Lâm giáo úy còn tưởng rằng đối phó với ba chiến thuyền Đại Á căn bản không cần tốn sức, nhưng ước chừng ba mươi phút sau vẫn không thấy bóng con thuyền nào trở về, trong lòng bắt đầu oán trách tác phong và năng lực của Triệu Phó Quan. Khi hắn sắp không kiên nhẫn, phía bên phải rốt cuộc có động tĩnh.

“Không đúng, kia giống như không phải thuyền của chúng ta.” Một võ tướng thoáng nhìn cột cờ của con thuyền, lá cờ  xanh trắng đan xen rõ ràng không phải cờ của họ.

Khi con thuyền gần hơn chút nữa, mọi người rốt cuộc nhìn thấy hai chữ thực rõ ràng phía trên.

Đại Á! Lời hắn nói hấp dẫn lực chú ý của mọi người, ngay sau đó họ thấy ba chiến thuyền Đại Á xuất hiện trong tầm mắt.

Lâm giáo úy rốt cuộc biến sắc, đỡ lan can, bàn tay siết chặt.

“Sao có thể, sao lại là chiến hạm Noah?”

Những người khác sắc mặt đại biến. Chỉ cần là binh lính Dung Quốc thì đều biết sự lợi hại của chiến hạm Noah, ba chiến thuyền có vẻ cực kỳ bình thường, chưa từng nghĩ sẽ là một quái vật.

Võ tướng gian nan nuốt nước miếng, nói ra một tin tức mà mọi người đều đã biết rõ ràng, “Xem ra Triệu Đông…… Rất có thể…… Đã chết trận.”

Tin tức này thực sự rất đả kích, cho dù là không tận mắt chứng kiến, cũng có thể cảm nhận được sức chiến đấu của quái vật Noah, chỉ cần là người thì đều không muốn gặp phải trên biển.

“Giáo úy, làm sao bây giờ?”

Mọi người chờ mong nhìn về phía Lâm giáo úy, hy vọng hắn có thể nghĩ ra biện pháp ứng đối, nếu không thì họ rất có thể sẽ chết ở A Tùng giang. Họ là chi viện, sức chiến đấu không mấy cường hãn, nếu tiền tuyến còn không phải đối thủ thì họ càng thêm không có khả năng.

“Hoảng cái gì, còn chưa đánh mà các ngươi đã cho rằng chúng ta sẽ thua sao? Dung Quốc sẽ không thua, lợi hại mấy cũng chỉ là ba chiến hạm, chúng ta có những hai mươi, viễn công cũng đủ tiêu diệt họ.” Lâm giáo úy rống đến mức trán tuôn gân xanh, vẻ mặt đặc biệt dữ tợn.

Đúng lúc này, một binh lính đột nhiên ngã ngồi trên boong tàu, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm phía sau, chỉ chỉ tay, vẻ mặt hoảng sợ, “Chiến hạm Noah…… Lại, lại tới nữa, thật nhiều!”

Mọi người lập tức xoay người. Bóng dáng tử thần thoáng chốc bao phủ, sắc mặt binh lính đều mất đi huyết sắc.

Lâm giáo úy đập tay thật mạnh lên lan can. Đại Á có bị mà đến. Tướng quân đang chiến đấu tại tiền tuyến, Đại Á vì cắt đứt đường lui của họ nên tách ra chiến hạm Noah, muốn tướng quân tứ cố vô thân. Việc cấp bách bây giờ là vực lại sĩ khí.

“Đừng hoảng hốt, chỉ có sáu chiến hạm Noah, còn lại đều là chiến thuyền thường, không để thuyền va chạm vào chiến hạm là sẽ không có việc gì. Quân số của ta chiếm thượng phong, lấy hết can đảm, giết họ, giành lại mảnh đất thuộc về chúng ta, đoạt lấy chiến hạm của họ.”

Lời nói này quả nhiên có thể khích lệ binh lính, đặc biệt là câu cuối cùng. Đúng vậy, đoạt lấy chiến hạm, họ cũng có thể lợi hại như Đại Á.

Lâm giáo úy nói không sai, phần thân của chiến hạm Noah tương đối chắc chắn, đáy thuyền tương đối cứng rắn mà thôi, chỉ cần họ không cho chiến thuyền đi va chạm thì thuyền của họ sẽ không chìm.

“Giết họ, đoạt lấy tất cả mọi thứ!”

Sĩ khí tăng trở lại cũng không cho họ hình ảnh mà họ khát khao. Hiện thực tàn khốc dập nát từng tia hy vọng.

Phó Vô Thiên cho họ nếm thử tư vị mà Triệu phó quan từng phải cảm nhận. Chiến thuyền bị bắn trúng nhanh chóng bị nước vào, binh lính Dung Quốc liều mạng bổ cứu, nhưng những đợt hỏa tiễn liên tiếp lập tức làm nỗ lực của họ hóa thành hư ảo.

Hết thảy mới chỉ là bắt đầu.

Lâm giáo úy luống cuống chỉ huy phản kích. Tuy rằng hỏa lực của đối phương mạnh hơn, nhưng họ thắng ở người nhiều, uy lực bom không bằng đối phương thì cũng sẽ không lập tức rơi xuống hạ phong.

Chỉ là họ đang tự an ủi mình mà thôi. Có thần hỏa phi quạ, súng etpigôn và bom, Đại Á chỉ cần cẩn thận tránh né bom của đối phương liền không có vấn đề lớn.

Ngược lại, Dung Quốc lại cực kỳ chật vật.

Không chỉ Dung Quốc mới biết đục thuyền, Đại Á cũng có binh lính bơi giỏi. Họ xuống nước rồi liên tiếp đục thủng mấy chiến thuyền Dung Quốc, binh lính trên thuyền phát hiện ra thì đã không kịp bổ cứu. Thuyền không bao lâu liền chìm đến một nửa. Binh lính vùng vẫy trong nước, không có dư thừa thời gian đi cứu đồng đội.

Tình hình ở hậu phương cơ hồ nghiêng về một phía, tiền tuyến lại đánh đến hừng hực khí thế.

Đào Trường Chí đã phát hiện Đường Nham Tùng chỉ suất lĩnh một chiến hạm Noah, chính là chiến hạm mà hắn đang đứng. Phía sau truyền đến dị động, hắn đã đại khái đoán được.

Cách đánh này khá mạo hiểm, nếu chỉ huy không tốt thì Đại Á tuyệt đối sẽ lâm vào bị động. Họ có lẽ có thể lợi dụng cơ hội này chiếm đoạt chiến hạm Noah. Ý tưởng này chợt lóe qua, hắn không bởi vậy mà cảm thấy cao hứng.

Đào Trường Chí ngày càng cảm thấy bất an, tổng cảm thấy có thứ gì đã bị hắn bỏ qua, thứ này rất quan trọng.

“Tướng quân, không tốt, chi viện của chúng ta sắp không chống đỡ được.”

Động tĩnh lớn như vậy, họ không thể không biết. Họ cho rằng phía sau hẳn là không có vấn đề, rốt cuộc căn cứ vào tính toán, đội tàu đánh lén đó cũng không nhiều, mà họ lại có hơn ba mươi chiến thuyền, kết quả thế nhưng tính sai.

Đào Trường Chí biến sắc, rốt cuộc hiểu ra mình xem nhẹ cái gì.

“Đáng chết, ta lại bỏ qua hắn.”

Thần hỏa phi quạ đã xuất hiện trên chiến trường ở A Tùng giang, trận chiến trên A Tùng giang cũng quan trọng nhất, người kia sao có thể không tới.

Hắn một lòng chỉ muốn thắng Đường Nham Tùng, lấy lại mặt mũi cho Dung Quốc, đánh đuổi thuỷ quân Đại Á, đoạt lại lãnh thổ đã mất, lại quên mất một nhân vật mấu chốt. Còn nữa, Đường Nham Tùng yên tâm tách ra năm chiến hạm Noah, an tâm đánh trận, chỉ sợ cũng vì chiến thần của họ đã tới – Phó Vô Thiên!

“Tôn Lâm, ngươi lập tức điều ba mươi chiến thuyền chi viện.” Đào Trường Chí quyết đoán hạ lệnh.

Tôn Lâm đó là võ tướng trung niên, nghe được mệnh lệnh tức khắc kinh ngạc: “Tướng quân, chỉ sợ không ổn đi, nếu điều ba mươi chiến thuyền đi, bên này sẽ chỉ dư lại hơn hai mươi, sao đánh thắng được Đường Nham Tùng?”

Đào Trường Chí lạnh mặt, “Hơn hai mươi thì thế nào, trong lịch sử lấy ít thắng nhiều còn thiếu sao, bản tướng quân vẫn có tự tin, ngươi không cần nhiều lời. Hiện tại quan trọng nhất chính là trận chiến trước mắt, này không phải trò đùa, nếu phía sau thất thủ, chúng ta sẽ bị vây quanh, hậu quả không phải ngươi ta muốn nhìn đến.”

“Đã rõ, tướng quân!” Tôn Lâm hít sâu một hơi, họ hiện tại đã không có đường lui, sống hay chết đành phải liều một phen.

Đường Nham Tùng nhanh chóng phát hiện ra động tĩnh của họ, thấy một lượng lớn chiến thuyền quay đầu liền biết chiến thuật thành công. Hắn không hoài nghi năng lực của Vương gia, nhưng tốc độ này nhanh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Hai quân giao chiến tới hiện tại, thái dương cũng đã sắp xuống núi. Hai bên đều có tổn hại, Dung Quốc bị hủy hơn mười chiến thuyền, số lượng không ít, nhưng Đại Á cũng không khá hơn là bao, cũng tổn thất không ít. Hắn trông cậy vào Vương gia có thể mau chóng tới chi viện, nhưng Dung Quốc lại điều đi ba mươi chiến thuyền, hắn lập tức nhẹ nhàng không ít.

Nghĩ vậy, Đường Nham Tùng cười ha ha rống lên, “Các huynh đệ, tận tình giết, quân địch đã là cá trong chậu, trận chiến tranh này chúng ta nhất định sẽ thắng lợi!”

“Thắng lợi!”

Binh lính được khích lệ, hai chữ thắng lợi văng vẳng bên tai. Đánh tới hiện tại, khí thế vẫn cường thịnh, rực rỡ như ánh nắng chiếu xạ trên mặt nước phản xạ hào quanh, hơi chói mắt, làm nhân tâm kinh sợ.

Khí thế kia khiến cho tướng lãnh Dung Quốc sắc mặt trầm trầm, đối phương khí thế càng thịnh thì họ càng gặp bất lợi. Hiện giờ nhiều binh lính đã hiện vẻ mệt mỏi, chờ thái dương xuống núi thì tình huống sẽ càng tệ hơn, nhưng đã đi đến nước này, ngoài sự kiên trì ra, chiến thuật đã không có tác dụng quá lớn.

Phía sau, Tôn Lâm suất lĩnh ba mươi chiến thuyền vây quanh năm chiến hạm. Họ cho rằng có thể bao vây tiêu diệt quân địch, nhưng không bao lâu đã bị mở ra một chỗ hổng, để chiến hạm thừa cơ xông lên.

Phó Vô Thiên đã dùng hết hỏa tiễn, hắn lại tiếp tục chuyển sang mũi tên thường, ngẫu nhiên thậm chí có thể nhất tiễn song điêu. Mùi máu tươi nồng đậm, nhuộm đỏ mặt nước, trong mắt hắn mỹ lệ đến cực điểm.

An Tử Nhiên đứng cạnh hắn, súng etpigôn trong tay đoạt đi tánh mạng không biết bao nhiêu người, khi cận chiến thì sử dụng chủy thủy. Khoái cảm giết chóc này, hắn đã thật lâu không được thể hội.

Binh lính Dung Quốc cơ hồ không dám tới gần họ. Tôn Lâm nhanh chóng hiểu được dụng ý của Đào Trường Chí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện