qua bao lâu, hắn mới buông anh ra, đi tới bên cạnh dựa vào lan can phía sau lưng,nhìn anh mỉm cười.
Lăng Thịnh Duệ đánh bạo tiến tới: “ Tôi nghĩ muốn chết.”
“Ha ha, vậy tôi chết với anh, nhưng mà địa điểm, đổi lại trên giường?” Đức Duy Hoàn cười đê tiện nói.
(Kaze: tính làm tới chết, tinh tẫn nhân vong hở anh??? được ạ!!! em cho phép!!!)
Lăng Thịnh Duệ không nhìn đến biểu tình vui đùa kia của hắn, mặt không chút thay đổi, cũng không nói chuyện.
“Giỡn thôi.” Đức Duy Hoàn thấy anh không thèm quan tâm, nên tự mình giảng hòa, hắn do dự một chút, sờ sờ cằm, hỏi: “ Tiếp theo tôi tính đi du lịch vòng quanh thế giới, anh có nghĩ đi chung với tôi không?”
Lăng Thịnh Duệ chìm trong trầm mặc.
Quyển 2 kết thúc.
“ Anh và Chu Dực đang ở cùng nhau.” Phương Nhược Thần dùng một câu khẳng định để hồi đáp, ngữ khí lạnh dần.
Anh không phủ định, dù sao thì sau này Phương Nhược Thần cũng biết sự thật, anh dừng một chút, tiếp tục nói: “ Tôi biết bây giờ cậu đang đối phó với Chu Dực, nhưng dù sao thì mọi chuyện vẫn không liên quan đến cậu, cậu thu tay lại đi, đừng… phá nữa.”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó truyền đến tiếng cười nhạt: “ Chẳng lẽ anh cho rằng tôi chủ động tìm Chu Dực gây phiền?”
Anh xoa huyệt thái dương hơi đau: “ Không cậu còn ai nữa?”
Anh không nghe rõ hàm ý của cậu, ý của cậu chỉ là hỏi anh cho rằng mình gây phiền phúc cho Chu Dực sao, nhưng anh lại hiểu thành Phương Nhược Thần đang biện giải không phải cậu gây phiền. đoạn đối thoại này hoàn toàn không có ý nghĩa, nhưng Lăng Thịnh Duệ không được mất kiên nhẫn.
“Tôi không muốn dính dáng gì đến cậu nữa, tôi chỉ hy vọng cậu rủ lòng thương, cho dù có tức giận thì chỉ nên hướng về tôi, không cần lôi người không liên quan vào cuộc, tôi biết hai người rất ghét tôi, tôi cũng mặc kệ hai người xem tôi như người hầu sai sử lâu vậy, cũng đủ rồi. tôi rất mệt mỏi, các người buông tay đi, tôi không còn sức chịu đựng… các cậu khi dễ nữa.”
Lăng Thịnh Duệ định nói “chà đạp”, nhưng lời đến miệng lại thay đổi, anh tự cười giễu “chà đạp” không phải chỉ dùng cho phụ nữ thôi sao, mình là đàn ông, bị cahf đạp chỗ nào? “Anh cho rằng mọi chuyện là tôi sai?” thanh âm cậu lạnh tới mức đóng băng, ngữ khí lại thản nhiên, tựa như áp lực, giống như cảm giác đón bão vậy.
“ Những gì muốn nói, tôi đều đã nói xong, còn lại tự cậu hãy suy nghĩ đi, tôi nghĩ từ nay về sau chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, hy vọng cậu và Phương Vân Dật có thể trưởng thành hơn.”
Lăng Thịnh Duệ nói xong đã buông điện thoại bên tai xuống, cũng không quan tâm đầu bên kia truyền đến tiếng rít gào của cậu: “ Anh dám ngắt điện thoại thử xem, tôi cho anh…” thanh âm của cậu nghe qua đã tức giận đến cực điểm, nhưng anh không nghĩ sẽ gaowj lại cậu nữa, nên quyết đoán ngắt điện thoại luôn, cả buồng điện thoại nháy mắt yên tĩnh lạ thường.
Anh tựa lưng vào cửa buồng điện thoại trong suốt, vẻ mặt mệt mỏi, mới nãy bị đùa giỡn trong nhà vệ sinh có một ít dính ở cổ tay anh, một trận gió lạnh theo bên ngoài thổi vào buồng điện thoại, mang đến cảm giác lạnh thấu xương.
“Cuối cùng cũng xong.” Khóe miệng anh cong lên một nụ cười chua xót.
Giờ phút này, Lăng Thịnh Duệ rốt cuộc cũng thoát khỏi sự sợ hãi vô cùng kia rồi, nhưng, trong lòng anh cũng không vui sướng gì, ngược lại rất buồn phiền. về sau, nên đi đâu đây?
“Xin hỏi, anh có thể tránh ra một chút được không, tôi muốn gọi điện thoại.”
Lăng Thịnh Duệ mở to mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, là một nữ sinh đang đứng ngoài buồng điện thoại, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn anh, trong tay cầm một tấm card điện thoại.
Anh mỉm cười ôn hòa: “ Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý.”
“Không, không sao đâu.”
Vẻ mặt nữ sinh đang đầy nghi hoặc sau khi thấy nụ cười của anh thì biểu tình cũng thả lỏng hơn, vội vàng cúi đầu, tránh tầm mắt anh, hai bên má dần đỏ ửng lên.
Anh nghiêng người ra khỏi buồng điện thoại.
“Tiểu Thủ đúng không? Là em, mẹ em giám hộ rất chặt, căn bản em không thoát thân được, em tranh thủ lúc mẹ đi tắm lén chạy ra đây, nhiều lắm cũng chỉ nói được mấy câu với anh thôi…”
Giọng nói hưng phấn của nữ sinh vang lên sau lưng, anh không định nghe lén cuộc trò chuyện của người khác nên vội tranh đi.
Quay đầu nhìn thoáng qua nữ sinh trong buồng điện thoại, cô đang dựa nửa người qua một bên vách, không coi ai ra gì đứng tâm sự với bạn trai mình, ngón tay đặt trên điện thoại cuộn tới cuộn lui, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào, điển hình của nữ sinh đang yêu lần đầu.
Anh thu tầm mắt lại, hơi buồn bực, trẻ con thời nay sao lại thành thục sớm quá vậy?
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt trưởng thành rất sớm của Chu Dực và Phương Vân Dật, anh rùng mình một cái, dùng sức lắc đầu, buộc chính mình không được suy nghĩ về vấn đề này nữa.
“Lăng Thịnh Duệ, quên quá khứ kinh khủng này đi, cuộc sống kế tiếp, chính là của mày.”
Anh nắm chặt tay, cổ vũ chính mình. Suy nghĩ về việc gông xiềng phải chịu một thời gian dài về sau không còn nữa, cả người anh thoải mái hơn nhiều.
Ngẩng đầu nhìn đỉnh nhà hàng anh không với tới, anh nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt Chu Dực, tuy cậu rất tốt với tôi, nhưng xin cậu thứ lỗi, tôi khong thích hợp làm người yêu đâu. Quên tôi đi, cậu là một người hoàn hảo, nhất định sẽ tìm được một người xứng với cậu hơn.
Cuối cùng liếc mắt nhìn về hướng ngồi của Chu Dực, anh yên lặng cười một cái, xoay người rời đi.
Anh không định ở chỗ này đợi Đức Duy Hoàn, anh cảm thấy hiệp định lúc đó rất ngu xuẩn. tuy rằng hắn là người nói năng ngọt xớt, nhưng anh tin hắn không phải loại người thích châm ngòi vào lửa khơi dậy thù hận nên anh không lo lắng.
Còn về Trình Trí Viễn…
Sắc mặt anh trầm xuống, anh đối với người này trừ chán ghén chỉ có sợ hãi, nên hy vọng có thể cách hắn xa xa một chút, cả đời không gặp thì tốt hơn.
(Kaze: đừng vậy mà … T^T e thích anh ấy nhất đó thúc.. đừng phũ phàng vậy chớ)
——————————————————————————————
Anh định quay về nhà xem Lăng Hạo thế nào, nhưng lập tức vứt bỏ ý nghĩ đó đi, anh lo Phương Nhược Thần đang ở đó ôm cây đợi thỏ.
Đêm dần sâu, một mình anh đứng ở bờ song.
Gió rất lớn, dái tai mềm mại của anh lay động nhẹ theo gió, ánh mắt anh cũng như mặt sông đen ngòm, thâm trầm không thấy đáy.
Đợi đến hừng đông anh sẽ rời khỏi nơi này, một thời gian ngắn sẽ không trở về. nhớ lại trước đây, anh phát hiện nơi mình chịu nhiều nhục nhã này cũng không đáng hét lắm, ít ra, khoảng thời gian anh ở cùng gia đình rất hạnh phúc.
Còn có Chu Dực…
“Làm sao, nghĩ quẩn trong lòng, muốn nhảy sông tự tử à?” giọng từ tính từ sau vang lên, một đôi bàn tay hữu lực đồng thời đáp lên vai anh.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ cứng đờ.
Thân thể ấm áp từ phía sau áp tới, anh dùng vài giây mới phản ứng lại, anh đột ngột được một vị khách không mời ôm vào lòng.
Tâm anh dần lạnh xuống, giống như đáy nước sông lạnh lẽo đang tràn vào.
“Đức Duy Hoàn, sao cậu tìm được tôi?” anh bất đắc dĩ hỏi, vừa mới nghĩ ra kế hoạch trốn tránh hoàn hảo.
Chưa bắt đầu, đã bị tuyên án tử hình.
“Tôi có cái này.”
Một cái máy điều khiển từ xa gì đó được đưa đến trước mặt anh, trên màn hình là màu xanh biếc, có hai điểm đỏ không ngừng chớp động, gắt gao bám sát vào nhau, cũng như anh và Đức Duy Hoàn vậy.
Lăng Thịnh Duệ cắn môi dưới, ban đêm tối đen, nhưng sắc mặt anh lại trắng bệch một mảnh.
“Bảo bối, đừng quên tôi là sát thủ, tôi có rất nhiều máy móc hiện đại công nghệ cao đó.” Đức Duy Hoàn thân thủ trượt theo áo sơ mi của anh lấy xuống một cái cúc áo, bỏ vào túi mình. Nặng nề cười, cầm hắn để trên vai anh: “ Cho dù anh có chạy tới chân trời góc bể tôi cũng tìm được anh.”
“Sao lại không chịu buông tha cho tôi?”
“Vì anh đặc biệt.”
Hai tay Đức Duy Hoàn bao trước ngực anh, gắt gao ôm lấy anh, dùng sức rất lớn, giống như muốn khảm anh vào người mình, Lăng Thịnh Duệ không cách nào cục cựa được, cả người bị siết đến đau, thậm chí không khí trong phổi đều bị đè ép. Anh không giãy ra, mặc cho Đức Duy Hoàn dùng tư thế bá đạo này ôm anh, cảm giác cứ như hít thở trong tuyệt vọng, tạo ra khoải cảm trong sự tuyệt vọng đó.
“Kế tiếp anh định đi đâu?” Không biết qua bao lâu, hắn mới buông anh ra, đi tới bên cạnh dựa vào lan can phía sau lưng,nhìn anh mỉm cười.
Lăng Thịnh Duệ đánh bạo tiến tới: “ Tôi nghĩ muốn chết.”
“Ha ha, vậy tôi chết với anh, nhưng mà địa điểm, đổi lại trên giường?” Đức Duy Hoàn cười đê tiện nói.
(Kaze: tính làm tới chết, tinh tẫn nhân vong hở anh??? được ạ!!! em cho phép!!!)
Lăng Thịnh Duệ không nhìn đến biểu tình vui đùa kia của hắn, mặt không chút thay đổi, cũng không nói chuyện.
“Giỡn thôi.” Đức Duy Hoàn thấy anh không thèm quan tâm, nên tự mình giảng hòa, hắn do dự một chút, sờ sờ cằm, hỏi: “ Tiếp theo tôi tính đi du lịch vòng quanh thế giới, anh có nghĩ đi chung với tôi không?”
Lăng Thịnh Duệ chìm trong trầm mặc.
Quyển 2 kết thúc.
Danh sách chương