Lý Đán ngồi xuống trong phòng, y đánh giá căn phòng một chút cười nói:
- Đường đường là Đại tướng quân sao phòng ốc lại như vậy, như này thì quá khó coi rồi.

Tô Hoành Huy cười khổ một tiếng nói:
- Điện hạ cứ đùa, ty chức sớm đã bị cách chức, bây giờ chỉ còn là một kẻ bình dân thôi.

- Ồ... Chuyện này thật không may.

Tô Hoành Huy rốt cuộc không kìm nổi, quỳ xuống, rưng rưng nước mắt nói:
- Ty chức thật sự oan uổng, mong Tương Vương điện hạ làm chủ cho ty chức.

- Đứng lên, đứng lên, ngồi xuống từ từ nói.
Lý Đán vội vàng bảo Tô Hoành Huy đứng dậy ngồi xuống.

Lúc này, tiểu thiếp của Tô Hoành Huy bưng hai chén trà vào, Tô Hoành Huy ngồi xuống, lau nước mắt nói:
- Ty chức thất thố, để điện hạ chê cười rồi.

Tiểu thiếp lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Tô Hoành Huy và Lý Đán, Lý Đán thản nhiên nói:
- Ta nghe nói Tô tướng quân bị cách chức là do Vương Hiếu Kiệt tướng quân chết trận, nhưng Tô tướng quân năm nào cũng kêu oan, chẳng lẽ chuyện này thực sự có oan khuất gì? Tô Hoành Huy năm đó quả thực không đi phối hợp tác chiến với Vương Hiếu Kiệt đúng theo kế hoạch, khiến cho Vương Hiếu Kiệt bị đại quân Khiết Đan bao vây, gần như toàn quân bị tiêu diệt, trách nhiệm này đã rõ ràng, nhưng trong lòng Tô Hoành Huy lại hiểu được, không phải là do y không muốn đi cứu viện Vương Hiếu Kiệt, mà là Võ Tam Tư không cho y đi cứu viện, còn phái người đến giám thị mình.

Sau khi chuyện xảy ra, Tô Hoành Huy đi tìm Võ Tam Tư trình bày, nhưng Võ Tam Tư căn bản là lờ y đi, đến cửa phủ cũng không cho y vào, năm nào y cũng vào kinh để kêu oan, chỉ hy vọng Võ Tam Tư có thể động lòng, cho mình thêm một con đường phát triển, nhà y không có tích góp, lúc tuổi già sẽ vô cùng bi thảm, nhưng cuối cùng kết quả khiến cho y nản lòng thoái chí, Võ Tam Tư tỏ vẻ căn bản không biết y, sai người dùng gậy đánh đuổi mình đi.

Lúc này Tô Hoành Huy đã không điếm xỉa đến bất cứ chuyện gì rồi, y liền đem chuyện năm đó Võ Tam Tư bí mật gặp y, lệnh cho y khiến cho Vương Hiếu Kiệt đại bại, lại kể lại tỷ mỉ một lần chuyện không cho phép y đi cứu viện. Lý Đán gật đầu liên tục, đây quả nhiên là một chiêu rất ác độc, Lý Trân vẫn còn nhớ rõ chuyện này, một khi vụ án này bị vạch trần, Võ Tam Tư thực sự sẽ không chịu nổi nữa rồi.

Nghe xong Tô Hoành Huy kể rõ, Lý Đán lại nói:
- Ta có ý muốn giúp ngươi, nhưng tất cả mọi chuyện phải có chứng cớ, chỉ dựa vào lời nói một phía của ngươi, chỉ sợ ta rất khó thuyết phục Thánh Thượng.

Tô Hoành Huy do dự, một khi vạch trần chuyện này, y sẽ đắc tội hoàn toàn với Võ Tam Tư rồi, Võ Tam Tư tất nhiên sẽ giết y, y đang cân nhắc thiệt hơn, mình thật sự có thể đắc tội với Võ Tam Tư sao?

Lý Đán nhận ra Tô Hoành Huy đang do dự, y giờ mới hiểu được vì sao Lý Trân nhất định muốn mình đích thân đến thuyết phục Tô Hoành Huy, chỉ có hắn tự mình đến, mới có thể loại bỏ sự e ngại của Tô Hoành Huy với Võ Tam Tư.

Lý Đán khẽ cười nói:
- Ta cũng cho ngươi một lời cam đoan, một khi Lý Đường phục quốc, ta sẽ tiến cử ngươi là Tả vệ đại tướng quân, khai quốc quận công, điều kiện này thấy thế nào?

Tô Hoành Huy trong lòng kích động, Tương Vương là người có khả năng trở thành Hoàng đế trong tương lai nhất, là hi vọng cuối cùng của y, trong lòng y khẽ động, quyết định đặt tất cả tính mạng của mọi người trong gia đình vào tay Tương Vương, y binh binh dập đầu hai cái, liền lấy ra một cái hộp gỗ từ trong rương nhỏ, trịnh trọng dâng lên cho Lý Đán.

- Trong hộp có thư năm đó Võ Tam Tư tự tay viết cho ta, bảo ta phải khiến cho Vương Hiếu Kiệt đại bại, lúc ấy để khiến cho bọn chúng tin tưởng, ta ngay trước mặt người của Võ Tam Tư đốt rụi thư giả, lại giữ lại thư thật, vẫn luôn cất giữ năm năm nay, ta nguyện ý giao nó cho điện hạ.

Lý Đán mừng rỡ, có phong thư này, Võ Tam Tư khó qua cửa ải này rồi...

Mùa xuân năm nay đã được định sẵn là mùa xuân hỗn loạn, bởi vì Võ Tam Tư sắp trèo lên ngôi vị Thái tử mà khiến cho các cuộc tranh đấu ngày càng gay cấn, cửa thành vừa mới đóng không bao lâu, mấy trăm binh lính Thiên Ngưu vệ liền bao vây Lư Lăng Vương phủ, Ngự Sử Trung thừa Cát Húc tiến vào trong Vương phủ.

Hai đứa con trai của Lý Hiển, Lý Trọng Nhuận và Lý Trọng Tuấn chạy ra đón đầu, bọn họ tức giận nói:
- Cát Trung thừa, ngài làm gì vậy, dám mang quân đến bao vây phủ của chúng ta?

Cát Húc cười bồi nói:
- Hai vị công tử đừng tức giận, cho dù đưa cho Cát Húc trăm lá gan, ta cũng không dám đến quấy nhiễu Lư Lăng Vương điện hạ, ta phụng ý chỉ của Thánh Thượng, đến nói vài lời, ta muốn gặp Lư Lăng Vương điện hạ.

Vi Vương phi đi ra từ trong sảnh lạnh lùng nói:
- Vương gia thân thể không khoẻ, không tiện gặp người ngoài, ngươi có gì muốn nói thì nói với ta đi.

Cát Húc vội vàng hành lễ:
- Hạ quan tham kiến Vi Vương phi.

Vi Vương phi hừ một tiếng:
- Ngươi không cần giả vờ giả vịt, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.

Cát Húc cười gượng hai tiếng nói:
- Vương phi làm khó vi thần rồi, vi thần phụng chỉ đến, bởi vì cái chết của Trung lang tướng Trương Cảnh Hùng dính líu đến Lư Lăng Vương điện hạ, Thánh Thượng bảo ta tới nới với Lư Lăng Vương, nếu ngài ấy đồng ý thừa nhận, như vậy có thể giảm nhẹ việc trách tội, một khi chứng cớ chính xác rồi, Thành Thượng cũng sẽ không quan tâm đến tình cảm mẫu tử nữa, đây là lời nói nguyên vẹn của Thánh Thượng, vi thần đã thuật lại chi tiết, mong Vương phi chuyển đến Vương gia. Còn về phần điều tra phủ đệ, tuy rằng Thánh Thượng đã đồng ý, nhưng vi thần không có lá gan này, vi thần cáo từ trước.

Cát Húc thi lễ, chậm rãi lui xuống. Vi Vương phi ngoài mặt làm như không có chuyện gì, nhưng thực ra trong lòng nàng cũng đang rất loạn, nàng đương nhiên từng nghe nói vụ án Trương Cảnh Hùng bị giết, cũng biết trên hiện trường có chữ bằng máu ám chỉ Lư Lăng Vương, một khi Thánh Thượng thực sự cho rằng Trương Cảnh Hùng bị Lư Lăng Vương giết chết, vậy thì cả nhà họ xong đời rồi, tất cả hi vọng và giấc mộng của nàng đều tan thành mây khói.

Vi Vương phi hận đến nghiến răng, nhìn thấy Cát Húc sắp rời khỏi cửa chính, nàng vội hô to:
- Cát Trung thừa.

- Vương phi còn có chuyện gì sao?
Cát Húc dừng bước cười hỏi.

Vi Vương phi chậm rãi nói:
- Ta nghe nói Lý Trân đã hồi kinh báo cáo công tác, hắn vừa về, kinh thành đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cát Trung thừa không cảm thấy kì quái sao?

Vi Vương phi mơ hồ đoán được chuyện này có liên quan đến Lý Trân, có phải là do Lý Trân vu oan cho Lư Lăng Vương hay không nàng không biết, nhưng vì bảo vệ mình, nàng không tiếc khai ra Lý Trân.

Cát Húc hơi ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Hạ quan đã hiểu, đa tạ Vương phi nhắc nhở.

Y xoay người bước đi, Vi Vương phi lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lý Trân, là ngươi bất nhân trước, vậy thì đừng trách ta bất nghĩa.

Cát Húc ra khỏi cửa chính của Vương phủ, liền xoay mình lên ngựa, mang theo mấy trăm binh lính đi về hướng cửa phường. Lúc này, một gã tuỳ tùng thấp giọng nói:
- Công chúa điện hạ có lệnh, lúc này không cho phép động chạm đến Lý Trân.

Cát Húc gật gật đầu:
- Ta đã hiểu, không cần ngươi nhắc nhở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện