Lý Trân và Tửu Chí rời Địch Nhân Kiệt phủ. Hai người thương lượng một chút, nếu cùng đi tìm Cao Diên Phúc, có mấy lời khó mà nói, vẫn nên để một mình Lý Trân đi thì hơn.
Tửu Chí đi tìm nhà trọ cho họ trước. Lý Trân hỏi người gác cổng Địch phủ về phủ đệ của Cao Diên Phúc xong lập tức cưỡi ngựa đi phường Tích Thiện.
Đường phường khu nam Lạc Dương phân bố có một đặc điểm, phủ trạch càng gần phố Thiên Đoan môn, ý nghĩa quyền thế càng lớn.
Bởi vậy trong bốn phường sát phố Thiên cũng phụ cận Đoan môn trên cơ bản đều có quan lớn quyền quý ở. Lý thị hoàng tộc, Võ thị tân quý, cùng với hoàng thân quốc thích Công chúa, Phò mã vân vân.
Phường Tích Thiện mà có tòa phủ trạch Cao Diên Phúc cũng là một trong những phường quyền quý nổi danh, trong phường không có nhà dân bình thường, tổng cộng có hơn mười tòa phủ trạch. Phủ trạch của Cao Diên Phúc nằm ở phía tay, gần Lạc Thủy.
Nhưng trước khi đến Cao phủ, Lý Trân lại bất ngờ phát hiện, phủ trạch của Cao Diên Phúc gần phủ trạch Ngụy vương phủ Võ Thừa Tự.
Đã vậy còn quá khéo léo, hai tòa phủ trạch còn dựa sát vào cùng một chỗ, khiến trong lòng Lý Trân có một loại tư vị không nói ra được. Cao Diên Phúc thật sự đồng ý giúp mình sao? - Vị công tử này, thật đáng tiếc, lão gia nhà ta không ở trong phủ, mời ngày khác lại đến!
Trên bậc thang, quản gia của Cao Diên Phúc trả bái thiếp lại cho Lý Trân. Tuy rằng khá lịch sự, nhưng kết quả thật sự làm cho Lý Trân thất vọng rồi.
- Xin hỏi, Cao phủ quân khi nào thì trở về? Tôi có chuyện quan trọng tìm ngài ấy.
Quản gia đã đi vào phủ, nghe vậy, không khỏi dừng bước lại, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét. Tên nhà quê ở đâu ra, lại còn nói quen biết cũ với Cao phủ quân.
Ông ta đành quay lại, trên mặt lộ vẻ phiền chán không che giấu:
- Điều này khó nói. Ngày sinh nhật của Thánh thượng sắp đến, lão gia nhà ta vô cùng bận rộn, phỏng chừng mười ngày nửa tháng đều không về.
Lý Trân ngây ngẩn cả người, mười ngày nửa tháng, vậy thì cơm canh đều nguội rồi. Hắn từng suy xét nhiều tình huống, chỉ không nghĩ đến Cao Diên Phúc không ở trong phủ.
Trong lòng Lý Trân sốt ruột, vội vàng nói:
- Tôi có việc gấp tìm Phủ quân, có thể…
Không đợi hắn nói xong, quản gia liền xua tay đã cắt ngang lời hắn:
- Ai cũng có việc gấp, không phải chỉ mỗi ngươi gấp. Phủ quân đang bận việc của Thánh Thượng, chúng ta cũng không được gặp Phủ quân, có biện pháp nào chứ?
Quản gia không kiên nhẫn phất tay:
- Về đi, vài ngày nữa hẵng đến, nói không chừng ngươi may mắn sẽ gặp.
- Có thể vào cung đưa thư của tôi cho Phủ quân hay không. Tôi có bội ngọc của ông ta, có thể làm chứng.
Lý Trân vội vàng lấy ra miếng ngọc bội mà Cao Diên Phúc cho mình, nâng trong tay:
- Việc này được không?
Quản gia nhận ra ngọc bội của chủ nhân, trong lòng kinh hãi. Thanh niên này sao lại có ngọc bội của chủ nhân? Giờ lão không dám coi thường nữa, giọng điệu trở nên khách khí.
- Như vậy đi! Công tử để lại địa chỉ, nếu Phủ quân quay về, ta lập tức phái người đến thông tri cho công tử. Như vậy được chứ?
Lý Trân âm thầm cảm thán uy lực to lớn của ngọc bội. Nếu mình không lấy ra, lúc này thật sự đụng phải cái đinh mềm rồi. Nhưng hắn hắn quả thật không có cách nào, chỉ có thể trở về kiên nhẫn chờ mấy ngày.
Hắn vội vàng viết địa chỉ nhà trọ lên bái thiếp, một lần nữa đưa cho quản gia. Quản gia nhìn nhìn, nhà trọ khá gần, có thể cân nhắc phái người thông tri.
Quản gia nhận bái thiếp, nói với Lý Trân:
- Công tử hãy kiên nhẫn chờ đi!
- Đa tạ quản gia, cáo từ!
Lý Trân thi lễ, xoay người đi xuống bậc thang. Nhưng hắn vừa lên ngựa, lại nghe sau lưng có người gọi hắn:
- Lý đại ca, xin dừng bước!
Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy bên trong phủ nhanh chóng đi ra một gã thiếu niên mười một fihai tuổi, hình thức rất thanh tú. Lý Trân nhìn là nhận ra, chính là tiểu hoạn quan Cao Lực Sĩ hắn từng gặp ở Đôn Hoàng.
Cao Lực Sĩ là con nuôi của Cao Diên Phúc, là tài sản tương lai hạng nhất mà Cao Diên Phúc đầu tư vào. Ông ta nhìn trúng vẻ thông minh lanh lợi và khéo hiểu lòng người của Cao Lực Sĩ.
Hoạn quan nhỏ như vậy chỉ cần bồi dưỡng đắc lực, sau khi lớn lên sẽ được hoàng thất sủng ái như trước, giữ gìn ích lợi gia tộc Cao Diên Phúc.
Cho nên Cao Diên Phúc cũng tận tâm bồi dưỡng cậu, mời danh sư dạy đọc sách học văn, mà không giống tiểu hoạn quan khác, sớm đi hầu hạ chủ nhân, chữ to không nhìn được một, cuối cùng lưu lạc trần ai.
Hôm nay Cao Lực Sĩ ở trong phủ đọc sách, nghe quản gia nói bên ngoài có người trẻ tuổi tới bái phỏng dưỡng phụ, hình như là khẩu âm vùng Hà Tây. Cao Lực Sĩ lập tức nghĩ tới Lý Trân, vội vàng đuổi tới cửa phủ, đúng là Lý Trân ở Đôn Hoàng cứu cậu một mạng.
- Lý đại ca, rốt cuộc huynh đã tới rồi?
Cao Lực Sĩ vui mừng vô hạn, vội vàng chạy ra đón chào.
Quản gia đứng bên trợn tròn mắt, nhưng lão phản ứng cực nhanh, vội vàng cười nịnh nói:
- Vị công tử này muốn tìm lão gia, vừa lúc lão gia không có trong phủ, ta chuẩn bị đợi lão gia về thì phái người đi nhà trọ báo cho hắn biết.
- Lý đại ca không chỉ là khách của lão gia, mà cũng là khách của ta. Còn không mau dắt ngựa.
Quản gia vội vàng chạy lên dắt ngựa thay Lý Trân. Tươi cười nói:
- Vừa rồi ta có chút thất lễ, công tử chớ trách!
Lý Trân đã quen với lòng người dễ thay đổi từ lâu, cười cười:
- Đa tạ quản gia!
Hắn giao ngựa cho quản gia, tiến lên chắp tay cười nói với Cao Lực Sĩ:
- Tiểu ca, đã lâu không gặp.
- Xin mời vào phủ, uống ngụm trà nóng rồi từ từ nói chuyện!
Cao Lực Sĩ vô cùng nhiệt tình, mời Lý Trân vào Cao phủ.
So với vẻ thanh tĩnh của phủ đệ Địch Nhân Kiệt, phủ đệ của Cao Diên có vẻ tráng lệ hơn, bạch ngọc làm cơ, gỗ lớn làm trụ.
Từng tòa kiến trúc thấp thoáng trong cây cối xanh tươi, trên trụ xà nhà khắc long họa phượng, phần lớn lấy màu đồng phấn, hiển lộ tư thái phú quý.
- Mời Lý đại ca ngồi!
Lý Trân ngồi trong phòng quý khách. Trong phòng này tuy rằng trang trí khá đơn giản, nhưng các vật phẩm đều là báu vật vô giá.
Bình phong ngọc Hòa Điền dài hai trượng dùng gỗ tử đàn làm ghế, trên tường treo chân tích thư pháp của Ngu Thế Nam và Chử Toại Lương, sập ngồi gỗ lê khảm ngọc nạm vàng, mà ngay cả chiếc chén hắn uống trà cũng là sứ men xanh Việt Châu tốt nhất, ấm áp, mềm mại nhẵn nhụi, giống hệt dương chi thanh ngọc.
Cao Lực Sĩ thấy Lý Trân đang cầm tách trà trong tay, liền cười nói:
- Nếu đại ca thích, ta tặng đại ca một đôi!
- Không! Không! Ta chỉ là tò mò, đa tạ.
Lý Trân đặt chén trà xuống chậm rãi nói:
- Lần này tới tìm lệnh tôn, đúng là bất đắc dĩ, ta bất hạnh cuốn vào cơn lốc xoáy tranh đấu quyền đấu quan triều, hy vọng lệnh tôn có thể kéo ta ra khỏi cơn lốc xoáy kia.
Tuy Cao Lực Sĩ còn niên thiếu, nhưng lại rất hiểu biết. Cậu suy nghĩ một chút nói:
- Lý đại ca có thể kể lại tỉ mỉ cho ta được hay không, hoặc là viết một phong thư, buổi tối ta vào cung đưa cho phụ thân.
Lý Trân trầm ngâm một chút nói:
- Sự việc cũng không phức tạp, ta kể lại cũng khá dài.
Hắn liền đem những trải qua từ khi vào kinh đến vụ án Xá Lợi kể lại tỉ mỉ một lần.
Cuối cùng Lý Trân nói:
- Ta đã nghe được, hiện tại vụ án này còn chưa báo lên triều đình, chưa định án, thuộc loại vụ án còn có thể huỷ bỏ. Bản thân ta vô tội, chỉ sợ quan phủ Trường An sợ quyền thế mà để cho ta gánh tội thay, ta chỉ có thể gửi hi vọng ở lệnh tôn.
Tửu Chí đi tìm nhà trọ cho họ trước. Lý Trân hỏi người gác cổng Địch phủ về phủ đệ của Cao Diên Phúc xong lập tức cưỡi ngựa đi phường Tích Thiện.
Đường phường khu nam Lạc Dương phân bố có một đặc điểm, phủ trạch càng gần phố Thiên Đoan môn, ý nghĩa quyền thế càng lớn.
Bởi vậy trong bốn phường sát phố Thiên cũng phụ cận Đoan môn trên cơ bản đều có quan lớn quyền quý ở. Lý thị hoàng tộc, Võ thị tân quý, cùng với hoàng thân quốc thích Công chúa, Phò mã vân vân.
Phường Tích Thiện mà có tòa phủ trạch Cao Diên Phúc cũng là một trong những phường quyền quý nổi danh, trong phường không có nhà dân bình thường, tổng cộng có hơn mười tòa phủ trạch. Phủ trạch của Cao Diên Phúc nằm ở phía tay, gần Lạc Thủy.
Nhưng trước khi đến Cao phủ, Lý Trân lại bất ngờ phát hiện, phủ trạch của Cao Diên Phúc gần phủ trạch Ngụy vương phủ Võ Thừa Tự.
Đã vậy còn quá khéo léo, hai tòa phủ trạch còn dựa sát vào cùng một chỗ, khiến trong lòng Lý Trân có một loại tư vị không nói ra được. Cao Diên Phúc thật sự đồng ý giúp mình sao? - Vị công tử này, thật đáng tiếc, lão gia nhà ta không ở trong phủ, mời ngày khác lại đến!
Trên bậc thang, quản gia của Cao Diên Phúc trả bái thiếp lại cho Lý Trân. Tuy rằng khá lịch sự, nhưng kết quả thật sự làm cho Lý Trân thất vọng rồi.
- Xin hỏi, Cao phủ quân khi nào thì trở về? Tôi có chuyện quan trọng tìm ngài ấy.
Quản gia đã đi vào phủ, nghe vậy, không khỏi dừng bước lại, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét. Tên nhà quê ở đâu ra, lại còn nói quen biết cũ với Cao phủ quân.
Ông ta đành quay lại, trên mặt lộ vẻ phiền chán không che giấu:
- Điều này khó nói. Ngày sinh nhật của Thánh thượng sắp đến, lão gia nhà ta vô cùng bận rộn, phỏng chừng mười ngày nửa tháng đều không về.
Lý Trân ngây ngẩn cả người, mười ngày nửa tháng, vậy thì cơm canh đều nguội rồi. Hắn từng suy xét nhiều tình huống, chỉ không nghĩ đến Cao Diên Phúc không ở trong phủ.
Trong lòng Lý Trân sốt ruột, vội vàng nói:
- Tôi có việc gấp tìm Phủ quân, có thể…
Không đợi hắn nói xong, quản gia liền xua tay đã cắt ngang lời hắn:
- Ai cũng có việc gấp, không phải chỉ mỗi ngươi gấp. Phủ quân đang bận việc của Thánh Thượng, chúng ta cũng không được gặp Phủ quân, có biện pháp nào chứ?
Quản gia không kiên nhẫn phất tay:
- Về đi, vài ngày nữa hẵng đến, nói không chừng ngươi may mắn sẽ gặp.
- Có thể vào cung đưa thư của tôi cho Phủ quân hay không. Tôi có bội ngọc của ông ta, có thể làm chứng.
Lý Trân vội vàng lấy ra miếng ngọc bội mà Cao Diên Phúc cho mình, nâng trong tay:
- Việc này được không?
Quản gia nhận ra ngọc bội của chủ nhân, trong lòng kinh hãi. Thanh niên này sao lại có ngọc bội của chủ nhân? Giờ lão không dám coi thường nữa, giọng điệu trở nên khách khí.
- Như vậy đi! Công tử để lại địa chỉ, nếu Phủ quân quay về, ta lập tức phái người đến thông tri cho công tử. Như vậy được chứ?
Lý Trân âm thầm cảm thán uy lực to lớn của ngọc bội. Nếu mình không lấy ra, lúc này thật sự đụng phải cái đinh mềm rồi. Nhưng hắn hắn quả thật không có cách nào, chỉ có thể trở về kiên nhẫn chờ mấy ngày.
Hắn vội vàng viết địa chỉ nhà trọ lên bái thiếp, một lần nữa đưa cho quản gia. Quản gia nhìn nhìn, nhà trọ khá gần, có thể cân nhắc phái người thông tri.
Quản gia nhận bái thiếp, nói với Lý Trân:
- Công tử hãy kiên nhẫn chờ đi!
- Đa tạ quản gia, cáo từ!
Lý Trân thi lễ, xoay người đi xuống bậc thang. Nhưng hắn vừa lên ngựa, lại nghe sau lưng có người gọi hắn:
- Lý đại ca, xin dừng bước!
Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy bên trong phủ nhanh chóng đi ra một gã thiếu niên mười một fihai tuổi, hình thức rất thanh tú. Lý Trân nhìn là nhận ra, chính là tiểu hoạn quan Cao Lực Sĩ hắn từng gặp ở Đôn Hoàng.
Cao Lực Sĩ là con nuôi của Cao Diên Phúc, là tài sản tương lai hạng nhất mà Cao Diên Phúc đầu tư vào. Ông ta nhìn trúng vẻ thông minh lanh lợi và khéo hiểu lòng người của Cao Lực Sĩ.
Hoạn quan nhỏ như vậy chỉ cần bồi dưỡng đắc lực, sau khi lớn lên sẽ được hoàng thất sủng ái như trước, giữ gìn ích lợi gia tộc Cao Diên Phúc.
Cho nên Cao Diên Phúc cũng tận tâm bồi dưỡng cậu, mời danh sư dạy đọc sách học văn, mà không giống tiểu hoạn quan khác, sớm đi hầu hạ chủ nhân, chữ to không nhìn được một, cuối cùng lưu lạc trần ai.
Hôm nay Cao Lực Sĩ ở trong phủ đọc sách, nghe quản gia nói bên ngoài có người trẻ tuổi tới bái phỏng dưỡng phụ, hình như là khẩu âm vùng Hà Tây. Cao Lực Sĩ lập tức nghĩ tới Lý Trân, vội vàng đuổi tới cửa phủ, đúng là Lý Trân ở Đôn Hoàng cứu cậu một mạng.
- Lý đại ca, rốt cuộc huynh đã tới rồi?
Cao Lực Sĩ vui mừng vô hạn, vội vàng chạy ra đón chào.
Quản gia đứng bên trợn tròn mắt, nhưng lão phản ứng cực nhanh, vội vàng cười nịnh nói:
- Vị công tử này muốn tìm lão gia, vừa lúc lão gia không có trong phủ, ta chuẩn bị đợi lão gia về thì phái người đi nhà trọ báo cho hắn biết.
- Lý đại ca không chỉ là khách của lão gia, mà cũng là khách của ta. Còn không mau dắt ngựa.
Quản gia vội vàng chạy lên dắt ngựa thay Lý Trân. Tươi cười nói:
- Vừa rồi ta có chút thất lễ, công tử chớ trách!
Lý Trân đã quen với lòng người dễ thay đổi từ lâu, cười cười:
- Đa tạ quản gia!
Hắn giao ngựa cho quản gia, tiến lên chắp tay cười nói với Cao Lực Sĩ:
- Tiểu ca, đã lâu không gặp.
- Xin mời vào phủ, uống ngụm trà nóng rồi từ từ nói chuyện!
Cao Lực Sĩ vô cùng nhiệt tình, mời Lý Trân vào Cao phủ.
So với vẻ thanh tĩnh của phủ đệ Địch Nhân Kiệt, phủ đệ của Cao Diên có vẻ tráng lệ hơn, bạch ngọc làm cơ, gỗ lớn làm trụ.
Từng tòa kiến trúc thấp thoáng trong cây cối xanh tươi, trên trụ xà nhà khắc long họa phượng, phần lớn lấy màu đồng phấn, hiển lộ tư thái phú quý.
- Mời Lý đại ca ngồi!
Lý Trân ngồi trong phòng quý khách. Trong phòng này tuy rằng trang trí khá đơn giản, nhưng các vật phẩm đều là báu vật vô giá.
Bình phong ngọc Hòa Điền dài hai trượng dùng gỗ tử đàn làm ghế, trên tường treo chân tích thư pháp của Ngu Thế Nam và Chử Toại Lương, sập ngồi gỗ lê khảm ngọc nạm vàng, mà ngay cả chiếc chén hắn uống trà cũng là sứ men xanh Việt Châu tốt nhất, ấm áp, mềm mại nhẵn nhụi, giống hệt dương chi thanh ngọc.
Cao Lực Sĩ thấy Lý Trân đang cầm tách trà trong tay, liền cười nói:
- Nếu đại ca thích, ta tặng đại ca một đôi!
- Không! Không! Ta chỉ là tò mò, đa tạ.
Lý Trân đặt chén trà xuống chậm rãi nói:
- Lần này tới tìm lệnh tôn, đúng là bất đắc dĩ, ta bất hạnh cuốn vào cơn lốc xoáy tranh đấu quyền đấu quan triều, hy vọng lệnh tôn có thể kéo ta ra khỏi cơn lốc xoáy kia.
Tuy Cao Lực Sĩ còn niên thiếu, nhưng lại rất hiểu biết. Cậu suy nghĩ một chút nói:
- Lý đại ca có thể kể lại tỉ mỉ cho ta được hay không, hoặc là viết một phong thư, buổi tối ta vào cung đưa cho phụ thân.
Lý Trân trầm ngâm một chút nói:
- Sự việc cũng không phức tạp, ta kể lại cũng khá dài.
Hắn liền đem những trải qua từ khi vào kinh đến vụ án Xá Lợi kể lại tỉ mỉ một lần.
Cuối cùng Lý Trân nói:
- Ta đã nghe được, hiện tại vụ án này còn chưa báo lên triều đình, chưa định án, thuộc loại vụ án còn có thể huỷ bỏ. Bản thân ta vô tội, chỉ sợ quan phủ Trường An sợ quyền thế mà để cho ta gánh tội thay, ta chỉ có thể gửi hi vọng ở lệnh tôn.
Danh sách chương