Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Editor: Dừa

Beta: Minh Lý

Những lời này của Liễu Nhất Chu như một cái bạt tai hung hăng đánh lên mặt Triệu Di Quân.

Khiến Triệu Di Quân không hiểu là, Liễu Nhất Chu nói như vậy thì thôi đi, lần này ngay cả Úc Triết Hàm vẫn đứng bên cạnh anh ta cũng không nói chuyện giúp cô ta.

“Triết Hàm, vì sao anh cũng thay đổi thành thế này? Chẳng lẽ anh cũng bị người phụ nữ kia mê hoặc sao?”

“Di Quân, em biết tại sao từ nhỏ tới lớn Nhất Chu đều luôn bảo vệ em như vậy sao?” Úc Triết Hàm nhìn Triệu Di Quân, mặt mũi tràn đầy sự phức tạp: “Cả đời này của cậu ấy, chỉ từng thỏa hiệp với một mình em.”

“Đương nhiên là em biết.” Triệu Di Quân nghĩ lại những chuyện này, vẫn có một chút đắc ý, còn không phải vì Liễu Nhất Chu thích cô ta sao.


“Không, em không biết.” Úc Triết Hàm lắc đầu: “Vụ án bắt cóc năm đó em không có mặt ở đấy, cho nên không biết, là có một người chạy khỏi đó, người chạy đi ấy chính là Diệp Thiều Hoa, nhưng mà cô ấy không phải chạy trốn, mà vì cứu bọn anh nên dẫn dụ hai tên bắt cóc kia rời đi. Lúc ấy có người báo cảnh sát, trên người bọn cướp đeo theo cả bom, một mình cô ấy dụ tất cả mọi người đi theo, cô ấy nói cô ấy chạy nhanh hơn bọn anh.”

“Rất mỉa mai đúng không, khi đó rõ ràng bọn anh còn lớn hơn cô ấy, mà lại không có đầu óc hiểu biết như cô ấy. Cuối cùng nghe nói là cô ấy được tìm thấy trong một hốc núi, nếu như không có cô ấy, có lẽ bọn anh vĩnh viễn sẽ nằm lại ở đó. Sau chuyện ấy, đúng lúc em ra nước ngoài để bồi dưỡng, tất cả bọn anh đều coi người đó là em, đây chính là nguyên nhân vì sao Liễu Nhất Chu luôn luôn thỏa hiệp với em.”

Bây giờ Úc Triết Hàm hiểu rất rõ tâm trạng của Liễu Nhất Chu, anh ta không biết Diệp Thiều Hoa có nhận ra bọn họ hay không.

Thậm chí trong lòng anh ta còn đang thầm cầu nguyện Diệp Thiều Hoa đừng nhận ra anh ta.

Lúc anh ta nghe được quyết định của Liễu Nhất Chu, còn gọi điện thoại để chất vấn Liễu Nhất Chu, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được cái tin này, Úc Triết Hàm cảm thấy lúc đó, máu của anh ta hoàn toàn đông lại.

Trong đầu anh ta không ngừng nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong mấy tháng nay, còn có lần ở biệt thự, Diệp Thiều Hoa nhìn anh ta bằng ánh mắt xa lạ.

Úc Triết Hàm rất khủng hoảng, có phải cô… Đã nhận ra anh ta từ lâu rồi không?

“Cho nên, bây giờ hẳn là em nên cầu xin Liễu Nhất Chu không ra tay với em.” Úc Triết Hàm nhìn chằm chằm Triệu Di Quân một lát, sau đó đi thẳng.

Triệu Di Quân ngã ngồi trên ghế, cô ta cảm giác toàn thân mình bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh, cũng biết mình đã làm ra một quyết định sai lầm nhất.

Nhà họ Triệu giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn, ông cụ Triệu và đám người mẹ Triệu bọn họ hối hận không thôi, nếu biết trước Diệp Thiều Hoa có thủ đoạn sắc bén như thế, sao lúc ấy bọn họ dám có ý đồ chèn ép cô, còn có suy nghĩ ép buộc Diệp Đông Hương rời đi?

Bọn họ nào đã phải trải qua thời gian khổ cực như vậy, họ đều đã đến tìm Diệp Thiều Hoa, muốn cầu xin cô, nhưng đến cả gặp mặt cô cũng không được.

Nhất là ông cụ Triệu, nghĩ lại suýt chút nữa mình đã trở thành ông nội của gia đình giàu có nhất rồi, lại càng thêm hối hận không thôi.

Triệu Di Quân cũng không phải là không thử đến những công ty khác để phỏng vấn, nhưng những công ty đó đều biết cô ta có xích mích với Diệp Thiều Hoa, còn có một Liễu Nhất Chu âm thầm chỉnh đốn cô ta, nào dám nhận cô ta?

Nhà họ Triệu liên tiếp vấp phải khó khăn trắc trở, lại bởi vì thiếu nợ nên bắt buộc phải dọn ra khỏi biệt thự.

Vì chuyện lúc trước của Liễu Nhất Chu, tất cả mọi người đều biết Diệp Thiều Hoa không phải người chen ngang, ngược lại là do Triệu Di Quân làm loạn, nên một số kẻ có tiền cảm thấy Triệu Di Quân cũng chỉ có như thế, nhìn cô ta xinh đẹp nên tình nguyện bao nuôi cô ta, cho cô ta tiền tiêu.

Rất nhiều lần vì chuyện đó mà Triệu Di Quân bị vợ cả đánh ghen.


Hôm nay lại bị vợ cả bắt quả tang, cô ta bị mấy người phụ nữ dùng chân đá, đành căm hận che đầu mình lại, đúng lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy quảng cáo của Diệp Thiều Hoa.

Cô vẫn là người ngồi ở trên cao không thể xâm phạm, mà Triệu Di Quân cô ta thì lại trở thành con chuột chạy qua đường bị người người vây đánh.

Vĩnh Đằng của Liễu Nhất Chu không có chuyện lớn gì xảy ra, mặc dù quy mô của công ty còn kém xa lúc trước, nhưng anh ta không thèm để ý, anh ta biết, đây là Diệp Thiều Hoa niệm tình lúc trước anh ta cho cô mượn hai mươi vạn kia nên mới không ra tay với anh ta.

Anh ta đứng ở trung tâm tài chính quốc tế, biết hôm nay Diệp Thiều Hoa tiến hành một cuộc đấu thầu ở đây, anh ta không yên lòng chờ Diệp Thiều Hoa đến.

Đột nhiên, trên lầu vang lên tiếng chuông báo.

“Tổng giám đốc Liễu, đi mau, trên lầu cháy rồi!” Anh ta được người khác vây quanh, đưa ra khỏi tòa cao ốc tài chính.

Trên lầu chính ngọn lửa càng lúc càng lớn, còn có mấy người chưa đi ra được, nhân viên chữa cháy khống chế đám người, không cho bất kì ai tới gần đám cháy, sau đó ngay cả nhân viên chữa cháy cũng không dám đi vào.

Liễu Nhất Chu nhìn thấy vài người đang khóc, không có chỗ nào mà không có người thân không thể chạy ra được.

Anh ta còn chứng kiến dáng vẻ kêu khóc của một quý phu nhân, anh ta nhận ra được, kia là mẹ của Quý Vân Trầm, chẳng lẽ người đó cũng ở bên trong?

“Chờ đã, vị tiểu thư này, ngài không thể đi vào, ngọn lửa đã không còn nằm trong tầm kiểm soát rồi!”

“Tránh ra, để tôi đi vào.”

Nghe được âm thanh lạnh nhạt quen thuộc, Liễu Nhất Chu sững sờ nhìn về hướng đó, nói thật từ lúc anh ta mới bắt đầu nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đến giờ cô đều có vẻ bình tĩnh ung dung, đây là lần đầu tiên thấy hơi thở của cô có vẻ không ổn như vậy.

Cô tránh khỏi hai nhân viên chữa cháy, cầm lấy một bộ quần áo ẩm ướt đắp lên người mình, lao thẳng vào bên trong biển lửa lớn đang hừng hực cháy.

Liễu Nhất Chu nhìn bóng lưng của cô, chợt nhớ đây chính là Diệp Thiều Hoa, năm đó lúc cô mới năm tuổi, đã xung phong nhận việc chạy trốn để dẫn dụ bọn cướp đi, từ đầu tới cuối cô đều làm như thế, ai đối xử tốt với cô, cô sẽ không nói gì cả, nhưng luôn luôn ghi tạc trong lòng.

Cuối cùng tất cả mọi người không ngờ tới, cô từ bên trong biển lửa cháy hừng hực cõng Quý Vân Trầm đang hôn mê ra ngoài, rất nhiều năm sau mẹ Quý vẫn còn nhớ rõ tình cảnh vô cùng thảm khốc ngày đó, tới mức bà thường xuyên gặp ác mộng.

Diệp Thiều Hoa chết rồi, nhưng chẳng có ai cảm thấy ngạc nhiên, tất cả mọi người lại ngạc nhiên vì Quý Vân Trầm lại còn sống.


Anh được cấp cứu ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng được cứu sống.

Sau khi anh tỉnh dậy thì không có phản ứng gì, cũng không hỏi thăm tin tức của Diệp Thiều Hoa, ngay cả mẹ Quý cũng thấy kì lạ, anh chỉ đơn giản mặc kệ hết tất cả mọi người, ở lại phòng bệnh một mình trong ba ngày.

Ba ngày sau đó anh đi ra ngoài, lại biến thành Quý Vân Trầm sát phạt quả quyết của trước kia.

Nhà họ Triệu mới đầu còn tưởng rằng Diệp Thiều Hoa đã chết rồi thì bọn họ có thể bắt đầu lại như ngày xưa, nhưng tất cả đều bị anh chỉnh đến mức không còn hình người.

Từ đó về sau, những người trong thương trường đều biết một quy tắc mới: Có thể gây sự với Quý Vân Trầm, thậm chí có thể bất kính với nhà họ Quý, bởi vì ranh giới cuối cùng của Quý Vân Trầm, là nhà họ Diệp.

Rất nhiều người đi xem thử tấm bia mộ tồn tại như một thần thoại của Diệp Thiều Hoa.

Dòng chữ phía trên rất đơn giản.

Diệp Thiều Hoa một mình một ngựa.

Nghe nói đây là sau này Quý Vân Trầm lòng đầy tâm sự đổi cho cô.

Những người đó phát hiện bên cạnh còn một ngôi mộ trống không, trên tấm bia khắc một câu.

Quý Vân Trầm một đời một kiếp.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện