.

Đột nhiên bị đè xuống, Kiều Sanh không hề kinh ngạc, giống như y đã sớm đoán được là sẽ thế rồi.

Liên Mặc Sinh cúi đầu nhìn y, trong mắt nổi lên quang mang thú tính mãnh liệt, đồi ngực phập phồng cấp tốc, xung quanh vắng lặng, ngoài tiếng nước ra cũng chỉ có tiếng thở dốc của anh ta.

Kiều Sanh nhíu mày, nhìn anh ta: “Mới đó đã nhịn không được rồi sao?”

Liên Mặc Sinh đáp: “Đây không phải là đúng ý cậu à? Cố gắng khiêu khích tôi như vậy, không phải là cậu đang mong tôi mau chóng đè cậu sao?”

Kiều Sanh cười mà không đáp.

Liên Mặc Sinh không hề lãng phí thời gian, anh ta cúi đầu, hôn lên xương quai xanh của y, từ từ đi xuống, để lại những dấu hôn đo đỏ trên làn da trắng nõn.

Đồng thời, hai tay anh ta giữ chặt thắt lưng mềm dẻo của Kiều Sanh, hơi nâng về phía trước.

Rõ ràng là Liên Mặc Sinh đã rơi vào cảnh ý loạn tình mê, nhưng người bị anh ta đè dưới thân lại bình tĩnh cực kỳ.

Thậm chí cũng chưa hề nổi lên phản ứng…

Liên Mặc Sinh cởi dây lưng Kiều Sanh ra, vội vàng muốn cởi quần y.

Vào lúc này, một vật thể lạnh như băng đã chỉa vào thứ đang sôi hừng hực dưới đũng quần anh ta.

Liên Mặc Sinh cứng người, giống như lò lửa đỏ bị dội chậu nước lạnh, dục hỏa thoáng chốc tụt xuống mức âm.

Không cần nhìn, anh ta cũng biết đó là thứ gì, đó là thứ mà một kẻ làm sát thủ như anh ta rất thích.

Súng lục.

Liên Mặc Sinh dừng động tác lại, xanh mặt nhìn Kiều Sanh.

Kiều Sanh cũng đang nhìn anh ta, vẻ trào phúng nơi đáy mắt có chút chói.

Liên Mặc Sinh nói: “Buông súng xuống!”

Kiều Sanh dùng họng súng cọ cọ vào cái nơi đã xìu xuống, bảo: “Súng đối ‘súng’, như vậy không phải là khoái trá lắm hay sao?”

Liên Mặc Sinh nghiến răng: “Tôi nói này, cậu cố tình ra giá, sau đó mới chịu làm với tôi đúng không?”

Kiều Sanh cười giống như ác ma, “Anh nói thế nào?”

Vẻ mặt của Liên Mặc Sinh không ngừng biến hóa, ban đầu là tức giận, sau đó là bất đắc dĩ, cuối cùng biến thành chán nản. Đáng chết! Sớm biết thế này anh ta đã không khinh địch thả lỏng cảnh giác, tên yêu nghiệt này sao có thể dễ dàng ngoan ngoãn nghe lời như thế chứ? Kiều Sanh vuốt vuốt cò súng, mấy lần đã thiếu chút nữa ấn xuống, nơi nào đó của Liên Mặc Sinh bị uy hiếp, không dám nhúc nhích, tiếng cọ xát thi thoảng vang lên đó khiến anh ta phải toát mồ hôi lạnh, “Đừng giỡn nữa, dễ cướp cò lắm nha…”

Kiều Sanh đáp: “Không sao đâu, lực của súng này không mạnh lắm, sẽ không lấy mạng anh đâu!”

Mặt Liên Mặc Sinh lập tức xám như tro, “Cậu mau buông súng xuống cho tôi!” Đùa gì chứ, nếu là nơi đó, thì thà là Kiều Sanh chỉa vào tim anh ta.

“Nếu tôi bảo không thì thế nào?”

Giọng điệu lười biếng của Kiều Sanh quả là đáng giận.

Trong nháy mắt, Liên Mặc Sinh giận điên lên, nhưng mới đó anh ta đã rũ xuống.

Anh ta thật bất đắc dĩ, nói: “Vậy cậu muốn thế nào?”

Kiều Sanh không trả lời ngay, y nhìn anh ta bằng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu một hồi, sau đó lạnh lùng nói: “Trong vòng ba giây, anh phải tránh khỏi người tôi!”

Liên Mặc Sinh đành phải nghe theo, trầm mặc, lui ra cách y khoảng hơn một thước.

Kiều Sanh dứng dậy, tùy ý lắc đầu, vung mớ nước trên tóc mình đi.

Theo động tác của y, bọt nước văng ra khắp nơi, cả người y ướt đẫm, dáng vẻ gần như trần trụi ấy xinh đẹp rung động lòng người.

Liên Mặc Sinh nhìn y không chớp mắt, dục vọng bị dập tắt trong lòng lại bắt đầu dấy lên.

Người thanh niên này, trời sinh là để tới hấp dẫn người khác…

Nhưng mà, Liên Mặc Sinh không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ, súng của Kiều Sanh còn đang chỉa vào anh ta.

Kiều Sanh nhìn về phía Liên Mặc Sinh.

Nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen của y, Liên Mặc Sinh lấy lại tinh thần, chút khó chịu trong lòng trong nháy mắt cũng đã tan thành mây khói, “Đúng là bất ngờ nha, vào lúc tôi không phát giác, cậu đã kịp lấy súng chỉa vào người tôi, có thể làm được như vậy, cậu là người đầu tiên đấy!”

Kiều Sanh mỉa mai, “Trên đầu chữ sắc có cây đao!”

Liên Mặc Sinh sờ cằm, “Nói vậy cũng không sai, bởi vì tôi đã bị hai lần như thế rồi!”

Kiều Sanh lại nói: “Sẽ tới lần thứ ba ngay thôi!”

Liên Mặc Sinh thấy khó hiểu, hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Kiều Sanh quơ quơ khẩu súng trong tay.

Khóe miệng Liên Mặc Sinh giật giật, đen mặt nói: “Đừng bảo là cậu định nổ súng thật nha? Tôi đã nói rồi, cậu bắn không trúng tôi đâu!”

Kiều Sanh từ chối cho ý kiến, vẻ mặt dường như rất muốn thử một chút xem.

Nhìn dáng vẻ tự tin của y, Liên Mặc Sinh run lên, buột miệng nói ra, “Tôi phát hiện, chúng ta rất hợp nhau, chi bằng chúng ta bàn chuyện yêu đương đi!”

Kiều Sanh lặng đi một chốc.

Liên Mặc Sinh hưng phấn, nói tiếp: “Tôi chỉ có cảm giác với nam giới, cậu cũng vậy mà phải không? Chúng ra rất dễ hợp thành một đôi, một người xuất sắc như cậu, đương nhiên là phải tìm một bạn trai xuất sắc như tôi. Hiện giờ, tôi chính là lựa chọn thích hợp nhất, thế nào? Tôi là sát thủ, trước khi gặp cậu, chưa từng thất thủ bao giờ, tôi biết cậu là một người rất có dã tâm, nếu hai người chúng ta mà ở cùng nhau thì…”

Kiều sanh thản nhiên cắt ngang, “Anh cho là tôi sẽ đồng ý với yêu cầu ngu ngốc đó của anh à?”

Liên Mặc Sinh mở to hai mắt, giọng điệu có chút đáng yêu, “Cưng à, không phải tôi đang xin cưng đồng ý hay sao?”

Kiều Sanh ngoài cười như trong không cười, tuy nhiên, y cũng không cự tuyệt ngay, giống như là đang suy nghĩ gì đó.

Xem ra là có hi vọng…

Liên Mặc Sinh mừng thầm, nín thở chờ Kiều Sanh lên tiếng.

Kiều Sanh lại nhìn anh ta một lượt, đánh giá.

Có lẽ là bị ướt nước, cho nên gương mặt dịch dung của Liên Mặc Sinh đã khôi phục lại vẻ ban đầu, tuấn mỹ mà trẻ trung, khi cười rộ lên trông rất anh tuấn, lại mang theo vẻ tà khí, rất thu hút. Anh ta rất cao, dáng người thon như người mẫu, cân xứng hoàn mỹ, giờ lại ở trần, nhìn quả là rất được mắt.

Về ngoại hình mà nói, Liên Mặc Sinh không chê vào đâu được…

Nhưng mà, điều khiến Kiều Sanh do dự không phải là điểm này.

Có thể hấp dẫn Kiều Sanh chỉ có cường giả và Liên Mặc Sinh tuyệt đối là một trong số đó. Thân thủ của anh ta tuyệt không kém hơn hai vị sư phụ y thuê về, thậm chí còn vượt trội hơn.

Kiều Sanh có chút động tâm…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện