Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Dừa

Beta: Minh Lý

Nhìn thấy ông cụ Triệu như vậy, cha Triệu mẹ Triệu liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.

Người giúp việc vội vàng vuốt lưng cho ông cụ hít thở thông thuận, mới khiến ông cụ bình tĩnh trở lại.

“Di Quân bên kia, con bảo nó không cần lo lắng, chuyện này ta sẽ giúp nó xử lý tốt.” Ông cụ Triệu liếc mắt nhìn cha Triệu một cái: “Liễu Nhất Chu đó cha cũng sẽ xem xét lại, nếu đúng là như vậy, thì nó thật có lỗi với Di Quân.”

Mấy người bọn họ tuy rằng nói như vậy, nhưng mà không thực sự để ý, dù sao thì thân phận của Liễu Nhất Chu vẫn rõ rành rành ra đó.

Bây giờ nhà họ Triệu không còn được như trước kia, nếu hai nhà Triệu Liễu liên hôn thành công, như vậy đối với nhà họ Triệu mà nói đúng là không thể nào tốt hơn.


Nghĩ tới đây, ánh mắt ông cụ Triệu tối lại, chuyện này không thể để hai mẹ con nhà kia phá hỏng được.

Dạo gần đây thân thể Liễu Nhất Chu không thoải mái, hơn nữa công việc ở công ty quá bận rộn, cho nên không chú ý đến những chuyện xảy ra ở bên ngoài.

Truyền thông ở bên ngoài cùng lắm chỉ dám nhắc tới Diệp Thiều Hoa, còn đối với tổng giám đốc của công ty Vĩnh Đằng thì lại không dám bàn luận nhiều.

Cũng vì thế nên anh ta không phải chịu ảnh hưởng gì lớn, nên anh ta còn chưa biết chuyện này.

“Mọi người nói gần đây mấy công ty của Phong Hoa đổi một người phân tích tài chính mới?” Liễu Nhất Chu nhìn những người ngồi trong phòng họp, duỗi tay gõ gõ bàn: “Tôi không thấy có tin có người từ nước ngoài về, mọi người biết là ai không?”

Người ngồi ở trong phòng họp đều lắc đầu, chỉ có một người giơ tay: “Tôi biết được đại khái, mấy ngày cuối tuần trước, bởi vì không đủ tài chính, tôi có đầu tư hai ngàn vạn vào một văn phòng đầu tư nhỏ, không nghĩ tới trong một thời gian ngắn bên đó cho làm cho tôi lãi năm trăm vạn.”

“Năm trăm vạn?” Ngón tay Liễu Nhất Chu khựng lại trong giây lát, con số như vậy trong thời gian ngắn đúng là không ít, nếu tài chính đổi thành hai trăm triệu, vậy sẽ lãi khoảng năm nghìn vạn, số tiền này đối với anh ta cũng là một con số không nhỏ: “Cái lần đầu tư đó, do ai nhận?”

Người nói chuyện lập tức nói: “Tất cả những công việc đó đều do giám đốc của bên đó làm, tôi chưa từng thấy người thực sự hoạt động tài chính của bên đó, nhưng tôi biết người đó là ai?”

“Ai?” Liễu Nhất Chu nghe thấy mấy điều đó, mạch suy nghĩ bắt đầu chuyển động.

Chỉ một cái xí nghiệp nhỏ được đầu tư, nói vậy còn chưa bị những công ty lớn khác mua đi, mong là anh ta còn kịp.

“Y.” Người đó nhìn dáng vẻ ngây người của Liễu Nhất Chu, cười khổ nói: “Không sai, chính là người dạo gần đây đang được các kênh kinh tế tài chính liên tiếp nhắc tới “Cổ thần Y”

Nghe thấy câu trả lời này, tính toán trong lòng Liễu Nhất Chu phai nhạt bớt, chỉ còn tiếc nuối thở dài một hơi.

Dạo gần đây, người tên Y này xây dựng được danh tiếng rất lớn trong giới cổ phiếu.

Không ít xí nghiệp cỡ lớn đều đang điều tra thân phận của người đó, đáng tiếc không ai tra được, cái danh xưng “Cổ thần” không phải cứ nói bừa là được, mà bởi vì người có biệt danh Y đó thực sự kinh khủng.

Ngắn ngủi chưa tới một tháng, trong tay đã nắm phần cổ phiếu trị giá mấy ngàn vạn.

Đối với những người thực sự có tiền mà nói, số tiền này không tính là gì, nhưng điều mà bọn họ đang e ngại chính là, ánh mắt sắc bén và thiên phú bậc này của đối phương, mới một tháng, cho dù là Liễu Nhất Chu, anh ta cũng không có cách nào hiểu biết tới mức rõ ràng như vậy.


Dù sao thì thị trường chứng khoán sẽ luôn thay đổi không ngừng.

Sau khi họp xong, Liễu Nhất Chu mới đầu định chuẩn bị trở về văn phòng, chợt nhớ tới Diệp Thiều Hoa, anh ta tìm nam trợ lý tới hỏi một câu: “Cô ấy có đến Vĩnh Đằng không?”

Vẫn là một câu nói không đầu không đuôi, nhưng nam trợ lý nghe rất quen thuộc, anh ta chỉ cần nghĩ một lát là biết Liễu Nhất Chu đang nói tới ai: “Tối hôm qua người của phòng nhân sự đã gọi điện tới, nhưng nghe nói có vẻ như Diệp tiểu thư không đồng ý.”

“Không đồng ý?” Bàn tay đang cầm văn kiện của Liễu Nhất Chu hơi cứng lại, anh ta ngẩng đầu nhìn nam trợ lý theo bản năng: “Vì sao lại không đồng ý?”

Có bao nhiêu người tranh nhau vỡ cả đầu muốn chen vào Vĩnh Đằng, cô ấy bị ngốc sao?

Nam trợ lý lắc đầu, anh ta nhìn Liễu Nhất Chu, muốn hỏi một câu anh ta có biết chuyện về Diệp Thiều Hoa xảy ra hôm qua không.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nói, suy cho cùng anh ta cũng chỉ là một trợ lý mà thôi, không có khả năng nhúng tay vào chuyện riêng tư của Liễu Nhất Chu.

Liễu Nhất Chu nghe được tin tức về Diệp Thiều Hoa, hai đầu lông mày nhíu chặt không thoải mái được.

Anh ta cầm điện thoại, nhiều lần muốn gọi điện thoại cho Diệp Thiều Hoa hỏi cô một chút, rốt cuộc là cô đang muốn làm gì, không phải cô thiếu tiền sao? Vì sao không chịu nhận lấy ý tốt của anh ta?

Nhưng lý trí còn sót lại không cho phép anh ta làm như thế, hiện tại anh ta không có tư cách làm như thế.

Cứ thế cả một ngày, vẻ mặt anh ta luôn khó chịu, không thể nói cái gì khác, tóm lại cảm thấy bực bội mà không hiểu vì sao, mỗi lần xem văn kiện, nhìn thấy những thiếu sót rất rõ ràng ở trên đó, anh ta liền vô tình nhớ tới Diệp Thiều Hoa.

Nếu có Diệp Thiều Hoa ở đây, chắc chắn cô chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra được.

Bởi vì trong lòng có chuyện không vui, nên cả ngày nay anh ta không hề để ý tới Triệu Di Quân.

Anh ta không phát hiện ra rằng, bây giờ anh ta rất ít khi nhớ tới Triệu Di Quân.

Mãi tới buổi chiều, Úc Triết Hàm gọi một cuộc điện thoại tới: “Nhất Chu, cậu có chuyện gì vậy, cả ngày hôm nay không đến an ủi Triệu Di Quân một lát, bây giờ cô ấy đang ở quán bar uống rượu với Dịch Nhàn, cậu mau tới đi.”

Sau khi nói xong, Úc Triết Hàm liền cúp điện thoại.


Liễu Nhất Chu nhìn cái điện thoại, nhíu mày, uống rượu? An ủi?

Anh ta còn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghĩ lại, vì là Triệu Di Quân nên vẫn vội vàng chạy tới.

Trợ lý đứng ở bên cạnh, ban đầu đã chuẩn bị tốt tinh thần để nói chuyện của Diệp Thiều Hoa cho Liễu Nhất Chu, nhưng thấy anh ta vội vã rời đi, lời vừa định nói ra lại nuốt vào bụng.

Trong quán rượu.

Triệu Di Quân ngồi trong góc yên lặng uống rượu, Dịch Nhàn ngồi bên cạnh khuyên bảo cô ta, cũng may là có đám người Úc Triết Hàm ở cạnh trông chừng, nếu không trong quán bar nhiều người như vậy, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì không hay.

“Có chuyện gì thế?” Liễu Nhất Chu nhíu mày.

“Cậu cũng thật là, biết là Di Quân trở về, còn đi làm mấy chuyện như vậy.” Úc Triết Hàm nháy mắt với anh ta: “Nhanh đi xin lỗi Di Quân đi, xem xem cô ấy có thể tha thứ cho cậu hay không.”

Liễu Nhất Chu lại nhíu mày: “Loại chuyện gì cơ?”

“Còn không phải là vì Diệp Thiều Hoa kia à.” Dịch Nhàn căm ghét mở miệng: “Nhất Chu, anh mau mau giải quyết người phụ nữ đó đi, tôi biết cô ta không có ý tốt, còn để lộ việc cô ta có quan hệ với anh trên mạng, để anh và Di Quân có khúc mắc, không ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông, bây giờ mọi người đều biết cô ta là kẻ mặt dày vô liêm sỉ chen vào giữa anh và Di Quân, anh đi nói với cô ta mấy câu đi. Di Quân, lúc ấy Nhất Chu chỉ nông nổi một chút thôi, nếu không phải vì cô ta lớn lên giống cậu, thì làm gì có chuyện như vậy…

“Nhất Chu, em tin tưởng anh, nhưng… nhưng dù sao đi nữa thì anh cũng không nên tìm một người thay thế như vậy chứ…” Triệu Di Quân cười khổ một tiếng.

Nghe đến đó, bộ não của Liễu Nhất Chu như bị oanh tạc, anh ta nhìn Úc Triết Hàm: “Cậu vừa mới nói cái gì? Diệp Thiều Hoa… cô ấy thế nào?”






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện