Úc Triết Hàm nhìn sắc mặt của Liễu Nhất Chu, nói toàn bộ sự tình cho anh ta nghe.

Sau khi nghe xong, Liễu Nhất Chu chỉ mấp máy môi nhưng lại không nói ra được lời nào.

Cái gì bao nuôi cái gì tiểu tam, tất cả những người khác không biết nhưng anh ta lại biết rõ ràng, mấy tháng nay anh ta căn bản không đưa cho cô một phân tiền, người kia trong xương cốt quật cường vô cùng, cũng tự tôn đến muốn mạng.

Liễu Nhất Chu có chút không tưởng tượng ra được, chuyện như thế nào xảy ra, người quật cường từ trong cô sẽ như thế nào.

"Xin lỗi, tôi còn có chút việc, cần trở về trước một chuyến." Trong lòng anh ta lúc này chỉ nhớ tới Diệp Thiều Hoa, Liễu Nhất Chu không nhìn Triệu Di Quân lấy một cái chớ nói chi là an ủi cô ta.

Úc Triết Hàm đuổi kịp Liễu Nhất Chu, chất vấn: "Nhất Chu, cậu đang làm cái gì thế?"

"Tớ ..." Liễu Nhất Chu sửng sốt một chút.


" Tớ vẫn luôn cho là cậu chỉ chơi đùa với Diệp Thiều Hoa mà thôi, chẳng lẽ cậu thật sự đã nảy sinh tình cảm với cô ta, người như cô ta xứng để cậu bỏ qua Di Quân sao?" Úc Triết Hàm lạnh lùng nhìn Liễu Nhất Chu, "Năm đó nếu không phải là có Di Quân, chúng ta sớm đã..."

"Xin lỗi, " Liễu Nhất Chu ấn huyệt thái dương một cái, "Chuyện này tớ có lỗi với Di Quân, Di Quân, anh thừa nhận lúc ấy anh không chịu được em rời khỏi anh.”

**

Mẹ Diệp dưới sự khuyên bảo của Diệp Thiều Hoa không rời khỏi bệnh viện mà tiếp tục ở lại điều trị. Lúc ông cụ Triệu đến liền nhìn thấy bà đang cầm một tấm ảnh chụp cũ nhìn tới sững sờ.

Nghe được tiếng mở cửa, bà bối rối đem bức ảnh cũ kia cất xuống dưới gối đầu.

Lần nữa ngẩng đầu bà liền thấy ông cụ Triệu xuất hiện ở trước mặt mình, người này đã từng giẫm tự tôn của mình ở dưới chân, mẹ Diệp sinh ra sự sợ hãi xuất phát từ nội tâm, "Ông. . . Tại sao các người lại ở chỗ này?"

Đi theo sau lưng ông cụ Triệu có bà Triệu, hai người nhìn vào căn phòng nhỏ hẹp dành cho một người này, có chút ghét bỏ giơ tay lên bịt mũi, nghe thấy lời mẹ Diệp nói, bà ta nhìn từ trên cao xuống, hỏi: “Làm sao, Diệp Đông Hương, có phải cô vừa nhìn thấy chúng tôi liền chột dạ?"

Mẹ Diệp vô ý thức nắm chặt cái chăn.

Ông cụ Triệu đánh giá bà một chút, sau đó mở miệng, "Nói đi, cô muốn như thế nào mới bằng lòng rời khỏi thủ đô?"

"Rời khỏi thủ đô?" Mẹ Diệp không phản ứng kịp.

"Sao nào, chẳng lẽ cô còn muốn bước vào cửa nhà họ Triệu chúng tôi?" Đôi mắt đục ngầu của ông cụ Triệu nhìn chằm chằm mẹ Diệp, bên trong có hận ý mãnh liệt: “Tôi nói cho cô biết, đời này đều không khả năng đấy đâu, cô mau chóng mang theo con gái của mình cút ra khỏi thủ đô đi, đứa cháu gái kia thật đúng là không ra gì, quả nhiên tiện nhân thì chỉ có thể sinh ra tiện chủng, nhà họ Triệu chúng tôi không có loại con cháu không biết xấu hổ như vậy.”

Mẹ Diệp vẫn còn trong cơn hoảng hốt, khi nghe thấy câu này, bà mới bỗng nhiên ngẩng đầu, "Thiều Hoa không có!"

"Không phải sao? Không làm thì tại sao trên mạng lại có thể có ảnh chụp không đứng đắn của cô ta với đàn ông?” Ông cụ Triệu cười lạnh một tiếng, "Diệp Đông Hương, tôi sẽ không để cho cô cùng đứa con gái kia của cô hủy hoại nhà họ Triệu của chúng tôi đâu, trong vòng ba ngày hai người nhanh lăn khỏi thủ đô, nếu không thì, hẳn là cô cũng không muốn chuyện của cô bị bại lộ trong mắt mọi người đâu có đúng không? Con gái của có dù chỉ là một sinh viên ở đại học S nhưng dầu gì cũng là một cao tài sinh*, chớ nói chi bây giờ cô ta còn di truyền lại bản tính của cô, hẳn cô sẽ không muốn trông thấy cô ta bị người đâm cột sống đâu nhỉ, nói cô ta là con gái của một vũ nữ?!”

( *) Cao tài sinh: ý nói những người đi lên bằng chính nỗ lực của bản thân. )

Nghe được câu này, trên mặt Mẹ Diệp "ầm" một cái không còn một giọt máu.


Tại thời khắc này, bà cảm thấy như mình đã bị bại lộ ở trước mặt tất cả mọi người, tất cả tự tôn lần nữa bị người giẫm ở dưới lòng bàn chân, cố gắng gần hai mươi năm của bà như thể không là gì, bây giờ bà lại vẫn như cũ hèn mọn không chịu nổi.

Khi những người nhà họ Triệu kia cao cao tại thượng đứng ở trước mặt bà, bà vẫn lộ ra chật vật lạ thường.

Sau khi hung hăng đánh động mẹ Diệp một phen, ông cụ Triệu mới chống lấy quải trượng rời đi.

Bà Triệu đi chậm hơn ông cụ một bước, chờ sau khi ông ta ra khỏi cửa mới giẫm lên giày cao gót đi tới trước mặt mẹ Diệp, khinh khỉnh nói: “Diệp Đông Hương, cô cho rằng cô kết hôn được với Triệu Yến liền có thể giẫm tôi ở dưới lòng bàn chân sao? Cô thực sự đã suy nghĩ nhiều quá rồi, bây giờ Triệu Yến đã chết rồi, cô cảm thấy đứa con gái cô nuôi có thể so sánh được với con gái của tôi sao? Chắc chắn đời trước Triệu Yến đã tạo nghiệt nên mới sinh ra một đứa con gái cùng một dạng với cô như thế, nếu như tôi là anh ta thì đã sớm bị hai người các cô làm cho tức chết rồi. Cô nói xem, Triệu Yến ở trên trời có linh, nếu nhìn thấy cô nuôi con gái của mình thành ra cái bộ dáng này thì. . . Tôi cảm thấy, anh ta nhất định sẽ tức giận đến độ ước gì ngay tại thời điểm cô sinh ra đứa bé đó nên bóp chết nó đi cho rồi, cô nói xem có đúng hay không?"

Sau khi nói xong, bà ta cũng không để ý tới sắc mặt trắng bạch của mẹ Diệp, giẫm lên giày cao gót đi ra khỏi phòng.

**

Hiện tại internet đã vô cùng phát triển, chuyện kia của Diệp Thiều Hoa đã sớm lên men trên internet, người qua đường đều chỉ vào mũi cô mắng mỏ.

Tất cả mọi người đều cho là cô sẽ ra mặt, dùng nước mắt tranh thủ chút lòng đồng tình, hoặc là sẽ làm ra chuyện gì đó khác để thanh minh, nhưng mà đều không có.

Các tài khoản trên mạng xã hội của cô đã bị người ác ý truyền ra ngoài.

Tài khoản weibo vốn ban đầu chỉ có chút ít fans hâm mộ không đáng kể cũng đột nhiên tăng vọt lên hơn ba vạn, thậm chí còn có xu thế tăng thêm không ngừng.

Những quần chúng ăn dưa này chờ vài ngày mới thấy cô dùng tài khoản của mình đăng lên một câu —— [ thanh giả tự thanh, ngày mai mười giờ, gặp phát sóng trực tiếp tại weibo. ]

Đám cư dân mạng bởi vì bài đăng này triệt để điên loạn.

"Ha ha, đây là tư thế chuẩn bị debut sao? Còn mười giờ ngày mai nữa chứ, tôi sẽ chờ xem ngày mai cô có thể người dùng lý do gì để đánh mặt của tôi đây."

"Thật là ghê tởm, đây là muốn thừa dịp đang hot để vào giới giải trí đó à? Cô nghĩ nhiều quá rồi đó, cứ chờ xem, ngày mai tôi sẽ phải hủy cái ý tưởng này của cô đi!"


"..."

Độ hot của chuyện này lên đến mức cao nhất là khi tập đoàn Phong Hoa đứng đầu giới tài phiệt Châu Á chia sẻ lại weibo của Diệp Thiều Hoa!

Lần này, weibo trực tiếp nổ rồi!

"Giám đốc Phong Hoa, mấy người điên rồi à? !"

Số lượng người thực sự chú ý tới Diệp Thiều Hoa thật ra không quá nhiều, đương nhiên bên trong có một người vẫn luôn một mực chú ý tới tất cả mọi động thái của cô, chính là Triệu Di Quân.

"Còn phát sóng trực tiếp? Cô ta cho rằng mình là cái gì? Đại minh tinh sao?" Dịch Nhàn khịt mũi coi thường, "Đến lúc đó lại có nhiều người vào xem trực tiếp của cô ta, cô ta là ngại mình còn chưa bị mắng đủ nhiều có đúng không?"

“Cô ta còn quen biết với người của Phong Hoa nữa cơ đấy, nhưng mấy người của Phong Hoa này mắt mù rồi hay sao mà lại đi chia sẻ cái weibo kia của cô ta.” Úc Triết Hàm nói đến đây, trên mặt lại hiện lên vẻ căm ghét: “Lớn lên mặt mũi lại còn nhìn giống Di Quân nữa chứ, quả thực là nhục nhã Di Quân mà."

Triệu Di Quân thở dài một cái: “Tớ đã từng nhìn thấy người kia, là một trợ lý trong tập đoàn Phong Hoa, nhưng chuyện này đến cả ông ta cũng không thể cứu vãn được đâu…”

"Nhiều chứng cứ như vậy, cô ta còn có thể xoay người sao?" Dịch Nhàn một mặt không thèm để ý.

Triệu Di Quân nghe thế thị hạ thấp đôi mắt, lộ ra một nụ cười khinh miệt mà trào phúng.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện