Edit: Dừa

Beta: Minh Lý

Trong phòng khách rất yên tĩnh, có mùi đàn hương thoang thoảng, nhìn vô cùng sang trọng.

Khiến Triệu Di Quân vừa mới mở cửa bước vào đã phải run lên.

Ở bên trong còn bày một tấm bình phong có hình “Bách điểu triều phụng”*.

(*) Cảnh mang ý nghĩa tôn vinh gia chủ, người có thể đứng trên vạn người, là biểu tượng quyền lực cho vua chúa, phù hợp làm quà tặng, treo trong phòng làm việc, dùng cho gia chủ là nữ giới.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen ngồi bên chiếc bàn tròn, ông ta nhìn về phía Triệu Di Quân, khuôn mặt vốn đang tươi cười bỗng hơi sửng sốt.

Trong đầu nghĩ thầm, thế này thì cũng giống nhau quá rồi.

“Trợ lý Quý, đây là quản lý Triệu của công ty chúng tôi, vừa từ Mỹ trở về, cầm hai bằng thạc sĩ của đại học Harvard.” Người đi bên cạnh Triệu Di Quân lập tức giới thiệu cô ta với trợ lý Quý: “Giám đốc của chúng tôi sợ thực tập sinh làm việc với quý công ty không tốt, nên đặc biệt phái quản lý Triệu tới.”


Triệu Di Quân cẩn thận nở nụ cười, trên mặt còn hơi hơi có vẻ kiêu ngạo.

Quả thật, ở độ tuổi này của cô ta, có thể đạt được thành tựu như thế này, không phải ai cũng có thể làm được.

“Trợ lý Quý, đây là bản kế hoạch mà tôi đã làm lại một lần nữa, bên trong còn có một số phương án đầu tư bỏ vốn.” Triệu Di Quân ngồi xuống đối diện với ông ta, đưa bản kế hoạch mà mình đã chuẩn bị xong cho trợ lý Quý.

Cô ta tin tưởng một người đã học tới Thạc sĩ như mình có thể đưa ra những kế hoạch cao hơn thực tập sinh kia rất nhiều.

Trợ lý Quý không tỏ vẻ gì cầm lấy bản kế hoạch, lật xem mấy lần, sau đó trong lòng thầm lắc đầu.

Xem ra cô gái học hai bằng Thạc sĩ này chắc chắn chưa từng nhìn những phương án mà Diệp Thiều Hoa đưa ra.

Ông ta nhìn lướt qua màn hình điện thoại vừa sáng lên, sau đó khép lại bản hợp đồng của Triệu Di Quân: “Quản lý Triệu, hai vị tiểu thư tới bàn chuyện hợp tác với tôi hôm trước đâu?”

“Hôm nay cô ta đã từ chức rồi.” Triệu Di Quân cười nhạt một cái: “Người trẻ tuổi mơ mộng xa vời, không chịu được áp lực rèn giũa.”

Lần này điện thoại chớp sáng liên tục, trợ lý Quý liếc nhìn mấy lần, thấy nội dung hiện trên màn hình điện thoại xong, trong lòng hơi ngạc nhiên, chỉ là nghĩ lại thì có thể chấp nhận được.

“Quản lý Triệu, hôm nay tôi vốn mang theo hợp đồng đến đây để ký với cô Diệp.” Trợ lý Quý nhận được chỉ thị của boss nên cũng không tiếp tục nói nhiều: “Nhưng mà bây giờ xem ra, chúng tôi và quý công ty không có duyên phận, thứ lỗi cho tôi không thể tiếp được.”

Gương mặt Triệu Di Quân đang tươi cười vô cùng hài lòng, không nghĩ tới lại nghe được đáp án như vậy của trợ lý Quý, nụ cười chợt cứng lại.

Đáng tiếc trợ lý Quý lười nói nhiều với cô ta.

Ông ta đã từng tiếp xúc mấy lần với Diệp Thiều Hoa, thấy được những suy nghĩ vượt qua mức bình thường của đối phương, nên không có hứng thú gì với những phương án cổ hủ tầm thường này của Triệu Di Quân, huống hồ, lần này đại ma vương rất tức giận.

Ở bên ngoài tiếng xấu của tập đoàn Phong Hoa đã bị đồn đại từ lâu, lũng đoạn thị trường, người trong giới ai cũng biết tập đoàn Phong Hoa này nhúng tay vào cả hai bên trắng đen.

Những kẻ đối đầu với tập đoàn Phong Hoa, không phải bị phía trên điều tra, thì cũng là bị những người bí ẩn tiêu diệt sạch sẽ.

Thấy quá nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc những người này cũng đã hiểu ra một nguyên tắc, gây sự với ai thì cũng đừng chọc tới cái tên chó dại đó.

Tổng giám đốc Đinh cũng không nghĩ tới, việc hợp tác với tập đoàn Phong Hoa thất bại thì thôi đi, không biết vì sao các hợp đồng với những đối tác lâu năm dù sắp được kí rồi cũng bị thất bại.

Một chuyện thì thôi không nói, nhưng liên tiếp mấy chuyện liền xảy ra, trong lòng tổng giám đốc Đinh cũng biết rõ, chắc chắn là ông ta đã không cẩn thận mà chọc giận một nhân vật lớn nào đó.

Ông ta có thể có được như ngày hôm nay, đâu phải một kẻ không có thủ đoạn.


Gián tiếp hỏi chuyện nhiều người, cuối cùng mới nghe ngóng được người đứng sau mọi chuyện từ miệng của một người bạn lâu năm.

Nhưng mà tổng giám đốc Đinh nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà ông ta làm mất lòng tập đoàn Phong Hoa chứ, không phải hợp đồng đã được đàm phán xong rồi sao?

Ông ta sốt ruột tới mức chân tay luống cuống, nhưng mà mặc cho ông ta nghĩ thế nào, ông ta sẽ chẳng thể nghĩ tới nguyên nhân thực sự từ chính người mà ông ta chưa từng để ở trong lòng – Diệp Thiều Hoa.

Bởi vì trong bữa tiệc vui chơi quá nhiệt tình, Liễu Nhất Chu bị cảm lạnh, chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần phải mời bác sĩ gia đình đến, anh ta tìm thấy hộp thuốc, mở hộp thuốc ra nhìn số thuốc bên trong.

Trong thuốc có đầy đủ các loại thuốc, bên trên còn dán nhãn viết đầy chữ ghi công dụng của thuốc.

Liễu Nhất Chu hơi ngạc nhiên, càng muốn quên hết những chuyện đã xảy ra thì chúng lại càng không ngừng hiển hiện trước mắt.

Anh ta không kìm được mà gọi cho trợ lý một cú điện thoại: “Bây giờ cô ấy thế nào?”

Nhận được điện thoại của Tổng giám đốc, nam trợ lý sững sờ trong nháy mắt, nghĩ một lát, mới phản ứng được “Cô ấy” là ai.

Thân làm một trợ lý xứng đáng với chức vụ là có thể hoàn thành tốt những chuyện mà tổng giám đốc muốn mình làm trong thời gian ngắn.

Nam trợ lý không mất nhiều thời gian để tìm hiểu xong tình huống của Diệp Thiều Hoa, vẻ mặt anh ta có hơi kì lạ: “Hình như Diệp tiểu thư và Triệu tiểu thư cùng làm trong một công ty, cơ mà… Có vẻ bây giờ Diệp tiểu thư đã từ chức.”

“Từ chức?” Liễu Nhất Chu nghĩ tới việc cô đưa tất cả số tiền còn lại kia cho mình, lông mày hơi nhíu lại: “Cậu tìm một cơ hội, để cô ấy tới Vĩnh Đằng thực tập.”

Thiếu tiền như vậy, mà còn muốn từ chức, rốt cuộc là cô đang nghĩ gì vậy.

Nhưng Liễu Nhất Chu nghĩ lại, tính cách của cô chính là như thế.

Nam trợ lý nhìn điện thoại đã bị cúp trong tay, trên mặt vẫn còn sự ngạc nhiên, ý của Tổng giám đốc là sao? Để Diệp Thiều Hoa tới Vĩnh Đằng thực tập?

Anh ta thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của Liễu Nhất Chu, nhưng vẫn đi sắp xếp cho xong.

Đưa văn kiện xuống cho bộ phận nhân sự, để bọn họ đi làm, bởi vì nam trợ lý cũng không rõ ràng, không biết bây giờ Diệp Thiều Hoa có thể tiếp nhận ý tốt của bên bọn họ hay không.

“Công việc của các anh bề bộn nhỉ?” Triệu Di Quân tới tìm Liễu Nhất Chu như mọi ngày, nhìn thấy trợ lý, sẽ dừng lại chào hỏi mấy câu.

Vẻ mặt cô ta có chút mệt mỏi, dạo này công chuyện của công ty khiến cô ta rất phiền não.

Trợ lý lập tức đưa văn kiện cho cấp dưới cầm đi, trên mặt không có gì khác thường nói: “Tổng giám đốc rất thương nhân viên chúng tôi, Triệu tiểu thư, cô đi vào trước đi.”


Ánh mắt Triệu Di Quân liếc qua đống văn kiện được người cầm đi, cười tới mức trong mắt lạnh lẽo.

Ở nơi người khác không nhìn thấy, hai bàn tay kia cuộn lại thật chặt.

Diệp Thiều Hoa chăm sóc mẹ Diệp xong, bèn chuẩn bị về trường học lấy hồ sơ của mình một lần nữa.

Trợ lý Quý ở bên kia biết cô từ chức, gọi rất nhiều cuộc điện thoại tới, trong lời nói mang theo ý tứ muốn cô tới Phong Hoa để làm việc, nhưng Diệp Thiều Hoa không đồng ý.

Lúc trở lại ký túc xá, hiếm khi thấy bốn người đều ở trong phòng, trong đó có một người lúc đầu đang ngồi trên ghế của cô sơn móng tay, trông thấy Diệp Thiều Hoa trở về, bèn cười nhạo một tiếng, tỏ vẻ ghét bỏ đứng dậy trở về giường của cô ta ngồi.

Ba người cùng phòng ký túc xá kia cô đều không quen biết, mà bọn họ cũng không thường xuyên ở ký túc xá.

Bầu không khí trong phòng ký túc xá càng yên tĩnh hơn so với lúc trước.

“Thiều… Thiều Hoa, cậu biết tổng giám đốc của Vĩnh Đằng à?” Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh, chợt vang lên giọng nói kinh ngạc của chị cả phòng ký túc xá.

Diệp Thiều Hoa bình tĩnh xoay người lại: “Sao thế?”

Chị cả của phòng chỉ tay lên tấm thiệp mời hiện trên màn hình máy vi tính: “Cậu nhìn đi.”

Diệp Thiều Hoa ngó tới nhìn thoáng qua…

“Mạnh mẽ vạch trần: Nữ sinh viên của trường đại học!”

Diệp Thiều Hoa nhìn mấy hình ảnh bên dưới, có ảnh chụp Diệp Thiều Hoa cô và Liễu Nhất Chu đi cùng một chỗ, gương mặt của cô được chụp vô cùng rõ ràng, còn có ảnh chụp cô và trợ lý Quý, bên cạnh có một chiếc xe sang trọng đang đỗ, bình luận ở bên dưới đã nhiều tới mấy ngàn.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện