Phương Nhược Thần nhìn những vết hằn kia trân trân, sắc mặt có chút trắng ra. Tựa hồ là vì bị trói quá chặt, cũng hoặc là vì Lăng Thịnh Duệ đã rất cố sức chống trả giãy khỏi, mà cả hai cổ tay anh đều bị siết đến mức nơi xanh nơi tím, một vài chỗ thậm chí còn tơi cả da, lộ ra những dấu máu mờ căm, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Đây chắc chắn là thương tích để lại sau một trận ngược đãi…
Hiểu lầm được giải bỏ, tiếng hít thở của Phương Nhược Thần gần như ngưng trệ, sự tương phản giữa những biểu hiện và thực tế quá mức lớn khiến cậu có chút khó có thể chấp nhận.
Lăng Thịnh Duệ mặt không chút cảm xúc, lặng đi mà nhìn chằm chằm trần nhà, như là đã chấp nhận rồi sự việc kế tiếp sẽ phát sinh, Phương Nhược Thần lúc này mới phát hiện, anh đã sớm không còn phản kháng gì nữa rồi.
Phương Nhược Thần đột nhiên cảm thấy khó thở, đấu tranh nội tâm cả nửa ngày, cuối cùng vẫn buông tay Lăng Thịnh Duệ ra, rời khỏi trên người anh.
Sức ép trên thân nhẹ hẳn, Lăng Thịnh Duệ dường như có chút bất ngờ, không hiểu vì sao Phương Nhược Thần lại đột ngột thả tay, anh còn tưởng cậu ta lại đi nghĩ ra mấy trò hành hạ mình gì đó nữa chứ. Trong lúc nhất thời, anh có chút cảnh giác nhìn cậu.
Sự hoài nghi và nỗi sợ hãi trong ánh mắt của Lăng Thịnh Duệ không chút nào che giấu, khiến Phương Nhược Thần có chút xuống cả tinh thần, cậu không rõ vì sao bản thân hễ gặp phải những chuyện có can hệ tới Lăng Thịnh Duệ, là y như rằng dễ dàng đánh mất lý trí, thường có những hành động mà ngay cả chính cậu cũng không cách nào kiểm soát được. Lúc trước, cậu một mực cho rằng loại cảm giác này thuộc về sự ham muốn khống chế đầy cường liệt đối với kẻ khác, nhưng bây giờ, thì loại suy nghĩ này đã bắt đầu dao động mất rồi.
Thế nhưng, nếu không phải như thế, vậy thì nguyên nhân là do đâu? Trong lòng Phương Nhược Thần càng ngày càng mờ mịt, cậu luôn cho rằng mình rất hiểu rõ bản thân, nhưng hiện tại lại càng ngày càng không thể nhìn thấu nổi tâm can của chính mình rồi.
“Tối qua có phải… có phải anh bị người ta cưỡng bức hay không?” Phương Nhược Thần có chút khó khăn mở miệng, rất hối hận những xung động lúc nãy của mình, nhưng một thực tế rằng Lăng Thịnh Duệ bị người khác xâm phạm vẫn tựa như một cú đấm nện một cách nặng nề vào trong lòng cậu, cậu có chút hổ thẹn, nhưng sự phẫn nộ và phiền muộn vẫn lại chiếm cứ địa vị chủ chốt trong lòng. Cậu không thể nào hạ mình xuống, càng không thể bật lời xin lỗi nữa, thế là cứ lạnh lùng hỏi tiếp.
Lăng Thịnh Duệ thờ ơ liếc nhìn cậu, không hề trả lời, chỉ là sắc thái đau khổ trong ánh mắt lại càng thêm hằn sâu.
Phương Nhược Thần đột nhiên đau lòng vô cùng, người đàn ông này, bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều ngấm ngầm chịu đựng, cho dù là bị đối xử không hợp lẽ thường đi chăng nữa, cũng chỉ mang mỗi dáng dấp cắn răng nhẫn nhục kia. Tuy có đôi lúc cậu rất yêu tính cách này của người đó, nhưng càng về sau, cậu vẫn hận rèn sắt không thành thép mà hy vọng Lăng Thịnh Duệ có thể mạnh mẽ hơn chút đỉnh.
“Thằng đó là ai?” Phương Nhược Thần buông giọng trầm thấp, nhẹ nhàng hỏi.
Lăng Thịnh Duệ chậm rãi ngồi dậy, hạ mi mắt, không trả lời lại.
Phương Nhược Thần không tiện phát giận, cực nhẫn nhịn cơn tức, vô cùng kiên nhẫn tiếp lời: “Nói tôi biết, tôi sẽ giết hắn.”
Lăng Thịnh Duệ nhìn vẻ mặt cấp thiết của cậu, nhất thời cảm thấy có chút mỉa mai. Anh định bảo rằng một trong số đó thằng em họ của cậu đấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh vẫn cứ cho qua. Phương Nhược Thần căn bản sẽ không tin, dù cho có tin thì cậu ta cũng sẽ chỉ đinh ninh anh là người dụ dỗ Phương Vân Dật, thế là anh dứt khoát ngay, chuyện gì cũng không nói ra.
“Nói mau!” Đợi một lúc lâu, sự kiên nhẫn không còn tồn đọng nhiều đã bị hao hết, bắt đầu có chút nóng nảy rồi.
Lăng Thịnh Duệ vẫn trầm mặc như cũ, anh biết Phương Nhược Thần rất tức giận, nhưng anh cũng không muốn nói ra họ tên Trình Trí Viễn, một mặt là vì anh thống hận Trình Trí Viễn, căn bản không muốn nhắc đến bất cứ một sự việc gì can hệ đến hắn ta; một mặt khác, Trình Trí Viễn là một tên sát thủ, anh không muốn rước họa vào thân.
Phương Nhược Thần gần như sắp phát điên rồi, một tay bóp chặt cái cằm của Lăng Thịnh Duệ, nghiến răng nghiến lợi thốt lên: “Anh nói cho tôi biết mau, đừng có giả câm giả điếc với tôi.”
Cằm dưới của Lăng Thịnh Duệ bị bóp đến phát đau, vì thế là huơ tay lên, cố thử giãy khỏi tay nắm của Phương Nhược Thần.
“Tôi không muốn nói.” Lăng Thịnh Duệ rầu rĩ bảo.
“Lẽ nào anh cứ bỏ qua như thế?” Thái độ của Lăng Thịnh Duệ khiến Phương Nhược Thần tức không kềm được: “Anh có còn là đàn ông hay không? Bị thằng khác cưỡng bức mà lẽ nào không nổi khùng dù chỉ một chút? Ngay cả một ý nghĩ báo thù mà cũng không có sao?”
Gương mặt của Lăng Thịnh Duệ trong cơn phẫn nộ dần dần đỏ ửng lên, bất đắc dĩ đáp: “Dù gì thì đây cũng chẳng phải lần đầu, tôi đã quen rồi.”
Tổng cộng anh đã bị xâm phạm qua bốn lần, mỗi một lần đều là dưới những tình huống cực kì không tình nguyện mà phát sinh, anh dường như đã sắp coi như chuyện này là chuyện đương nhiên xảy ra luôn rồi.
Thói quen của con người thật đúng là đáng sợ, Lăng Thịnh Duệ tự giễu cười cười.
Phương Nhược Thần vừa nghe lời anh nói, cơn giận nháy mắt bùng phát, Lăng Thịnh Duệ bảo rằng đây không phải lần đầu tiên, cũng có nghĩa là, lúc trước anh còn bị người khác xâm phạm, lại còn xui rủi là chẳng phải cùng một người.
Hễ nghĩ đến đây, thì toàn thân Phương Nhược Thần đã phát run.
Một tay bóp chặt vai Lăng Thịnh Duệ, ánh mắt của Phương Nhược Thần lạnh đến cực điểm, lạnh lùng hỏi: “Những thằng đó là ai?”
Ngữ điệu của cậu vẫn có thể coi là còn chút bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt lại lưu chuyển sát ý lạnh thấu xương khiến Lăng Thịnh Duệ kinh hồn táng đảm.
“Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh kể xem những thằng đã cưỡng hiếp anh là ai?”
Lăng Thịnh Duệ mím môi, khó xử nhìn cậu: “Đừng hỏi nữa được không? Tôi thật sự không muốn nói ra.”
Phương Nhược Thần cười lạnh: “Nếu tôi nhất quyết bắt anh phải nói thì sao?”
Nhìn thấy nụ cười không chút độ ấm nào của cậu ta, Lăng Thịnh Duệ không khỏi rùng mình, nhưng vẫn không hề sợ chết mà trả lời: “Vậy thì tôi cũng hết cách…”
“Vậy thì tôi đây sẽ vui vẻ với anh cho đến khi anh chịu nói thì thôi.” Phương Nhược Thần cười lạnh chen ngang lời của anh.
Lăng Thịnh Duệ sửng sốt nhìn cậu ta, nhất thời không kịp phản ứng lại. Một hồi sau, bờ môi của anh liền bị Phương Nhược Thần dùng sức ngăn chặn, thân thể cũng bị khóa vào cái ôm mạnh mẽ hữu lực của Phương Nhược Thần.
“Ưm… Đừng…”
Lăng Thịnh Duệ phản kháng, thế nhưng tất cả những hành động chống đối kia đối với Phương Nhược Thần mà nói, quả thật không đáng kể chút nào.
Phương Nhược Thần ôm lấy thắt lưng anh, cứ giữ tư thế hôn mãnh liệt như vậy, đem anh ôm về trên giường.
Lăng Thịnh Duệ bắt đầu sợ hãi rồi, trước đó không lâu vừa bị Trình Trí Viễn xâm phạm, thân anh vẫn đang đau đớn không thôi, nếu Phương Nhược Thần lại tiếp tục làm thế, anh thực sự đã không thể nào chịu đựng nổi sự hành hạ này rồi.
Giữa lúc Phương Nhược Thần chuẩn bị tiến vào bước cuối cùng, tiếng gõ cửa bỗng dưng vang lên.
Phương Nhược Thần vốn không định để ý đến, nhưng tiếng gọi cửa kia càng ngày càng lớn, đến phút cuối còn có hẳn xu thế sẽ phá cửa xông vào, có thể thấy người ngoài cửa đang mất đi biết bao nhiêu kiên nhẫn.
“Ai vậy!” Phương Nhược Thần dừng tay, không nhịn được mà quát về phía cửa.
Tiếng đập cửa im bặt ngay lập tức, ngoài cửa kia dường như không dự được Phương Nhược Thần sẽ ở trong đấy, một lát sau, mới mở miệng bảo: “Anh, là em đây, Tiểu Dật.”
Phương Nhược Thần ngẩn ra: “Em ở đây làm cái gì?”
“Nghe nói chú già đã về, nên em qua đây thăm hỏi.”
Thời khắc mấu chốt đột nhiên bị cắt ngang, Phương Nhược Thần rất bực, nhưng cũng cực độ nhẫn nhịn không phát tác ra, cậu lo rằng sẽ bị Phương Vân Dật nghe ra một ít manh mối.
Cậu ta không muốn bị Phương Vân Dật biết chuyện chính mình hiện tại đang làm, cậu ta sợ Phương Vân Dật sẽ cho rằng cậu ta là đồng tính luyến.
Sau khi do dự một lúc, Phương Nhược Thần mới đáp lại: “Em đợi anh một lát, anh lập tức mở ngay đây.”
Lưu luyến không thôi mà thả Lăng Thịnh Duệ ra, Phương Nhược Thần nhảy xuống giường, bắt đàu dùng tốc độ nhanh nhất để mặc vào quần áo, phát tiết dục vọng tuy rằng rất quan trọng, nhưng cậu ta càng không muốn phá hủy hình tượng bản thân trong mắt nhìn của Phương Vân Dật.
Điều cậu không biết là, Phương Vân Dật đã sớm nhận ra tâm tư của cậu ta, cho nên đã luôn âm thầm quan sát bọn họ, lúc nãy Lăng Thịnh Duệ vừa về đến cậu đã biết rồi, cậu cũng đoán được nơi này đang diễn ra sự tình gì, bây giờ là lúc cậu đang đặc biệt đi “quấy rầy” bọn họ đây.
Mắt thấy Phương Nhược Thần đã tha mình, Lăng Thịnh Duệ nhất thời thở phào một hơi, chỉ là quần áo đã sớm bị xé tơi tả, anh chỉ đành xuống giường bước đến tủ quần áo lớn tùy tay lấy một bộ quần áo nào đó, im lặng mặc vào.
Lúc Phương Nhược Thần mở cửa ra, thì đã sớm hồi phục lại dáng vẻ áo mũ chỉnh tề của mình. Phương Vân Dật tươi cười bước vào phòng, đường nhìn âm thầm quét một vòng căn phòng, cuối cùng dừng lại trên Lăng Thịnh Duệ đang ngồi yên ắng trên giường, nhè nhẹ nhíu hai mắt lại.
Lăng Thịnh Duệ ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng đã không còn là bộ quần áo mặc lúc về nữa, hiển nhiên là đã thay bộ khác rồi.
Hẳn là bị xé nát mất rồi…
Cậu biết rõ phong cách làm việc của Phương Nhược Thần, bất quá lúc cậu tới rất đúng lúc, vì thế mà có thể xác định được giữa hai người bọn họ hẳn là chưa phát sinh ra chuyện gì.
Phương Vân Dật câu lên khóe môi, Lăng Thịnh Duệ là người cậu chấm trước, nên tuyệt đối không thể bị những ai khác đoạt đi, ngay cả khi kẻ đó có là người anh họ thân thiết nhất của cậu thì cũng không thể được.
“Chú già, anh không sao chứ, tối hôm qua anh đi đâu, tôi và anh họ đều lo lắng gần chết, tìm anh cả đêm rồi.” Phương Vân Dật bước đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ, ngữ khí ôn nhu hỏi, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào.
Lăng Thịnh Duệ còn chưa hoàn hồn từ sự tình lúc nãy, tâm tình rất suy sụp, ứng phó một Phương Nhược Thần đã đủ khiến anh đau đầu rồi, căn bản chẳng còn sức lực đi tiếp thêm Phương Vân Dật, chỉ trả lời đơn giản: “Xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng tôi đã giải quyết xong rồi.”
Anh rất uể oải, thực sự không muốn phải nhiều lời giải thích làm gì nữa.
Đây chắc chắn là thương tích để lại sau một trận ngược đãi…
Hiểu lầm được giải bỏ, tiếng hít thở của Phương Nhược Thần gần như ngưng trệ, sự tương phản giữa những biểu hiện và thực tế quá mức lớn khiến cậu có chút khó có thể chấp nhận.
Lăng Thịnh Duệ mặt không chút cảm xúc, lặng đi mà nhìn chằm chằm trần nhà, như là đã chấp nhận rồi sự việc kế tiếp sẽ phát sinh, Phương Nhược Thần lúc này mới phát hiện, anh đã sớm không còn phản kháng gì nữa rồi.
Phương Nhược Thần đột nhiên cảm thấy khó thở, đấu tranh nội tâm cả nửa ngày, cuối cùng vẫn buông tay Lăng Thịnh Duệ ra, rời khỏi trên người anh.
Sức ép trên thân nhẹ hẳn, Lăng Thịnh Duệ dường như có chút bất ngờ, không hiểu vì sao Phương Nhược Thần lại đột ngột thả tay, anh còn tưởng cậu ta lại đi nghĩ ra mấy trò hành hạ mình gì đó nữa chứ. Trong lúc nhất thời, anh có chút cảnh giác nhìn cậu.
Sự hoài nghi và nỗi sợ hãi trong ánh mắt của Lăng Thịnh Duệ không chút nào che giấu, khiến Phương Nhược Thần có chút xuống cả tinh thần, cậu không rõ vì sao bản thân hễ gặp phải những chuyện có can hệ tới Lăng Thịnh Duệ, là y như rằng dễ dàng đánh mất lý trí, thường có những hành động mà ngay cả chính cậu cũng không cách nào kiểm soát được. Lúc trước, cậu một mực cho rằng loại cảm giác này thuộc về sự ham muốn khống chế đầy cường liệt đối với kẻ khác, nhưng bây giờ, thì loại suy nghĩ này đã bắt đầu dao động mất rồi.
Thế nhưng, nếu không phải như thế, vậy thì nguyên nhân là do đâu? Trong lòng Phương Nhược Thần càng ngày càng mờ mịt, cậu luôn cho rằng mình rất hiểu rõ bản thân, nhưng hiện tại lại càng ngày càng không thể nhìn thấu nổi tâm can của chính mình rồi.
“Tối qua có phải… có phải anh bị người ta cưỡng bức hay không?” Phương Nhược Thần có chút khó khăn mở miệng, rất hối hận những xung động lúc nãy của mình, nhưng một thực tế rằng Lăng Thịnh Duệ bị người khác xâm phạm vẫn tựa như một cú đấm nện một cách nặng nề vào trong lòng cậu, cậu có chút hổ thẹn, nhưng sự phẫn nộ và phiền muộn vẫn lại chiếm cứ địa vị chủ chốt trong lòng. Cậu không thể nào hạ mình xuống, càng không thể bật lời xin lỗi nữa, thế là cứ lạnh lùng hỏi tiếp.
Lăng Thịnh Duệ thờ ơ liếc nhìn cậu, không hề trả lời, chỉ là sắc thái đau khổ trong ánh mắt lại càng thêm hằn sâu.
Phương Nhược Thần đột nhiên đau lòng vô cùng, người đàn ông này, bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều ngấm ngầm chịu đựng, cho dù là bị đối xử không hợp lẽ thường đi chăng nữa, cũng chỉ mang mỗi dáng dấp cắn răng nhẫn nhục kia. Tuy có đôi lúc cậu rất yêu tính cách này của người đó, nhưng càng về sau, cậu vẫn hận rèn sắt không thành thép mà hy vọng Lăng Thịnh Duệ có thể mạnh mẽ hơn chút đỉnh.
“Thằng đó là ai?” Phương Nhược Thần buông giọng trầm thấp, nhẹ nhàng hỏi.
Lăng Thịnh Duệ chậm rãi ngồi dậy, hạ mi mắt, không trả lời lại.
Phương Nhược Thần không tiện phát giận, cực nhẫn nhịn cơn tức, vô cùng kiên nhẫn tiếp lời: “Nói tôi biết, tôi sẽ giết hắn.”
Lăng Thịnh Duệ nhìn vẻ mặt cấp thiết của cậu, nhất thời cảm thấy có chút mỉa mai. Anh định bảo rằng một trong số đó thằng em họ của cậu đấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh vẫn cứ cho qua. Phương Nhược Thần căn bản sẽ không tin, dù cho có tin thì cậu ta cũng sẽ chỉ đinh ninh anh là người dụ dỗ Phương Vân Dật, thế là anh dứt khoát ngay, chuyện gì cũng không nói ra.
“Nói mau!” Đợi một lúc lâu, sự kiên nhẫn không còn tồn đọng nhiều đã bị hao hết, bắt đầu có chút nóng nảy rồi.
Lăng Thịnh Duệ vẫn trầm mặc như cũ, anh biết Phương Nhược Thần rất tức giận, nhưng anh cũng không muốn nói ra họ tên Trình Trí Viễn, một mặt là vì anh thống hận Trình Trí Viễn, căn bản không muốn nhắc đến bất cứ một sự việc gì can hệ đến hắn ta; một mặt khác, Trình Trí Viễn là một tên sát thủ, anh không muốn rước họa vào thân.
Phương Nhược Thần gần như sắp phát điên rồi, một tay bóp chặt cái cằm của Lăng Thịnh Duệ, nghiến răng nghiến lợi thốt lên: “Anh nói cho tôi biết mau, đừng có giả câm giả điếc với tôi.”
Cằm dưới của Lăng Thịnh Duệ bị bóp đến phát đau, vì thế là huơ tay lên, cố thử giãy khỏi tay nắm của Phương Nhược Thần.
“Tôi không muốn nói.” Lăng Thịnh Duệ rầu rĩ bảo.
“Lẽ nào anh cứ bỏ qua như thế?” Thái độ của Lăng Thịnh Duệ khiến Phương Nhược Thần tức không kềm được: “Anh có còn là đàn ông hay không? Bị thằng khác cưỡng bức mà lẽ nào không nổi khùng dù chỉ một chút? Ngay cả một ý nghĩ báo thù mà cũng không có sao?”
Gương mặt của Lăng Thịnh Duệ trong cơn phẫn nộ dần dần đỏ ửng lên, bất đắc dĩ đáp: “Dù gì thì đây cũng chẳng phải lần đầu, tôi đã quen rồi.”
Tổng cộng anh đã bị xâm phạm qua bốn lần, mỗi một lần đều là dưới những tình huống cực kì không tình nguyện mà phát sinh, anh dường như đã sắp coi như chuyện này là chuyện đương nhiên xảy ra luôn rồi.
Thói quen của con người thật đúng là đáng sợ, Lăng Thịnh Duệ tự giễu cười cười.
Phương Nhược Thần vừa nghe lời anh nói, cơn giận nháy mắt bùng phát, Lăng Thịnh Duệ bảo rằng đây không phải lần đầu tiên, cũng có nghĩa là, lúc trước anh còn bị người khác xâm phạm, lại còn xui rủi là chẳng phải cùng một người.
Hễ nghĩ đến đây, thì toàn thân Phương Nhược Thần đã phát run.
Một tay bóp chặt vai Lăng Thịnh Duệ, ánh mắt của Phương Nhược Thần lạnh đến cực điểm, lạnh lùng hỏi: “Những thằng đó là ai?”
Ngữ điệu của cậu vẫn có thể coi là còn chút bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt lại lưu chuyển sát ý lạnh thấu xương khiến Lăng Thịnh Duệ kinh hồn táng đảm.
“Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh kể xem những thằng đã cưỡng hiếp anh là ai?”
Lăng Thịnh Duệ mím môi, khó xử nhìn cậu: “Đừng hỏi nữa được không? Tôi thật sự không muốn nói ra.”
Phương Nhược Thần cười lạnh: “Nếu tôi nhất quyết bắt anh phải nói thì sao?”
Nhìn thấy nụ cười không chút độ ấm nào của cậu ta, Lăng Thịnh Duệ không khỏi rùng mình, nhưng vẫn không hề sợ chết mà trả lời: “Vậy thì tôi cũng hết cách…”
“Vậy thì tôi đây sẽ vui vẻ với anh cho đến khi anh chịu nói thì thôi.” Phương Nhược Thần cười lạnh chen ngang lời của anh.
Lăng Thịnh Duệ sửng sốt nhìn cậu ta, nhất thời không kịp phản ứng lại. Một hồi sau, bờ môi của anh liền bị Phương Nhược Thần dùng sức ngăn chặn, thân thể cũng bị khóa vào cái ôm mạnh mẽ hữu lực của Phương Nhược Thần.
“Ưm… Đừng…”
Lăng Thịnh Duệ phản kháng, thế nhưng tất cả những hành động chống đối kia đối với Phương Nhược Thần mà nói, quả thật không đáng kể chút nào.
Phương Nhược Thần ôm lấy thắt lưng anh, cứ giữ tư thế hôn mãnh liệt như vậy, đem anh ôm về trên giường.
Lăng Thịnh Duệ bắt đầu sợ hãi rồi, trước đó không lâu vừa bị Trình Trí Viễn xâm phạm, thân anh vẫn đang đau đớn không thôi, nếu Phương Nhược Thần lại tiếp tục làm thế, anh thực sự đã không thể nào chịu đựng nổi sự hành hạ này rồi.
Giữa lúc Phương Nhược Thần chuẩn bị tiến vào bước cuối cùng, tiếng gõ cửa bỗng dưng vang lên.
Phương Nhược Thần vốn không định để ý đến, nhưng tiếng gọi cửa kia càng ngày càng lớn, đến phút cuối còn có hẳn xu thế sẽ phá cửa xông vào, có thể thấy người ngoài cửa đang mất đi biết bao nhiêu kiên nhẫn.
“Ai vậy!” Phương Nhược Thần dừng tay, không nhịn được mà quát về phía cửa.
Tiếng đập cửa im bặt ngay lập tức, ngoài cửa kia dường như không dự được Phương Nhược Thần sẽ ở trong đấy, một lát sau, mới mở miệng bảo: “Anh, là em đây, Tiểu Dật.”
Phương Nhược Thần ngẩn ra: “Em ở đây làm cái gì?”
“Nghe nói chú già đã về, nên em qua đây thăm hỏi.”
Thời khắc mấu chốt đột nhiên bị cắt ngang, Phương Nhược Thần rất bực, nhưng cũng cực độ nhẫn nhịn không phát tác ra, cậu lo rằng sẽ bị Phương Vân Dật nghe ra một ít manh mối.
Cậu ta không muốn bị Phương Vân Dật biết chuyện chính mình hiện tại đang làm, cậu ta sợ Phương Vân Dật sẽ cho rằng cậu ta là đồng tính luyến.
Sau khi do dự một lúc, Phương Nhược Thần mới đáp lại: “Em đợi anh một lát, anh lập tức mở ngay đây.”
Lưu luyến không thôi mà thả Lăng Thịnh Duệ ra, Phương Nhược Thần nhảy xuống giường, bắt đàu dùng tốc độ nhanh nhất để mặc vào quần áo, phát tiết dục vọng tuy rằng rất quan trọng, nhưng cậu ta càng không muốn phá hủy hình tượng bản thân trong mắt nhìn của Phương Vân Dật.
Điều cậu không biết là, Phương Vân Dật đã sớm nhận ra tâm tư của cậu ta, cho nên đã luôn âm thầm quan sát bọn họ, lúc nãy Lăng Thịnh Duệ vừa về đến cậu đã biết rồi, cậu cũng đoán được nơi này đang diễn ra sự tình gì, bây giờ là lúc cậu đang đặc biệt đi “quấy rầy” bọn họ đây.
Mắt thấy Phương Nhược Thần đã tha mình, Lăng Thịnh Duệ nhất thời thở phào một hơi, chỉ là quần áo đã sớm bị xé tơi tả, anh chỉ đành xuống giường bước đến tủ quần áo lớn tùy tay lấy một bộ quần áo nào đó, im lặng mặc vào.
Lúc Phương Nhược Thần mở cửa ra, thì đã sớm hồi phục lại dáng vẻ áo mũ chỉnh tề của mình. Phương Vân Dật tươi cười bước vào phòng, đường nhìn âm thầm quét một vòng căn phòng, cuối cùng dừng lại trên Lăng Thịnh Duệ đang ngồi yên ắng trên giường, nhè nhẹ nhíu hai mắt lại.
Lăng Thịnh Duệ ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng đã không còn là bộ quần áo mặc lúc về nữa, hiển nhiên là đã thay bộ khác rồi.
Hẳn là bị xé nát mất rồi…
Cậu biết rõ phong cách làm việc của Phương Nhược Thần, bất quá lúc cậu tới rất đúng lúc, vì thế mà có thể xác định được giữa hai người bọn họ hẳn là chưa phát sinh ra chuyện gì.
Phương Vân Dật câu lên khóe môi, Lăng Thịnh Duệ là người cậu chấm trước, nên tuyệt đối không thể bị những ai khác đoạt đi, ngay cả khi kẻ đó có là người anh họ thân thiết nhất của cậu thì cũng không thể được.
“Chú già, anh không sao chứ, tối hôm qua anh đi đâu, tôi và anh họ đều lo lắng gần chết, tìm anh cả đêm rồi.” Phương Vân Dật bước đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ, ngữ khí ôn nhu hỏi, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào.
Lăng Thịnh Duệ còn chưa hoàn hồn từ sự tình lúc nãy, tâm tình rất suy sụp, ứng phó một Phương Nhược Thần đã đủ khiến anh đau đầu rồi, căn bản chẳng còn sức lực đi tiếp thêm Phương Vân Dật, chỉ trả lời đơn giản: “Xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng tôi đã giải quyết xong rồi.”
Anh rất uể oải, thực sự không muốn phải nhiều lời giải thích làm gì nữa.
Danh sách chương