Đức Duy Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Thịnh Duệ, toàn thân người đàn ông trên dưới toàn vết thương, cộng với gương mặt trắng bệch khiến hắn vô cùng đau lòng.
“Anh… sao lại, sao lại biến thành thế này?”
Lăng Thịnh Duệ bình tĩnh nhìn hắn một hồi, đột nhiên nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “ Đức Duy Hoàn, đã lâu không gặp.”
Lúc anh nói ra lời này, giọng nói đã hơi khàn, âm cuối còn hơi run lên, đáng thương cùng chật vật khiến trái tim Đức Duy Hoàn thắt lại.
“Cuối cùng cậu cũng tới, tôi còn tưởng cậu không đến nữa.” Trình Trí Viễn vốn còn ngồi trên sô pha, đã đứng lên đi đến trước mặt hai người, nói.
Đức Duy Hoàn nén xuống con phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi: “ Sao anh ta lại biến thành thế này?”
Trình Trí Viễn nhún nhún vai: “Đừng hỏi tôi, cậu bảo tôi mang anh ta tới đây, cũng không nói tôi phải đối xử thế nào, đúng là một lão già nhàm chán vô dụng, tôi chưa trực tiếp giết anh ta đã không khiến cậu thật vọng lắm rồi.”
Lăng Thịnh Duệ khó có thể tin được, nhìn Đức Duy Hoàn, môi hơi run rẩy.
Đức Duy Hoàn gian nan nở một nụ cười với anh, sau đó đứng lên, lạnh lùng nhìn Trình Trí Viễn: “Cậu thật sự khiến tôi rất thất vọng, vốn tưởng rằng chỉ cần tiếp xúc với anh ta sẽ khiến cậu nhớ tới những chuyện trước đây, không nghĩ tới cậu bị vắt sạch não rồi, đến tim cũng không còn nữa.”
“Có ý gì?” Mặt Trình Trí Viễn cũng lạnh lại.
“Chính là ý đó.” Đức Duy Hoàn chỉ chỉ người đàn ông đang cuộn mình lại: “ Thật sự cậu không có chút ấn tượng nào với anh ta sao?”
Trình Trí Viễn cười lạnh: “ Trước tiên không nói đến chuyện tôi bị tẩy não buồn cười thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ gặp qua người này, thì ấn tượng kiều gì đây?”
Đức Duy Hoàn trầm mặc một lát, hỏi lại: “ Chưa từng gặp qua? Rõ ràng cậu đã từng yêu đến chết đi sống lại vì người này, bảo vệ anh ta thậm chí không tiếc xích mích với tôi, bây giờ cậu yêu người khác, lại đối xử với anh ta như vậy?”
Trình Trí Viễn sửng sốt một chút, lập tức nổi giận: “Cậu có ý gì đây? Tôi yêu tên này? Đừng có đùa kiểu đó! Làm sao tôi có thể có quan hệ vói người đàn ông nào chứ, mà lại còn là một tên vô dụng nữa? Cậu đùa hơi quá rồi, tự dung chạy tới nói chúng ta là bạn bè, còn nói tôi bị tẩy não, bây giờ còn nói tôi đồng tính luyến ái, muốn chết hả!”
Đứt lời, hắn đi tới sô pha, cầm lên súng lục trên bàn, chỉ vào Đức Duy Hoàn: “ Các người cút khỏi đây nhanh lên, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Đức Duy Hoàn nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, có phẫn nộ, có thương hại, cũng có đau lòng.
Dĩ Nhu một bên một mực trầm mặc cũng nhận thấy tình huống không ổn, vội vàng đi tới, kéo cánh tay Trình Trí Viễn: “ Trí Viễn, đừng xúc động quá….”
(Kaze: tránh ra con mắm kia, ai cho mi lên tiếng??? hử???)
Trình Trí Viễn nhìn cô một cái, mặt vẫn lạnh tanh nhưng nhãn thần lại ôn nhu xuống: “Chuyện của bọn này, em cũng đừng quan tâm, về phòng trước đi, chờ anh giải quyết xong, thì em ra.” (rồi em về luôn đi -_-)
“Nhưng mà….” Dĩ Nhu có chút do dự.
“Không nhưng nhị gì hết, nghe lời đi, vào trong.” Trình Trí Viễn kiên quyết.
“Ừm, được.”Dĩ Nhu bất đắc dĩ gật đầu, lập tức chăm chú nhìn hắn: “Anh đừng làm chuyện gì quá đáng nhé, không lại gây ra án mạn đó.”
(Kaze: đi vô nhanh, ai cho mi xớ rớ ở đây hở???)
Trình Trí Viễn không trả lời, chỉ hàm hồ ừ một chút.
Dĩ Nhu xoay người vào trong.
Nhìn cô vào trong rồi, ánh mắt Trình Trí Viễn mới tập trung lại người Đức Duy Hoàn: “ Được rồi, hiện giờ tôi không muốn giết người, các người cút đi.”
Đức Duy Hoàn chuyển thân đứng trước mặt Lăng Thịnh Duệ, ngăn trở trước họng súng của Trình Trí Viễn: “Tại sao lại thích cô gái đó?”
Trình Trí Viễn nhịn không được, trừng mắt: “Cái này có liên quan sao?”
“Không liên quan đến tôi, vấn đề ở đây, là câu trả lời của cậu.”
Ngữ khí gần như là mệnh lệnh, khiến sát ý trong mắt Trình Trí Viễn lan ra, cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Đức Duy Hoàn không cảm thấy gì, chỉ lạnh lùng trả lời thay hắn: “ Bởi vì cô ta cho cậu một cảm giác rất quen thuộc như đã từng quen biết, cậu nghĩ là đã từng có người như vậy ở cạnh bên mình?”
Trình Trí Viễn không nói gì.
“Rất ôn nhu, rất lương thiện, điểm này gợi lên trong tiềm thức cậu một cái gì đó, nên cậu mới lầm yêu cô ta.” Đức Duy Hoàn nhìn hắn: “ Nhưng cậu có nghĩ tới, cậu chỉ là nhớ nhưng cảm giác mà trên người cô ta có được, chứ không hề yê thương gì người này không?”
Trình Trí Viễn vẫn trầm mặc như trước.
“Có thể chính cậu cũng biết, cậu không hề yêu cô ấy, bởi vì bị tôi nói trúng, nên cậu mới thấy không được tự nhiên.”
“Câm miệng!” cuối cùng không nhịn được nữa, Trình Trí Viễn nhẹ giọng gầm lên.
Đức Duy Hoàn nói, khiến cho trong lòng hắn có cái gì đó đang dao động, khiến hắn không nhịn được nữa chính là ánh mắt thanh niên như nhìn thấy mọi thứ của hắn.
(Kaze: anh Hoàn coi vậy, chứ anh phúc hắc ngầm đó… anh ghê lắm đó..:v)
Dường như mọi thứ đều bị thanh niên này nắm trong lòng bàn tay.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, cậu dù chỉ một chút cũng không nhớ người đàn ông này?” giống như không thấy cơn giận của hắn, Đức Duy Hoàn lui qua một bên, chỉ vào Lăng Thịnh Duệ: “ Quan sát anh ta cho kỹ, rồi hẵng trả lời tôi.”
Trình Trí Viễn là một người tự cao, thái độ cảu Đức Duy Hoàn đã triệt để làm hắn nổi giận, nắm súng trong tay, trong ngực kêu gào hãy mau nổ súng đi, nhưng cánh tay lại không cử động được.
Hắn nhìn người đàn ông ngồi trong góc.
Giống như chú ý tới ánh nhìn của hắn, người đàn ông vùi đầu càng thấp, thân thể run lên cực kỳ, không biết là do bị thương hay là do sợ hãi.
Thật hèn mọn.
Cảm giác gần như không hề tồn tại.
Thế nhưng trong ngực hắn lại không hề có chút cảm giác đáng ghét nào, mà trái lại còn có cảm giác như đã từng quen biết rồi.
Trước mắt hiện lên một đoạn ngắn ký ức.
Một người không rõ hình dáng, cũng ngồi một góc như thế, cũng cuộn lại như thế.
Giường, xiềng xích, tia sáng âm u, cùng với loại cảm giác an tĩnh ngăn cách…
(Kaze: chả nhẽ … mọi điều anh nhớ về thúc chỉ là đoạn SM đó hử???)
Chỉ trong phút chốc,không đợi hắn nhớ lại, thì đoạn ký ức ngắn ngủi này đã biến mất, giống như một tảng đá bị ném vào trong nước vậy, chỉ nổi lên một tầng bọt nước,sau đó là yên lặng chìm xuống dưới đáy.
Đột nhiên trong đầu Trình Trí Viễn có một khoảng trống không được lắp đầy, lưu vào chỗ sâu kín nhất đột nhiên bừng sáng lên, nhưng không rõ lắm, cảm giác này chỉ khiến hắn đầu váng mắt hoa, não giống như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn không thôi.
Huyệt Thái Dương nổi đầy gân xanh, Trình Trí Viễn lập tức trừng mắt nhìn Đức Duy Hoàn, rống giận: “Các người cút đi!”
Đức Duy Hoàn đến gần, vừa định mở miệng, thì Trình Trí Viễn lại bóp cò súng.
Họng súng lóe lên, hầu như là cùng lúc, một viên đạn như không có ghim vào tay Đức Duy Hoàn, tuy rằng âm thanh súng đã được tiêu trừ, nhưng với khoảng cách gần như vậ, họ vẫn có thể nghe được tiếng va chạm nặng nề của nó.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ hơi chán động, rốt cuộc cũng ngẩng đầu, chăm chú nhìn bọn họ.
Đức Duy Hoàn quay đầu, nhìn xuống cánh tay bị bắn trúng, máu từ miệng vết thương trào ra, khiến cho áo khoác trắng tinh của hắn nhiễm một màu đỏ chói.
Hắn không ngờ tới Trình Trí Viễn lại ra tay thật, không tin được nhìn hắn.
“Cút ngay cho tôi!” ánh mắt Trình Trí Viễn lạnh tới cực điểm, chỉ vào cửa lớn.
Đức Duy Hoàn lẳng lặng nhìn hắn vài giây, cười khổ:” Xem ra tôi làm chuyện thừa thải rồi, vốn tưởng cậu sẽ nhớ được chuyện gì đó, không nghĩ kết quả lại thành thế này.” Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lăng Thịnh Duệ: “ Xin lỗi, liên lụy đến anh rồi, còn khiến anh bị thương nữa.”
Lăng Thịnh Duệ vô lực lắc đầu: “ Quên đi, cậu cũng đang bị thương, mang tôi ra khỏi đây đi.”
“Ừm, chúng ta đi.”
Đức Duy Hoàn tính hạ người xuống, ôm lấy anh, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại tránh khỏi tay hắn: “ Không cần đâu, tôi tự đi được mà.”
Đức Duy Hoàn hiểu ý anh, nhưng không buông anh ra, biến động tác ôm hoàn toàn thành nửa ôm nửa dìu.
Lúc Đức Duy Hoàn mở cửa, ngay khắc vừa bước ra ngoài, Đức Duy Hoàn quay đầu nhìn thật sâu vào Trình Trí Viễn: “Chuyện hôm nay là tôi tính toán sai lầm, có lẽ tôi không nên quấy rầy sinh hoạt của cậu, chỉ là cậu hãy nhớ cho kỹ, tiếng súng vừa rồi, đã chặt đứt tất cả cả quan hệ của chúng ta, chúng ta không còn là bạn nữa. Người này cũng không có bất kỳ quan hệ gì với cậu, bằng những hành động hôm nay, cậu đã không còn tư cách tới gần anh ta nữa.”
(Kaze: đối thủ còn lại 5 người:v)
Trình Trí Viễn chỉ lạnh lùng nhìn họ, không nói một lời.
Cửa đóng lại.
Cho đến khi họ đã đi thật lâu rồi, tư thế của hắn vẫn không thay đổi gì, vẻ mặt mờ mịt.
Dĩ Nhu trong phòng vẫn nơm nớp lo sợ, nghe được âm thanh, cẩn thận bước ra, đứng phía sau Trình Trí Viễn.
“Anh có sao không?” cô dò hỏi.
Trình Trí Viễn không phản ứng.
(Kaze: sau đây là khúc tui không muốn đánh nhất trong cả 2 chương máu cún đây,,… -_-)
Dĩ Nhu cắn môi dưới, đi đến trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng. vừa nãy nghe tiếng súng, cô vẫn lo hắn gặp chuyện gì, sắc mặt Trình Trí Viễn rất xấu, rất lạnh, ánh mắt vô hồn, cả người lãnh huyết tựa như lần đầu cô gặp hắn trước cửa nhà mình.
Tay hắn cầm súng, Dĩ Nhu do dự một chút, nhanh tay nắm lấy tay hắn, nỗ lực lấy cây súng ra.
“Cô làm gì?” Động tác của cô khiến Trình Trí Viễn hồi phục tinh thần, theo phản xạ có điều kiện gạt tay cô ra.
“Á!” (á cái quần -_-) hành động của hắn khiến cô sợ hãi, vô thức lui về sau, nhưng vẫn đứng không vững, cô kêu lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất.
Tay hắn dừng giữa không trung, chăm chú nhìn cô.
Cô gái ở trước mặt cũng sững sờ nhìn lại hắn, trong mắt có kinh ngạc, cũng có kinh sợ, dáng vẻ vô tội, giống như một con thú nhỏ làm hoảng sợ.
Ánh mắt này, thật giống như đã từng thấy ở đâu rồi.
Không phải thấy ở cô…
Trong đầu thoáng hiện lên chút hình ảnh hỗn loạn, nhưng hắn lại không thể nhớ được gì. Những đoạn ký ức ngắn ngủi ấy…….giống như đang xem một đĩa CD bị hỏng vậy, hoàn toàn không thấy được gì. Cảm giác cứ mơ mơ hồ hồ, lóe lên rồi lại vụt tắt, làm sao cũng không thể bắt được nó.
Tâm trí càng ngày càng rối loạn.
Đầu lại bắt đầu đau đớn.
Trình Trí Viễn đặt súng lục lên bàn, thống khổ ôm lấy đầu, chậm rãi ngồi xỗm xuống.
Nhìn dáng vẻ đó của hắn, sắc mặt Dĩ Nhu càng lúc càng tái đi, tiến tới gần hắn, đem hắn ôm vào trong ngực.
Được cô ôm lấy, thân thể run rẩy của Trình Trí Viễn hơi bình ổn một chút.
Hắn nhắm mắt lại
Chính là cái cảm giác này..........cảm giác rất ấm áp........rất an tâm…..
Tựa vào ngực cô, Trình Trí Viễn đột nhiên hồi tưởng lại, mấy tháng trước, lúc hắn tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ, những người xung quanh đó nói cho hắn biết, tên của hắn là Trình Trí Viễn, cùng chung một tổ chức sát thủ với bọn họ. Lúc đó, hắn không hề có chút ấn tượng gì, cũng không nhớ đã từng biết đến họ, nhưng bọn họ lại không ngừng nói cho hắn biết những việc liên quan tới hắn.
Thân thế của hắn, sinh hoạt của hắn, chỗ ở, hắn đã từng dùng qua thân phận gì, thậm chí kỹ xảo cùng tài năng giết người cao siêu của hắn.
Đối với những gì bọn họ nói, hắn cũng không phải không có nghi ngờ, nhưng họ lại có vẻ vô cùng hiểu rõ hắn, thậm chí trên người hắn có bao nhiêu vết thương cũng có thể nói chính xác, sự hoài nghi trong lòng cũng theo đó tiêu tan, dần dần tin tưởng họ, dưới sự chỉ dẫn của họ, trở thành một cỗ máy giết người máu lạnh vô tình
Vào một ngày, khi hắn đang làm nhiệm vụ, trong lúc lần theo ám sát mục tiêu, không cẩn thận đụng phải một người, chính là Dĩ Nhu.
Hắn lúc đó đã chuẩn bị sẵn sàng hạ thủ, mới vừa móc súng lục từ trong ngực, liền dọa cô đến sắc mặt trắng toát, nhưng vẫn dùng sức bụm chặt miệng, không để cho mình phát ra bất kì âm thanh gì.
Ý niệm đầu tiên trong lúc đó của hắn, chính là giết người diệt khẩu, nhưng không cách nào nổ súng với cô được.
Ánh mắt của cô, trực tiếp chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn, khiến hắn sản sinh ra loại cảm giác hoài niệm mà chính hắn không tài nào lý giải nổi, chỉ là hắn không hiểu, mình chỉ tình cờ gặp cô, tại sao lại có cảm giác này? Trình Trí Viễn không xuống tay giết cô được, cũng không muốn để cho cô cứ thế rời đi, thế là bắt cô trở thành người yêu của hắn.
Cô có vẻ rất nhát gan cùng ngại ngùng, nhưng trên thực tế tính cách không nhu thược như vẻ bề ngoài. Hắn là sát thủ, nàng biết, nàng không hề sợ sệt, thậm chí có lúc hắn trở về trong bộ dạng cả người dính đầy máu tươi, lúc ấy, cô cũng chỉ yên lặng mà tiếp nhận y phục của hắn, không hỏi bất kì chuyện gì.
Cô không thích nói chuyện, cũng rất nhẫn nại, loại tính cách này hắn rất hài lòng, cảm thấy đây chính là trời cao ban ân cho hắn.
Tính cách hắn vốn lạnh như băng, bắt đầu từ ngày đó liền chậm rãi tan chảy, trở nên hài hòa hơn, tuy vẫn là thân phận sát thủ, nhưng bề ngoài lại hoàn toàn giống với nam nhân bình thường.
Hắn không chút nào hoài nghi rằng chính mình đã yêu cô, hơn nữa từ cô, hắn cảm giác như bản thân đã từng rất gần gũi. Thậm chí có lúc hắn nghĩ, hay là kiếp trước mình với cô chính là người yêu.Tính cách đó, sự ôn hòa đó, đặc biệt là ánh mắt đó, hắn thật sự không thể lý giải cảm xúc của mình.
Hắn cảm thấy, người con gái này chính là ông trời ban tặng cho hắn, tuy rằng đôi khi nhìn cô, anh thường có một loại ảo giác thông qua nàng tìm kiếm một bóng hình khác.
Cái tên Đức Duy Hoàn kia là cùng một tổ chức với hắn, Trình Trí Viễn rất không thích y, thậm chí có chút căm ghét, nhưng đối phương vẫn cứ quấn quýt lấy hắn không tha, luôn miệng lén lút nói hắn bị tổ chức tẩy não, đồng thời cực lực thuyết phục hắn chấp nhận một số phương pháp khôi phục trí nhớ, chỉ là bị hắn thẳng thừng từ chối.
Tẩy não _ cách nói này thật quá buồn cười rồi, hắn không một chút nào cho là mình đã bị tẩy não, cũng không hề để tâm. Nhưng,người này luôn bám dính vào hắn, nói không ngừng, hễ rảnh rỗi lại tới lảm nhảm, đuổi thế nào cũng không chịu đi, cứ thế quấy nhiễu hắn, phiền phức vô cùng.
Mà hiện tại, Trình Trí Viễn lại bắt đầu hoài nghi, lẽ nào những gì y nói là thật?
“Mình bị tẩy não.”
Nội tâm càng ngày càng hoang mang, Trình Trí Viễn đưa tay ôm chặt Dĩ Nhu. Nhưng, bất luận hắn ôm chặt đến đâu, loại cảm giác bất lực rối loạn kia vẫn không biến mất, trái lại càng lúc càng trầm trọng hơn.
Cô gái cũng chăm chú nhìn hắn, trong mắt có kinh ngạc, có hoảng sợ, bộ dáng vô tội như thế giống như động vật nhỏ đang bị sợ hãi vậy.
Ánh mắt đó, hình như đã từng thấy qua ở đâu đó.
Không phải trên người cô…..
Trong đầu chợt hỗn loạn hơn, nhưng hắn nghĩ mãi không ra, não giống như một chiếc CD bị mòn vậy, hoàn toan chiếu không ra hình được. nếu có, thì chỉ là cảm giác mơ hồ, chợt hiện lên rồi biến mất, hắn không tài nào bắt được.
Trong đầu càng lúc càng loạn lên.
Đầu lại bắt đầu đau.
Trình Trí Viễn buông súng trong tay xuống, thống khổ ôm lấy đầu mình, chẫm rãi ngồi xuống.
Nhìn thấy hắn đau khổ như thế, sắc mặt Dĩ Nhu càng lúc càng trắng, tiến lại ôm lấy hắn.
Cái ôm của cô, khiến cơn run rẩy của hắn yên lại một chút.
Hắn nhắm mắt lại.
Chính là cảm giác này, chính là cái cảm giác ấm áp này…….
Tựa vào lòng cô gái trẻ,hắn hồi tưởng lại, mấy tháng trước, hắn đứng ở một nơi xa lạ, một người xa lạ nói hắn tên là Trình Trí Viễn, cùng họ là sát thủ của một tổ chức. lúc đó hắn không có chút ấn tượng nào, cũng không nhận ra họ, nhưng họ không quan tâm nói cho hắn nghe.
Thân thế của hắn, mối quan hệ của hắn, chỗ ở của hắn, thậm chí còn cả tài nghệ kỹ thuật cao siêu của hắn nữa.
Đối với mấy lời đó, hắn cũng không phải không nghi ngờ, nhưng bọn họ lại nói rất kỹ càng, thậm chí giải thích cặn kẽ nhưng vết thương trên người hắn là do đâu mà ra, khiến lòng nghi ngờ của hắn tiêu mất, chậm rãi tin họ, nghe lời chỉ đạo của họ, trở thành một sát thủ lãnh huyết vô tình.
Thẳng đến khi, có một nhiệm vụ tại một gia đình phụ cận, khi truy sát mục tiêu thì hắn vô tinhg gặp được cô gái tên Trịnh Dĩ Nhu này.
(Kaze: nghe cái tên là thấy bánh bèo rồi.)
Lúc đó hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, móc súng ra chỉ vào cô, nhưng cô chỉ cố sức che miệng lại, không phát ra một chút âm thanh nào.
Lúc đó Trình Trí Viễn đã nghĩ ràng, giết người diệt khẩu là được rồi, nhưng làm sao cũng không ra tay được.
Ánh mắt cô, khiến ngực hắn có gì đó mềm mại, khiến hắn xản sinh ra một loại cảm giác hoài niệm nào đó, nhưng hắn không rõ, chưa từng gặp qua cô ta mà, tại sao lại có cảm giác này?
Hắn không giết cô, cũng không muốn cô bỏ đi như thế, vì vậy lấy cô làm vợ.
Cô nhát gan hay ngượng ngùng, nhưng tính cách lại không yếu đuối như vẻ bề ngoài, hắn là sát thủ, cô biết, nhưng cô không sợ, thậm chí có lúc hắn cả người đẫm máu trở về nhà thì cô chỉ yên lặng nhận lấy quần áo, không hề hỏi bất cứ thứ gì.
Cô không nói nhiều, cũng rất nhẫn nhịn, loại tính cách này chính là loại hắn thích, hắn nghĩ rằng đây là bề trên ban cho.
Tính cách băng lãnh của hắn chậm tãi tiêu tán, trở nên nhân nhượng hơn, thân phận vẫn là sát thủ, nhưng thoạt nhìn vẫn giống như thanh niên bình thường khác.
Hắn không chút nghi ngờ yêu thương cô, hơn nữa còn không ngừng tìm kiếm cảm giác mà hắn đã nhớ nhung trên người cô, có đôi khi hắn tưởng, có thể trước kia mình cũng có người vợ như vậy. Tính cách tương tự, tính tình ôn hòa, nhất là nhãn thần, nếu không bởi như vậy, hắn cũng tuyệt đối không có được cảm giác mãnh liệt như thế.
(Kaze: đính chính lại con mắm này chỉ là thế thân chính hiệu…-_-)
Hắn nghĩ, có thể cô gái này chính là ông trời cho hắn, mặc dù có đôi lúc hắn nhìn cô nhưng lại trông thấy một bóng hình quen thuộc khác…..
Người thanh niên tên Đức Duy Hoàn kia nói hai người là bạn cùng tổ chức, Trình Trí Viễn không thích hắn, thậm chí còn thấy đáng ghét, nhưng đối phương cứ quấn lấy hắn, còn giấu tổ chức nói hắn bị tẩy não, đồng thời còn nói có thể có một người sẽ giúp hắn nhớ lại tất cả ký ức, bị hắn nghiêm khắc cự tuyệt.
Tẩy não là chuyện hết sức buồn cười, hắn không cho rằng mình mất trí nhớ, cũng không có khái niệm này. Chỉ là, mặc dù hắn cứ hết lần này tới lần khác không chịu tin, nhưng người này cứ như con ruồi bám lấy hắn không đi, khiến hắn rất phiền.
Mà bây giờ, Trình Trí Viễn bắt đầu hoài nghi, lẽ nào chuyện hắn nói là sự thật?
Bản thân mình thật sự mất trí nhớ?
Nội tâm càng lúc càng mơ hồ, Trình Trí Viễn vươn tay cham chú ôm Dĩ Nhu. Nhưng mà, cho dù hắn có ôm chặt tới đâu, thì cái cảm giác có tên khoảng trống chứa đựng sự bất lực trong hắn vẫn như cũ không hề mất đi, thậm chí càng trở nên lớn hơn, rõ ràng hơn.
Một cảm giác kinh khủng nảy lên trong lòng, lan ra khắp nơi, giống như nỗi lo lắng tận cùng, từ bốn phương tám hướng giam hắn vào trong lồng.
Hắn cảm thấy dường như mình đã quên một cái gì đó vô cùng quan trọng, tựa như mạng sống của mình vậy, nhưng hắn lại không tài nào nhớ được đó là cái gì
“Anh… sao lại, sao lại biến thành thế này?”
Lăng Thịnh Duệ bình tĩnh nhìn hắn một hồi, đột nhiên nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “ Đức Duy Hoàn, đã lâu không gặp.”
Lúc anh nói ra lời này, giọng nói đã hơi khàn, âm cuối còn hơi run lên, đáng thương cùng chật vật khiến trái tim Đức Duy Hoàn thắt lại.
“Cuối cùng cậu cũng tới, tôi còn tưởng cậu không đến nữa.” Trình Trí Viễn vốn còn ngồi trên sô pha, đã đứng lên đi đến trước mặt hai người, nói.
Đức Duy Hoàn nén xuống con phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi: “ Sao anh ta lại biến thành thế này?”
Trình Trí Viễn nhún nhún vai: “Đừng hỏi tôi, cậu bảo tôi mang anh ta tới đây, cũng không nói tôi phải đối xử thế nào, đúng là một lão già nhàm chán vô dụng, tôi chưa trực tiếp giết anh ta đã không khiến cậu thật vọng lắm rồi.”
Lăng Thịnh Duệ khó có thể tin được, nhìn Đức Duy Hoàn, môi hơi run rẩy.
Đức Duy Hoàn gian nan nở một nụ cười với anh, sau đó đứng lên, lạnh lùng nhìn Trình Trí Viễn: “Cậu thật sự khiến tôi rất thất vọng, vốn tưởng rằng chỉ cần tiếp xúc với anh ta sẽ khiến cậu nhớ tới những chuyện trước đây, không nghĩ tới cậu bị vắt sạch não rồi, đến tim cũng không còn nữa.”
“Có ý gì?” Mặt Trình Trí Viễn cũng lạnh lại.
“Chính là ý đó.” Đức Duy Hoàn chỉ chỉ người đàn ông đang cuộn mình lại: “ Thật sự cậu không có chút ấn tượng nào với anh ta sao?”
Trình Trí Viễn cười lạnh: “ Trước tiên không nói đến chuyện tôi bị tẩy não buồn cười thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ gặp qua người này, thì ấn tượng kiều gì đây?”
Đức Duy Hoàn trầm mặc một lát, hỏi lại: “ Chưa từng gặp qua? Rõ ràng cậu đã từng yêu đến chết đi sống lại vì người này, bảo vệ anh ta thậm chí không tiếc xích mích với tôi, bây giờ cậu yêu người khác, lại đối xử với anh ta như vậy?”
Trình Trí Viễn sửng sốt một chút, lập tức nổi giận: “Cậu có ý gì đây? Tôi yêu tên này? Đừng có đùa kiểu đó! Làm sao tôi có thể có quan hệ vói người đàn ông nào chứ, mà lại còn là một tên vô dụng nữa? Cậu đùa hơi quá rồi, tự dung chạy tới nói chúng ta là bạn bè, còn nói tôi bị tẩy não, bây giờ còn nói tôi đồng tính luyến ái, muốn chết hả!”
Đứt lời, hắn đi tới sô pha, cầm lên súng lục trên bàn, chỉ vào Đức Duy Hoàn: “ Các người cút khỏi đây nhanh lên, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Đức Duy Hoàn nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, có phẫn nộ, có thương hại, cũng có đau lòng.
Dĩ Nhu một bên một mực trầm mặc cũng nhận thấy tình huống không ổn, vội vàng đi tới, kéo cánh tay Trình Trí Viễn: “ Trí Viễn, đừng xúc động quá….”
(Kaze: tránh ra con mắm kia, ai cho mi lên tiếng??? hử???)
Trình Trí Viễn nhìn cô một cái, mặt vẫn lạnh tanh nhưng nhãn thần lại ôn nhu xuống: “Chuyện của bọn này, em cũng đừng quan tâm, về phòng trước đi, chờ anh giải quyết xong, thì em ra.” (rồi em về luôn đi -_-)
“Nhưng mà….” Dĩ Nhu có chút do dự.
“Không nhưng nhị gì hết, nghe lời đi, vào trong.” Trình Trí Viễn kiên quyết.
“Ừm, được.”Dĩ Nhu bất đắc dĩ gật đầu, lập tức chăm chú nhìn hắn: “Anh đừng làm chuyện gì quá đáng nhé, không lại gây ra án mạn đó.”
(Kaze: đi vô nhanh, ai cho mi xớ rớ ở đây hở???)
Trình Trí Viễn không trả lời, chỉ hàm hồ ừ một chút.
Dĩ Nhu xoay người vào trong.
Nhìn cô vào trong rồi, ánh mắt Trình Trí Viễn mới tập trung lại người Đức Duy Hoàn: “ Được rồi, hiện giờ tôi không muốn giết người, các người cút đi.”
Đức Duy Hoàn chuyển thân đứng trước mặt Lăng Thịnh Duệ, ngăn trở trước họng súng của Trình Trí Viễn: “Tại sao lại thích cô gái đó?”
Trình Trí Viễn nhịn không được, trừng mắt: “Cái này có liên quan sao?”
“Không liên quan đến tôi, vấn đề ở đây, là câu trả lời của cậu.”
Ngữ khí gần như là mệnh lệnh, khiến sát ý trong mắt Trình Trí Viễn lan ra, cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Đức Duy Hoàn không cảm thấy gì, chỉ lạnh lùng trả lời thay hắn: “ Bởi vì cô ta cho cậu một cảm giác rất quen thuộc như đã từng quen biết, cậu nghĩ là đã từng có người như vậy ở cạnh bên mình?”
Trình Trí Viễn không nói gì.
“Rất ôn nhu, rất lương thiện, điểm này gợi lên trong tiềm thức cậu một cái gì đó, nên cậu mới lầm yêu cô ta.” Đức Duy Hoàn nhìn hắn: “ Nhưng cậu có nghĩ tới, cậu chỉ là nhớ nhưng cảm giác mà trên người cô ta có được, chứ không hề yê thương gì người này không?”
Trình Trí Viễn vẫn trầm mặc như trước.
“Có thể chính cậu cũng biết, cậu không hề yêu cô ấy, bởi vì bị tôi nói trúng, nên cậu mới thấy không được tự nhiên.”
“Câm miệng!” cuối cùng không nhịn được nữa, Trình Trí Viễn nhẹ giọng gầm lên.
Đức Duy Hoàn nói, khiến cho trong lòng hắn có cái gì đó đang dao động, khiến hắn không nhịn được nữa chính là ánh mắt thanh niên như nhìn thấy mọi thứ của hắn.
(Kaze: anh Hoàn coi vậy, chứ anh phúc hắc ngầm đó… anh ghê lắm đó..:v)
Dường như mọi thứ đều bị thanh niên này nắm trong lòng bàn tay.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, cậu dù chỉ một chút cũng không nhớ người đàn ông này?” giống như không thấy cơn giận của hắn, Đức Duy Hoàn lui qua một bên, chỉ vào Lăng Thịnh Duệ: “ Quan sát anh ta cho kỹ, rồi hẵng trả lời tôi.”
Trình Trí Viễn là một người tự cao, thái độ cảu Đức Duy Hoàn đã triệt để làm hắn nổi giận, nắm súng trong tay, trong ngực kêu gào hãy mau nổ súng đi, nhưng cánh tay lại không cử động được.
Hắn nhìn người đàn ông ngồi trong góc.
Giống như chú ý tới ánh nhìn của hắn, người đàn ông vùi đầu càng thấp, thân thể run lên cực kỳ, không biết là do bị thương hay là do sợ hãi.
Thật hèn mọn.
Cảm giác gần như không hề tồn tại.
Thế nhưng trong ngực hắn lại không hề có chút cảm giác đáng ghét nào, mà trái lại còn có cảm giác như đã từng quen biết rồi.
Trước mắt hiện lên một đoạn ngắn ký ức.
Một người không rõ hình dáng, cũng ngồi một góc như thế, cũng cuộn lại như thế.
Giường, xiềng xích, tia sáng âm u, cùng với loại cảm giác an tĩnh ngăn cách…
(Kaze: chả nhẽ … mọi điều anh nhớ về thúc chỉ là đoạn SM đó hử???)
Chỉ trong phút chốc,không đợi hắn nhớ lại, thì đoạn ký ức ngắn ngủi này đã biến mất, giống như một tảng đá bị ném vào trong nước vậy, chỉ nổi lên một tầng bọt nước,sau đó là yên lặng chìm xuống dưới đáy.
Đột nhiên trong đầu Trình Trí Viễn có một khoảng trống không được lắp đầy, lưu vào chỗ sâu kín nhất đột nhiên bừng sáng lên, nhưng không rõ lắm, cảm giác này chỉ khiến hắn đầu váng mắt hoa, não giống như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn không thôi.
Huyệt Thái Dương nổi đầy gân xanh, Trình Trí Viễn lập tức trừng mắt nhìn Đức Duy Hoàn, rống giận: “Các người cút đi!”
Đức Duy Hoàn đến gần, vừa định mở miệng, thì Trình Trí Viễn lại bóp cò súng.
Họng súng lóe lên, hầu như là cùng lúc, một viên đạn như không có ghim vào tay Đức Duy Hoàn, tuy rằng âm thanh súng đã được tiêu trừ, nhưng với khoảng cách gần như vậ, họ vẫn có thể nghe được tiếng va chạm nặng nề của nó.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ hơi chán động, rốt cuộc cũng ngẩng đầu, chăm chú nhìn bọn họ.
Đức Duy Hoàn quay đầu, nhìn xuống cánh tay bị bắn trúng, máu từ miệng vết thương trào ra, khiến cho áo khoác trắng tinh của hắn nhiễm một màu đỏ chói.
Hắn không ngờ tới Trình Trí Viễn lại ra tay thật, không tin được nhìn hắn.
“Cút ngay cho tôi!” ánh mắt Trình Trí Viễn lạnh tới cực điểm, chỉ vào cửa lớn.
Đức Duy Hoàn lẳng lặng nhìn hắn vài giây, cười khổ:” Xem ra tôi làm chuyện thừa thải rồi, vốn tưởng cậu sẽ nhớ được chuyện gì đó, không nghĩ kết quả lại thành thế này.” Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lăng Thịnh Duệ: “ Xin lỗi, liên lụy đến anh rồi, còn khiến anh bị thương nữa.”
Lăng Thịnh Duệ vô lực lắc đầu: “ Quên đi, cậu cũng đang bị thương, mang tôi ra khỏi đây đi.”
“Ừm, chúng ta đi.”
Đức Duy Hoàn tính hạ người xuống, ôm lấy anh, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại tránh khỏi tay hắn: “ Không cần đâu, tôi tự đi được mà.”
Đức Duy Hoàn hiểu ý anh, nhưng không buông anh ra, biến động tác ôm hoàn toàn thành nửa ôm nửa dìu.
Lúc Đức Duy Hoàn mở cửa, ngay khắc vừa bước ra ngoài, Đức Duy Hoàn quay đầu nhìn thật sâu vào Trình Trí Viễn: “Chuyện hôm nay là tôi tính toán sai lầm, có lẽ tôi không nên quấy rầy sinh hoạt của cậu, chỉ là cậu hãy nhớ cho kỹ, tiếng súng vừa rồi, đã chặt đứt tất cả cả quan hệ của chúng ta, chúng ta không còn là bạn nữa. Người này cũng không có bất kỳ quan hệ gì với cậu, bằng những hành động hôm nay, cậu đã không còn tư cách tới gần anh ta nữa.”
(Kaze: đối thủ còn lại 5 người:v)
Trình Trí Viễn chỉ lạnh lùng nhìn họ, không nói một lời.
Cửa đóng lại.
Cho đến khi họ đã đi thật lâu rồi, tư thế của hắn vẫn không thay đổi gì, vẻ mặt mờ mịt.
Dĩ Nhu trong phòng vẫn nơm nớp lo sợ, nghe được âm thanh, cẩn thận bước ra, đứng phía sau Trình Trí Viễn.
“Anh có sao không?” cô dò hỏi.
Trình Trí Viễn không phản ứng.
(Kaze: sau đây là khúc tui không muốn đánh nhất trong cả 2 chương máu cún đây,,… -_-)
Dĩ Nhu cắn môi dưới, đi đến trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng. vừa nãy nghe tiếng súng, cô vẫn lo hắn gặp chuyện gì, sắc mặt Trình Trí Viễn rất xấu, rất lạnh, ánh mắt vô hồn, cả người lãnh huyết tựa như lần đầu cô gặp hắn trước cửa nhà mình.
Tay hắn cầm súng, Dĩ Nhu do dự một chút, nhanh tay nắm lấy tay hắn, nỗ lực lấy cây súng ra.
“Cô làm gì?” Động tác của cô khiến Trình Trí Viễn hồi phục tinh thần, theo phản xạ có điều kiện gạt tay cô ra.
“Á!” (á cái quần -_-) hành động của hắn khiến cô sợ hãi, vô thức lui về sau, nhưng vẫn đứng không vững, cô kêu lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất.
Tay hắn dừng giữa không trung, chăm chú nhìn cô.
Cô gái ở trước mặt cũng sững sờ nhìn lại hắn, trong mắt có kinh ngạc, cũng có kinh sợ, dáng vẻ vô tội, giống như một con thú nhỏ làm hoảng sợ.
Ánh mắt này, thật giống như đã từng thấy ở đâu rồi.
Không phải thấy ở cô…
Trong đầu thoáng hiện lên chút hình ảnh hỗn loạn, nhưng hắn lại không thể nhớ được gì. Những đoạn ký ức ngắn ngủi ấy…….giống như đang xem một đĩa CD bị hỏng vậy, hoàn toàn không thấy được gì. Cảm giác cứ mơ mơ hồ hồ, lóe lên rồi lại vụt tắt, làm sao cũng không thể bắt được nó.
Tâm trí càng ngày càng rối loạn.
Đầu lại bắt đầu đau đớn.
Trình Trí Viễn đặt súng lục lên bàn, thống khổ ôm lấy đầu, chậm rãi ngồi xỗm xuống.
Nhìn dáng vẻ đó của hắn, sắc mặt Dĩ Nhu càng lúc càng tái đi, tiến tới gần hắn, đem hắn ôm vào trong ngực.
Được cô ôm lấy, thân thể run rẩy của Trình Trí Viễn hơi bình ổn một chút.
Hắn nhắm mắt lại
Chính là cái cảm giác này..........cảm giác rất ấm áp........rất an tâm…..
Tựa vào ngực cô, Trình Trí Viễn đột nhiên hồi tưởng lại, mấy tháng trước, lúc hắn tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ, những người xung quanh đó nói cho hắn biết, tên của hắn là Trình Trí Viễn, cùng chung một tổ chức sát thủ với bọn họ. Lúc đó, hắn không hề có chút ấn tượng gì, cũng không nhớ đã từng biết đến họ, nhưng bọn họ lại không ngừng nói cho hắn biết những việc liên quan tới hắn.
Thân thế của hắn, sinh hoạt của hắn, chỗ ở, hắn đã từng dùng qua thân phận gì, thậm chí kỹ xảo cùng tài năng giết người cao siêu của hắn.
Đối với những gì bọn họ nói, hắn cũng không phải không có nghi ngờ, nhưng họ lại có vẻ vô cùng hiểu rõ hắn, thậm chí trên người hắn có bao nhiêu vết thương cũng có thể nói chính xác, sự hoài nghi trong lòng cũng theo đó tiêu tan, dần dần tin tưởng họ, dưới sự chỉ dẫn của họ, trở thành một cỗ máy giết người máu lạnh vô tình
Vào một ngày, khi hắn đang làm nhiệm vụ, trong lúc lần theo ám sát mục tiêu, không cẩn thận đụng phải một người, chính là Dĩ Nhu.
Hắn lúc đó đã chuẩn bị sẵn sàng hạ thủ, mới vừa móc súng lục từ trong ngực, liền dọa cô đến sắc mặt trắng toát, nhưng vẫn dùng sức bụm chặt miệng, không để cho mình phát ra bất kì âm thanh gì.
Ý niệm đầu tiên trong lúc đó của hắn, chính là giết người diệt khẩu, nhưng không cách nào nổ súng với cô được.
Ánh mắt của cô, trực tiếp chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn, khiến hắn sản sinh ra loại cảm giác hoài niệm mà chính hắn không tài nào lý giải nổi, chỉ là hắn không hiểu, mình chỉ tình cờ gặp cô, tại sao lại có cảm giác này? Trình Trí Viễn không xuống tay giết cô được, cũng không muốn để cho cô cứ thế rời đi, thế là bắt cô trở thành người yêu của hắn.
Cô có vẻ rất nhát gan cùng ngại ngùng, nhưng trên thực tế tính cách không nhu thược như vẻ bề ngoài. Hắn là sát thủ, nàng biết, nàng không hề sợ sệt, thậm chí có lúc hắn trở về trong bộ dạng cả người dính đầy máu tươi, lúc ấy, cô cũng chỉ yên lặng mà tiếp nhận y phục của hắn, không hỏi bất kì chuyện gì.
Cô không thích nói chuyện, cũng rất nhẫn nại, loại tính cách này hắn rất hài lòng, cảm thấy đây chính là trời cao ban ân cho hắn.
Tính cách hắn vốn lạnh như băng, bắt đầu từ ngày đó liền chậm rãi tan chảy, trở nên hài hòa hơn, tuy vẫn là thân phận sát thủ, nhưng bề ngoài lại hoàn toàn giống với nam nhân bình thường.
Hắn không chút nào hoài nghi rằng chính mình đã yêu cô, hơn nữa từ cô, hắn cảm giác như bản thân đã từng rất gần gũi. Thậm chí có lúc hắn nghĩ, hay là kiếp trước mình với cô chính là người yêu.Tính cách đó, sự ôn hòa đó, đặc biệt là ánh mắt đó, hắn thật sự không thể lý giải cảm xúc của mình.
Hắn cảm thấy, người con gái này chính là ông trời ban tặng cho hắn, tuy rằng đôi khi nhìn cô, anh thường có một loại ảo giác thông qua nàng tìm kiếm một bóng hình khác.
Cái tên Đức Duy Hoàn kia là cùng một tổ chức với hắn, Trình Trí Viễn rất không thích y, thậm chí có chút căm ghét, nhưng đối phương vẫn cứ quấn quýt lấy hắn không tha, luôn miệng lén lút nói hắn bị tổ chức tẩy não, đồng thời cực lực thuyết phục hắn chấp nhận một số phương pháp khôi phục trí nhớ, chỉ là bị hắn thẳng thừng từ chối.
Tẩy não _ cách nói này thật quá buồn cười rồi, hắn không một chút nào cho là mình đã bị tẩy não, cũng không hề để tâm. Nhưng,người này luôn bám dính vào hắn, nói không ngừng, hễ rảnh rỗi lại tới lảm nhảm, đuổi thế nào cũng không chịu đi, cứ thế quấy nhiễu hắn, phiền phức vô cùng.
Mà hiện tại, Trình Trí Viễn lại bắt đầu hoài nghi, lẽ nào những gì y nói là thật?
“Mình bị tẩy não.”
Nội tâm càng ngày càng hoang mang, Trình Trí Viễn đưa tay ôm chặt Dĩ Nhu. Nhưng, bất luận hắn ôm chặt đến đâu, loại cảm giác bất lực rối loạn kia vẫn không biến mất, trái lại càng lúc càng trầm trọng hơn.
Cô gái cũng chăm chú nhìn hắn, trong mắt có kinh ngạc, có hoảng sợ, bộ dáng vô tội như thế giống như động vật nhỏ đang bị sợ hãi vậy.
Ánh mắt đó, hình như đã từng thấy qua ở đâu đó.
Không phải trên người cô…..
Trong đầu chợt hỗn loạn hơn, nhưng hắn nghĩ mãi không ra, não giống như một chiếc CD bị mòn vậy, hoàn toan chiếu không ra hình được. nếu có, thì chỉ là cảm giác mơ hồ, chợt hiện lên rồi biến mất, hắn không tài nào bắt được.
Trong đầu càng lúc càng loạn lên.
Đầu lại bắt đầu đau.
Trình Trí Viễn buông súng trong tay xuống, thống khổ ôm lấy đầu mình, chẫm rãi ngồi xuống.
Nhìn thấy hắn đau khổ như thế, sắc mặt Dĩ Nhu càng lúc càng trắng, tiến lại ôm lấy hắn.
Cái ôm của cô, khiến cơn run rẩy của hắn yên lại một chút.
Hắn nhắm mắt lại.
Chính là cảm giác này, chính là cái cảm giác ấm áp này…….
Tựa vào lòng cô gái trẻ,hắn hồi tưởng lại, mấy tháng trước, hắn đứng ở một nơi xa lạ, một người xa lạ nói hắn tên là Trình Trí Viễn, cùng họ là sát thủ của một tổ chức. lúc đó hắn không có chút ấn tượng nào, cũng không nhận ra họ, nhưng họ không quan tâm nói cho hắn nghe.
Thân thế của hắn, mối quan hệ của hắn, chỗ ở của hắn, thậm chí còn cả tài nghệ kỹ thuật cao siêu của hắn nữa.
Đối với mấy lời đó, hắn cũng không phải không nghi ngờ, nhưng bọn họ lại nói rất kỹ càng, thậm chí giải thích cặn kẽ nhưng vết thương trên người hắn là do đâu mà ra, khiến lòng nghi ngờ của hắn tiêu mất, chậm rãi tin họ, nghe lời chỉ đạo của họ, trở thành một sát thủ lãnh huyết vô tình.
Thẳng đến khi, có một nhiệm vụ tại một gia đình phụ cận, khi truy sát mục tiêu thì hắn vô tinhg gặp được cô gái tên Trịnh Dĩ Nhu này.
(Kaze: nghe cái tên là thấy bánh bèo rồi.)
Lúc đó hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, móc súng ra chỉ vào cô, nhưng cô chỉ cố sức che miệng lại, không phát ra một chút âm thanh nào.
Lúc đó Trình Trí Viễn đã nghĩ ràng, giết người diệt khẩu là được rồi, nhưng làm sao cũng không ra tay được.
Ánh mắt cô, khiến ngực hắn có gì đó mềm mại, khiến hắn xản sinh ra một loại cảm giác hoài niệm nào đó, nhưng hắn không rõ, chưa từng gặp qua cô ta mà, tại sao lại có cảm giác này?
Hắn không giết cô, cũng không muốn cô bỏ đi như thế, vì vậy lấy cô làm vợ.
Cô nhát gan hay ngượng ngùng, nhưng tính cách lại không yếu đuối như vẻ bề ngoài, hắn là sát thủ, cô biết, nhưng cô không sợ, thậm chí có lúc hắn cả người đẫm máu trở về nhà thì cô chỉ yên lặng nhận lấy quần áo, không hề hỏi bất cứ thứ gì.
Cô không nói nhiều, cũng rất nhẫn nhịn, loại tính cách này chính là loại hắn thích, hắn nghĩ rằng đây là bề trên ban cho.
Tính cách băng lãnh của hắn chậm tãi tiêu tán, trở nên nhân nhượng hơn, thân phận vẫn là sát thủ, nhưng thoạt nhìn vẫn giống như thanh niên bình thường khác.
Hắn không chút nghi ngờ yêu thương cô, hơn nữa còn không ngừng tìm kiếm cảm giác mà hắn đã nhớ nhung trên người cô, có đôi khi hắn tưởng, có thể trước kia mình cũng có người vợ như vậy. Tính cách tương tự, tính tình ôn hòa, nhất là nhãn thần, nếu không bởi như vậy, hắn cũng tuyệt đối không có được cảm giác mãnh liệt như thế.
(Kaze: đính chính lại con mắm này chỉ là thế thân chính hiệu…-_-)
Hắn nghĩ, có thể cô gái này chính là ông trời cho hắn, mặc dù có đôi lúc hắn nhìn cô nhưng lại trông thấy một bóng hình quen thuộc khác…..
Người thanh niên tên Đức Duy Hoàn kia nói hai người là bạn cùng tổ chức, Trình Trí Viễn không thích hắn, thậm chí còn thấy đáng ghét, nhưng đối phương cứ quấn lấy hắn, còn giấu tổ chức nói hắn bị tẩy não, đồng thời còn nói có thể có một người sẽ giúp hắn nhớ lại tất cả ký ức, bị hắn nghiêm khắc cự tuyệt.
Tẩy não là chuyện hết sức buồn cười, hắn không cho rằng mình mất trí nhớ, cũng không có khái niệm này. Chỉ là, mặc dù hắn cứ hết lần này tới lần khác không chịu tin, nhưng người này cứ như con ruồi bám lấy hắn không đi, khiến hắn rất phiền.
Mà bây giờ, Trình Trí Viễn bắt đầu hoài nghi, lẽ nào chuyện hắn nói là sự thật?
Bản thân mình thật sự mất trí nhớ?
Nội tâm càng lúc càng mơ hồ, Trình Trí Viễn vươn tay cham chú ôm Dĩ Nhu. Nhưng mà, cho dù hắn có ôm chặt tới đâu, thì cái cảm giác có tên khoảng trống chứa đựng sự bất lực trong hắn vẫn như cũ không hề mất đi, thậm chí càng trở nên lớn hơn, rõ ràng hơn.
Một cảm giác kinh khủng nảy lên trong lòng, lan ra khắp nơi, giống như nỗi lo lắng tận cùng, từ bốn phương tám hướng giam hắn vào trong lồng.
Hắn cảm thấy dường như mình đã quên một cái gì đó vô cùng quan trọng, tựa như mạng sống của mình vậy, nhưng hắn lại không tài nào nhớ được đó là cái gì
Danh sách chương