Cao Lực Sĩ yên lặng gật gật đầu, chuyện này không ngờ dính đến Võ Thừa Tự, khó trách Lý đại ca khó có thể thoát thân, xem ra ngoại trừ phụ thân có thể giúp hắn, những người khác đều lực bất tòng tâm rồi.

- Ta hiểu rồi, việc này không thể kéo dài. Giờ ta vào cung luôn. Không biết Lý đại ca trọ ở đâu? Lý Trân đưa cho cậu một tờ giấy:
- Cứ theo địa chỉ trên này có thể tìm được ta."

Cao Lực Sĩ đứng lên nói:
- Giờ ta lập tức tiến cung, nếu có tin tức, ta sẽ lập tức báo cho Lý đại ca biết.

... .

Việc nên làm hắn đều làm, kế tiếp chính là chờ đợi tin tức, đương nhiên, hắn phải thừa dịp lúc này mau chóng tìm được đại tỷ. Cả nhà đại tỷ đến Lạc Dương đã hơn hai tháng, cũng không biết tình hình gần đây của họ ở Lạc Dương như nào rồi.

Lý Trân đi ra khỏi Cao phủ, trở mình lên ngựa, giục ngựa đi đến cửa phường. Khi đi ngang qua Ngụy vương phủ, hắn không khỏi nhìn mấy lần.

Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn nghe thấy phía sau truyền tới một thanh âm lạnh lùng của một cô gái:
- Đứng lại!

Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy phía sau có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cưỡi ngựa, theo sau là một nhóm thị vệ và vú già. Hai cô gái này chính là Võ Phù Dung và Võ Đinh Hương buổi trưa hôm nay gặp.

Ánh mắt Võ Đinh Hương bình thản, nhưng ánh mắt Võ Phù Dung lại lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chăm chú vào hắn.

Lý Trân không ngờ lại gặp họ ở đây. Dù hắn hắn không muốn để ý tới, nhưng nàng dù sao cũng là con gái của Thừa Tự, hắn không muốn kết thù mới, không thể không tiến lên trước nói:
- Cô nương tìm tôi có chuyện gì?

- Ngươi và Địch Yến có quan hệ gì?
Võ Phù Dung liếc hắn đánh giá, hỏi.

Chân thấy nàng có thái độ ngang ngạnh vô lễ, trong lòng cũng không thoải mái. Mình và Địch Yến có quan hệ gì liên quan rắm thối cô ả, liền đáp:
- Cô nương hỏi cái này làm cái gì?

Võ Phù Dung nhớ ra chính người này ngăn thị vệ, khiến nàng ở tửu quán bị Địch Yến khi nhục, hiện tại không ngờ lại gặp ở đây.

Trong nội tâm nàng lập tức dấy lên lửa giận vô hình, rút kiếm ra nói:
- Ngươi để cho ta chém ba kiếm, việc này ta bỏ qua. Nếu không, hôm nay ngươi đừng mong đi được.

- Chờ một chút!

Trong lòng Lý Trân cũng dâng lên một tia tức giận, chất vấn cô nàng:
- Tôi chẳng quen biết cô, không oán không cừu, vì sao cô nương đòi chém tôi ba kiếm?

- Không oán không cừu?

Võ Phù Dung hung ác nói:
- Ở tửu quán làm cái gì tự ngươi rõ ràng, ta cho ngươi biết, ai dám bắt nạt Võ Phù Dung ta một tấc, ta sẽ trả hắn một trượng. Hôm nay cho ta gặp ngươi, là do ngươi xui xẻo.

Lúc này, sắc mặt Lý Trân trở nên nghiêm túc, cung kính phía sau Võ Phù Dung:
- Tiểu dân tham kiến Ngụy Vương điện hạ!

Võ Phù Dung ngẩn ra, quay đầu lại nhìn. Phía sau nàng đâu có phụ thân, lại nhìn xung quanh, cũng chẳng có bóng dáng phụ thân. Lập tức nàng ý thức được mình đã bị lừa.

Lại quay lại nhìn Lý Trân, đã thấy hắn đã chạy đi hơn một trăm bước về phía cửa phường rồi. Nghe tiếng hắn cười to:
- Võ cô nương, thay tôi hỏi thăm phụ thân cô.

Võ Phù Dung tức giận muốn nổi điên, quay lại rống to với thị vệ:
- Đám vô dụng khốn kiếp các ngươi, còn không mau bắt hắn lại!

Hơn mười thị vệ giục ngựa định đuổi theo, lúc này, Võ Đinh Hương quát:
- Không ai được đuổi theo.

Thị vệ đều ghìm chặt ngựa, hoang mang không biết theo ai. Phù Dung giận dữ, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Võ Đinh Hương:
- Tiểu muội, rốt cuộc muội giúp ai?

Vẻ mặt Võ Đinh Hương âm trầm nói:
- Có mấy lời muội thật sự không muốn nói ra, nhưng gần đây tỷ càng ngày càng quá mức. Tỷ gây ra phiền toái quá nhiều rồi, đừng gây thêm chuyện cho bá phụ nữa.

Võ Phù Dung nghe ý tại ngôn ngoại, không khỏi lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Nếu người này có liên quan đến Địch Yến, vậy thì có liên quan đến Địch Nhân Kiệt, tỷ nói đi?

Sắc mặt Võ Phù Dung biến đổi lớn, nàng hừ một tiếng, thúc ngựa chạy vào trong phủ, cũng không xuống ngựa, trực tiếp theo đường xe chạy vọt vào trong phủ.

Ngay lúc nàng định vào cửa, Lam Chấn Ngọc vừa lúc từ trong phủ lo lắng lo lắng đi ra, suýt nữa đụng vào ngựa của nàng. Chiến mã chấn kinh, móng trước giơ cao lên, hí vang.

Võ Phù Dung thiếu chút nữa xuống ngựa. Khi nàng thấy rõ là một người đàn ông xa lạ, nàng không khỏi giận dữ, giơ kiếm chỉ vào hỏi:
- Ngươi là ai?

Lam Chấn Ngọc lại biết nàng, vội đứng sang một bên, cung kính thi lễ:
- Lam Chấn Ngọc tham kiến Huyện chủ!

Hôm nay Võ Phù Dung thật sự trăm sự không như ý, ở tửu quán bị Địch Yến sỉ nhục, trước cửa nhà bị Lý Trân trêu đùa, tiếp theo lại bị Võ Đinh Hương uy hiếp, giờ lại bị một người đàn ông xa lạ suýt nữa làm cho nàng té ngựa.

Nàng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đem tất cả phẫn hận đều tập trung rên người Lam Chấn Ngọc.

Võ Phù Dung giận quát một tiếng, phất một kiếm đâm Lam Chấn Ngọc.

Lam Chấn Ngọc kinh hãi, gã dù thế nào cũng không nghĩ Võ Huyện chủ sẽ vung kiếm đâm mình. Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, tuy mình có cản ngựa, theo lý nàng phải nói xin lỗi mình, nhưng giờ nàng không nói lời nào đã đâm một kiếm, vậy phải làm sao bây giờ?

Lấy kiếm thuật và võ nghệ của Lam Chấn Ngọc, gã hẳn dễ dàng tránh một kiếm của Võ Phù Dung, nhưng gã vẫn không dám đắc tội vị Huyện chủ tính nóng này, không dám cử động.

Võ Phù Dung hoảng sợ, nàng không nghĩ tới đối phương lại đứng im, vội thu kiếm, kinh ngạc hỏi:
- Vì sao ngươi không né?

Lam Chấn Ngọc quỳ một gối xuống:
- Kiếm của Huyện chủ, ty chức không dám tránh!

Cơn tức của Võ Phù Dung lập tức tiêu tan. Vừa rồi Lam Chấn Ngọc tránh ngựa đã bộc lộ thân thủ cao siêu, hoàn toàn có thể tránh được một kiếm của mình, có điều gã không tránh, cho mình mặt mũi.

Nàng nhìn kỹ Lam Chấn Ngọc, thấy mặt gã có một vết sẹo ghê gớm, mười phần dã tính. Nàng đã ngán thị vệ tuổi trẻ anh tuấn từ lâu, Lam Chấn Ngọc lại cho nàng một loại cảm giác khác biệt.

Trong lòng nàng có hứng thú với Lam Chấn Ngọc, liền cười hỏi:
- Ngươi tên là gì, là thủ hạ của ai?

- Hồi bẩm Huyện chủ, ty chức Lam Chấn Ngọc, vốn là thuộc hạ của Võ Thất gia.

Võ Thất gia chính là Võ Thuận, xếp hạng thứ bảy trong tám con nuôi của Võ Thừa Tự. Võ Phù Dung cũng biết rõ. Nàng biết Võ Thuận đã chết, vậy thì người trước mắt là vô chủ rồi sao?

Tâm niệm Võ Phù Dung xoay chuyển, có ý tưởng mới, liền lấy ra một khối huy chương đồng đưa cho gã, nói không cho người khác cự tuyệt:
- Bắt đầu từ lúc này, ngươi chính là thủ hạ của ta rồi!

Trong lòng Lam Chấn Ngọc kích động, gã đang lo lắng việc Võ Thừa Tự đi thăm dò Xá Lợi, trong lòng hoảng loạn, không ngờ Võ Phù Dung lại coi trọng gã. Lam Chấn Ngọc tức thì như bắt được một cây cỏ cứu mạng.

Gã biết Võ Phù Dung có địa vị rất cao trước mặt phụ thân gã, có thể trở thành thủ hạ của Võ Phù Dung, cái mạng nhỏ của gã liền được bảo đảm rồi.

Gã lập tức tiếp nhận huy chương đồng, vừa lúc chạm phải ánh nhìn của Võ Phù Dung, Lam Chấn Ngọc vội vàng cúi đầu, trong lòng mừng thầm, Huyện chủ này mặt như hoa đào, mỹ mạo mềm mại, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, mình đúng là có diễm phúc rồi.

Gã vội vàng quì một gối, cung kính nói:
- Lam Chấn Ngọc nguyện hiệu lực vì Huyện chủ!

Võ Phù Dung thấy hai cánh tay gã cường tráng mạnh mẽ, vai rộng eo nhỏ, hoang dã vô cùng. Nàng thấy trong lòng rạo rực, nheo lại mắt cười nói:
- Buổi tối ta sẽ đến hỏi ngươi, đi đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện