Mũi đụng phải lồng ngực rắn chắc của người phía trước, Lăng Thịnh Duệ đau thấu đến đầu váng mắt hoa.

Đau…

Lăng Thịnh Duệ thiếu chút nữa rơi cả nước mắt.

Xem ra, sống mũi quá cao cũng là một cái hại. Che lấy mũi, Lăng Thịnh Duệ cười khổ nghĩ ngợi.

“Không sao chứ.” Âm thanh trầm thấp từ phía trên đỉnh đầu truyền lại, thêm sự cộng hưởng trong lồng ngực khiến Lăng Thịnh Duệ trên trán có chút tê dại.

Tim Lăng Thịnh Duệ đập rộn rã một hồi, cái giọng này nghe sao mà quen…

“Ách… không có việc gì, cảm ơn anh.” Thoáng chốc sợ sệt, hai bàn tay Lăng Thịnh Duệ khoát lên hai cánh tay nam nhân, muốn rời khỏi lòng hắn.

Đúng lúc này, hai tay nam nhân vươn ra, mạnh mẽ ôm chặt hắn.

Lăng Thịnh Duệ bị dọa đến nhảy dựng, đột ngột ngẩng đầu: “Anh làm gì vậy?”

“Ha ha, chúng ta lại gặp nhau.” Đứng trước mặt hắn chính là chàng trai kì quái hôm qua đi nhầm phòng bệnh.

Lăng Thịnh Duệ sửng sốt: “Cậu sao lại ở đây?”

Chu Dực mỉm cười: “Tôi đến thăm bệnh.” Vừa nói, Chu Dực vừa lặng lẽ ôm hắn chặt hơn.

Hai đại nam nhân ôm nhau ở thang máy, một màn nồng thắm này muốn có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu ái muội, người bên cạnh vẻ mặt xấu hổ nghiêng đầu đi.

Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật nháy mắt đen mặt.

“Vị tiên sinh này, anh làm ơn buông… bạn tôi ra được không?” Phương Vân Dật hết kiên nhẫn mở miệng trước tiên, ngữ khí không thân thiện lắm.

Lăng Thịnh Duệ đỏ mặt, lúc này mới phát hiện mình bị bị Chu Dực ôm vào lòng, vội vàng đứng thẳng người, giãy ra khỏi vòng tay của cậu.

Chu Dực không ngăn cản, vẻ mặt ôn nhu cười với hắn, hoàn toàn bỏ quên Phương Vân Dật và Phương Nhược Thần ở một bên.

Trên trán Phương Vân Dật gân xanh thình thịch co giật, sít sao trừng lấy hắn, đôi mắt đều như sắp phun ra lửa vậy.

“Anh xuất viện rồi?” Chu Dực cười cười hỏi Lăng Thịnh Duệ.

Lăng Thịnh Duệ lúng túng nói: “Ơ… oa!”

Lời còn chưa dứt, liền bị Phương Vân Dật dùng sức kéo lại, một tay ôm hắn vào lòng.

Thân thể Lăng Thịnh Duệ bỗng chốc cứng ngắc.

Hai tay dùng lực vòng qua trước lồng ngực Lăng Thịnh Duệ, Phương Vân Dật vẻ mặt khiêu khích nhìn lấy Chu Dực.

Chu Dực vẫn duy trì nụ cười, nhưng ánh mắt nhất thời lạnh hẳn.

Mà Phương Nhược Thần vẫn là mang biểu tình lạnh lùng và vẻ mặt không liên can gì đến mình, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt lạnh băng nhìn bọn họ.

Nhiệt độ trong thang máy giống như bị hạ xuống mười mấy độ, các vị khách khác vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng nép vào trong góc, không phát ra động tĩnh gì kéo ra khoảng cách với hắn.

Tấm lưng dựa vào lồng ngực không cường tráng của Phương Vân Dật, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy hơi thở nóng rực của Phương Vân Dật từng trận từng trận hà hơi vào gáy hắn, thậm chí còn xâm nhập vào trong áo hắn, cảm giác có hơi ngứa, nhưng nhiều hơn cả là khiến hắn cảm giác cực kì không được tự nhiên.

Bị một thiếu niên thân thể mảnh khảnh hơn mình ôm lấy, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy rất lúng túng.

“Ách...  Phương...” Lời nói của Lăng Thịnh Duệ đột ngột nghẹn lại cổ họng, lúc này mới phát hiện, bản thân còn không biết xưng hô như thế nào với Phương Vân Dật.

“Gọi tôi Vân Dật, thân ái à.” Phương Vân Dật mỉm cười, khẩu khí vô cùng mờ ám.

Lăng Thịnh Duệ thiếu chút nữa ngất xỉu.

Thân ái? Trời ạ, hắn không phải đang mơ đó chứ? “Bỏ tôi ra được không? Nơi này đông người.” Lăng Thịnh Duệ cười với vẻ mặt ngượng ngùng, hạ thấp giọng mở miệng nói.

Phương Vân Dật cười mỉm: “Chúng ta không phải đều làm qua rồi sao? Anh còn xấu hổ cái gì?” Dứt lời, còn vươn ra đầu lưỡi, nhè nhẹ liếm lấy cổ hắn.

Lời vừa nói ra, Phương Nhược Thần và Chu Dực toàn thân đều chấn động.

Lăng Thịnh Duệ lúc bắt đầu còn chưa phản ứng kịp trở lại, sau mới hiểu ra hàm ý trong câu nói của Phương Vân Dật, sắc mặt theo đó cũng trắng bệch một mảnh.

“Cậu, cậu đừng nói lung tung, giữa chúng ta làm gì có chuyện đó?” Lăng Thịnh Duệ thanh âm có hơi run.

Lời nói ái muội của Phương Vân Dật, khiến hắn đột nhiên nhớ đến Trình Trí Viễn.

Tuy rằng nội dung ngôn từ không giống, nhưng bản chất đều như nhau. Cùng một loại bá đạo và không hề nói lí lẽ…

Hai thân người cao to như nhau, Phương Vân Dật đặt cằm tì lên vai của Lăng Thịnh Duệ, ở bên tai hắn hạ giọng hỏi: “Cái gì cũng chưa làm?” Lời là nói với Lăng Thịnh Duệ, nhưng ánh mắt lại gắt gao trừng lấy Chu Dực, nụ cười mang tính khiêu chiến: “Chúng ta đã từng ngủ chung với nhau rồi, anh còn muốn phản bác cái gì?”

Trên mặt Lăng Thịnh Duệ lại càng thêm đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Cậu nói vớ vẩn, rõ ràng chỉ là ngủ chung với nhau, sao cậu lại… như thế …”

“Cái gì như thế?” Phương Vân Dật tươi cười tà mị, đột nhiên ngậm lấy vành tai hắn.

Lăng Thịnh Duệ thân thể run lên, lần nữa hóa đá, âm thanh lập tức rít lên rồi dừng lại.

Cố sức mà mút mát lấy vành tai của Lăng Thịnh Duệ, đầu lưỡi của Phương Vân Dật không ngừng khuấy đảo, thỉnh thoảng còn dùng răng nhè nhẹ cắn lấy, thủ pháp… thập phần tình sắc.

(tình sắc là khiêu d âm đó…)

Lăng Thịnh Duệ sao có thể chịu được trêu chọc như vậy, thân thể nháy mắt mềm nhũn, vô lực ngã dựa vào lòng của Phương Vân Dật.

Cả khoang thang máy im lặng đến đáng sợ, chỉ sót lại tiếng mút mát dâm mỹ hòa cùng tiếng thở dốc của Lăng Thịnh Duệ.

“Ưm… Phương, Phương Vân Dật, cậu buông… buông tôi ra…” Lăng Thịnh Duệ bị cậu quậy đến nói không thành lời, giãy dụa nghĩ phải thoát khỏi tay của Phương Vân Dật, nhưng ham muốn tình dục bị khiêu khích, cả người không có lấy một điểm sức lực, chỉ đành tùy ý Phương Vân Dật đùa giỡn.

Vẻ mặt cd đã không còn tươi cười, sắc mặt từ từ u ám đi, trong đôi con ngươi tối tăm thâm trầm đang lưu chuyển một tia sát ý lạnh đến thấu xương, nắm tay siết chặt vì quá mức dùng sức mà phát ra tiếng răng rắc, thậm chí gân xanh trên tay cũng đã nổi lên rõ ràng.

Nhìn thấy biểu tình phẫn nộ đến cực điểm của cd, Phương Vân Dật hơi híp mắt lại, cười càng thêm tà ác, một tay khác rê xuống hạ thân Lăng Thịnh Duệ, kéo lấy khóa quần hắn, luồn vào…

“Tiểu Dật, dừng tay, đừng đùa nữa.” Một bên Phương Nhược Thần nãy giờ đều bàng quang nhìn rốt cuộc cũng mở miệng, đánh vỡ không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Thanh âm thản nhiên, nhưng lại mang uy hiếp lực không thể phản kháng.

Phương Vân Dật động tác cứng đờ, bất đắc dĩ ngước lên trời trợn mắt trắng một vòng, thấp giọng lẩm bẩm: “Thật buồn chán, em còn chưa giỡn đủ mà.” Vẫn chưa hết hứng thú mà buông ra Lăng Thịnh Duệ.

Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, cố nén xấu hổ, vội vàng đi tới một góc thang máy, kéo lại dây kéo quần.

Nguy hiểm thật, còn tưởng sẽ ở trong thang máy bị…

Phía sau lưng một trận ớn lạnh, Lăng Thịnh Duệ không khỏi rùng mình một cái, hắn vô pháp tưởng tượng được chuyện tiếp theo xảy ra.

Dư quang nơi khóe mắt chú ý tới biểu tình bối rối của những người khác, vẻ mặt Lăng Thịnh Duệ nhất thời biến thành màu gan heo.

Thật mất mặt…

Lăng Thịnh Duệ cười khổ, lại không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ cảm thấy cảnh tượng này là một trò khôi hài rất là cẩu huyết.

“Ding.” Tiếng chuông êm tai vang lên, tới lầu một rồi.

Trong giây phút thang máy vừa mở cửa, những người đứng trong thang máy đều như nối đuôi nhau đi ra, thời điểm sau đó, chỉ còn sót lại đương sự bốn người.

Chu Dực thu lại vẻ giận dữ trên mặt, đổi lại là nụ cười lạnh băng của hắn, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi thẳng ra khỏi thang máy.

Lăng Thịnh Duệ lúc này mới phát hiện, Chu Dực cư nhiên vẫn cũng không có đi ra ngoài, tới được tầng lầu cao nhất của bọn họ, rồi mới cùng họ xuống tầng một.

Lăng Thịnh Duệ cười khổ, người này thật đúng là e sợ thiên hạ bất loạn* a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện