Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Angela

Beta: Minh Lý

Cha mẹ Triệu gia nghe xong, hai người trao đổi ánh mắt với nhau: "Di Quân, chuyện này đều là quá khứ rồi, chúng ta không nên nói ra."

Đáy lòng Triệu Di Quân kinh ngạc, cô ta tỏ vẻ đồng ý với hai người.

Lúc cô ta nằm trên giường, càng nghĩ càng sợ hãi, cô ta cầm điện thoại lên, chuyện này cô ta không thể giấu Liễu Nhất Chu chuyện này được, cô ta phải nói cho Liễu Nhất Chu biết, Diệp Thiều Hoa sớm nhận ra anh rồi, nhất định cô sẽ tiếp cận bọn họ!

Diệp Thiều Hoa nhất định sẽ trả thù, cô ta không thể để Liễu Nhất Chu bị người phụ nữ đó lừa được, anh cũng là người tham gia, anh có quyền biết được sự thật năm đó.


Liễu Nhất Chu bị những tin tức gần đây làm phiền, danh tiếng của anh ta với Diệp Thiều Hoa không hề tốt chút nào.

Nhất là Diệp Thiều Hoa, là tiểu tam chen chân vào giữa bọn họ.

Anh ta muốn giải thích với truyền thông, nhưng Úc Triết Hàm là người đầu tiên phản đối: "Nhất Chu, nếu cậu giải thích, vậy Di Quân phải làm sao? Họ sẽ nghĩ như thế nào với Di Quân?"

Những lời này làm cho Nhất Chu không đứng ra giải thích với giới truyền thông.

Anh ta ngồi trong văn phòng, một cái tiếp một cái, đôi khi, anh ta hận không thể đánh tỉnh bản thân, vì sao lúc trước lại muốn trêu chọc Diệp Thiều Hoa, nhưng anh ta lại cảm thấy may mắn sau khi xem thông tin gần đây, may mắn vì lúc trước bản thân giống như bị ma quỷ ám ảnh đã lựa chọn Diệp Thiều Hoa.

Lúc này, trợ lý thông báo Triệu Di Quân có chuyện quan trọng muốn tìm anh ta.

Trong làm khói thuốc bao phủ, Liễu Nhất Chu cố gắng nhớ lại gương mặt của Triệu Di Quân, bấy giờ anh ta mới phát hiện, Triệu Di Quân càng ngày càng mờ nhạt trong trí nhớ của anh ta, mà thân ảnh của Triệu Di Quân cũng dần bị một người khác thay thế,

Anh ta dụi tàn thuốc, nhìn Triệu Di Quân đẩy cửa đi vào: "Có chuyện gì vậy, nói đi."

Liễu Nhất Chu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, anh ta có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với Triệu Di Quân.

Trong lòng Triệu Di Quân có chuyện cho nên không chú ý tới vẻ mặt của anh ta, nhìn vào mắt Liễu Nhất Chu: "Nhất Chu, anh có nhớ tới vụ án bắt cóc mười lăm năm trước không, Diệp Thiều Hoa chính là người đã bỏ lại chúng ta mà chạy trốn!"

"Em nói bậy bạ gì vậy?" Liễu Nhất Chu nhíu mày, "Chuyện năm đó sao lại có cô ấy được? Không phải là em vẫn luôn đi theo sao?"

"Sao lại là em được?" Triệu Di Quân kinh ngạc nhìn anh ta: "Diệp Thiều Hoa là con gái chú hai của em, năm đó, lúc cha cô ta sắp trở thành người thực vật thì cô ta đến Triệu gia mượn tiền cứu cha cô ta, bởi vì cô ta giống em, cho nên mới bị bọn chúng nghĩ là em, bị trói lại với mọi người. Cho nên, lúc đó cô ta không thể lấy được tiền cứu cha, cha cô ta cũng bởi vì vậy mà chết."

"Cho nên, Nhất Chu, cô ta nhất định biết anh! Nhất định là cô ta biết chuyện của chúng ta, muốn dựa vào diện mạo giống em mà tiếp cận anh để báo thù, nếu không phải do chúng ta, cha cô ta sẽ không chết! Hiện tại cô ta thành công, cô ta hoàn toàn đánh bại em rồi, Nhất Chu, anh nhất định phải hiểu rõ, đừng để cô ta lừa!"


Vốn dĩ, Triệu Di Quân nghĩ Nhất Chu nghe cô ta nói vậy nhất định sẽ rất tức giận.

Nhưng không, sau khi anh ta nghe xong liền ngồi ở trên ghế, tròng mắt không hề chuyển động.

“Nhất Chu?” Nhìn thấy Liễu Nhất Chu trầm mặc như vậy, Triệu Di Quân có chút sợ hãi.

Sau một lúc lâu, anh ta mới xem như khôi phục lại tinh thần, liếc mắt nhìn Triệu Di Quân một cái, “Em đi trước đi, anh muốn yên tĩnh một chút.”

Triệu Di Quân biết Liễu Nhất Chu bị đả kích lớn như vậy trong nháy mắt không thể trở lại bình thường, cho nên không nói gì, an ủi anh ta một câu, sau đó rời khỏi nơi này.

Lúc xuống lầu, cô ta cảm thấy không khí tốt lên.

Có thể hiện tại cô ta còn đấu không lại Diệp Thiều Hoa, nhưng cô ta không tin Liễu Nhất Chu đấu không lại, bây giờ Vĩnh Đằng nắm trong tay một phần tư mạch máu kinh tế của nước Hoa, anh ta muốn xử lý Diệp Thiều Hoa, tuy rằng có chút phiền phức, nhưng cũng không phải không có khả năng.

“Cha, mẹ, hai người yên tâm, lúc này cô ta nhất định sẽ ngã một cú đau.” Triệu Di Quân không làm việc bên phía giám đốc Đinh nữa, cho nên trở về Triệu thị, cô ta ở trong hội đồng quản trị nói lời thề son sắt.

Nhìn thấy cô ta tự tin như vậy, cha Triệu mẹ Triệu ngẫm lại quan hệ của cô ta và Liễu Nhất Chu, cũng không lo lắng.

Đoàn người có chút vui sướng ở cùng một chỗ mở cuộc họp, mấy ngày nay nhà họ Triệu lâm vào một án kiện kinh tế, có chút không gượng dậy nổi, Triệu Di Quân không chỉ ra mặt ổn định lòng người, còn hiểu chuyện hứa hẹn với công ty, nhất định sẽ bắt lấy công trình phương diện kim loại thế rất thịnh trước mắt.

Trên mặt mỗi người trong phòng họp đều mang vẻ vui sướng.

Trên tay Triệu Di Quân còn cầm văn kiện hợp tác, vừa định chia cho từng người, lại không ngờ rằng cửa phòng họp bị mở ra.

“Là bà?” Mẹ Triệu không dám tin mà chỉ vào người dẫn đầu, người nọ đúng là mẹ Diệp, nhưng lại không phải mẹ Diệp mà mẹ Triệu quen biết, mẹ Diệp hiện tại nào có dáng vẻ rụt rè sợ hãi giống như trước kia.

“Xin lỗi,” Luật sư của Diệp Thiều Hoa đẩy mắt kính, “9 giờ sáng hôm nay cô Diệp đã chính thức thu mua Triệu thị, hiện tại tập đoàn Triệu thị thuộc về sở hữu của mẹ cô Diệp bà Diệp Đông Hương...Bà Triệu đúng không, các người đừng kích động, ngàn vạn lần đừng bất kính với bà Diệp Đông Hương, các người có thể ở lại công ty này hay không, còn phải xem ý tứ của bà ấy.”


Công ty giao nhận vô cùng nhanh, tất cả mọi người Triệu nhìn người của công thương đến một chuyến, tập đoàn Triệu thị trước kia, thoáng một cái đã treo tên Diệp thị.

“Bây...bây giờ làm sao bây giờ?” Mẹ Triệu nhìn Triệu Di Quân, trên mặt bà ta lộ ra vẻ khuất nhục.

Từ lúc bắt đầu mẹ Triệu đã khinh thường Diệp Đông Hương là đồ nhà quê không có văn hoá, người này từ đầu tới cuối đều không thể so được với mình, ngay cả đứa con gái sinh ra cũng chỉ có thể làm thế thân cho con gái bà ta.

Thế nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới người mà bà ta khinh thương lại chỉ bằng dựa vào con gái đã có thể đứng trên đỉnh đầu bà ta?

Mấy cuối tuần trước, bà ta còn cao cao tại thượng quở trách Diệp Đông Hương, không ngờ tới lúc này mới bao lâu, nhân vật liền đổi, biến thành Diệp Đông Hương một câu là có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.

Bà ta chịu không nổi chênh lệch lớn như vậy!

“Không sao đâu, chúng ta đi tìm Nhất Chu, anh ấy nhất định có biện pháp.” Triệu Di Quân tin tưởng Liễu Nhất Chu sẽ không thờ ơ.

Cô ta rất tin tưởng điểm này, mãi đến lúc cô ta lái xe đến tổng bộ của Vĩnh Đằng, nhưng vừa mới xuống xe đã thấy được màn phỏng vấn thương nghiệp trên quảng trường của anh ta.

Liễu Nhất Chu ở trước mặt nhân dân cả nước, nói rất rõ ràng: “Không phải, tôi và cô Triệu chưa từng ở bên nhau, chuyện này giáo viên của nhóm tôi năm đó đều rõ ràng. Từ lúc sinh ra tới bây giờ, nghiêm chỉnh mà nói, cùng tôi kết giao chỉ có một mình cô Diệp. Bởi vì tôi phạm vào một vài sai lầm, cô ấy đã rời bỏ tôi, nhưng tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, tôi hy vọng mọi người đừng đến quấy rầy cô ấy.”






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện