.
.
Liên Mặc Sinh không nhúc nhích, anh ta hơi ngây ra nhìn Kiều Sanh đang ngồi trên người mình.
Ngược chiều sáng, gương mặt y có chút mơ hồ, chỉ có đôi tròng mắt ấy là nổi lên chút quang mang nhàn nhạt.
Phía dưới của Liên Mặc Sinh trướng đau lên.
Kiều Sanh hành động, y bắt đầu cởi cúc áo của mình, một nút, lại một nút, động tác rất chậm, ngón tay thon dài lướt tới lướt lui bên chiếc cúc áo màu trắng, tạo nên một cảm giác hấp dẫn vô cùng kỳ diệu.
Liên Mặc Sinh nhìn không chớp mắt.
Không biết có phải đã xuất hiện thứ gì hay không, nhưng cái vòi phun nước vẫn luôn ẩn nấp trong lớp cỏ giờ bỗng nhiên phun nước.
Thân thể của Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh đều bị nước làm ướt…
Nhưng Kiều Sanh lại giống như không hề phát hiện, dòng nước theo lọn tóc chảy vào trong người y, mới đó áo sơ mi của y đã ướt đẫm, dính sát vào người, khiến lớp áo trở nên mỏng manh, bao quanh đường cong hoàn mỹ, hai điểm phấn hồng trước ngực như ẩn như hiện…
Rốt cuộc, y cũng cởi xong chiếc cúc cuối cùng.
Liên Mặc Sinh cảm thấy miệng mình vừa đắng vừa khô, cho dù có xối nước lạnh cũng không cách nào dội tắt được dục hỏa đang bừng bừng trong người anh ta.
Dường như bị dòng nước che đi tầm mắt, Kiều Sanh ngẩng đầu, vén mớ tóc mai trước trán ra phía sau.
Ở góc độ ấy, Liên Mặc Sinh đúng là dễ dàng nhìn rõ đường nét từ chiếc cổ thon dài, còn có cả xương quai xanh hơi nhô lên. Cổ áo Kiều Sanh hơi mở rộng ra, dòng nước theo xương quai xanh y trượt xuống, theo ***g ngực đi tới bụng, bụng của y rất bằng phẳng, không chút dư thừa, đang tỏa sáng dưới ánh đèn nhàn nhạt…
Liên Mặc Sinh nuốt nuốt nước miếng.
Kiều Sanh cúi đầu, mỉm cười nhìn anh ta, gương mặt vốn xuất sắc ấy vào lúc này lại hoàn mỹ đến khiến người ta phải ngạt thở.
Liên Mặc Sinh vội vàng ngồi dậy, nào ngờ lại bị Kiều Sanh đè mạnh xuống.
Giọng của Kiều Sanh rất thấp, nhưng cũng thật gợi cảm, “Tôi đã nói rồi, tôi không thích bị động!”
Liên Mặc Sinh đành phải cố dằn cơn dục vọng đang dâng lên xuống.
Hai tay Kiều Sanh trượt từ bả vai tới cổ áo anh ta, ngay khi Liên Mặc Sinh cho là y muốn cởi cúc áo mình ra thì Kiều Sanh lại nắm lấy vạt áo, kéo mạnh lên trên.
Cùng với âm thanh tung tóe, áo của Liên Mặc Sinh bị phân làm hai, cúc áo văng tứ phía.
Nửa người của Liên Mặc Sinh lộ ra trước mặt Kiều Sanh, thon dài mà rắn chắc, đường nét cơ thể rõ ràng, rồi lại không chút khoa trương, đầy sức mạnh, rèn luyện vừa đủ độ.
Ngón trỏ bên tay phải của Kiều Sanh đặt trên ***g ngực anh ta, từ từ đi xuống, lướt qua vùng bụng…
Liên Mặc Sinh kích động tới không kiềm chế được, nhưng Kiều Sanh lại từ từ khiêu khích, chậm chạp không chịu đi vào chủ đề.
Anh ta bị y ép tới sắp điên rồi.
Ngón tay của Kiều Sanh lướt tới bụng Liên Mặc Sinh, xuống một chút nữa, chính là khu vực đang nóng bừng…
Nhưng, tới đó, Kiều Sanh dừng lại.
Liên Mặc Sinh thở dồn dập, cuối cùng anh ta không kiềm chế được nữa, giữ chặt cổ tay Kiều Sanh, nhoáng một cái, đè y xuống dưới thân…
.
Liên Mặc Sinh không nhúc nhích, anh ta hơi ngây ra nhìn Kiều Sanh đang ngồi trên người mình.
Ngược chiều sáng, gương mặt y có chút mơ hồ, chỉ có đôi tròng mắt ấy là nổi lên chút quang mang nhàn nhạt.
Phía dưới của Liên Mặc Sinh trướng đau lên.
Kiều Sanh hành động, y bắt đầu cởi cúc áo của mình, một nút, lại một nút, động tác rất chậm, ngón tay thon dài lướt tới lướt lui bên chiếc cúc áo màu trắng, tạo nên một cảm giác hấp dẫn vô cùng kỳ diệu.
Liên Mặc Sinh nhìn không chớp mắt.
Không biết có phải đã xuất hiện thứ gì hay không, nhưng cái vòi phun nước vẫn luôn ẩn nấp trong lớp cỏ giờ bỗng nhiên phun nước.
Thân thể của Kiều Sanh và Liên Mặc Sinh đều bị nước làm ướt…
Nhưng Kiều Sanh lại giống như không hề phát hiện, dòng nước theo lọn tóc chảy vào trong người y, mới đó áo sơ mi của y đã ướt đẫm, dính sát vào người, khiến lớp áo trở nên mỏng manh, bao quanh đường cong hoàn mỹ, hai điểm phấn hồng trước ngực như ẩn như hiện…
Rốt cuộc, y cũng cởi xong chiếc cúc cuối cùng.
Liên Mặc Sinh cảm thấy miệng mình vừa đắng vừa khô, cho dù có xối nước lạnh cũng không cách nào dội tắt được dục hỏa đang bừng bừng trong người anh ta.
Dường như bị dòng nước che đi tầm mắt, Kiều Sanh ngẩng đầu, vén mớ tóc mai trước trán ra phía sau.
Ở góc độ ấy, Liên Mặc Sinh đúng là dễ dàng nhìn rõ đường nét từ chiếc cổ thon dài, còn có cả xương quai xanh hơi nhô lên. Cổ áo Kiều Sanh hơi mở rộng ra, dòng nước theo xương quai xanh y trượt xuống, theo ***g ngực đi tới bụng, bụng của y rất bằng phẳng, không chút dư thừa, đang tỏa sáng dưới ánh đèn nhàn nhạt…
Liên Mặc Sinh nuốt nuốt nước miếng.
Kiều Sanh cúi đầu, mỉm cười nhìn anh ta, gương mặt vốn xuất sắc ấy vào lúc này lại hoàn mỹ đến khiến người ta phải ngạt thở.
Liên Mặc Sinh vội vàng ngồi dậy, nào ngờ lại bị Kiều Sanh đè mạnh xuống.
Giọng của Kiều Sanh rất thấp, nhưng cũng thật gợi cảm, “Tôi đã nói rồi, tôi không thích bị động!”
Liên Mặc Sinh đành phải cố dằn cơn dục vọng đang dâng lên xuống.
Hai tay Kiều Sanh trượt từ bả vai tới cổ áo anh ta, ngay khi Liên Mặc Sinh cho là y muốn cởi cúc áo mình ra thì Kiều Sanh lại nắm lấy vạt áo, kéo mạnh lên trên.
Cùng với âm thanh tung tóe, áo của Liên Mặc Sinh bị phân làm hai, cúc áo văng tứ phía.
Nửa người của Liên Mặc Sinh lộ ra trước mặt Kiều Sanh, thon dài mà rắn chắc, đường nét cơ thể rõ ràng, rồi lại không chút khoa trương, đầy sức mạnh, rèn luyện vừa đủ độ.
Ngón trỏ bên tay phải của Kiều Sanh đặt trên ***g ngực anh ta, từ từ đi xuống, lướt qua vùng bụng…
Liên Mặc Sinh kích động tới không kiềm chế được, nhưng Kiều Sanh lại từ từ khiêu khích, chậm chạp không chịu đi vào chủ đề.
Anh ta bị y ép tới sắp điên rồi.
Ngón tay của Kiều Sanh lướt tới bụng Liên Mặc Sinh, xuống một chút nữa, chính là khu vực đang nóng bừng…
Nhưng, tới đó, Kiều Sanh dừng lại.
Liên Mặc Sinh thở dồn dập, cuối cùng anh ta không kiềm chế được nữa, giữ chặt cổ tay Kiều Sanh, nhoáng một cái, đè y xuống dưới thân…
Danh sách chương