Trưởng Tôn Diên thế nào cũng không nghĩ được Thọ Xuân Quận Vương Lý Thành Khí sẽ tới bái phỏng y, hơn nữa đến muộn như vậy. Canh một đã qua rồi, cửa phường đã sớm đóng cửa, y đang cùng vài thị thiếp hưởng thụ nhạc trên giường, Lý Thành Khí lại tới bất ngờ.
Dù rằng đây là thời gian rất không hợp lẽ, nhưng Trưởng Tôn Diên biết rõ, điều này là vì tránh đi tai mắt của người có tâm, y vội vàng mặc quần áo tử tế, tự mình đến ngoài cửa chính nghênh đón.
Xe ngựa của Lý Thành Khí dừng lại ở bên hông cửa phủ Trưởng Tôn, lúc này gã ngồi trong xe ngựa không xuống. Lý Thành khí cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới Lý Trân bất thình lình ký thác gã làm chuyện này, một khi Thánh thượng biết chuyện gã chạy tới Trường An thăm hỏi quý tộc Quan Lũng, hậu quả thực thiết tưởng không nghĩ đến được, nhưng phần nhân tình này gã lại không thể không làm.
“Két kẹt” một tiếng, cửa hông mở ra, chỉ thấy Trưởng Tôn Diên mặc y phục thường ngày, đầu đội mũ quả dưa xuất hiện ở trước cửa, đang thăm dò hai bên nhìn xung quanh:
- Bên này!
Lý Thành Khí trong xe ngựa thấp giọng gọi.
Trưởng Tôn Diên ngây ngốc một lát, lúc lâu sau mới phản ứng trở lại. Lý Thành Khí là sai y vào xe ngựa nói chuyện, y vội vàng ra cửa hông, trực tiếp chui vào xe ngựa.
- Giờ này còn tới quấy rầy thế thúc, thật xin lỗi! Trưởng Tôn Diên là cháu Trưởng Tôn Vô Kỵ, về mặt bối phận phải cao hơn Lý Thành Khí, nhưng kẻ đối diện là con lớn của Tương Vương, Trưởng Tôn Diên cũng không dám vô lễ, liền vội vàng khom người nói:
- Vi thần tham kiếm điện hạ!
- Chúng ta sẽ nói ngắn gọn nhé!
Lý Thành Khí dặn dò một tiếng, xe ngựa chậm rãi chạy đi, ở trong phường đi ủ rũ, trong lòng Trưởng Tôn Diên kinh ngạc, y không biết Lý Thành Khí làm sao sẽ đến Trường An, chắc là có việc quan trọng, y không dám nhiều lời, ngưng thần lắng nghe.
Lý Thành Khí trầm ngâm một chút nói:
- Cha sai ta cùng thế thúc nói chuyện, thế cục triều đình gần đây khá ổn định, chúng tôi dự định dời những võ sĩ phương nam kia đến phương bắc, ở phụ cận Lạc Dương huấn luyện bọn họ, chỉ là tại đấy nhất thời không tìm thấy chỗ thích hợp.
Trưởng Tôn Diên tuy rằng không nói chuyện, nhưng y vẫn hiểu rõ ý tứ của Lý Thành Khí, y vội vàng nói:
- Điện hạ xin nói rõ! Cần phải sắp xếp võ sĩ ở nơi nào, tôi đi mua trang viên.
Lý Thành Khí nghĩ đến lời Lý Trân nói, Trưởng Tôn Diên này làm việc không đáng tin, không thể cho y biết bí mật trung tâm, gã liền cười cười nói:
- Hiện giờ còn chưa nghĩ nên đặt ở đâu. Nhưng ta tính mua một tòa trang viên lớn khoảng ngàn khoảnh thổ địa, đại khái cần ba vạn quan tiền.
Lý Thành Khí thay đổi suy nghĩ toàn quyền uỷ thác cho Trưởng Tôn Diên, gã chỉ cần Trưởng Tôn Diên xuất tiền, việc mua trang viên sai người làm việc chắc chắn đi làm là được.
Trưởng Tôn Diên không hề ý thức được suy nghĩ thực lòng của Lý Thành Khí, số lượng ba vạn quan tiền tuy rằng đối với gia đình bình thường quả thật không dám nghĩ đến, nhưng đối với Trưởng Tôn thị lại chẳng tính là số lượng lớn. Chỉ thoáng do dự một chút, Trưởng Tôn Diên liền vui vẻ đáp ứng:
- Khoản tiền này ta sẽ sai Vương gia giao cho điện hạ, chỉ cần điện hạ cần dùng, bất cứ lúc nào có thể lãnh lấy.
Xe ngựa vòng ngoặt một cái trong phường, đã từ từ đi khỏi hướng Trưởng Tôn phủ.
- Ta hôm nay tìm thế thúc còn có một việc, đó chính là liên quan đến em gái của Vương Nguyên Bảo, thế thúc hẳn biết rõ!
Trưởng Tôn Diên nào không biết, Vương Khinh Ngữ là y chuẩn bị cưới về làm thiếp xung hỉ cho đứa con thứ ba của y, nhưng đứa con thứ ba bệnh chết, Vương Khinh Ngữ cũng chưa xuất giá, nhưng Trưởng Tôn Diên lại không cho phép Vương Khinh Ngữ tái giá, một mặt là liên quan mặt mũi Trưởng Tôn gia, về phương diện khác cũng là vì khống chế Vương gia. Nhưng quan trọng hơn là, thực chất bên trong xương cốt Trưởng Tôn Diên căn bản là khinh thường Vương gia.
Phương diện khác Trưởng Tôn Diên phản ứng khá chậm chạp, nhưng phương diện này y lại phản ứng nhạy bén, y lập tức hiểu được, cười nói:
- Nếu như điện hạ coi trọng Vương Khinh Ngữ, hạ thần đương nhiên sẽ không ngăn trở. Ngày mai ta sẽ cùng Vương gia huỷ bỏ hôn ước này.
Lý Thành Khí gật đầu cười:
- Thái độ của thế thúc làm người ta kính nể, tin tưởng cha ta sẽ rất khen ngợi, chẳng qua không phải ta muốn cưới Vương cô nương, mà là Lý Trân muốn lấy nàng ta.
Trưởng Tôn Diên nhất thời ngạc nhiên, xe ngựa lại đi tới cửa hông Trưởng Tôn gia, chậm rãi ngừng lại.
Mấy tháng sau khi Lý Trân nhậm chức, trong phủ Lý Trân truyền ra hai đại sự, một việc là thê tử của Lý Trân Địch phu nhân có thai, một việc khác càng khiến cho người ta cảm thấy hứng thú, Lý Trân cưới con gái Vương gia làm thứ thê. Tuy rằng bản chất của thứ thê không khác biệt gì với thiếp, nhưng Lý Trân muốn cưới thứ thê giống như thiếp.
Một là Vương gia muốn gả con gái nở mày nở mặt, điều này cùng nạp thiếp bình thường giữa lúc đêm tối dùng một chiếc xe ngựa đưa người vào phủ không giống nhau, tiếp theo nghe đồn nói rằng Thánh thượng vì khen ngợi công lao của Lý Trân, hạ riêng đạo ý chỉ phong con gái Vương gia là Ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, điều này cùng tiểu thiếp bình thường không có bất kỳ địa vị gì lại có khác biệt một trời một vực.
Đương nhiên, người sáng suốt tự nhiên hiểu được, thứ thê chính là thứ thê, vĩnh viễn cũng không thể thay thế được chính thê.
Đêm đến, Lý Trân ngồi ở bên cạnh Địch Yến, áp tai trên bụng nàng nghe chốc lát. Địch Yến vuốt ve đầu hắn bật cười:
- Còn sớm mà! Bà mụ nói hai tháng tiếp nữa mới nghe thấy được.
Lúc này, trước cửa có thị nữ nhỏ giọng nói:
- Tướng quân, Tuyền phu nhân lại đang thúc giục tướng quân.
Lý Trân buồn bã, quay đầu lại trách mắng:
- Ngươi để cho tỷ ấy đợi thêm lát nữa, ta sẽ qua.
Địch Yến cười khuyên nhủ:
- Đi đi! Hôm nay huynh phải thử quần áo, sáng sớm ngày mai xuất phát, nếu không đã không còn kịp nữa rồi.
Dựa theo phương án đã thống nhất giữa Lý Tuyền và Vương gia, đổi cưới đón thê thành đưa hôn cưới thiếp, sáng mai Vương gia sẽ đưa Vương Khinh Ngữ đến trong phủ Lý Tuyền, Lý Trân sẽ nghênh đón ở cửa, ở nơi mà đã cùng Địch Yến hành lễ vợ chồng đơn giản, buổi tối sẽ cùng nhau về trong phủ Lý Trân, với Địch Yến hành lễ tỷ muội, đây mới là đầy đủ quá trình cưới thiếp.
Cái phương án này đương nhiên cũng đã được sự đồng ý của Địch Yến, dù sao Địch Yến cũng là chính thê, bất kể là cưới thiếp hay là nạp thiếp đều là do Địch Yến định đoạt, Lý Tuyền chẳng qua là người lo liệu.
Phương án chiếu cố mặt mũi Vương gia cũng đồng thời chú ý đến tôn nghiêm của Địch Yến, song phong đều tỏ vẻ có thể chấp nhận.
Lý Trân gật đầu, nắm tay Địch Yến một cái:
- Ta đi một lát sẽ trở lại!
Hắn đứng dậy bước nhanh rời đi. Địch Yến nhìn trượng phu rời đi, không khỏi cúi đầu thở dài, không có nữ nhân nào sẵn lòng cho trượng phu mình tái giá nữ nhân khác, chẳng qua có những việc nhất định phải học cách thỏa hiệp thích hợp, để tranh thủ Lý Trân nhượng bộ ở phương diện khác, bằng không có một ngày Thượng Quan Uyển Nhi vào cửa, đó mới là ác mộng của Địch Yến nàng…
Mặc dù tin đồn Vương gia gả con gái truyền đi làm ồn ào huyên náo Trường An, nhưng khi đội ngũ đưa dâu Vương gia chân chính xuất hiện, người cảm thấy hứng thú cũng không nhiều.
Đương nhiên điều này có liên quan đến việc Vương Nguyên Bảo đột nhiên thay đổi kế hoạch, y chuẩn bị tổ chức thành lập một cánh đội ngũ hơn năm trăm người đưa hôn, nhưng bị Vương Khinh Ngữ phản đối kịch liệt, nàng ta không muốn gióng trống khua chiêng, cuối cùng Vương Nguyên Bảo không thể không thoả hiệp, giảm đội ngũ năm trăm người đưa hôn bớt xuống còn năm mười người.
Thế cho nên khi đội ngũ đưa hôn của Vương Khinh Ngữ xuất hiện, rất nhiều người cũng không có ý thức được cánh đội ngũ năm mươi người đưa hôn này không ngờ chính là muội muội của người giàu nhất Trường An xuất giá, cho rằng chỉ là một đội ngũ thông hôn bình thường.
Điều này quả thật cũng là sự khôn khéo của thương nhân Vương Nguyên Bảo, nếu như y đã không cách nào ngăn cản muội muội gả cho Lý Trân, vậy y sẽ phải từ trong cửa hôn nhân này kiếm lấy lợi ích lớn nhất. Dù sao Lý Trân là Lưu thủ Trường An, quyền lực không nhỏ, như vậy đầu tiên không thể cùng muội muội trở mặt, tiếp theo không thể đắc tội với Lý Trân, cho nên bất luận Vương Khinh Ngữ đề xuất yêu cầu gì, Vương Nguyên Bảo đều ngoan ngoãn làm theo.
Vương Khinh Ngữ và thị nữ bên người ngồi ở trong một chiếc xe ngựa hoa lễ, phía trước là hơn mười cổ nhạc tay diễn sáo và trống, phía sau đi theo hơn mười chiếc xe ngựa, chở đầy của hồi môn của Vương Khinh Ngữ, bên cạnh mỗi chiếc xe ngựa theo hai gã kỵ binh hộ vệ.
Vương Khinh Ngữ đầu đội mũ phượng, đang mặc áo hỷ đỏ thẩm, trong lòng nàng xúc động khác thường. Đây là đại sự cuộc đời của nàng, cũng là nơi cuối cùng của cả đời nàng, một ngày này nàng trông ngóng đã lâu, lại không nghĩ rằng cuối cùng trở thành sự thật, nước mắt theo khoé mắt nàng nhẹ nhàng chảy xuống. Nàng không kìm nổi vui đến phát khóc.
Chẳng qua theo xe ngựa cách Tuyên Dương Phường càng ngày càng gần, trong lòng Vương Khinh Ngữ có chút khẩn trương hơn, hơn nữa trong lòng nàng cũng có chút không yên thoáng qua, dù sao nàng và Lý Trân không phải quen thuộc như Địch Yến, giữa bọn họ có thể có chút xấu hổ hay không. Nghĩ đến xấu hổ, nàng chợt nhớ đến việc cần phải làm đêm nay, trên mặt lập tức xấu hổ đến đỏ bừng, cả người trở nên nóng đỏ hơn lên.
- Tiểu thư, đến rồi!
Thị nữ cúi đầu nhắc nhở một tiếng, Vương Khinh Ngữ mới phát hiện, xe ngựa của nàng đã lái vào Phường Tuyên Dương.
Phịch Ba!
Từng đợt âm thanh phát đinh tai nhức óc vang lên trong Phường Tuyên Dương, không giống với sự lặng lẽ ở phía ngoài nhau, người trong Tuyên Dương tấp nập qua lại, gần như từng nhà đều đi ra, trẻ dìu già, già dắt trẻ, tiến đến vây xung quanh xem Vương gia gả con gái. Hai bên xe ngựa chật ních nam nữ già trẻ, khắp nơi là lần lượt từng khuôn mặt tươi cười, hô lớn lời chúc phúc, vài tên tuỳ tùng Vương gia ném từng đồng tiền về phía đám người, dẫn đến một trận tranh đoạt của bọn trẻ con.
Người càng ngày càng nhiều, đứng chật đường như nêm cối, ngay cả xe ngựa cũng khó tiến về phía trước, lúc này, Tửu Chí suất lĩnh trăm tên lính chạy tới, hô lớn:
- Các bà con hương thân phụ lão xin chớ làm phiền, để tân nương đi qua.
Đám người cuối cùng tránh ra một con đường, xe ngựa bắt đầu đi chậm rãi, dừng lại trước cửa phủ Lý Tuyền. Cửa phủ cắm đầy mấy trăm tấm bảng gỗ, giăng đèn kết hoa, Lý Trân mặc phục sức chú rể đứng ở cửa chính, lúc này, hai ả hỷ nương giúp đỡ Vương Khinh Ngữ ra khỏi xe, hơn mười ả thị nữ tức khắc che quạt trước nàng. Lý Trân cười đi lên trước, cùng Vương Khinh Ngữ sóng vai đi cùng nhau, hai người chậm rãi đi vào trong phủ.
- Trên đường có khoẻ không?
Lý Trân thấp giọng cười hỏi.
Vương Khinh Ngữ vừa là ngượng ngùng, vừa là khẩn trương. Điều muốn nói đều không nên lời, chỉ là cúi đầu xuống đất "Ừ!" một tiếng, lễ vợ chồng rất đơn giản, chính là hai người quỳ ở trước bàn đặt nến hỉ và nhang thơm, cùng nhau tam bái thiên địa, sau đó là phu thê giao bái. Thiếu một cái cao đường quỳ bái.
- Cùng bái thiên địa!
Trong thanh âm la to của Lý Tuyền, Lý Trân và Vương Khinh Ngữ cùng nhau quỳ trên nệm mềm, sóng vai tam bái thiên địa.
- Phu thê giao bái!...
Trời đã tối rồi, trong xe ngựa cũng một mảnh tối đen, Vương Khinh Ngữ an tĩnh ngồi ở bên cửa sổ xe, đầu cúi thật thấp. Mặc dù nàng cùng Lý Trân đã bái thiên địa, nhưng trong lòng nàng vẫn hết sức khẩn trương và ngượng ngùng, không dám đối diện trượng phu ở bên cạnh.
Lý Trân nhẹ nhàng nắm tay mịn màng tinh tế của nàng, nhỏ giọng cười nói:
- Khi ở Cao Xương, ta kính ngưỡng nàng như Thiên Tiên, không dám tin được có một ngày nàng sẽ trở thành thê tử của ta.
Vương Khinh Ngữ cũng thấp giọng nói:
- Lúc kia huynh đã như tên tặc nhìn chăm chăm người ta, bộ dạng vẻ mặt chẳng tốt chút nào.
- Khi đó ta nào dám, nhưng hiện giờ ta lại có một chút không an tâm trong lòng rồi.
Nói xong, Lý Trân nhẹ nhàng ôm eo của nàng, để nàng rúc vào ngực mình. Tim Vương Khinh Ngữ đập bình bịch khẩn trương, nàng biết rằng phải xảy ra chuyện gì, trong lòng khẩn trương, nhưng lại có một tia mong đợi.
Lúc này, Lý Trân cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng nhuận và hơi mở ra của nàng. Vương Khinh Ngữ nhắm hai mắt lại, cả người xụi lơ ngã vào trong ngực của Lý Trân.
Dù rằng đây là thời gian rất không hợp lẽ, nhưng Trưởng Tôn Diên biết rõ, điều này là vì tránh đi tai mắt của người có tâm, y vội vàng mặc quần áo tử tế, tự mình đến ngoài cửa chính nghênh đón.
Xe ngựa của Lý Thành Khí dừng lại ở bên hông cửa phủ Trưởng Tôn, lúc này gã ngồi trong xe ngựa không xuống. Lý Thành khí cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới Lý Trân bất thình lình ký thác gã làm chuyện này, một khi Thánh thượng biết chuyện gã chạy tới Trường An thăm hỏi quý tộc Quan Lũng, hậu quả thực thiết tưởng không nghĩ đến được, nhưng phần nhân tình này gã lại không thể không làm.
“Két kẹt” một tiếng, cửa hông mở ra, chỉ thấy Trưởng Tôn Diên mặc y phục thường ngày, đầu đội mũ quả dưa xuất hiện ở trước cửa, đang thăm dò hai bên nhìn xung quanh:
- Bên này!
Lý Thành Khí trong xe ngựa thấp giọng gọi.
Trưởng Tôn Diên ngây ngốc một lát, lúc lâu sau mới phản ứng trở lại. Lý Thành Khí là sai y vào xe ngựa nói chuyện, y vội vàng ra cửa hông, trực tiếp chui vào xe ngựa.
- Giờ này còn tới quấy rầy thế thúc, thật xin lỗi! Trưởng Tôn Diên là cháu Trưởng Tôn Vô Kỵ, về mặt bối phận phải cao hơn Lý Thành Khí, nhưng kẻ đối diện là con lớn của Tương Vương, Trưởng Tôn Diên cũng không dám vô lễ, liền vội vàng khom người nói:
- Vi thần tham kiếm điện hạ!
- Chúng ta sẽ nói ngắn gọn nhé!
Lý Thành Khí dặn dò một tiếng, xe ngựa chậm rãi chạy đi, ở trong phường đi ủ rũ, trong lòng Trưởng Tôn Diên kinh ngạc, y không biết Lý Thành Khí làm sao sẽ đến Trường An, chắc là có việc quan trọng, y không dám nhiều lời, ngưng thần lắng nghe.
Lý Thành Khí trầm ngâm một chút nói:
- Cha sai ta cùng thế thúc nói chuyện, thế cục triều đình gần đây khá ổn định, chúng tôi dự định dời những võ sĩ phương nam kia đến phương bắc, ở phụ cận Lạc Dương huấn luyện bọn họ, chỉ là tại đấy nhất thời không tìm thấy chỗ thích hợp.
Trưởng Tôn Diên tuy rằng không nói chuyện, nhưng y vẫn hiểu rõ ý tứ của Lý Thành Khí, y vội vàng nói:
- Điện hạ xin nói rõ! Cần phải sắp xếp võ sĩ ở nơi nào, tôi đi mua trang viên.
Lý Thành Khí nghĩ đến lời Lý Trân nói, Trưởng Tôn Diên này làm việc không đáng tin, không thể cho y biết bí mật trung tâm, gã liền cười cười nói:
- Hiện giờ còn chưa nghĩ nên đặt ở đâu. Nhưng ta tính mua một tòa trang viên lớn khoảng ngàn khoảnh thổ địa, đại khái cần ba vạn quan tiền.
Lý Thành Khí thay đổi suy nghĩ toàn quyền uỷ thác cho Trưởng Tôn Diên, gã chỉ cần Trưởng Tôn Diên xuất tiền, việc mua trang viên sai người làm việc chắc chắn đi làm là được.
Trưởng Tôn Diên không hề ý thức được suy nghĩ thực lòng của Lý Thành Khí, số lượng ba vạn quan tiền tuy rằng đối với gia đình bình thường quả thật không dám nghĩ đến, nhưng đối với Trưởng Tôn thị lại chẳng tính là số lượng lớn. Chỉ thoáng do dự một chút, Trưởng Tôn Diên liền vui vẻ đáp ứng:
- Khoản tiền này ta sẽ sai Vương gia giao cho điện hạ, chỉ cần điện hạ cần dùng, bất cứ lúc nào có thể lãnh lấy.
Xe ngựa vòng ngoặt một cái trong phường, đã từ từ đi khỏi hướng Trưởng Tôn phủ.
- Ta hôm nay tìm thế thúc còn có một việc, đó chính là liên quan đến em gái của Vương Nguyên Bảo, thế thúc hẳn biết rõ!
Trưởng Tôn Diên nào không biết, Vương Khinh Ngữ là y chuẩn bị cưới về làm thiếp xung hỉ cho đứa con thứ ba của y, nhưng đứa con thứ ba bệnh chết, Vương Khinh Ngữ cũng chưa xuất giá, nhưng Trưởng Tôn Diên lại không cho phép Vương Khinh Ngữ tái giá, một mặt là liên quan mặt mũi Trưởng Tôn gia, về phương diện khác cũng là vì khống chế Vương gia. Nhưng quan trọng hơn là, thực chất bên trong xương cốt Trưởng Tôn Diên căn bản là khinh thường Vương gia.
Phương diện khác Trưởng Tôn Diên phản ứng khá chậm chạp, nhưng phương diện này y lại phản ứng nhạy bén, y lập tức hiểu được, cười nói:
- Nếu như điện hạ coi trọng Vương Khinh Ngữ, hạ thần đương nhiên sẽ không ngăn trở. Ngày mai ta sẽ cùng Vương gia huỷ bỏ hôn ước này.
Lý Thành Khí gật đầu cười:
- Thái độ của thế thúc làm người ta kính nể, tin tưởng cha ta sẽ rất khen ngợi, chẳng qua không phải ta muốn cưới Vương cô nương, mà là Lý Trân muốn lấy nàng ta.
Trưởng Tôn Diên nhất thời ngạc nhiên, xe ngựa lại đi tới cửa hông Trưởng Tôn gia, chậm rãi ngừng lại.
Mấy tháng sau khi Lý Trân nhậm chức, trong phủ Lý Trân truyền ra hai đại sự, một việc là thê tử của Lý Trân Địch phu nhân có thai, một việc khác càng khiến cho người ta cảm thấy hứng thú, Lý Trân cưới con gái Vương gia làm thứ thê. Tuy rằng bản chất của thứ thê không khác biệt gì với thiếp, nhưng Lý Trân muốn cưới thứ thê giống như thiếp.
Một là Vương gia muốn gả con gái nở mày nở mặt, điều này cùng nạp thiếp bình thường giữa lúc đêm tối dùng một chiếc xe ngựa đưa người vào phủ không giống nhau, tiếp theo nghe đồn nói rằng Thánh thượng vì khen ngợi công lao của Lý Trân, hạ riêng đạo ý chỉ phong con gái Vương gia là Ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, điều này cùng tiểu thiếp bình thường không có bất kỳ địa vị gì lại có khác biệt một trời một vực.
Đương nhiên, người sáng suốt tự nhiên hiểu được, thứ thê chính là thứ thê, vĩnh viễn cũng không thể thay thế được chính thê.
Đêm đến, Lý Trân ngồi ở bên cạnh Địch Yến, áp tai trên bụng nàng nghe chốc lát. Địch Yến vuốt ve đầu hắn bật cười:
- Còn sớm mà! Bà mụ nói hai tháng tiếp nữa mới nghe thấy được.
Lúc này, trước cửa có thị nữ nhỏ giọng nói:
- Tướng quân, Tuyền phu nhân lại đang thúc giục tướng quân.
Lý Trân buồn bã, quay đầu lại trách mắng:
- Ngươi để cho tỷ ấy đợi thêm lát nữa, ta sẽ qua.
Địch Yến cười khuyên nhủ:
- Đi đi! Hôm nay huynh phải thử quần áo, sáng sớm ngày mai xuất phát, nếu không đã không còn kịp nữa rồi.
Dựa theo phương án đã thống nhất giữa Lý Tuyền và Vương gia, đổi cưới đón thê thành đưa hôn cưới thiếp, sáng mai Vương gia sẽ đưa Vương Khinh Ngữ đến trong phủ Lý Tuyền, Lý Trân sẽ nghênh đón ở cửa, ở nơi mà đã cùng Địch Yến hành lễ vợ chồng đơn giản, buổi tối sẽ cùng nhau về trong phủ Lý Trân, với Địch Yến hành lễ tỷ muội, đây mới là đầy đủ quá trình cưới thiếp.
Cái phương án này đương nhiên cũng đã được sự đồng ý của Địch Yến, dù sao Địch Yến cũng là chính thê, bất kể là cưới thiếp hay là nạp thiếp đều là do Địch Yến định đoạt, Lý Tuyền chẳng qua là người lo liệu.
Phương án chiếu cố mặt mũi Vương gia cũng đồng thời chú ý đến tôn nghiêm của Địch Yến, song phong đều tỏ vẻ có thể chấp nhận.
Lý Trân gật đầu, nắm tay Địch Yến một cái:
- Ta đi một lát sẽ trở lại!
Hắn đứng dậy bước nhanh rời đi. Địch Yến nhìn trượng phu rời đi, không khỏi cúi đầu thở dài, không có nữ nhân nào sẵn lòng cho trượng phu mình tái giá nữ nhân khác, chẳng qua có những việc nhất định phải học cách thỏa hiệp thích hợp, để tranh thủ Lý Trân nhượng bộ ở phương diện khác, bằng không có một ngày Thượng Quan Uyển Nhi vào cửa, đó mới là ác mộng của Địch Yến nàng…
Mặc dù tin đồn Vương gia gả con gái truyền đi làm ồn ào huyên náo Trường An, nhưng khi đội ngũ đưa dâu Vương gia chân chính xuất hiện, người cảm thấy hứng thú cũng không nhiều.
Đương nhiên điều này có liên quan đến việc Vương Nguyên Bảo đột nhiên thay đổi kế hoạch, y chuẩn bị tổ chức thành lập một cánh đội ngũ hơn năm trăm người đưa hôn, nhưng bị Vương Khinh Ngữ phản đối kịch liệt, nàng ta không muốn gióng trống khua chiêng, cuối cùng Vương Nguyên Bảo không thể không thoả hiệp, giảm đội ngũ năm trăm người đưa hôn bớt xuống còn năm mười người.
Thế cho nên khi đội ngũ đưa hôn của Vương Khinh Ngữ xuất hiện, rất nhiều người cũng không có ý thức được cánh đội ngũ năm mươi người đưa hôn này không ngờ chính là muội muội của người giàu nhất Trường An xuất giá, cho rằng chỉ là một đội ngũ thông hôn bình thường.
Điều này quả thật cũng là sự khôn khéo của thương nhân Vương Nguyên Bảo, nếu như y đã không cách nào ngăn cản muội muội gả cho Lý Trân, vậy y sẽ phải từ trong cửa hôn nhân này kiếm lấy lợi ích lớn nhất. Dù sao Lý Trân là Lưu thủ Trường An, quyền lực không nhỏ, như vậy đầu tiên không thể cùng muội muội trở mặt, tiếp theo không thể đắc tội với Lý Trân, cho nên bất luận Vương Khinh Ngữ đề xuất yêu cầu gì, Vương Nguyên Bảo đều ngoan ngoãn làm theo.
Vương Khinh Ngữ và thị nữ bên người ngồi ở trong một chiếc xe ngựa hoa lễ, phía trước là hơn mười cổ nhạc tay diễn sáo và trống, phía sau đi theo hơn mười chiếc xe ngựa, chở đầy của hồi môn của Vương Khinh Ngữ, bên cạnh mỗi chiếc xe ngựa theo hai gã kỵ binh hộ vệ.
Vương Khinh Ngữ đầu đội mũ phượng, đang mặc áo hỷ đỏ thẩm, trong lòng nàng xúc động khác thường. Đây là đại sự cuộc đời của nàng, cũng là nơi cuối cùng của cả đời nàng, một ngày này nàng trông ngóng đã lâu, lại không nghĩ rằng cuối cùng trở thành sự thật, nước mắt theo khoé mắt nàng nhẹ nhàng chảy xuống. Nàng không kìm nổi vui đến phát khóc.
Chẳng qua theo xe ngựa cách Tuyên Dương Phường càng ngày càng gần, trong lòng Vương Khinh Ngữ có chút khẩn trương hơn, hơn nữa trong lòng nàng cũng có chút không yên thoáng qua, dù sao nàng và Lý Trân không phải quen thuộc như Địch Yến, giữa bọn họ có thể có chút xấu hổ hay không. Nghĩ đến xấu hổ, nàng chợt nhớ đến việc cần phải làm đêm nay, trên mặt lập tức xấu hổ đến đỏ bừng, cả người trở nên nóng đỏ hơn lên.
- Tiểu thư, đến rồi!
Thị nữ cúi đầu nhắc nhở một tiếng, Vương Khinh Ngữ mới phát hiện, xe ngựa của nàng đã lái vào Phường Tuyên Dương.
Phịch Ba!
Từng đợt âm thanh phát đinh tai nhức óc vang lên trong Phường Tuyên Dương, không giống với sự lặng lẽ ở phía ngoài nhau, người trong Tuyên Dương tấp nập qua lại, gần như từng nhà đều đi ra, trẻ dìu già, già dắt trẻ, tiến đến vây xung quanh xem Vương gia gả con gái. Hai bên xe ngựa chật ních nam nữ già trẻ, khắp nơi là lần lượt từng khuôn mặt tươi cười, hô lớn lời chúc phúc, vài tên tuỳ tùng Vương gia ném từng đồng tiền về phía đám người, dẫn đến một trận tranh đoạt của bọn trẻ con.
Người càng ngày càng nhiều, đứng chật đường như nêm cối, ngay cả xe ngựa cũng khó tiến về phía trước, lúc này, Tửu Chí suất lĩnh trăm tên lính chạy tới, hô lớn:
- Các bà con hương thân phụ lão xin chớ làm phiền, để tân nương đi qua.
Đám người cuối cùng tránh ra một con đường, xe ngựa bắt đầu đi chậm rãi, dừng lại trước cửa phủ Lý Tuyền. Cửa phủ cắm đầy mấy trăm tấm bảng gỗ, giăng đèn kết hoa, Lý Trân mặc phục sức chú rể đứng ở cửa chính, lúc này, hai ả hỷ nương giúp đỡ Vương Khinh Ngữ ra khỏi xe, hơn mười ả thị nữ tức khắc che quạt trước nàng. Lý Trân cười đi lên trước, cùng Vương Khinh Ngữ sóng vai đi cùng nhau, hai người chậm rãi đi vào trong phủ.
- Trên đường có khoẻ không?
Lý Trân thấp giọng cười hỏi.
Vương Khinh Ngữ vừa là ngượng ngùng, vừa là khẩn trương. Điều muốn nói đều không nên lời, chỉ là cúi đầu xuống đất "Ừ!" một tiếng, lễ vợ chồng rất đơn giản, chính là hai người quỳ ở trước bàn đặt nến hỉ và nhang thơm, cùng nhau tam bái thiên địa, sau đó là phu thê giao bái. Thiếu một cái cao đường quỳ bái.
- Cùng bái thiên địa!
Trong thanh âm la to của Lý Tuyền, Lý Trân và Vương Khinh Ngữ cùng nhau quỳ trên nệm mềm, sóng vai tam bái thiên địa.
- Phu thê giao bái!...
Trời đã tối rồi, trong xe ngựa cũng một mảnh tối đen, Vương Khinh Ngữ an tĩnh ngồi ở bên cửa sổ xe, đầu cúi thật thấp. Mặc dù nàng cùng Lý Trân đã bái thiên địa, nhưng trong lòng nàng vẫn hết sức khẩn trương và ngượng ngùng, không dám đối diện trượng phu ở bên cạnh.
Lý Trân nhẹ nhàng nắm tay mịn màng tinh tế của nàng, nhỏ giọng cười nói:
- Khi ở Cao Xương, ta kính ngưỡng nàng như Thiên Tiên, không dám tin được có một ngày nàng sẽ trở thành thê tử của ta.
Vương Khinh Ngữ cũng thấp giọng nói:
- Lúc kia huynh đã như tên tặc nhìn chăm chăm người ta, bộ dạng vẻ mặt chẳng tốt chút nào.
- Khi đó ta nào dám, nhưng hiện giờ ta lại có một chút không an tâm trong lòng rồi.
Nói xong, Lý Trân nhẹ nhàng ôm eo của nàng, để nàng rúc vào ngực mình. Tim Vương Khinh Ngữ đập bình bịch khẩn trương, nàng biết rằng phải xảy ra chuyện gì, trong lòng khẩn trương, nhưng lại có một tia mong đợi.
Lúc này, Lý Trân cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng nhuận và hơi mở ra của nàng. Vương Khinh Ngữ nhắm hai mắt lại, cả người xụi lơ ngã vào trong ngực của Lý Trân.
Danh sách chương