Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Yuki

Beta: Minh Lý

"Giám đốc Triệu nhận rồi? Tại sao chứ?" Chị cả kinh ngạc hỏi một câu.

Mấy trưởng phòng cũng thấy phiền, "Nhận thì là nhận thôi, nào có tại sao đâu? Diệp Thiều Hoa, tổng giám đốc đang chờ cô ở văn phòng đó."

Sau khi nói xong, cô ta lập tức quay về văn phòng mình.

Chị cả là một người mới còn rất ngây thơ, vẫn chưa hiểu trên thương trường hiểm ác thế nào. Cô chỉ nhìn sang Diệp Thiều Hoa, trong mắt hiện rõ vẻ uất ức, "Thiều Hoa, cái này ngay từ đầu rõ ràng là phòng kế hoạch chúng ta đã nhận mà, đi thuyết phục người bên tập đoàn Phong Hoa, từ đầu tới cuối bận rộn nhiều như vậy. Bây giờ chuẩn bị ký hợp đồng, sao lại biến thành giám đốc Triệu nhận cơ chứ?"

Đã mất đi cơ hội để trở thành nhân viên chính thức, đợi một cơ hội khác không biết tới chừng nào.


Không thể không nói chuyện này đối với chị cả là một đả kích vô cùng lớn.

Diệp Thiều Hoa an ủi vỗ vai cô một cái, trong ánh mắt lo lắng của chị cả mà đi đến văn phòng tổng giám đốc.

Lúc cô bước vào, Triệu Di Quân đang cầm văn kiện đi ra.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, bước chân cô ta có hơi dừng lại, quay sang Diệp Thiều Hoa nở một nụ cười mang ý vị sâu xa.

Chiếc vòng cổ giống với chiếc của Liễu Nhất Chu kia rủ xuống trước ngực.

Diệp Thiều Hoa không thèm chớp mắt mà mở cửa bước vào.

Tổng giám đốc Đinh là một người đàn ông trung niên đeo chiếc kính gọng vàng, đôi mắt sau cặp kính kia vô cùng sắc sảo. Có thể gầy dựng cả một công ty phát triển như bây giờ, tổng giám đốc Đinh ắt hẳn phải là một nhân vật kiệt xuất.

Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đi tới, ông chỉ xuống cái ghế bên cạnh, "Diệp Thiều Hoa đúng không, ngồi đi."

"Nhiệm vụ giao thương với tập đoàn Phong Hoa trước đó tôi đã để giám đốc Triệu tiếp nhận, cô không có ý kiến chứ?" Tổng giám đốc Đinh mỉm cười, nhưng ngữ khí lại cứng rắn như không cho phép người khác khước từ.

Thật ra đã sớm giao cho Triệu Di Quân rồi, bây giờ tìm Diệp Thiều Hoa cũng không phải để thương lượng, mà chỉ để thông báo thôi.

Trong lòng những người bọn họ, có thể tự mình thông báo cho thực tập sinh thì đối với thực tập sinh mà nói là đã được bọn họ coi trọng rồi.

Coi như ông ta cương quyết đem cái nhiệm vụ này cho Triệu Di Quân, cũng không nói gì, đám thực tập sinh thì còn cách nào chứ?

Tổng giám đốc Đinh lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, nơi đó không có một chút tâm cơ, trên thực tế, có thể cạnh tranh với rất nhiều công ty mà đưa Triệu Di Quân về đây là đã chứng minh năng lực của ông rồi.

Đám thực tập sinh này cũng là ông ta bán đi bộ mặt của đại học S, ông đã chú ý đến mấy sinh viên năm nhất của đại học S năm nay, nhưng đều bị đào sang tập đoàn Phong Hoa, bằng không thì phải tới công ty Vĩnh Đằng, số còn lại mới được điều đến công ty ông ta.

Người có thể tới công ty này của ông, mỗi phương diện ở trường đều không quá nổi bật, cũng không có ai thuộc giai cấp thượng lưu. Nói tóm lại mỗi khía cạnh mà so với người bình thường thì còn bình thường hơn.

Bởi thế nên ông cũng không để tâm quá nhiều.

Nhưng ông nào biết được, nữ sinh trước mặt ông đây đã sớm đổi hồn rồi, là một người từng đứng trên thương trường mà có khi so sánh với ông ta còn cao hơn nhiều.


"Tôi không có ý kiến." Nghe vậy, tuy Diệp Thiều Hoa có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm.

Sự thỏa hiệp của cô quả không ngoài dự đoán của tổng giám đốc Đinh, ông ta gật đầu hài lòng, "Được rồi, cô quay về đi."

Ông ta nhìn bóng lưng của Diệp Thiều Hoa, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhẹ tựa lông hồng đến không thể ngờ được.

Ngoài cửa, chị cả còn đang uất ức, thậm chí đôi mắt cũng đỏ cả lên.

Người của phòng kế hoạch ít nhiều gì cũng nghe qua chuyện của hai cô nhưng sắc mặt đều rất hờ hững, đây chính là hiện trạng của cái thế giới này.

Phẫn nộ? Uất ức? Đều chẳng có ích gì.

"Cô đi mua cho chúng tôi ly cà phê." Người phòng bên lại tới sai bảo Diệp Thiều Hoa.

Loại người coi thực tập sinh như chó sai đấy, ở cái xã hội này cũng vô cùng phổ biến, người nơi này cũng đã từng gặp phải rồi.

Trước đây, Diệp Thiều Hoa đều rất biết điều mà đóng vai một thực tập sinh bình thường của mình.

Nhưng bây giờ cô lại chẳng lên tiếng.

Ngón tay cô đặt trên bàn phím, rất nhanh đã đánh xong một bản công văn.

Khi người kia ném tiền qua bên cạnh cô, đúng lúc cô cầm trong tay tờ giấy vừa được in ra.

"Tôi bảo cô đi mua cho chúng tôi một ly..."

"Thứ lỗi," người kia còn chưa nói hết câu, Diệp Thiều Hoa đã xoay người qua, đưa tờ giấy trong tay lật lại cho đối phương xem, "Tôi từ chức rồi."

Thực tập sinh thuộc khoá này sẽ hiếm khi từ chức, hơn nữa công ty này bất luận là thực lực hay cái khác làm việc giới bên trong đều là thượng tầng, những người khác muốn dùng thực lực ở chỗ này cũng không tìm tới cơ hội, chứ nào giống Diệp Thiều Hoa, nói từ chức thì từ chức?

Đây cũng tùy hứng quá rồi?

"Cô muốn từ chức? Sẽ khấu trừ hai tháng tiền lương của cô đấy." Trưởng phòng nhân sự nhìn Diệp Thiều Hoa một cái, nơi của ông tất nhiên có tư liệu của Diệp Thiều Hoa, biết gia cảnh đối phương cũng không tốt, "Chắc chắn chứ?"


Diệp Thiều Hoa nở nụ cười, "Chắc chắn."

Nói xong cũng không thèm giải thích gì, đi sang chỗ mình thu xếp đồ đạc rồi nhanh chân rời đi, không chút lưu luyến nào.

Mấy thực tập sinh còn lại thấy dáng vẻ dứt khoát của cô như vậy, có chút ngưỡng mộ, nhưng lại không có dũng khí như cô.

Bên này, Triệu Di Quân đang thay đám người Diệp Thiều Hoa đi với người ký kết.

Lúc nghe tin Diệp Thiều Hoa từ chức, cô ta còn có chút tiếc nuối, "Mới thế mà đã không chịu nổi, đúng là người trẻ tuổi."

Phụ tá đứng cạnh cô ta thấy cô ta khẽ nở nụ cười, không dám nói gì cả.

"Tập đoàn Phong Hoa," Lúc Triệu Di Quân nhìn đến người hợp tác quả thực kinh hãi, khi cô vừa về nước cũng dự định đàm phán với tập đoàn Phong Hoa để hùn vốn, nhưng đều không thành công, làm sao ngờ tới mấy thực tập sinh này đánh bậy đánh bạ lại thành công chứ, "Đáng tiếc, cũng chỉ là giúp tôi trải đường thôi."

Tập đoàn Phong Hoa cho dù trong nước hay nước ngoài đều khá nổi tiếng, Triệu Di Quân nhớ tới giáo viên hướng dẫn của mình ở đại học M, năm đó nhiều xí nghiệp quốc tế nổi tiếng mời cô như vậy, cô đều từ chối cả, thay vào đó cô lại đi phỏng vấn tập đoàn Phong Hoa.

Mấy thực tập sinh này đều có thể đàm phán khép lại dự án hợp tác, cô ta xuất sắc hơn người nọ nhiều, chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Nghĩ tới đây, Triệu Di Quân thẳng lưng đi vào phòng bao.

Tiếc là, bây giờ cô ta không biết rốt cuộc mình đã nhận một vụ đáng sợ thế nào.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện