- Đệ đang ở đây nói bậy bạ gì đó, sao Khinh Ngữ lại chỗ này của ta được. Muội ấy bình thường ban ngày sang đây, nào phải cô nương nhà ai ban đêm chạy loạn, đi mau! Đi mau!
Lý Tuyền chống nạnh đứng ở trên bậc thang, không cho Lý Trân vào cửa chính, một mình kiên cường thúc hắn rời đi. Lý Trân ngược lại thở ra nhẹ nhàng, phản ứng khác thường của đại tỷ nói rõ Vương Khinh Ngữ đang ở trong phủ của tỷ ấy.
Trong lòng Lý Trân thả lỏng, cười nói:
- Nếu như đại tỷ nhìn thấy Khinh Ngữ, thay đệ chăm sóc tốt nàng ta. Vậy đệ đi về.
Lý Trân trở mình lên ngựa, mang theo thủ hạ giục ngựa mà đi. Lý Tuyền nguýt miệng:
- Cái gì gọi là thay đệ chăm sóc nàng ta, tiểu tử thối, bát tự vẫn còn chưa rõ ràng đâu!
Lý Tuyền đóng cửa chính, bước nhanh đi vào nội đường, chỉ thấy Vương Khinh Ngữ ngồi trước bàn nhỏ, không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt, ánh mắt khóc đến đỏ bừng, sưng như một trái đào nhỏ.
- Đại tỷ, là ai vậy?
Vương Khinh Ngữ thấy Lý Tuyền quay trở lại, có chút không yên hỏi han.
- Là tên chưởng quầy quán rượu, bảo ta ngày mai đưa số lượng rượu thêm gấp đôi nữa.
Lý Tuyền không muốn nói là em trai đến, liền thuận miệng che giấu luôn. Nàng lại khẩn trương hỏi:
- Đại ca muội thật sự muốn gả muội cho gã Thọ cái gì Vương kia à? Trong ánh mắt Vương Khinh Ngữ hiện lên một tia lửa giận, cắn răng nói:
- Không phải gả, là tặng cho gã, làm thị thiếp của gã.
- A! Đại ca muội cũng thật là, nhà tốt thì không gả, muốn đưa vào trong cung, những người trong cung đó xấu xa lắm! Đi vào sẽ ra không được, làm sao giống gả cho em của ta, vẫn tự do như vậy.
Trên mặt Vương Khinh Ngữ tức thì đỏ bừng, nhăn nhó nhỏ giọng nói:
- Đại tỷ…
Lý Tuyền cười ha hả, lại nắm tay Vương Khinh Ngữ, không để nàng chạy khỏi, thất giọng hỏi nàng ta:
- Muội nói thật cho ta, muội đồng ý gả cho đệ đệ ta hay không?
Vương Khinh Ngữ xấu hổ mặt đỏ tía tai, tay bị Lý Tuyền nắm chặt, cũng không cách nào chạy trốn, sau một lúc lâu mới khẽ gật đầu một cái. Lý Tuyền mừng rỡ, vội vàng nói:
- Muội cứ yên tâm đi! Ta sẽ sắp xếp tốt hết thảy. Ta sớm đã cảm thấy muội hẳn là em dâu của ta rồi, ta đợi được đến ngày này rồi!
Vương Khinh Ngữ cắn môi một cái:
- Nhưng huynh trưởng muội sẽ đến cửa làm khó đại tỷ.
- Y dám!
Lý Tuyền căm giận nói:
- Ngày mai ta mời Tiểu mập giúp một việc, mang một số binh lính trú ở trong nhà của ta, ta xem y có dám đến cửa cướp người không.
Tuy là nói như vậy, Lý Tuyền vẫn là không yên tâm, nàng vô cùng không khéo, tức khắc nghĩ tới một chỗ Vương Nguyên Bảo tìm không được.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, một chiếc xe ngựa đã rời khỏi phủ đệ của Lý Tuyền, chạy ra phía ngoài thành. Lý Tuyền giấu Vương Khinh Ngữ ở trong nhà một hộ nông dân ngoài thành, nơi đó là nhà một tên hỏa kế thủ hạ của nàng. Lý Tuyền đương nhiên cũng biết, để ở trong phủ đệ của mình hoặc là trong nhà đệ đệ, Vương Nguyên Bảo không dám cưỡng ép cướp người, tuy nhiên như vậy có chút không đạo lý, dù sao người ta là huynh muội.
Giữa trưa ngày hôm sau, một gã gia đinh chạy về Vương phủ. Vương Nguyên Bảo đang khoanh tay ở trong đại sảnh đi qua đi lại, trong lòng bực bội không yên, gia đinh chạy hồng hộc chạy tới nói:
- Lão gia, chúng tôi biết rõ tung tích của nhị tiểu thư.
Vương Nguyên Bảo vội vàng một tay nắm lấy vạt áo gia đinh nói:
- Người ở đâu?
- Hẳn là ở trong phủ của Lý đông chủ.
- Cái gì gọi là hẳn là?
- Lão gia. Chúng tôi mặc dù không có thấy người, nhưng toà phủ đệ của Lý đông chủ từ trước đến nay không có binh lính canh gác, nhưng hôm nay lại có nhiều binh lính canh giữ. Chúng tôi đoán rằng, khẳng định đang ở trong phủ.
Quả thật Vương Nguyên Bảo đã hoài nghi em gái ẩn thân ở trong phủ Lý Tuyền, bây giờ càng thêm có thể xác thật, y hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Lý Trân, ngươi khinh người quá đáng, chúng ta đi xem!
Y lại chỉ bảo hơn mười thủ hạ:
- Xem chừng cửa chính Lý Tuyền cho ta, nếu như phát giác mục tiêu sẽ lập tức động thủ cướp người.
Vương Nguyên Bảo bước mau đi trở về thư phòng, trải rộng ra một tờ giấy, cầm bút bắt đầu viết một phong thư. Y không tin, trên trời này không có người nào ép không được Lý Trân.
Thời gian lại dần dần trôi qua nửa tháng, bạch lộ đã qua rồi, thời tiết lạnh như thường ngày, gió thu hiu quạnh, lá cây trên đại thụ chuyển thành khô vàng, từng mảng theo gió bay xuống.
Vương gia cũng chầm chậm yên tĩnh lại, Vương Khinh Ngữ vẫn chưa trở về, phong ba do Vương Khinh Ngữ trốn đi gợi ra tựa hồ đã bình ổn rồi, ít nhất biểu hiện trên mặt không hề bị người ta nhắc tới.
Trên thực tế, Vương Nguyên Bảo từng ngày đều không có được bình tĩnh, đôi mắt y mong chờ tin tức kinh thành, nhưng y lại sợ Lý Trân bỗng nhiên bày tiệc mời khách, vậy có thể ý nghĩa muội muội mình bị hắn nạp làm thiếp rồi. Nhưng ngẫm lại không có lẽ, dù sao Vương gia cũng là người có thân phận, Lý Trân cho dù là mạnh mẽ, cứng rắn, cũng không có thể làm loại việc trái lễ chế này.
Hơn nữa thủ hạ của y ở phụ cận toà phủ đệ của Lý Tuyền xem chừng hơn một tháng, cuối cùng y mới hiểu được, muội muội của y căn bản đang không ở trong phủ của Lý Tuyền, cũng không ở trong phủ Lý Trân, không biết trốn đến nơi nào?
Điều này khiến cho Vương Phục Bảo tâm phiền ý loạn, thời gian càng kéo về sau, càng gây bất lợi cho y.
Giữa trưa, y đang ngồi ở nội đường uống trà, bỗng nhiên quản gia chạy như bay đến, thất thanh hô:
- Lão gia! Lão gia!
- Chuyện gì xảy ra mà kích động như vậy!
Vương Nguyên Bảo không hài lòng hỏi.
- Lão gia, Thọ Xuân Quận Vương đến đây, ở ngay ngoài cửa phủ.
- A!
Vương Nguyên Bảo kinh sợ kêu lên một tiếng, chén trà trong tay rơi xuống đất, bị vỡ tan. Y cũng không để tâm đứng dậy chạy ra ngoài. Trông sao trông trăng, cuối cùng được gặp Lý Thành Khí.
Ngoài cửa chính Vương phủ dừng lại một chiếc xe ngựa, mười mấy tên tuỳ tùng đi theo xung quanh, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi khoanh tay đứng ở bên cạnh xe ngựa, mặc dù gã mặc trường bào của người bình thường, những vẫn không che giấu được khí chất cao quý trong cốt cách của gã. Quý công tử này chính là con trai trưởng của Lý Đán, Thọ Xuân Quận Vương Lý Thành Khí.
Lý Thành Khí đương nhiên là vì việc Vương Khinh Ngữ mà đến. Gã nhận được tin của Vương Nguyên Bảo ngày hôm sau đã khởi hành xuất phát. Nói thẳng ra, Lý Thành Khí đã sớm nhìn trúng dung mạo xinh đẹp của Vương Khinh Ngữ, nếu không phải phụ thân kiên quyết phản đối gã cưới con gái của thương nhân làm Trắc Phi, thì gã sớm đã cưới về rồi. Nhưng sự phản đối của phụ thân cũng không thể ngăn cản Lý Thành Khí nhớ mãi không quên với Vương Khinh Ngữ.
Lúc này, Vương Nguyên Bảo bước nhanh đi ra cửa phủ, khom người thi lễ nói:
- Vương Nguyên Bảo tham kiến điện hạ!
Vương Nguyên Bảo hưng phấn dị thường, y không dám nghĩ tới Lý Thành Khí sẽ đích thân đến Trường An, nhưng đồng thời, trong lòng y cũng có một tia không yên. Y cảm giác sự tình dường như hơi ồn ào.
Lý Thành Khí gật đầu:
- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, đi vào rồi nói sau!
- Điện hạ mời!
Vương Nguyên Bảo mời Lý Thành Khí vào nội đường, Lý Thành Khí ngồi xuống, một thị thiếp dâng trà cho bọn họ. Lý Thành Khí một đường bôn ba, thực sự có chút mệt mỏi, gã uống một ngụm trà, mới chẫm rãi hồi phục lại.
- Vương đông chủ, cha ta sai ta tỏ ý chân thành cảm tạ ngươi. Vương gia ngươi ủng hộ chúng ta, chúng ta sẽ không quên.
Trong lòng Vương Nguyên Bảo trào lên một hồi ấm áp, Vương gia không hề quên y.
Lý Thành Khí trước tiên trấn an Vương Nguyên Bảo một phen, sau đó chuyển đến đề tài chính hôm nay? Đầu tiên, gã từ trong lòng lấy ra thư của Vương Phục Bảo gửi cho gã, đặt lên bàn giao cho Vương Nguyên Bảo:
- Đây trả lại cho ngươi!
- Đây là…
Vương Nguyên Bảo có chút tâm hoảng ý loạn hơn, y không rõ ý tứ của Lý Thành Khí:
- Điện hạ không phải muốn…
Lý Thành Khí khoát tay, không cho y nói thêm gì nữa. Gã đương nhiên bị dung mạo xinh đẹp của Vương Khinh Ngữ rung động, nhưng so với giang sơn Đại Đường, một nữ nhân thật sự không tính làm cái gì.
- Cha ta hy vọng ngươi không cần nhắc lại chuyện này, ông ấy rất ủng hộ Lý Trân lấy muội muội của Vương đông chủ.
Vương Nguyên Bảo đã dường như bị nện phủ đầu một gậy, hơi bối rối. Lý Thành Khí lại nói:
- Lý Trân rất quan trọng đối với chúng ta. Chúng ta hy vọng có được sự ủng hộ của hắn. Nếu hắn có thể thông gia cùng Vương gia, đối với đại nghiệp của chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn.
Nói đến đây, Lý Thành Khí có chút áy náy nói với Vương Nguyên Bảo:
- Ta biết rằng ngươi không quá sẵn lòng, nhưng vì đại nghiệp của chúng ta, vẫn là phải thiệt thòi ngươi rồi.
Vương Nguyên Bảo đâu chỉ là thiệt thòi, y quả thật muốn khóc lên rồi, mộng đẹp hoàng thân quốc thích của y, chẳng lẽ sẽ phải tan vỡ sao?
- Nhưng điện hạ, em gái của ta đúng là hy vọng đi theo ngài nha!
Lý Thành Khí bất ngờ cười khổ một tiếng, nếu gã vì một nữ nhân mà trở mặt thành kẻ thù với Lý Trân, vậy gã không làm nên việc gì rồi. Gã thấy Vương Nguyên Bảo còn chưa thông suốt, cũng âm thầm căm tức, cao giọng:
- Vương đông chủ, ta hy vọng ngươi có thể hiểu cho, đây là cha ta đang kính nhờ ngươi.
Vương Nguyên Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ, y lập tức giống như một con gà ỉu xìu, cúi thấp đầu xuống thật thấp. Y biết rõ mình đã khống có lựa chọn con đường sau này…
Lý Tuyền lúc chạng vạng từ trong quán trở về nhà, chỉ thấy trước cửa dừng lại một chiếc xe ngựa, trong lòng nàng có chút kỳ quái, hỏi ngay người gác cổng:
- Lão Vương, là ai đến đây?
Người gác cổng cười chạy ra đón chào:
- Khởi bẩm phu nhân, là phu nhân của Vương đại đông chủ đã đến.
Lý Tuyền sửng sốt, là phu nhân của Vương Nguyên Bảo?
- Vâng! Cô ta đã ở khách đường đợi một lát rồi.
Tâm niệm Lý Tuyền vội chuyển, chẳng lẽ Vương Nguyên Bảo phái vợ y đến hạ tối hậu thư cho mình chăng?
Lý Tuyền bước nhanh đi vào cửa chính, đi thẳng đến khách đường.
Đi đến bậc thang khách đường, chỉ thấy một nữ nhân trẻ tuổi trang điểm đậm và ăn mặc diêm dúa ngồi ở sảnh, trên mái tóc đen óng cài đầy châu ngọc, cách ăn mặc khí chất cao quý. Lý Tuyền biết rõ vợ của Vương Nguyên Bảo họ Trương, là con gái của một người giàu có nhất Trường An.
- Thật xin lỗi, khiến phu nhân đợi lâu.
Vẻ mặt Lý Tuyền tươi cười đi vào khách đường.
Trương thị vội vàng đứng lên, gương mặt trắng như tuyết gượng cười nói:
- Ta không mời mà tới, quấy rầy Lý đông chủ.
- Không cần phải khách khí, mời ngồi!
Lý Tuyền mời Trương thị ngồi xuống, lại sai thị nữ thay trà mới. Trương thị hạ thấp người nói:
- Ta hôm nay đến, là vì việc của Khinh Ngữ.
- Chờ một chút!
Lý Tuyền vội vàng nói chặn cô ta:
- Phu nhân không cho rằng Khinh Ngữ trốn ở chỗ này của ta chứ!
- Không! Tôi không phải ý tứ này, tôi không phải đến tìm Khinh Ngữ, tôi đến để nói chuyện hôn sự của Khinh Ngữ.
- Ồ…
Kết quả này quả thật ngoài dự liệu của Lý Tuyền, lời thề chắc chắn của Vương Nguyên Bảo nói tuyệt đối không gả cho Lý gia, bây giờ vợ y lại đây nói chuyện hôn sự, vậy nguyên cớ gì khiến Vương Nguyên Bảo thay đổi tâm ý?
Chẳng qua, việc bằng lòng hôn sự rốt cuộc là một chuyện tốt, Lý Tuyền thu hồi suy nghĩ châm chọc, thành khẩn nói:
- Ta bây giờ tâm ý vẫn chưa có thay đổi, nếu như Vương gia bằng lòng gả Khinh Ngữ cho em trai ta, nhà chúng tôi tuyệt sẽ không ức hiếp nàng ta.
Trương thị mỉm cười gật đầu:
- Theo lý, tôi hẳn là tìm Địch phu nhân làm việc này, nhưng ý tứ của lão gia nhà ta, vẫn là hy vọng nói chuyện Lý đông chủ. Chúng ta trên nguyên tắc cũng đồng ý lời cầu hôn của phu nhân, nhưng có hai điều kiện.
- Mời nói, hai điều kiện gì?
- Tục ngữ nói, nữ chưa có chồng huynh kêu chạy, nữ có chồng huynh kêu gả. Vương gia chúng tôi ở Trường An cũng là người có thể diện, chúng tôi hy vọng Lý tướng quân có thể cưới hỏi đàng hoàng Khinh Ngữ nhà tôi, ngoại trừ không bái đường, nghi thức khác hẳn đều như thường.
Yêu cầu này không tính quá phận, khác biệt lớn nhất giữa cưới thê và cưới thiếp chính là về chuyện bái đường, nếu như cưới thiếp cũng phải bái đường, thì là bất kính đối với chính thê, chính thê sẽ không đồng ý, cũng sẽ bị người ta chỉ trích. Điểm này Vương gia cũng biết, cho nên bọn họ yêu cầu nghi lễ cao nhất, cũng coi như là nở mày nở mặt gả con gái, trừ bái đường.
Lý Tuyền gật đầu:
- Ta có thể đồng ý, mời nói điều kiện thứ hai.
- Điều kiện thứ hai, cần Lý tướng quân đồng ý. Khinh Ngữ nhà tôi không phải thiếp, mà là thứ thê, nàng ta có quyền được ra mệnh lệnh, cho dù là Lý tướng quân nạp thiếp lần nữa, cũng không thể cùng hàng với Khinh Ngữ.
Lý Tuyền cười nói:
- Quả thật trước đây ta đã nói qua với tôn phu, chúng tôi sẽ không ức hiếp Khinh Ngữ, chính là ý tứ này.
- Vậy được rồi! Mặt khác, còn có một chướng ngại nho nhỏ cần Lý tướng quân đi dọn dẹp, đó chính là Trưởng Tôn gia.
Lý Tuyền chống nạnh đứng ở trên bậc thang, không cho Lý Trân vào cửa chính, một mình kiên cường thúc hắn rời đi. Lý Trân ngược lại thở ra nhẹ nhàng, phản ứng khác thường của đại tỷ nói rõ Vương Khinh Ngữ đang ở trong phủ của tỷ ấy.
Trong lòng Lý Trân thả lỏng, cười nói:
- Nếu như đại tỷ nhìn thấy Khinh Ngữ, thay đệ chăm sóc tốt nàng ta. Vậy đệ đi về.
Lý Trân trở mình lên ngựa, mang theo thủ hạ giục ngựa mà đi. Lý Tuyền nguýt miệng:
- Cái gì gọi là thay đệ chăm sóc nàng ta, tiểu tử thối, bát tự vẫn còn chưa rõ ràng đâu!
Lý Tuyền đóng cửa chính, bước nhanh đi vào nội đường, chỉ thấy Vương Khinh Ngữ ngồi trước bàn nhỏ, không ngừng dùng khăn tay lau nước mắt, ánh mắt khóc đến đỏ bừng, sưng như một trái đào nhỏ.
- Đại tỷ, là ai vậy?
Vương Khinh Ngữ thấy Lý Tuyền quay trở lại, có chút không yên hỏi han.
- Là tên chưởng quầy quán rượu, bảo ta ngày mai đưa số lượng rượu thêm gấp đôi nữa.
Lý Tuyền không muốn nói là em trai đến, liền thuận miệng che giấu luôn. Nàng lại khẩn trương hỏi:
- Đại ca muội thật sự muốn gả muội cho gã Thọ cái gì Vương kia à? Trong ánh mắt Vương Khinh Ngữ hiện lên một tia lửa giận, cắn răng nói:
- Không phải gả, là tặng cho gã, làm thị thiếp của gã.
- A! Đại ca muội cũng thật là, nhà tốt thì không gả, muốn đưa vào trong cung, những người trong cung đó xấu xa lắm! Đi vào sẽ ra không được, làm sao giống gả cho em của ta, vẫn tự do như vậy.
Trên mặt Vương Khinh Ngữ tức thì đỏ bừng, nhăn nhó nhỏ giọng nói:
- Đại tỷ…
Lý Tuyền cười ha hả, lại nắm tay Vương Khinh Ngữ, không để nàng chạy khỏi, thất giọng hỏi nàng ta:
- Muội nói thật cho ta, muội đồng ý gả cho đệ đệ ta hay không?
Vương Khinh Ngữ xấu hổ mặt đỏ tía tai, tay bị Lý Tuyền nắm chặt, cũng không cách nào chạy trốn, sau một lúc lâu mới khẽ gật đầu một cái. Lý Tuyền mừng rỡ, vội vàng nói:
- Muội cứ yên tâm đi! Ta sẽ sắp xếp tốt hết thảy. Ta sớm đã cảm thấy muội hẳn là em dâu của ta rồi, ta đợi được đến ngày này rồi!
Vương Khinh Ngữ cắn môi một cái:
- Nhưng huynh trưởng muội sẽ đến cửa làm khó đại tỷ.
- Y dám!
Lý Tuyền căm giận nói:
- Ngày mai ta mời Tiểu mập giúp một việc, mang một số binh lính trú ở trong nhà của ta, ta xem y có dám đến cửa cướp người không.
Tuy là nói như vậy, Lý Tuyền vẫn là không yên tâm, nàng vô cùng không khéo, tức khắc nghĩ tới một chỗ Vương Nguyên Bảo tìm không được.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, một chiếc xe ngựa đã rời khỏi phủ đệ của Lý Tuyền, chạy ra phía ngoài thành. Lý Tuyền giấu Vương Khinh Ngữ ở trong nhà một hộ nông dân ngoài thành, nơi đó là nhà một tên hỏa kế thủ hạ của nàng. Lý Tuyền đương nhiên cũng biết, để ở trong phủ đệ của mình hoặc là trong nhà đệ đệ, Vương Nguyên Bảo không dám cưỡng ép cướp người, tuy nhiên như vậy có chút không đạo lý, dù sao người ta là huynh muội.
Giữa trưa ngày hôm sau, một gã gia đinh chạy về Vương phủ. Vương Nguyên Bảo đang khoanh tay ở trong đại sảnh đi qua đi lại, trong lòng bực bội không yên, gia đinh chạy hồng hộc chạy tới nói:
- Lão gia, chúng tôi biết rõ tung tích của nhị tiểu thư.
Vương Nguyên Bảo vội vàng một tay nắm lấy vạt áo gia đinh nói:
- Người ở đâu?
- Hẳn là ở trong phủ của Lý đông chủ.
- Cái gì gọi là hẳn là?
- Lão gia. Chúng tôi mặc dù không có thấy người, nhưng toà phủ đệ của Lý đông chủ từ trước đến nay không có binh lính canh gác, nhưng hôm nay lại có nhiều binh lính canh giữ. Chúng tôi đoán rằng, khẳng định đang ở trong phủ.
Quả thật Vương Nguyên Bảo đã hoài nghi em gái ẩn thân ở trong phủ Lý Tuyền, bây giờ càng thêm có thể xác thật, y hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Lý Trân, ngươi khinh người quá đáng, chúng ta đi xem!
Y lại chỉ bảo hơn mười thủ hạ:
- Xem chừng cửa chính Lý Tuyền cho ta, nếu như phát giác mục tiêu sẽ lập tức động thủ cướp người.
Vương Nguyên Bảo bước mau đi trở về thư phòng, trải rộng ra một tờ giấy, cầm bút bắt đầu viết một phong thư. Y không tin, trên trời này không có người nào ép không được Lý Trân.
Thời gian lại dần dần trôi qua nửa tháng, bạch lộ đã qua rồi, thời tiết lạnh như thường ngày, gió thu hiu quạnh, lá cây trên đại thụ chuyển thành khô vàng, từng mảng theo gió bay xuống.
Vương gia cũng chầm chậm yên tĩnh lại, Vương Khinh Ngữ vẫn chưa trở về, phong ba do Vương Khinh Ngữ trốn đi gợi ra tựa hồ đã bình ổn rồi, ít nhất biểu hiện trên mặt không hề bị người ta nhắc tới.
Trên thực tế, Vương Nguyên Bảo từng ngày đều không có được bình tĩnh, đôi mắt y mong chờ tin tức kinh thành, nhưng y lại sợ Lý Trân bỗng nhiên bày tiệc mời khách, vậy có thể ý nghĩa muội muội mình bị hắn nạp làm thiếp rồi. Nhưng ngẫm lại không có lẽ, dù sao Vương gia cũng là người có thân phận, Lý Trân cho dù là mạnh mẽ, cứng rắn, cũng không có thể làm loại việc trái lễ chế này.
Hơn nữa thủ hạ của y ở phụ cận toà phủ đệ của Lý Tuyền xem chừng hơn một tháng, cuối cùng y mới hiểu được, muội muội của y căn bản đang không ở trong phủ của Lý Tuyền, cũng không ở trong phủ Lý Trân, không biết trốn đến nơi nào?
Điều này khiến cho Vương Phục Bảo tâm phiền ý loạn, thời gian càng kéo về sau, càng gây bất lợi cho y.
Giữa trưa, y đang ngồi ở nội đường uống trà, bỗng nhiên quản gia chạy như bay đến, thất thanh hô:
- Lão gia! Lão gia!
- Chuyện gì xảy ra mà kích động như vậy!
Vương Nguyên Bảo không hài lòng hỏi.
- Lão gia, Thọ Xuân Quận Vương đến đây, ở ngay ngoài cửa phủ.
- A!
Vương Nguyên Bảo kinh sợ kêu lên một tiếng, chén trà trong tay rơi xuống đất, bị vỡ tan. Y cũng không để tâm đứng dậy chạy ra ngoài. Trông sao trông trăng, cuối cùng được gặp Lý Thành Khí.
Ngoài cửa chính Vương phủ dừng lại một chiếc xe ngựa, mười mấy tên tuỳ tùng đi theo xung quanh, chỉ thấy một công tử trẻ tuổi khoanh tay đứng ở bên cạnh xe ngựa, mặc dù gã mặc trường bào của người bình thường, những vẫn không che giấu được khí chất cao quý trong cốt cách của gã. Quý công tử này chính là con trai trưởng của Lý Đán, Thọ Xuân Quận Vương Lý Thành Khí.
Lý Thành Khí đương nhiên là vì việc Vương Khinh Ngữ mà đến. Gã nhận được tin của Vương Nguyên Bảo ngày hôm sau đã khởi hành xuất phát. Nói thẳng ra, Lý Thành Khí đã sớm nhìn trúng dung mạo xinh đẹp của Vương Khinh Ngữ, nếu không phải phụ thân kiên quyết phản đối gã cưới con gái của thương nhân làm Trắc Phi, thì gã sớm đã cưới về rồi. Nhưng sự phản đối của phụ thân cũng không thể ngăn cản Lý Thành Khí nhớ mãi không quên với Vương Khinh Ngữ.
Lúc này, Vương Nguyên Bảo bước nhanh đi ra cửa phủ, khom người thi lễ nói:
- Vương Nguyên Bảo tham kiến điện hạ!
Vương Nguyên Bảo hưng phấn dị thường, y không dám nghĩ tới Lý Thành Khí sẽ đích thân đến Trường An, nhưng đồng thời, trong lòng y cũng có một tia không yên. Y cảm giác sự tình dường như hơi ồn ào.
Lý Thành Khí gật đầu:
- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, đi vào rồi nói sau!
- Điện hạ mời!
Vương Nguyên Bảo mời Lý Thành Khí vào nội đường, Lý Thành Khí ngồi xuống, một thị thiếp dâng trà cho bọn họ. Lý Thành Khí một đường bôn ba, thực sự có chút mệt mỏi, gã uống một ngụm trà, mới chẫm rãi hồi phục lại.
- Vương đông chủ, cha ta sai ta tỏ ý chân thành cảm tạ ngươi. Vương gia ngươi ủng hộ chúng ta, chúng ta sẽ không quên.
Trong lòng Vương Nguyên Bảo trào lên một hồi ấm áp, Vương gia không hề quên y.
Lý Thành Khí trước tiên trấn an Vương Nguyên Bảo một phen, sau đó chuyển đến đề tài chính hôm nay? Đầu tiên, gã từ trong lòng lấy ra thư của Vương Phục Bảo gửi cho gã, đặt lên bàn giao cho Vương Nguyên Bảo:
- Đây trả lại cho ngươi!
- Đây là…
Vương Nguyên Bảo có chút tâm hoảng ý loạn hơn, y không rõ ý tứ của Lý Thành Khí:
- Điện hạ không phải muốn…
Lý Thành Khí khoát tay, không cho y nói thêm gì nữa. Gã đương nhiên bị dung mạo xinh đẹp của Vương Khinh Ngữ rung động, nhưng so với giang sơn Đại Đường, một nữ nhân thật sự không tính làm cái gì.
- Cha ta hy vọng ngươi không cần nhắc lại chuyện này, ông ấy rất ủng hộ Lý Trân lấy muội muội của Vương đông chủ.
Vương Nguyên Bảo đã dường như bị nện phủ đầu một gậy, hơi bối rối. Lý Thành Khí lại nói:
- Lý Trân rất quan trọng đối với chúng ta. Chúng ta hy vọng có được sự ủng hộ của hắn. Nếu hắn có thể thông gia cùng Vương gia, đối với đại nghiệp của chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn.
Nói đến đây, Lý Thành Khí có chút áy náy nói với Vương Nguyên Bảo:
- Ta biết rằng ngươi không quá sẵn lòng, nhưng vì đại nghiệp của chúng ta, vẫn là phải thiệt thòi ngươi rồi.
Vương Nguyên Bảo đâu chỉ là thiệt thòi, y quả thật muốn khóc lên rồi, mộng đẹp hoàng thân quốc thích của y, chẳng lẽ sẽ phải tan vỡ sao?
- Nhưng điện hạ, em gái của ta đúng là hy vọng đi theo ngài nha!
Lý Thành Khí bất ngờ cười khổ một tiếng, nếu gã vì một nữ nhân mà trở mặt thành kẻ thù với Lý Trân, vậy gã không làm nên việc gì rồi. Gã thấy Vương Nguyên Bảo còn chưa thông suốt, cũng âm thầm căm tức, cao giọng:
- Vương đông chủ, ta hy vọng ngươi có thể hiểu cho, đây là cha ta đang kính nhờ ngươi.
Vương Nguyên Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ, y lập tức giống như một con gà ỉu xìu, cúi thấp đầu xuống thật thấp. Y biết rõ mình đã khống có lựa chọn con đường sau này…
Lý Tuyền lúc chạng vạng từ trong quán trở về nhà, chỉ thấy trước cửa dừng lại một chiếc xe ngựa, trong lòng nàng có chút kỳ quái, hỏi ngay người gác cổng:
- Lão Vương, là ai đến đây?
Người gác cổng cười chạy ra đón chào:
- Khởi bẩm phu nhân, là phu nhân của Vương đại đông chủ đã đến.
Lý Tuyền sửng sốt, là phu nhân của Vương Nguyên Bảo?
- Vâng! Cô ta đã ở khách đường đợi một lát rồi.
Tâm niệm Lý Tuyền vội chuyển, chẳng lẽ Vương Nguyên Bảo phái vợ y đến hạ tối hậu thư cho mình chăng?
Lý Tuyền bước nhanh đi vào cửa chính, đi thẳng đến khách đường.
Đi đến bậc thang khách đường, chỉ thấy một nữ nhân trẻ tuổi trang điểm đậm và ăn mặc diêm dúa ngồi ở sảnh, trên mái tóc đen óng cài đầy châu ngọc, cách ăn mặc khí chất cao quý. Lý Tuyền biết rõ vợ của Vương Nguyên Bảo họ Trương, là con gái của một người giàu có nhất Trường An.
- Thật xin lỗi, khiến phu nhân đợi lâu.
Vẻ mặt Lý Tuyền tươi cười đi vào khách đường.
Trương thị vội vàng đứng lên, gương mặt trắng như tuyết gượng cười nói:
- Ta không mời mà tới, quấy rầy Lý đông chủ.
- Không cần phải khách khí, mời ngồi!
Lý Tuyền mời Trương thị ngồi xuống, lại sai thị nữ thay trà mới. Trương thị hạ thấp người nói:
- Ta hôm nay đến, là vì việc của Khinh Ngữ.
- Chờ một chút!
Lý Tuyền vội vàng nói chặn cô ta:
- Phu nhân không cho rằng Khinh Ngữ trốn ở chỗ này của ta chứ!
- Không! Tôi không phải ý tứ này, tôi không phải đến tìm Khinh Ngữ, tôi đến để nói chuyện hôn sự của Khinh Ngữ.
- Ồ…
Kết quả này quả thật ngoài dự liệu của Lý Tuyền, lời thề chắc chắn của Vương Nguyên Bảo nói tuyệt đối không gả cho Lý gia, bây giờ vợ y lại đây nói chuyện hôn sự, vậy nguyên cớ gì khiến Vương Nguyên Bảo thay đổi tâm ý?
Chẳng qua, việc bằng lòng hôn sự rốt cuộc là một chuyện tốt, Lý Tuyền thu hồi suy nghĩ châm chọc, thành khẩn nói:
- Ta bây giờ tâm ý vẫn chưa có thay đổi, nếu như Vương gia bằng lòng gả Khinh Ngữ cho em trai ta, nhà chúng tôi tuyệt sẽ không ức hiếp nàng ta.
Trương thị mỉm cười gật đầu:
- Theo lý, tôi hẳn là tìm Địch phu nhân làm việc này, nhưng ý tứ của lão gia nhà ta, vẫn là hy vọng nói chuyện Lý đông chủ. Chúng ta trên nguyên tắc cũng đồng ý lời cầu hôn của phu nhân, nhưng có hai điều kiện.
- Mời nói, hai điều kiện gì?
- Tục ngữ nói, nữ chưa có chồng huynh kêu chạy, nữ có chồng huynh kêu gả. Vương gia chúng tôi ở Trường An cũng là người có thể diện, chúng tôi hy vọng Lý tướng quân có thể cưới hỏi đàng hoàng Khinh Ngữ nhà tôi, ngoại trừ không bái đường, nghi thức khác hẳn đều như thường.
Yêu cầu này không tính quá phận, khác biệt lớn nhất giữa cưới thê và cưới thiếp chính là về chuyện bái đường, nếu như cưới thiếp cũng phải bái đường, thì là bất kính đối với chính thê, chính thê sẽ không đồng ý, cũng sẽ bị người ta chỉ trích. Điểm này Vương gia cũng biết, cho nên bọn họ yêu cầu nghi lễ cao nhất, cũng coi như là nở mày nở mặt gả con gái, trừ bái đường.
Lý Tuyền gật đầu:
- Ta có thể đồng ý, mời nói điều kiện thứ hai.
- Điều kiện thứ hai, cần Lý tướng quân đồng ý. Khinh Ngữ nhà tôi không phải thiếp, mà là thứ thê, nàng ta có quyền được ra mệnh lệnh, cho dù là Lý tướng quân nạp thiếp lần nữa, cũng không thể cùng hàng với Khinh Ngữ.
Lý Tuyền cười nói:
- Quả thật trước đây ta đã nói qua với tôn phu, chúng tôi sẽ không ức hiếp Khinh Ngữ, chính là ý tứ này.
- Vậy được rồi! Mặt khác, còn có một chướng ngại nho nhỏ cần Lý tướng quân đi dọn dẹp, đó chính là Trưởng Tôn gia.
Danh sách chương