Sau cùng, ba người cũng đã ra khỏi thang máy.

Thế nhưng, đãi ngộ của Lăng Thịnh Duệ của hiện tại so với lúc nãy thật giống như một bước từ trên trời rớt thẳng xuống đất, Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật đi ở phía trước, hầu như để hắn hoàn toàn rơi lại phía sau.

Nhìn theo bóng lưng của hai người phía trước, Lăng Thịnh Duệ cười khổ, chỉ đành trầm mặc theo sau họ.

“Tiểu Dật, đã nhắc em nên thu liễm một chút trước nơi công chúng mà không nghe, em còn chê ảnh chụp lén của đám chó săn kia ít quá phải không?”  Nhìn sang thiếu niên đang sóng bước ở bên cạnh trên mặt lộ một vẻ không thành vấn đề, Phương Nhược Thần lạnh mặt mà răn dạy.

Phương Vân Dật le lưỡi, đến bây giờ mới biểu lộ nét tinh nghịch hợp với tuổi cậu: “Cái này tính là gì chứ, em cũng đã thành quen rồi.”

Phương Nhược Thần không hề nguôi giận mà vỗ một cái lên đầu cậu: “Đừng quên, em là người của Phương gia, phải chú ý đến hình tượng của Phương gia.”

Phương Vân Dật xoa xoa đầu, cười đến vẻ mặt xán lạn: “Biết rồi ạ, thưa anh.”

Một tiếng gọi “anh” ngọt vô cùng ở cuối câu được đột ngột kéo cao, thanh âm ngọt lịm, vô cùng xinh đẹp khả ái, giống như một đứa trẻ đang làm nũng vậy.

Phương Nhược Thần bị cậu nói đến nghẹn họng.

“Em có thấy buồn nôn không đấy!” ngón tay dùng sức chọc chọc vào trán thiếu niên, Phương Nhược Thần ngữ khí quở trách, thế nhưng vẻ mặt lại tràn ngập ý cười.

Có thể nhìn ra được, cậu ta rất thương đứa em họ của mình.

Nhìn chăm chăm bộ dáng vô cùng thân mật giữa hai người bọn họ, khóe miệng Lăng Thịnh Duệ nở ra một nụ cười.

Dáng vẻ của Phương Vân Dật bây giờ, quả thật giống với Lăng Hạo lắm.

Đồng dạng đơn thuần, đồng dạng xinh đẹp, vẻ mặt tràn đầy sức sống…

Bất quá, vẻ đơn thuần của Phương Vân Dật đương nhiên chỉ là giả vờ, nhưng Lăng Hạo là hoàn toàn trời sinh hồn nhiên chân thực.

Nghĩ đến đây, nụ cười của Lăng Thịnh Duệ nhất thời trở nên ấm áp.

Không biết, Lăng Hạo bây giờ sống có tốt không? “Anh đứng ở giữa lộ cười ngốc cái gì?”

Âm thanh đột ngột vang đến, dọa đến Lăng Thịnh Duệ nhảy dựng, hắn lúc này mới ý thức được, bọn họ đang đứng chính giữa công lộ, mà nơi này, đúng lúc lại là ngã tư duy nhất không có đèn giao thông của thành phố, bốn phía đều là dòng xe cộ đang băng băng lui tới.

Ngẩng đầu lên, Phương Vân Dật xuất hiện ngay trước mắt, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhìn hắn.

Hai người xấp xỉ cao bằng nhau, Lăng Thịnh Duệ có chút xấu hổ nhìn lại cậu.

Sau lưng Phương Vân Dật chính là ánh bình minh vừa đang dần dần lên cao, đứng ngược sáng, nên đôi con ngươi trông khá u ám thâm trầm.

Lăng Thịnh Duệ nội tâm hơi chấn động, vô thức lùi một bước về phía sau.

Động tác tránh né rõ ràng, gây nên một trận không vui trong lòng Phương Vân Dật.

Nhè nhẹ nhíu lại đôi chân mày tú lệ, Phương Vân Dật nắm lấy cánh tay Lăng Thịnh Duệ, dùng sức kéo hắn trở lại, dẫn bước về phía trước.

“Thật là, có tuổi thế này rồi, băng qua đường lớn còn phân tâm, thật phục anh sát đất luôn.” Phương Vân Dật  đưa mắt sang nhìn hắn, vẻ mặt khinh thường liếc hắn, ngữ khí đầy tính châm chọc: “Tôi thật sự nghi ngờ không biết làm sao anh sống được đến từng tuổi này, chưa bị xe tông là may lắm rồi đấy.”

Thiếu niên một phen giáo huấn nói, khiến Lăng Thịnh Duệ có chút ngượng ngùng.

Tuy rằng lời nói có hơi khó nghe, nhưng Lăng Thịnh Duệ biết Phương Vân Dật đang lo lắng cho hắn, cái gọi là miệng dao găm tâm đậu hũ đại khái là như thế này đây.

“Cái đó, tôi vừa nãy đang suy nghĩ vài chuyện, cho nên… “ Lăng Thịnh Duệ cười gượng, giải thích một cách yếu ớt.

Phương Vân Dật trợn trắng mắt nhìn hắn: “Đồ ngốc, đứng giữa đường mà suy nghĩ à, anh cho rằng mình là mèo sao, bị xe tông phải là chết ngay, lúc đó lên trời mà nghĩ ấy…”

Lăng Thịnh Duệ xấu hổ đến mức muốn chui xuống cái lỗ nào đó cho rồi.

Phương Vân Dật cứng họng, một người như anh ta… thật sự là cực phẩm chỉ có một…

Mơ hồ đến cực điểm rồi…

Cho đến khi băng qua hết đường cái, Phương Vân Dật trái lại vẫn không hề buông tay Lăng Thịnh Duệ ra.

Hai người đàn ông cao lớn đi giữa đại lộ lớn công khai mà nắm tay, đây hiển nhiên là cử chỉ vô cùng không hợp lẽ thường, huống hồ vẻ ngoài của hai người lại còn phi thường xuất chúng. Cho nên, xác suất người đi đường ngoái đầu lại nhìn ba người bọn họ là ba trăm phần trăm, hầu như người nào đi ngang qua đều nhịn không được mà nhìn họ, hoặc là kinh ngạc, hoặc nghiên cứu, hoặc ghê tởm, hoặc khinh thường, thậm chí còn có vài nữ sinh mặc đồng phục hai mắt phát sáng len lén nhìn trộm sau lưng bọn họ, vẻ mặt lộ vẻ tươi cười quỷ dị thật khiến người ta lông tóc dựng đứng.

“Ôi, hai anh ấy thật là tình tứ quá đi, đẹp trai vô cùng, nhất là cậu mĩ thiếu niên đi phía trước đó, thật là nghiêng nước nghiêng thành nha, tướng tá hoàn mỹ đến như vậy!”

“Nhưng mà tớ thích đại thúc đẹp trai đi phía sau hơn, hảo có ôn nhu cảm giác nha, ôn nhu đại thúc thụ đó nha.”

“Nhưng tớ thì thích niên thượng sủng nịch hơn…”

“Nhưng mà cậu xem dáng vẻ mĩ thiếu niên kia đi, trông rất bá dạo đó, đại thúc chắc chắc là bị áp, oa oa oa, đại thúc đỏ mặt rồi kìa! Hảo khả ái a!”

“Đúng đúng, cực phẩm đại thúc như vầy mà không bị áp thì quả thực mất hết thiên lý rồi!!!”

“…”

Ở phía sau, mấy cô nữ sinh dáng vẻ thiếu nữ khả ái đang hưng phấn bàn tán cái gì đó, cảm giác có chút tố chất bệnh thần kinh, tuy rằng đã tận lực đè thấp giọng nói, nhưng vẫn vô cùng thanh thúy truyền đến tai ba người bọn họ.

Ba người một mặt hắc tuyến, giới trẻ ngày nay, rốt cuộc trong đầu chứa ba cái thứ loạn thất bát tao gì đấy hả…

Lăng Thịnh Duệ không rõ lắm ý tứ của nhóm nữ sinh đang nói, nhưng cái từ “bị áp” hai chữ này khiến hắn rất buồn bực.

Chẳng lẽ, hắn trông yếu đuối đến thế sao?

Không muốn lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Lăng Thịnh Duệ dùng sức lắc lắc tay Phương Vân Dật đang khóa lấy cổ tay mình, hạ thấp giọng nói: “Buông tôi ra, mọi người đều đang nhìn qua bên này kìa.”

Phương Vân Dật đảo mắt trắng, tức giận nói: “Tôi cũng không có để ý rồi, anh còn lo lắng cái gì chứ? Da mặt lão nam nhân như anh sao lại mỏng thế kia hả?”

Lăng Thịnh Duệ bị cậu ta làm cho nghẹn họng.

Lăng Thịnh Duệ vô cùng hiểu rõ, đồng tính luyến trong mắt đại chúng cũng tương đương bị tẩy chay, bài xích,  năm đó khuynh hướng đồng tính của hắn bị người phơi bày, mọi loại sỉ nhục và giày vò mà hắn chịu đựng vẫn đang rành rành trước mắt, cho nên, hắn cũng không muốn gặp loại sự tình giống như vậy nữa.

Bây giờ, ánh mắt khác thường của người đi đường ở bốn phía khiến hắn thấy vô cùng khó chịu.

Cắn cắn răng, Lăng Thịnh Duệ dùng sức rút tay ra khỏi tay của Phương Vân Dật.

Gương mặt của Phương Vân Dật nhất thời tối sầm.

Mà Phương Nhược Thần còn lại là lạnh lùng đứng một bên nhìn lấy hai người giằng co với nhau, một vẻ tươi cười nghiền ngẫm thú vị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện