Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Dừa

Beta: Minh Lý

“Tổng giám đốc Quý, thật là không ngờ, sẽ có một ngày anh cũng làm ra chuyện xúc động như vậy.” Đối tác lâu năm của Quý Vân Trầm lúc đang bàn chuyện làm ăn với anh cũng phải nhắc tới chuyện này: “Lại nói tiếp, anh muốn có tiền thì có tiền, muốn có quyền thì có quyền, anh muốn loại phụ nữ nào mà không được, sao lại phải để ý một người phụ nữ như vậy?”

Nghe thấy ông ta nói vậy, Quý Vân Trầm ngẩng đầu lên từ đống văn kiện: “Bản hợp đồng này ông có muốn kí nữa hay không?”

Đôi mắt anh đen nhánh, khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu vô cùng chăm chú.

Anh thực sự không nói đùa.

Ý thức được điều này, trên gương mặt của đối tác lâu năm kia đã mất đi nét cười, trong lòng âm thầm ngạc nhiên, rồi cuối cùng cũng không nhắc đến Diệp Thiều Hoa một lần nào nữa.

Sau khi hai người kí hợp đồng xong, việc đầu tiên mà ông ta làm sau khi trở về không phải xử lý công việc, mà là cho người đi thăm dò tin tức của người phụ nữ kia.


**

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày phát sóng trực tiếp càng ngày càng gần, những người chửi bới Diệp Thiều Hoa cũng càng ngày càng nhiều.

Bọn họ tìm ra được rất nhiều thứ, tìm ra được sự thật là cô mồ côi cha, có người còn độc ác rằng khó trách cô bị mồ côi cha.

Có người thậm chí còn tìm ra thông tin mẹ Diệp đang nằm ở bệnh viện, tìm ra được số tiền phải tiêu tốn cho mẹ Diệp, trước trước sau sau mất khoảng hơn mấy chục vạn tệ, đây không phải là số tiền mà một gia đình nghèo khó của Diệp Thiều Hoa có thể gánh vác nổi.

Chớ nói chi là Diệp Thiều Hoa còn chưa cả tốt nghiệp đại học.

Chị cả của phòng ký túc xá không biết Diệp Thiều Hoa có thật sự có biện pháp nào hay không, nhưng cô ấy vẫn để lại một bình luận dưới bài viết.

“Tôi là bạn cùng phòng của cô gái mà mọi người đang bàn tán, mọi người không biết sự thật như thế nào xin đừng dựa vào suy đoán của mình mà nói linh tinh. Từ năm thứ nhất đại học Diệp Thiều Hoa đã bắt đầu đi làm thêm, mỗi ngày làm rất nhiều việc, lần đầu tiên tôi thấy một người học năm nhất đại học không xin tiền sinh hoạt của bố mẹ, thậm chí còn gửi tiền về nhà. Mọi người không thể tưởng tượng nổi đâu, quần áo treo trong tủ của cô ấy quay đi quay lại cũng chỉ có mấy bộ thay nhau giặt, bốn năm qua chưa từng được mua mới.

Mẹ của Thiều Hoa bị bệnh vào hai tháng trước, tôi luôn biết cô ấy rất liều mạng, nhưng không ngờ cô ấy lại liều mạng như vậy! Ngoại trừ việc mỗi ngày ra ngoài đi thực tập, cô ấy còn làm thêm trong phòng nấu ăn của các tiệm trà sữa hoặc cửa hàng đồ ăn nhanh, một ngày cô ấy ngủ không tới hai tiếng.

Cô ấy liều mình như vậy, không phải vì cái gì khác, cô ấy từng nói, cô ấy chỉ còn một mình mẹ, cho nên, đừng dùng những từ ngữ ác độc như vậy đâm vào tim cô ấy có được không?

Cô ấy cũng không muốn bị mồ côi cha, nhưng điều này cô ấy không thể lựa chọn được.

Những chuyện tôi nói mọi người có thể tìm tới các cửa hàng kia để hỏi, người trong lớp chúng tôi cũng có thể xác minh.

Về phần số tiền hai mươi vạn kia, nói ra có thể mọi người không hiểu, hai tuần trước cô ấy giới thiệu cho tôi ba loại cổ phiếu, trên Blog của tôi có nói tới, mọi người tìm lại các bài đăng trước là có thể tìm được, chỉ hai tuần mà thôi, số tiền năm ngàn tệ ban đầu của tôi đã biến thành hai vạn tệ.

Vào tuần trước, một dự án đầu tư mà cô ấy đang làm bị một tập đoàn lớn ngắm trúng, lúc đầu cô ấy cần dự án này để kiếm tiền, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, mà làm được đến một nửa thì bị người khác cướp đi.

Cô ấy không nói gì cả, chỉ từ chức rồi đi khỏi đó.

Đương nhiên mỗi người có đều có số mệnh của riêng mình, tôi không bênh vực cho cô ấy, chỉ muốn nói rằng cô ấy là loại người có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Tôi nói nhiều như thế, không phải là muốn giải thích cái gì thay cô ấy, tôi chỉ muốn nói một câu.

Mọi người không làm được, không có nghĩa là cô ấy không làm được!”

Bình luận này vừa được đăng lên liền nhảy lên hàng đầu, những chuyện này cũng được cư dân mạng tìm kiếm theo dấu vết, chớ nói là những việc làm thêm mà Diệp Thiều Hoa đã làm, bởi vì ngoại hình của cô, cho nên rất nhiều người tới tiệm trà sữa hay tiệm cơm mà cô làm thêm cũng vì gặp được cô.


Cô còn từng khá nổi tiếng trên mạng.

Dần dần có một số người đồng ý với cái nhìn của chị cả.

Cũng có người mỉa mai khiêu khích: “Trong khoảng thời gian ngắn kiếm được mấy chục vạn, cô cho rằng cô ta là cổ thần à? Ha ha.”

Có rất nhiều người nhìn thấy bình luận này, đương nhiên cũng bao gồm cả Liễu Nhất Chu vẫn luôn chú ý đến chuyện này.

Lúc biết được Diệp Thiều Hoa muốn phát sóng trực tiếp, Liễu Nhất Chu cũng thấy hơi ngạc nhiên, anh ta cảm thấy Diệp Thiều Hoa đang xúc động, vừa muốn gọi điện thoại cho cô, lại thấy được tin tức phát sóng của tập đoàn Phong Hoa.

Liễu Nhất Chu nhíu mày, từ bao giờ mà Diệp Thiều Hoa lại quen biết với người của tập đoàn Phong Hoa?

“Cậu tới trường học của cô ấy một chuyến.” Liễu Nhất Chu biết vào lúc mọi chuyện đang ở đầu sóng ngọn gió này thì anh ta không thể đi gặp cô, chỉ dặn dò trợ lý: “Đi nói với cô ấy là không cần phát sóng trực tiếp, tôi đưa cô ấy sang Mỹ, để qua mấy năm nữa cô ấy muốn trở về hay ở lại nước ngoài phát triển đều có thể, sẽ không bị chuyện này ảnh hưởng, cũng tránh khỏi những người họ hàng kia của cô ấy.”

Liễu Nhất Chu biết, chuyện này chỉ nổi trên mạng được một thời gian, rồi mấy tháng trôi qua, thì còn ai biết Diệp Thiều Hoa là ai.

Bây giờ không phải lúc để đứng ra, chỉ có thể xử lý lạnh.

Chuyện này dù sao cũng có quan hệ với anh ta, anh ta cũng không muốn thấy cô cứ như vậy mà bị tất cả mọi người công kích.

Nghe thấy Liễu Nhất Chu nói như vậy, vẻ mặt trợ lý có chút phức tạp.

“Sao vậy?” Liễu Nhất Chu nhìn anh ta một cái.

Trợ lý lắc đầu, sau đó đưa điện thoại di động cho Liễu Nhất Chu: “Có lẽ Diệp tiểu thư sẽ không đồng ý xuất ngoại.”

Liễu Nhất Chu nhận lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên bình luận mà chị cả của phòng ký túc xá vừa đăng, anh ta xem xét nội dung của lời bình luận mấy lần, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Anh ta vẫn cho rằng sau khi Diệp Thiều Hoa theo anh ta, sẽ giống những người trong quá khứ, học được cách vòi tiền.

Thậm chí còn vừa mở miệng đã đòi hai mươi vạn.

Anh ta luôn luôn không để ý đến chữ “Mượn” mà Diệp Thiều Hoa từng nói.

Anh ta luôn luôn cảm thấy phiền phức khi cô há miệng ngậm miệng đều là tiền, luôn cảm thấy cô quá dung tục.




Tất cả mọi thứ, khi nhìn thấy được lời bình luận kia, anh ta mới biết được là vì sao.

Thì ra hai mươi vạn này… Là được dùng vào chuyện này sao? Thì ra cô thật sự chỉ mượn mà thôi.

Cô chưa từng đề cập với anh ta một chút gì về chuyện gia đình của mình, cho dù vào lúc khó khăn như vậy, cũng là một mình cô tiếp nhận, cũng không biết một người như cô, làm thế nào mới có thể đứng trước mặt mình nói… Mượn hai mươi vạn.

Liễu Nhất Chu chỉ nghĩ tới đêm hôm đó, trên mặt anh ta chỉ có sự mỉa mai, anh ta bỗng muốn đánh cho mình một cái tát thật mạnh.

Hận mình vì sao trước kia chưa từng thật sự hỏi thăm cô dù chỉ một câu!

Rõ ràng là biết mình động chạm tới cô trước, từ đầu tới cuối cô không hề biết về sự tồn tại của Triệu Di Quân, lời nói yêu thương trước kia của cô, vào mắt anh ta chỉ là một chuyện cười.

Bây giờ cô gặp phải tình trạng bị nghìn người chỉ trích, tất cả cũng đều do anh ta.

Mười giờ, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu đúng giờ, vào một giây mà màn hình sáng lên, tất cả mọi người đã chuẩn bị để gửi bình luận mình đã gõ sẵn đi, nhưng một giây sau bọn họ lập tức phát hiện ra có điều gì đó không hợp lý.

Trên màn hình không có hình ảnh Diệp Thiều Hoa kêu khóc như trong dự liệu của bọn họ, người tinh ý đã nhìn ra đây chính là buổi phát sóng trực tiếp của một kênh tài chính và kinh tế rất nổi tiếng trên thế giới.

“Rất vinh hạnh khi mời được Diệp tiểu thư tới đây, nghe được tin Diệp tiểu thư đồng ý phỏng vấn của kênh chúng tôi, chủ biên của chúng tôi mừng như điên. Trở lại chuyện chính.” Người dẫn chương trình sùng bái nhìn cô: “Diệp tiểu thư có suy nghĩ thế nào với biệt danh “Cổ thần” mà những người chơi cổ phiếu đặt cho cô?”

Khán giả, hoàn toàn choáng váng.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện