Lăng Thịnh Duệ ôm chặt lấy Ni Kỳ, nắm tay siết mạnh đến run lên, mu bàn tay đổ ra một ít mồ hôi lạnh.

Ba người không nói chuyện, cả gian phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của cả ba người, không khí cực kỳ áp lực, khiến Lăng Thịnh Duệ có cảm giác đây chính là sự yên lặng trước cơn giông bão.

“Cậu tới đây làm gì?” Qua một lát, Lăng Thịnh Duệ trấn tĩnh trả lời, nhưng âm thanh cuối phát ra lại nhịn không được run lên.

“Tôi tới đương nhiên là có nguyên nhân của mình.” Đối phương nhàn nhạt trả lời.

Lăng Thịnh Duệ khép mi lại, nhìn thoáng qua Ni Kỳ trong lòng mình, đứa nhỏ trừng lớn hai mắt nhìn anh, trong mắt toàn là sự kinh hoảng, bịt chặt miệng lại, không hề phát ra âm thanh gì.

Thật sự là đứa trẻ nhanh trí……

Lăng Thịnh Duệ nghĩ, cho dù có thế nào thì cũng không thể làm tổn thương nó được, anh trầm giọng nói với Trình Trí Viễn: “ Cậu có chuyện gì thì hướng tới tôi là được rồi, tôi sẽ không phản kháng, nhưng xin cậu hãy tha cho nó.”

“Tại sao phải tha?” Đối phương cười nhạo một tiếng: “ Chưa từng có người nào dám ra điều kiện với tôi.”

Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi dưới: “ Tôi không phải ra điều kiện với cậu, tôi đang cầu xin cậu……..”

Anh vừa nói, một bên vừa lớn gan, cẩn thận quay đầu lại, cho đến khi đối diện với gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tất. Đôi mắt tím của đối phương đang lạnh lùng nhìn anh, trong mắt không hề có một chút cảm tình nào, thậm chí còn không có ý định che giấu sát ý của mình.

Thật lạnh lùng.

Trái tim Lăng Thịnh Duệ dần dần trầm xuống.

Trình Trí Viễn lộ ra một nụ cười nhạt: “ Gan của anh cũng lớn thật, không sợ tôi một phát kết liễu anh sao?”

Lăng Thịnh Duệ nhìn hắn: “Tôi biết cậu sẽ không giết tôi, cậu đến tìm tôi hẳng là có chuyện gì đó”

Cười nhạt nhìn anh một hồi, thần sắc Trình Trí Viễn thoạt có chút ngạc nhiên, hắn thu hồi súng: “ Xem ra anh cũng không ngốc tới nỗi nào.”

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, mặt không biểu tình gì.

Ni Kỳ kéo ống tay áo anh,sắc mặt trắng bệch.

Gian nan nở một nụ cười đối với thằng bé, anh lập tức trầm giọng nói với Trình Trí Viễn: “ Thả thằng bé đi, cậu tổn thương tới một đứa bé vô tội như vậy, đối với sát thủ mà nói….. chẳng lẽ không phải là điều sỉ nhục nhất sao.”

“Làm sát thủ, chuyện quan trọng nhất chính là diệt cỏ tận gốc.”

Máu Trên mặt Lăng Thịnh Duệ đã rút đi, dưới ánh đèn huỳnh quang càng trắng bệch hơn tờ giấy.

Cắn môi dưới, anh nói:  “Cậu giết nó, Phương Nhược Thần sẽ không bỏ qua cho cậu.”

(Kaze: giết thúc mới có chuyện…. không chỉ anh Thần mà 4 anh còn lại cũng không tha cho anh đâu anh Viễn thân yêu ạ…-_-)

“Tất nhiên tôi cũng không bỏ qua cho hắn.”

“……”

Cuộc đàm phán thất bại, Lăng Thịnh Duệ cực lực ôm lấy Ni Kỳ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trình Trí Viễn, cả người anh căng cứng, giống như bộ dạng chuẩn bị liều mạng đến nơi.

Hai tay Trình Trí Viễn thả lại bên hông, từ trên cao dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh.

“Anh cho rằng mình có tư cách làm đối thủ với tôi?”

(Kaze: anh Hoàn thì đủ…)

“Có chết tôi cũng không cho cậu làm tổn thương nó.”

Biểu tình trong mắt Trình Trí Viễn nháy mắt trở nên lạnh hẳn đi:  “Vậy thì anh phải chết.”

Vừa dứt lời, hắn mạnh tay nắm được sau gáy của Ni Kỳ, trước mắt Lăng Thịnh Duệ lóe lên, còn chưa kịp phản ứng gì nhiều thì Ni Kỳ trong lòng đã biến mất.

“Chú Duệ!” Vẫn chưa phát ra âm thanh nào giờ đây thằng nhóc rốt cuộc cũng kêu lên sợ hãi.

Lăng Thịnh Duệ đứng dậy, nhanh tay muốn đoạt lại Ni Kỳ, thì Trình Trí Viễn giơ con dao lên, trực tiếp bổ một cú vào gáy anh.

Thân thể Lăng Thịnh Duệ cứng đờ, trước mắt tối sầm đi, cứ như vậy mất đi tri giác….

Khi lần thứ tỉnh lại thì anh phát hiện mình đang nằm trong không gian chật hẹp tối đen, Lăng Thịnh Duệ híp mắt suy nghĩ, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trên, thẳng cho đến khi nhìn thấy cảnh vật nho nhỏ đang chuyển động trong chu vi nhỏ hẹp, anh mới phản ứng được mình đang nằm trong xe.

Anh bất chợt ngồi dậy, phía sau ót truyền đến một cơn đau đớn khiến suýt nữa anh lại bất tỉnh.

“Ưm…” Anh nhịn không được kêu lên.

“Ha, tỉnh rồi sao,thật đúng là con người kém cỏi tầm thường.” Trình Trí Viễn ngồi trên ghế lái nhướng mắt nhìn qua kính chiếu hậu,châm chọc nói.

Lăng Thịnh Duệ che ót lại, nhỏ giọng nói: “ Trình Trí Viễn, cạu muốn dẫn tôi đi đâu? Còn nữa, Ni Kỳ sao rồi?”

Trình Trí Viễn lười phản ứng lại anh, ánh mắt cũng không thèm nâng lên.

Lăng Thịnh Duệ nóng nảy: “ Cậu nói đi chứ, chẳng lẽ cậu thật sự ngay cả trẻ con cũng không tha?” Dứt lời, anh vươn tay bắt lấy vai hắn, dừng sức lắc một cái.

Trình Trí Viễn nhíu mày, trong mắt xuất hiện một tia hàn ý, hắn mạnh tay đảo xe một vòng sang hướng khác.

“Oa!” chấn động thật mạnh, khiến cơ thể anh mất thăng bằng, ngã vào một bên,  đầu mạnh va vào cánh cửa thủy tinh.

Va chạm mạnh vào cửa, thân thể Lăng Thịnh Duệ theo chu vi xe trượt xuống, tê liệt ngã trên sàn, không còn động tĩnh gì nữa.

Trình Trí Viễn chưa từng liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ là lau đi chỗ vừa bị anh bám vào, sau đó tiếp tục lái xe.

Cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Sớm biết thế này, đã một phát khiến người đàn ông này hôn mê một ngày một đêm rồi mới cho tỉnh lại.

Trình Trí Viễn thấy cú va chạm này có vẻ hơi nặng, sau mấy tiếng người đó cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hơi hơi nhíu mày, hắn trở thân thể anh lại, lấy một chai nước bên cạnh, đổ xuống mặt anh.

Đổ hết một chai, người đàn ông vẫn không có phản ứng.

Không phải chết rồi chứ……….

Ngón tay Trình Trí Viễn dò xuống mũi anh, may thật còn thở.

Nhưng mà, tại sao vẫn chưa tỉnh? Không muốn người đàn ông vô dụng này làm bẩn xe mình, Trình Trí Viễn nắm chặt tay anh, trực tiếp xách anh ra khỏi xe.

Cơ thể tiếp xúc mạnh với mặt đất, anh cuối cùng cũng có phản ứng.

“Khụ khụ…” Thân thể cuộn thành một khối, Lăng Thịnh Duệ mãnh liệt ho khan, chậm rãi mở mắt.

Trước mắt một mảng không roc, anh nhắm mắt lại, đợi cho đến khi cảm giác mơ màng trong mình biến mất, mới chậm rãi mở lại lần nữa.

Xuất hiện trong tầm mắt chính là một con đường, kế bên chính là một đôi giày da không dính một hạt bụi nào.

Có người đang đứng trước mặt anh.

Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt ánh tím, đối phương lãnh đạm nhìn anh, nhíu mày, ánh mắt đó chẳng hác nào đang xem một đống rác rưởi, phế liệu.

Nội tâm Lăng Thịnh Duệ cười khổ.

Quả nhiên ghê tởm, đối xử như một “một món đồ chơi” đã hết giá trị lợi dụng…..

Mặt đường rất lạnh, gió lạnh thổi tới từ mọi hướng, nhập vào trong cốt tủy của anh, khiến anh nhịn không được mà người run lên.

“Nè, nếu tỉnh rồi, thì đừng giả bộ, cẩn thận tôi giết thật đấy.”Âm thanh mất kiên nhẫn của Trình Trí Viễn từ trên đầu vang lên.

(Kaze: một phát giải thoát nhanh đi anh….)

Lăng Thịnh Duệ cắn răng, từ trên mặt đất bò dậy, đỡ lấy xe, gian nan đứng lên.

“Tránh xa xe tôi một chút, đừng làm dơ nó.” Trình Trí Viễn lạnh lùng nói.

Anh không thể làm gì khác hơn đành rút tay lại.

Trình Trí Viễn nhìn anh một cái, xoay người qua, đi đến một dãy phòng.

“Theo tôi, đừng có cố gắng chạy trốn, nếu không tôi khiến anh hối hận vì đã sinh ra trên đời này.” Trình Trí Viễn không quay đầu lại nói.

Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, đi theo phía sau anh, chỉ là mỗi bước đi, ngay chỗ vết thương đều truyền đến cơn đau khiến cho bước chân anh không vững vàng được.

Có lẽ là bị thương do cú va chạm kia. Lăng Thịnh Duệ cắn răng.

Đi qua một bãi cỏ nhỏ, hai người đến trước một căn nhà không mấy thu hút.

Đứng trước cửa, Trình Trí Viễn nhấn chuông.

Cửa mở ra, đứng trước cửa là một cô gái xinh đẹp, Lăng Thịnh Duệ nhớ, cô gái này chính là cô gái đã thân mật với Trình Trí Viễn hôm đó.

“Về rồi à?” Cô gái mỉm cười với hắn, nhìn đến Lăng Thịnh Duệ người đầy vết thương phía sau, ngây ra một lúc, thì làm bộ như không thấy, chuyển đường nhìn đi.

“Ừ.” Trình Trí Viễn cười ôn nhu với cô.

Người người đứng cười cạnh nhau (như mấy đứa khùng -_-) trông rất hài hòa, mỹ nam mỹ nữ khiến cảnh vật được tôn lên ít nhiều.

Quan hệ của hai người đã quá rõ ràng rồi.

Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại.

Sau khi vào nhà, anh tự động tìm một góc nào đó cho mình.

Tuy rằng rất mất mặt, nhưng anh phải ngồi xuống, những hành động trước đó khiến cơ thể gần như tê dại, hai chân anh run vô cùng, cũng không thể chống đỡ được nữa.

“Có muốn tới sô pha ngồi một chút không, sắc mặt anh nhìn không được tốt lắm.”

(Kaze: tránh ra, coi chừng làm bẩn thúc…..)

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, cô gái trẻ tuổi đứng trước mặt anh, nhìn anh đầy lo lắng.

Lăng Thịnh Duệ đầy lo lắng,chỉ là không đợi anh mở miệng, âm thanh lạnh nhạt của Trình Trí Viễn lại vang ên trước: “ Đừng để ý tới, Dĩ Nhu, anh không muốn hắn làm dơ sô pha của anh.”

Bị Trình Trí Viễn nhắc nhở, cô gái trẻ ngây ra một lúc, bất đắc dĩ nhìn anh.

Lăng Thịnh Duệ mỉm cười một cái: “ Không cần đâu, cảm ơn, tôi ngồi đây là được rồi.”

Cô không nói gì, nhìn anh một cái, xoay người bỏ đi.

Lăng Thịnh Duệ nhìn bóng lưng thướt tha kia một hồi, một cô gái lương thiện. chỉ tiếc, lại bị Trình Trí Viễn để mắt tới…..

Nhìn thoáng qua đôi (cẩu) nam nữ trẻ tuổi ngồi trên sô ppha xem TV, Lăng Thịnh Duệ cúi đầu.

Đã từng không tiếc bắt nhốt anh, vậy mà bây giờ lại tuyệt tình như thế, dằn vặt anh mà ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.

Mặt người dạ thú chính là thế này.

Trái tim Lăng Thịnh Duệ lạnh giá tới cự điểm.

(Kaze: cứ y như là tác giả cố tình ấy…. cứ mỗi lần thúc có cảm giác với một ai đó, thì người đó lại dội thẳng lên người thúc một gáo nước lạnh, hỏi sao thúc không hận…)

“Cái này cho anh.”  Đưa ra một cái ghế nhỏ đến trước mặt anh.

Anh ngẩng đầu.

Dĩ Nhu huơ cái ghế, lãnh đạm nhìn anh cười.

Lăng Thịnh Duệ do dự một lát, cuối cùng nhận lấy ghế, nhỏ giọng nói: “ Cảm ơn.”

Đối phương không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh, rồi mới đi.

Đã có ghế, tuy rằng không được tự nhiên cho lắm, nhưng so với ngồi dưới sàn nhà lạnh băng thì tốt hơn nhiều, anh ôm chân,hai tay nhẹ nhàng đặt lên mắt cá, xoa nhẹ, nỗ lực từng chút khiến nó đau vô cùng.

Nhưng, anh không dừng lại.

Càng ngày nó càng đau.

Toàn thân anh run rẩy, cắn chặt răng, cưỡng chế tiếng rên trong cổ họng mình.

Hiện giờ anh đã chật vật lắm rồi, anh không muốn lại bị Trình Trí Viễn coi thường, cũng không muốn cô gái đồng tình với mình, mặc dù cũng không có ý xấu.

Anh thầm tự bảo vệ một ít tự tôn của mình.

Nỗi đau như nước biển tràn về từ khắp nơi, dường như không có điểm dừng, miên man không dứt.

Lăng Thịnh Duệ hít thở khó khăn.

Trình Trí Viễn ôm vai Dĩ Nhu, hai người ngồi cùng với nhau, tựa như một đôi vợ chồng mới cưới, vừa nới vừa cười, hình ảnh đó ngọt ngào vô cùng.

Trong TV đang diễn một vở hài, người nam và người nữ cùng nhau đối thoại bằng những câu văn hài hước, âm thanh rất lớn, rõ ràng đang đối thoại rất kịch liệt rất vui, nhưng lúc này đây đối với Lăng Thịnh Duệ mà nói, nó chẳng khác nào một loại tra tấn mang tên dằn vặt cả.

(Kaze…..anh, ai tới cứu thúc đi T^T, tui không muốn edit mấy đoạn có con này đâu)

ồn ào quá….

Tại sao lại không im lặng một chút….

Ngực anh như bị cái gì đó nghẹn lại, thở không được, đau đớn tới cực điểm. nỗi đau lan ra toàn thân anh, khiến anh như bị xé rách.

Đau quá….

Thật khó chịu….

Giống như đang tự ngược đãi mình, Lăng Thịnh Duệ càng ngày càng cố sức cắn môi dưới của mình, hàm răng trắng noãn ghim thật sâu vào da thịt khiến môi dưới chảy máu.

Vị rỉ sắt tràn vào trong miệng.

Môi bị rách mất rồi.

Anh không thèm để ý tới,… anh cứ ôm chân mình, vùi đầu vào giữa hai chân, cuộn người lại thành một khối, không khác gì một con thú nhỏ bị thương, lạnh run, anh nghĩ so với chết còn khó chịu hơn.

Tiếng chuông cửa vang lên. (Cứu tinh!!!)

“Ai tới vậy?” Cô gái lên tiếng.

“Chắc là người hôm trước, hắn ta nói hôm nay sẽ tới mà.” Lăng Thịnh Duệ nghe Trình Trí Viễn nhẹ nhàng nói.

“Vậy em đi mở cửa.”

“Ừ.”

Tiếng bước chân vang lên, sau đó là âm thanh cửa mở.

Ngay lập tưc một giọng nam vang lên:  “Lăng Thịnh Duệ?”

Một âm thanh rất quen thuộc, đầu Lăng Thịnh Duệ hiện đang choáng váng, nhất thời không nghĩ ra giọng này là của ai, vì vậy anh ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt của thanh niên kia.

Đức Duy Hoàn….

Lăng Thịnh Duệ đờ đẫn nhìn hắn….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện