Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Vân Vânn

Beta: Minh Lý

“Diệp Thiều Hoa, thật không nhìn ra cô lại là loại người như vậy đấy!” Người bạn cùng phòng không hòa hợp với Diệp Thiều Hoa kia nhìn cô rồi nói, cô ta ở trong giới này tất nhiên sẽ biết Liễu Nhất Chu.

“Ai chẳng biết tổng tài của tập đoàn Vĩnh Hằng là bạn trai của thiên kim tiểu thư nhà họ Triệu, vậy mà cô lại đi làm người thứ ba. Vậy xem như, có phải người lớn tuổi hơn nữa cô cũng có thể yêu thích có phải hay không?” Nữ sinh kia tỏ ra rất chán ghét nói tiếp: “Cô thật sự khiến cho người ta cảm thấy quá ghê tởm.”

Những chuyện này đều có trong cốt chuyện, tuy nhiên Diệp Thiều Hoa không ngờ thế nhưng lại xuất hiện nhiều hơn so với cốt truyện nguyên bản.

Diệp Thiều Hoa không nói gì chỉ cúi đầu, đến bên cửa sổ nói chuyện với trợ lý, cô duỗi tay gõ một dòng tin nhắn gửi đi —— [Xin lỗi, tạm thời tôi không có hứng thú đến quý công ty.]

Sau đó nghiêng mắt, ánh mắt của đa số người trong ký túc xá đều là vẻ phức tạp.


Lúc này chị cả cũng mím môi: “Thiều Hoa, bên trên nói là sự thật sao?”

Thực ra trong lòng cô ấy rất xoắn xuýt, cô ta cũng không muốn tin tưởng bài viết này nhưng lúc trước mẹ Diệp bị bệnh, thực sự trong khoảng thời gian ngắn Diệp Thiều Hoa đã có hai mươi vạn.

Nhưng ——

Cô áy lại không cảm thấy Diệp Thiều Hoa là loại người như vậy, dù sao cũng đã ở chung với nhau bốn năm, cô ấy cũng nhìn ra được Diệp Thiều Hoa làm người ra sao.

“Vậy cậu tin tưởng mình sao?” Diệp Thiều Hoa không trả lời câu hỏi của chị cả mà lại hỏi ngược lại một câu.

Nhìn đôi mắt đen nhánh không thấy đáy kia của Diệp Thiều Hoa, chị cả lại nghĩ đến phong cách làm việc thường ngày của cô, thực sự liều mạng cũng rất vất vả. Nếu Diệp Thiều Hoa xác thực là người thứ ba thông đồng với đàn ông có vợ thì sao có thể để cho cuộc sống của mình khó khăn như vậy?

“Vậy phải giải quyết bài viết này thế nào bây giờ?” Phần lớn những bình luận bên dưới bài viết đều là những câu chữ rất khó coi, ngay cả chị cả là người đứng ngoài quan sát nhưng nhìn cũng cảm thấy giật mình.

Diệp Thiều Hoa khẽ cười một tiếng: “Không làm thế nào hết, tôi chỉ cảm thấy có một số người cảm thấy chắc có lẽ nghĩ tôi dễ bị bắt nạt.”

Đã từng lăn lộn đến đặc công cấp đỉnh thế giới sao có thể dễ dàng bị bắt nạt như vậy?

Không nói đến cái khác, cô chỉ tùy tiện lấy một thân phận hacker ở trong đó cũng có thể khiến cho những bài viết bôi đen như này biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

**

Cùng lúc đó ở bệnh viện.

Mẹ Diệp đang thảo luận về chuyện của con gái mình với nhóm bạn chung phòng bệnh với mình.

Bây giờ, sắc mặt của bà càng ngày càng tốt, mọi người đang thảo luận hăng say thì có người đến thăm bệnh.

Bà cụ ở trên giường bệnh cách vách nhìn người tới thì hơi sững sờ: “Tiểu Diệp, cô còn có con gái lớn sao?”


Nhưng tại sao cô con gái lớn này lại ăn mặc gọn gàng như vậy?

Lúc mẹ Diệp nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương thì sắc mặt thay đổi rất rõ ràng.

“Dì Diệp, tôi có thể gọi dì như vậy chứ?” Triệu Di Quân mỉm cười nhìn người trước mặt trông già đến mức không còn giống một người phụ nữ trung niên, cười cực kỳ dịu dàng: “Dì có thời gian nói chuyện với tôi một lúc không? Nói về chuyện của con gái dì.”

Bình thường mẹ Diệp là một người hết sức ôn hòa đối với người xa lạ, nhưng khi nhìn thấy Triệu Di Quân lại cực kỳ lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức không bình thường.

Lúc này bà ngồi trên xe lăn đi ra hành lang với Triệu Di Quân, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Cô có chuyện gì thì mau nói đi.”

“Dì Diệp, xem ra dì vẫn còn nhớ tôi.” Triệu Di Quân khẽ mỉm cười, tiếp tục: “Đương nhiên hôm nay tôi tới không phải để nói chuyện trước kia với dì, chủ yếu là có một ít chuyện muốn nói cho dì biết.”

“Dì có biết con gái của dì được rất nhiều người bao dưỡng không?” Sau khi nói xong câu này, Triệu Di Quan dừng lại quan sát biểu cảm của mẹ Diệp.

Mẹ Diệp nhíu mày lại phản bác: “Cô đừng nói bậy! Thiều Hoa không phải người như vậy.”

“Tôi có nói bậy hay không chẳng lẽ trong lòng dì không biết? Dì nhìn tin tức trên mạng trước rồi lại nói tiếp.” Triệu Di Quân cười nhạt rồi tiếp tục thuyết phục: “Nếu không thì dì cho rằng làm sao mà có chi phí giải phẫu kếch xù cùng với phí điều dưỡng? Tất cả đều là do cô con gái kia của dì dùng thủ đoạn ghê tởm để đổi lấy.”

“Quả nhiên có loại mẹ gì thì sẽ có loại con gái đó.” Triệu Di Quân nhìn vẻ mặt của mẹ Diệp, lại xoay chuyển lời nói: “Tin hay không là do dì, hôm nay tôi tới chủ yếu là để cho dì biết nhân phẩm của con gái dì như thế nào, và cũng mong dì cảnh cáo con gái không nên dây dưa với bạn trai của người khác, nếu không…”

Nói tới đây, Triệu Di Quân hơi hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống mẹ Diệp, tiếp tục mỉa mai: “Dì cũng biết dựa vào thủ đoạn của tôi thì muốn làm cho các người biến mất ở thủ đô cũng không phải là không được.”

Triệu Di Quân nói xong mấy lời mình muốn nói còn đưa cho mẹ Diệp mấy tấm ảnh, sau đó cô ta dẫm trên giày cao gót, kiêu ngạo như thiên nga trắng rời khỏi bệnh viện.

Mẹ Diệp vẫn ngồi ở trên xe lăn, bà lấy tay đặt trên ngực, gần như không thở nổi nữa,

Cũng may có y tá đi ngang qua vội vàng cấp cứu cho bà.

Mẹ Diệp cảm ơn ý tá sau đó mới run rẩy đưa tay xuống lấy điện thoại của mình ra.

Chiếc điện thoại di động này là Thiều Hoa mới mua cho bà.


Lúc này bà nhìn chiếc điện thoại mới lại không hề có cảm giác vui mừng như lúc trước, chỉ lập tức bấm số gọi cho Diệp Thiều Hoa: “Thiều Hoa, con đến bệnh viện một chuyến đi.”

“Bây giờ rất gấp sao? Mẹ, chỗ của con còn có chuyện…” Diệp Thiều Hoa muốn xử lý cho xong chuyện trên diễn đàn.

“Hiện tại lập tức đến đây.” Mẹ Diệp không đợi cô nói xong đã trực tiếp tắt điện thoại.

Chuyện gì cũng không quan trọng bằng mẹ Diệp nên Diệp Thiều Hoa tạm thời buông bỏ chuyện trong tay, vội vàng chạy tới bệnh viện. Lúc cô đến thì thấy mẹ Diệp không ngồi trên giường bệnh mà đã mặc xong quần áo đứng ở mép giường.

“Mẹ, bây giờ mẹ…”

“Quỳ xuống!” Mẹ Diệp đỏ mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, trong giọng nói còn run rẩy: “Mẹ kêu con quỳ xuống cho mẹ!”

Đời này của Diệp Thiều Hoa thực sự không có quỳ được mấy lần, cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ Diệp cùng với cánh tay nâng lên nhưng rất nhiều lần không nhẫn tâm đánh xuống.

Lúc này Diệp Thiều Hoa mím môi lại, ngay thẳng quỳ xuống cho bà.

Lúc bên Quý Vân Trầm nhận được tin lập tức chạy đến thì thấy được một cảnh này.

“Thiều Hoa, con muốn mẹ phải như thế nào đây? Mẹ không sợ chết, cũng không sợ đau, ở trong hoàn cảnh bị người ta đâm cột sống vẫn nuôi dưỡng con lớn lên, để cho con vào đại học, tất cả chính là vì muốn về sau con có thể đường đường chính chính làm người, tìm được một công việc đứng đắn, nhưng con đã làm cái gì?!” Bà ném ảnh mà Triệu Di Quân đưa đến trước mặt Diệp Thiều Hoa: “Con là học sinh của đại học S, là sinh viên đại học S khiến cho mẹ kiêu ngạo. Tại sao con có thể lừa dối mẹ, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?!”






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện