Thái độ trốn tránh của Lăng Thịnh Duệ khiến Phương Vân Dật cảm thấy cực kì khó chịu, vừa định mở miệng truy vấn, Phương Nhược Thần liền cất lời rằng: “Thôi bỏ đi, Tiểu Dật, anh ta hôm qua không có xảy ra chuyện gì đâu, chỉ là bị bệnh thôi. Có chuyện gì thì đợi đến ngày mai hãy nói. Bây giờ anh ta rất mệt, để anh ta nghỉ ngơi một lát đi.”
Phương Vân Dật có chút không được cam tâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Thịnh Duệ, vẫn là gật đầu.
“Vậy Tiểu Dật, chúng ta ra ngoài trước nào.” Phương Nhược Thần bước đến trước cửa, biểu tình đạm nhạt, nhìn không ra suy nghĩ của cậu ta.
Phương Vân Dật nhún nhún vai: “Dạ được.”
Phương Nhược Thần bước ra khỏi phòng.
Dư quang nơi khóe mắt Phương Vân Dật vẫn một mực nhìn bóng lưng của anh cậu, sau khi đã xác định được cậu ta sẽ không nhìn thấy được, thì nhanh như chớp cúi đầu phủ miệng bên tai Lăng Thịnh Duệ, dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ nghe thấy bảo rằng: “Tối nay tôi sẽ đến tìm anh.”
Lăng Thịnh Duệ chấn động cả người, nhưng vẫn rũ mi, nhắm mắt, không nhìn vào cậu, hàng lông mi dài rung động trong bất an.
“Cứ thế nhé.” Phương Vân Dật đứng thẳng người, quay bước khỏi căn phòng.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng vắng lặng như tờ, sắc trời đã bắt đầu trở tối, Lăng Thịnh Duệ nhìn gian phòng tối như mực, cảm nhận được một sự mệt mỏi triệt để.
Vô lực mà ngã lên giường, Lăng Thịnh Duệ ngay cả sức lực để thay quần áo cũng không còn nữa, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Phương Vân Dật đêm ấy thực hiện đúng lời đã hứa, vừa qua mười hai giờ khuya liền lặng lẽ chạy sang phòng ở của Lăng Thịnh Duệ, nương nhờ ánh trăng yếu ớt ở ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng bước đến trước giường của Lăng Thịnh Duệ.
Cậu không bật đèn, bởi lẽ cậu sợ sẽ bị người khác phát giác, đặc biệt là Phương Nhược Thần.
Cậu chắc chắn một điều rằng Phương Nhược Thần vẫn chưa biết sự tình giữa cậu và Lăng Thịnh Duệ, hơn nữa cậu vẫn luôn cực lực bảo mật, cậu sợ rằng Phương Nhược Thần sau khi biết được chuyện đó sẽ phải nhận đả kích, sau đó phát hiện ra tâm ý của bản thân, giành lấy Lăng Thịnh Duệ với cậu.
Tuy rằng cậu vẫn cảm thấy bản thân cũng không yêu Lăng Thịnh Duệ, nhưng cũng không muốn anh bị người khác nhúng chàm và tranh giành, dù người đó có là Phương Nhược Thần thân thiết nhất của cậu đi chăng nữa.
Phương Vân Dật cởi bỏ quần áo của mình, leo lên trên giường, động tác rất nhẹ rất chậm.
Lăng Thịnh Duệ không hề tỉnh lại, điều này cũng vừa hợp ý Phương Vân Dật, hễ nghĩ đến phản ứng sẽ có khi bị choàng tỉnh của Lăng Thịnh Duệ, cậu liền cảm thấy máu chảy toàn thân bắt đầu sôi sục.
Cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ Lăng Thịnh Duệ bởi vì sợ hãi mà nỗ lực phản kháng lại mình…
Không đợi lâu hơn, Phương Vân Dật chộp ngay lên người Lăng Thịnh Duệ, thân người Lăng Thịnh Duệ đồng thời cũng nảy sinh chấn động, như là bị giật mình mà tỉnh lại.
Phương Vân Dật nội tâm mừng rơn, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.
Lúc nhìn rõ được người nằm trên là ai, Lăng Thịnh Duệ phảng phất đã dự liệu được phản ứng sẽ phát sinh tiếp theo, không hề có bất kì chống trả nào, khiến suy nghĩ vừa nãy của Phương Vân Dật đều tan thành mâu khói.
“Tại sao anh không phản kháng lại?”
Phương Vân Dật dự định sẽ chơi một lần “bá vương ngạnh thượng cung” (rape), nhưng thái độ của Lăng Thịnh Duệ cực kì không “hợp tác”, thế là có chút buồn bực.
“Cậu muốn làm gì thì làm đi.” Lăng Thịnh Duệ trầm mặc một lúc nhanh, có chút mệt mỏi mở miệng rằng.
Ngữ điệu của Lăng Thịnh Duệ rất đạm nhiên, tựa như đã không còn chút để tâm nào tới những chuyện như thế này nữa, Phương Vân Dật nhất thời có hơi tức giận: “Tôi muốn cường bạo anh đấy, lẽ nào anh không sợ.”
“Thế ‘sợ’ có tác dụng gì không?” Lời của Lăng Thịnh Duệ nghe có chút cay đắng, tựa như đang tự giễu mình.
“Tối qua anh đi đâu, làm gì?” Phương Vân Dật phủ thân lên, ghé vào bên tai Lăng Thịnh Duệ hé miệng hỏi.
Lăng Thịnh Duệ cắn chặt răng, không hề trả lời.
“Ha ha, không nói à? Vậy thì đừng trách tôi không khách khí.” Phương Vân Dật cười lạnh, một tay ấn đùi phải của anh áp lên lồng ngực anh, bày ra một tư thế vô cùng gấp khúc, đâm vào thân thể anh.
Trước mắt Lăng Thịnh Duệ tối sầm lại, thân thể bị uốn cong vượt mức thường thế này, anh thực sự khó mà chịu đựng được.
Tuy nhiên, hễ là chuyện anh đã quyết tâm không nói, thì cho dù là người khác có bức bách anh cỡ nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không hé một lời, tuy kiên trì có chút ngu xuẩn, nhưng đây chính là tôn nghiêm cuối cùng mà anh có.
Phương Vân Dật cũng là một kẻ không đạt được mục đích thì sẽ không dễ dàng bỏ qua. Vì thế, cậu cực kì nhẫn nại hành hạ Lăng Thịnh Duệ, bắt ép anh phải trả lời.
Tối hôm ấy đối với Lăng Thịnh Duệ mà nói, thực sự là một hồi ác mộng. Trong căn phòng tối tăm, Phương Vân Dật ép buộc anh bày ra đủ loại tư thế khó nhằn, tùy ý mà xâm phạm anh, thẳng đến khi anh rơi vào hôn mê…
Không đạt được đáp án thỏa mãn, Phương Vân Dật tuy có chút không hài lòng, nhưng dục vọng chiếm được thỏa mãn triệt để, nên cũng không quá mức để tâm nữa.
Và thế là, sự việc này cuối cùng cũng chỉ để mặc vậy, không giải quyết được chút gì.
Hơn mười mấy ngày tiếp theo, Phương Vân Dật nếm được quả ngọt trở nên lớn mật, luôn lẻn vào trong phòng Lăng Thịnh Duệ tùy ý làm bậy với anh. Lăng Thịnh Duệ cũng chưa từng phản kháng lấy một lần, bất luận Phương Vân Dật có thô bạo như thế nào đi nữa, anh cũng chỉ lặng lẽ nhẫn nhịn.
Cũng bắt đầu từ những ngày này, tâm tình của anh càng ngày càng tan biến, lời cũng ngày càng ít đi. Ngoại trừ hằng ngày vùi đầu làm việc ra, thời gian còn lại anh chỉ khóa mình trong phòng hoặc đờ người ra, thoạt nhìn tương đương chán chường.
Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật ngay từ đầu không quá để ý, về sau cũng phát hiện ra có điều gì không đúng. Cả người Lăng Thịnh Duệ đã gầy mất một vòng lớn, toàn thân trông thờ ơ ủ rũ, mặt ủ mày chau. Ban đầu bọn họ còn cho rằng anh sinh bệnh, kết cục đến bệnh viện kiểm tra xong lại chẳng tra được bệnh gì, trong lúc bất đắc dĩ, hai người họ chỉ đành đưa anh đến bác sĩ tâm lý, kết quả có được chính là áp lực tâm lý của anh quá lớn, hơn nữa còn xu thế phát triển thành uất (ức) chứng.
Cả hai người bị kết quả khám bệnh này dọa sợ, không thể nào dám tin Lăng Thịnh Duệ có năng lực kháng áp rất mạnh cư nhiên sẽ có khả năng mắc phải chứng uất ức.
Sau khi dây dưa một đoạn thời gian ngắn, thái độ bọn họ đối với Lăng Thịnh Duệ bắt đầu trở nên hòa hoãn hơn.
Phương Nhược Thần không còn dựng mày quắc mắt với anh nữa, bắt đầu trở nên ôn nhu hơn; Phương Vân Dật cũng bắt đầu kiềm nén lại ham muốn của bản thân, số lần chiếm lấy Lăng Thịnh Duệ ngày càng ít. Những người làm việc ở Phương gia thấy Lăng Thịnh Duệ thoáng cái được hai huynh đệ Phương gia “coi trọng” hơn nhiều, thái độ đối đãi với anh cũng trở nên cung kính hơn trước.
Đãi ngộ đột nhiên chuyển biến tốt, Lăng Thịnh Duệ nhất thời không kịp thích ứng, song áp lực xung quanh nhỏ đi, anh vẫn cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, tâm tình cũng dần trở nên tốt hơn.
Hết thảy những điều trông thấy này khiến Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật thở phào nhẹ nhõm. Tuy Lăng Thịnh Duệ vẫn trầm mặc ít lời như cũ, nhưng so với dáng vẻ chán chường ảm đạm lúc trước thì đã ổn hơn không ít, vì vậy mà kiềm lại tâm tình của mình, tiếp tục chờ Lăng Thịnh Duệ chậm rãi hồi phục.
Sinh hoạt dần dần trở về yên ổn.
Thời gian tựa như dòng cát trôi đi qua các kẽ hở trên tay, chỉ trong nháy mắt, một tháng đã qua đi, Lăng Thịnh Duệ cũng bắt đầu quen dần với cuộc sống bây giờ. Hai anh em Phương gia nới lỏng đi sự kiểm soát đối với anh, vào lúc rảnh rỗi, anh thậm chí còn có thể ra ngoài dạo phố, chẳng qua anh không thích nơi đông người lắm, cho nên đại đa số thời gian anh đều nán lại phòng mình đọc sách, nghe một chút nhạc.
Chiều ngày hôm nay, Phương Nhược Thần chuẩn bị tham dự một buổi tiệc rượu của một người bạn làm ăn trong giới kinh doanh. Cậu dự định sẽ đưa Phương Vân Dật đi cùng, nhưng Phương Vân Dật hôm đấy phải lên lớp học bù. Cậu không muốn đi một mình, thế là gọi Lăng Thịnh Duệ đi chung.
Lăng Thịnh Duệ từ trước đến giờ chưa bao giờ tham gia qua tiệc rượu, hơn nữa anh trước nay vốn không thích nơi đông đúc, không dự định sẽ đi. Nhưng dưới yêu cầu đầy cường ngạnh của Phương Nhược Thần, anh vẫn cực kì bất đắc dĩ mà đáp ứng cậu ta.
Đứng trước gương, Lăng Thịnh Duệ chau mày, vô cùng không nguyện mặc vào bộ com lê trắng do Phương Nhược Thần đặc biệt chọn cho mình. Anh không thích phục trang quá mức hình thức, vừa rườm rà lại gò bó, không những thế, lỡ như làm bẩn đi lại cực kì phiền phức… Tây trang một bộ đã rất đắt, mà lại rất khó giặt sạch nữa.
“Chuẩn bị xong chưa?” Phương Nhược Thần mở cửa bước vào, có chút không kiên nhẫn mở miệng hỏi, cậu đã đứng đợi ngoài cửa gần mười phút rồi.
Lăng Thịnh Duệ ngoảnh đầu lại, có chút khó xử nhìn cậu, gương mặt ửng đỏ lên, nghẹn mất nửa ngày mới mở lời một cách vô cùng ngượng ngùng: “Tôi không biết thắt cà-vạt.”
Phương Nhược Thần hơi sửng sốt, sau đó vô cùng hết nói nhìn vào chiếc cà-vạt vướng víu đang quấn trên cổ anh, nếu cái vật bị vò đến mức nhăn nhúm kia còn có thể gọi là một cái cà-vạt bình thường.
Phương Vân Dật có chút không được cam tâm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Thịnh Duệ, vẫn là gật đầu.
“Vậy Tiểu Dật, chúng ta ra ngoài trước nào.” Phương Nhược Thần bước đến trước cửa, biểu tình đạm nhạt, nhìn không ra suy nghĩ của cậu ta.
Phương Vân Dật nhún nhún vai: “Dạ được.”
Phương Nhược Thần bước ra khỏi phòng.
Dư quang nơi khóe mắt Phương Vân Dật vẫn một mực nhìn bóng lưng của anh cậu, sau khi đã xác định được cậu ta sẽ không nhìn thấy được, thì nhanh như chớp cúi đầu phủ miệng bên tai Lăng Thịnh Duệ, dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ nghe thấy bảo rằng: “Tối nay tôi sẽ đến tìm anh.”
Lăng Thịnh Duệ chấn động cả người, nhưng vẫn rũ mi, nhắm mắt, không nhìn vào cậu, hàng lông mi dài rung động trong bất an.
“Cứ thế nhé.” Phương Vân Dật đứng thẳng người, quay bước khỏi căn phòng.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng vắng lặng như tờ, sắc trời đã bắt đầu trở tối, Lăng Thịnh Duệ nhìn gian phòng tối như mực, cảm nhận được một sự mệt mỏi triệt để.
Vô lực mà ngã lên giường, Lăng Thịnh Duệ ngay cả sức lực để thay quần áo cũng không còn nữa, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Phương Vân Dật đêm ấy thực hiện đúng lời đã hứa, vừa qua mười hai giờ khuya liền lặng lẽ chạy sang phòng ở của Lăng Thịnh Duệ, nương nhờ ánh trăng yếu ớt ở ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng bước đến trước giường của Lăng Thịnh Duệ.
Cậu không bật đèn, bởi lẽ cậu sợ sẽ bị người khác phát giác, đặc biệt là Phương Nhược Thần.
Cậu chắc chắn một điều rằng Phương Nhược Thần vẫn chưa biết sự tình giữa cậu và Lăng Thịnh Duệ, hơn nữa cậu vẫn luôn cực lực bảo mật, cậu sợ rằng Phương Nhược Thần sau khi biết được chuyện đó sẽ phải nhận đả kích, sau đó phát hiện ra tâm ý của bản thân, giành lấy Lăng Thịnh Duệ với cậu.
Tuy rằng cậu vẫn cảm thấy bản thân cũng không yêu Lăng Thịnh Duệ, nhưng cũng không muốn anh bị người khác nhúng chàm và tranh giành, dù người đó có là Phương Nhược Thần thân thiết nhất của cậu đi chăng nữa.
Phương Vân Dật cởi bỏ quần áo của mình, leo lên trên giường, động tác rất nhẹ rất chậm.
Lăng Thịnh Duệ không hề tỉnh lại, điều này cũng vừa hợp ý Phương Vân Dật, hễ nghĩ đến phản ứng sẽ có khi bị choàng tỉnh của Lăng Thịnh Duệ, cậu liền cảm thấy máu chảy toàn thân bắt đầu sôi sục.
Cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ Lăng Thịnh Duệ bởi vì sợ hãi mà nỗ lực phản kháng lại mình…
Không đợi lâu hơn, Phương Vân Dật chộp ngay lên người Lăng Thịnh Duệ, thân người Lăng Thịnh Duệ đồng thời cũng nảy sinh chấn động, như là bị giật mình mà tỉnh lại.
Phương Vân Dật nội tâm mừng rơn, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.
Lúc nhìn rõ được người nằm trên là ai, Lăng Thịnh Duệ phảng phất đã dự liệu được phản ứng sẽ phát sinh tiếp theo, không hề có bất kì chống trả nào, khiến suy nghĩ vừa nãy của Phương Vân Dật đều tan thành mâu khói.
“Tại sao anh không phản kháng lại?”
Phương Vân Dật dự định sẽ chơi một lần “bá vương ngạnh thượng cung” (rape), nhưng thái độ của Lăng Thịnh Duệ cực kì không “hợp tác”, thế là có chút buồn bực.
“Cậu muốn làm gì thì làm đi.” Lăng Thịnh Duệ trầm mặc một lúc nhanh, có chút mệt mỏi mở miệng rằng.
Ngữ điệu của Lăng Thịnh Duệ rất đạm nhiên, tựa như đã không còn chút để tâm nào tới những chuyện như thế này nữa, Phương Vân Dật nhất thời có hơi tức giận: “Tôi muốn cường bạo anh đấy, lẽ nào anh không sợ.”
“Thế ‘sợ’ có tác dụng gì không?” Lời của Lăng Thịnh Duệ nghe có chút cay đắng, tựa như đang tự giễu mình.
“Tối qua anh đi đâu, làm gì?” Phương Vân Dật phủ thân lên, ghé vào bên tai Lăng Thịnh Duệ hé miệng hỏi.
Lăng Thịnh Duệ cắn chặt răng, không hề trả lời.
“Ha ha, không nói à? Vậy thì đừng trách tôi không khách khí.” Phương Vân Dật cười lạnh, một tay ấn đùi phải của anh áp lên lồng ngực anh, bày ra một tư thế vô cùng gấp khúc, đâm vào thân thể anh.
Trước mắt Lăng Thịnh Duệ tối sầm lại, thân thể bị uốn cong vượt mức thường thế này, anh thực sự khó mà chịu đựng được.
Tuy nhiên, hễ là chuyện anh đã quyết tâm không nói, thì cho dù là người khác có bức bách anh cỡ nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không hé một lời, tuy kiên trì có chút ngu xuẩn, nhưng đây chính là tôn nghiêm cuối cùng mà anh có.
Phương Vân Dật cũng là một kẻ không đạt được mục đích thì sẽ không dễ dàng bỏ qua. Vì thế, cậu cực kì nhẫn nại hành hạ Lăng Thịnh Duệ, bắt ép anh phải trả lời.
Tối hôm ấy đối với Lăng Thịnh Duệ mà nói, thực sự là một hồi ác mộng. Trong căn phòng tối tăm, Phương Vân Dật ép buộc anh bày ra đủ loại tư thế khó nhằn, tùy ý mà xâm phạm anh, thẳng đến khi anh rơi vào hôn mê…
Không đạt được đáp án thỏa mãn, Phương Vân Dật tuy có chút không hài lòng, nhưng dục vọng chiếm được thỏa mãn triệt để, nên cũng không quá mức để tâm nữa.
Và thế là, sự việc này cuối cùng cũng chỉ để mặc vậy, không giải quyết được chút gì.
Hơn mười mấy ngày tiếp theo, Phương Vân Dật nếm được quả ngọt trở nên lớn mật, luôn lẻn vào trong phòng Lăng Thịnh Duệ tùy ý làm bậy với anh. Lăng Thịnh Duệ cũng chưa từng phản kháng lấy một lần, bất luận Phương Vân Dật có thô bạo như thế nào đi nữa, anh cũng chỉ lặng lẽ nhẫn nhịn.
Cũng bắt đầu từ những ngày này, tâm tình của anh càng ngày càng tan biến, lời cũng ngày càng ít đi. Ngoại trừ hằng ngày vùi đầu làm việc ra, thời gian còn lại anh chỉ khóa mình trong phòng hoặc đờ người ra, thoạt nhìn tương đương chán chường.
Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật ngay từ đầu không quá để ý, về sau cũng phát hiện ra có điều gì không đúng. Cả người Lăng Thịnh Duệ đã gầy mất một vòng lớn, toàn thân trông thờ ơ ủ rũ, mặt ủ mày chau. Ban đầu bọn họ còn cho rằng anh sinh bệnh, kết cục đến bệnh viện kiểm tra xong lại chẳng tra được bệnh gì, trong lúc bất đắc dĩ, hai người họ chỉ đành đưa anh đến bác sĩ tâm lý, kết quả có được chính là áp lực tâm lý của anh quá lớn, hơn nữa còn xu thế phát triển thành uất (ức) chứng.
Cả hai người bị kết quả khám bệnh này dọa sợ, không thể nào dám tin Lăng Thịnh Duệ có năng lực kháng áp rất mạnh cư nhiên sẽ có khả năng mắc phải chứng uất ức.
Sau khi dây dưa một đoạn thời gian ngắn, thái độ bọn họ đối với Lăng Thịnh Duệ bắt đầu trở nên hòa hoãn hơn.
Phương Nhược Thần không còn dựng mày quắc mắt với anh nữa, bắt đầu trở nên ôn nhu hơn; Phương Vân Dật cũng bắt đầu kiềm nén lại ham muốn của bản thân, số lần chiếm lấy Lăng Thịnh Duệ ngày càng ít. Những người làm việc ở Phương gia thấy Lăng Thịnh Duệ thoáng cái được hai huynh đệ Phương gia “coi trọng” hơn nhiều, thái độ đối đãi với anh cũng trở nên cung kính hơn trước.
Đãi ngộ đột nhiên chuyển biến tốt, Lăng Thịnh Duệ nhất thời không kịp thích ứng, song áp lực xung quanh nhỏ đi, anh vẫn cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, tâm tình cũng dần trở nên tốt hơn.
Hết thảy những điều trông thấy này khiến Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật thở phào nhẹ nhõm. Tuy Lăng Thịnh Duệ vẫn trầm mặc ít lời như cũ, nhưng so với dáng vẻ chán chường ảm đạm lúc trước thì đã ổn hơn không ít, vì vậy mà kiềm lại tâm tình của mình, tiếp tục chờ Lăng Thịnh Duệ chậm rãi hồi phục.
Sinh hoạt dần dần trở về yên ổn.
Thời gian tựa như dòng cát trôi đi qua các kẽ hở trên tay, chỉ trong nháy mắt, một tháng đã qua đi, Lăng Thịnh Duệ cũng bắt đầu quen dần với cuộc sống bây giờ. Hai anh em Phương gia nới lỏng đi sự kiểm soát đối với anh, vào lúc rảnh rỗi, anh thậm chí còn có thể ra ngoài dạo phố, chẳng qua anh không thích nơi đông người lắm, cho nên đại đa số thời gian anh đều nán lại phòng mình đọc sách, nghe một chút nhạc.
Chiều ngày hôm nay, Phương Nhược Thần chuẩn bị tham dự một buổi tiệc rượu của một người bạn làm ăn trong giới kinh doanh. Cậu dự định sẽ đưa Phương Vân Dật đi cùng, nhưng Phương Vân Dật hôm đấy phải lên lớp học bù. Cậu không muốn đi một mình, thế là gọi Lăng Thịnh Duệ đi chung.
Lăng Thịnh Duệ từ trước đến giờ chưa bao giờ tham gia qua tiệc rượu, hơn nữa anh trước nay vốn không thích nơi đông đúc, không dự định sẽ đi. Nhưng dưới yêu cầu đầy cường ngạnh của Phương Nhược Thần, anh vẫn cực kì bất đắc dĩ mà đáp ứng cậu ta.
Đứng trước gương, Lăng Thịnh Duệ chau mày, vô cùng không nguyện mặc vào bộ com lê trắng do Phương Nhược Thần đặc biệt chọn cho mình. Anh không thích phục trang quá mức hình thức, vừa rườm rà lại gò bó, không những thế, lỡ như làm bẩn đi lại cực kì phiền phức… Tây trang một bộ đã rất đắt, mà lại rất khó giặt sạch nữa.
“Chuẩn bị xong chưa?” Phương Nhược Thần mở cửa bước vào, có chút không kiên nhẫn mở miệng hỏi, cậu đã đứng đợi ngoài cửa gần mười phút rồi.
Lăng Thịnh Duệ ngoảnh đầu lại, có chút khó xử nhìn cậu, gương mặt ửng đỏ lên, nghẹn mất nửa ngày mới mở lời một cách vô cùng ngượng ngùng: “Tôi không biết thắt cà-vạt.”
Phương Nhược Thần hơi sửng sốt, sau đó vô cùng hết nói nhìn vào chiếc cà-vạt vướng víu đang quấn trên cổ anh, nếu cái vật bị vò đến mức nhăn nhúm kia còn có thể gọi là một cái cà-vạt bình thường.
Danh sách chương