Quay trở lại Quý Chi Đường, không khí trong nhà lúc này căng như dây đàn, chủ nợ nhất quyền đòi lên nha môn, không chịu nghe người Tả gia nói thêm lời nào nữa, đúng lúc ấy chợt nghe có tiếng nói lanh lảnh:

– Thiếu nợ trả tiền là được, việc gì mà ép người ta lên nha môn.

Tất cả đều nhìn hết ra cửa, chỉ thấy một thiếu nữ một thân váy tím nhạt yêu kiều như đóa thu cúc diễm lệ thanh tao vẫn e ấp chưa nở hết, hai má hây hây đỏ, tỏa ra hơi thở thanh xuân tươi tắn, làm không ít thanh niên trẻ tim đập rộn ràng nhìn theo mép váy tung bay của nàng.

Đa số người đứng xem thì càng thêm hứng thú, có mỹ nhân vào câu chuyện luôn hấp dẫn hơn mà.

Thiếu nữ đi mà không dám ngẩng đầu nhìn ai, bước thẳng vào Quý Chi Đường.

Tả Thiếu Dương quay đầu nhìn, thì ra là Tang Tiểu Muội:

– Tiểu Muội, muội làm gì thế?

– Bá phụ, bá mẫu.

Tang Tiểu Muội má đỏ bừng bừng, nàng vừa chạy một hơi từ hiệu cầm đồ tới đây, hơi thở còn chưa đều, bao người như thế, nàng không dám nhìn Tả Thiếu Dương, bẽn lẽn chào phu thê Tả Quý, giọng vừa nhỏ vừa gấp:

– Tả đại ca, đây là tiền tích góp của muội, hiện giờ khẩn cấp, huynh dùng trả nợ đi.

Tả Thiếu Dương thoáng ngỡ ngàng tiếp đó lòng trào dâng sự cảm động và ấm áp, đồng thời cũng thấy khó xử, y vốn định từ chối thiện ý của Tiểu Muội, vì y có thể tìm Chúc Dược Quỹ hoặc hiệu thuốc khác bán phương thuốc lấy tiền, ví như đi tìm lần trước Phong lang trung, Thạch lang trung lần trước, tuy có thể không được giá như bán cho Huệ Dân Đường, cũng đủ dùng.

Thế nhưng hiện giờ trước mặt bao nhiêu người, một đại cô nương lấy tiền tích góp đưa mình trả nợ, Tả Thiếu Dương cũng hiểu rằng nếu mình từ chối nàng, Tiểu Muội còn chẳng phải thành trò cười cho toàn thành à? Nhận không được mà từ chối cũng không xong.

Tả Thiếu Dương còn đang do dự thì Tang Tiểu Muội đã đặt bọc tiền lên bàn “bá phụ, xin hãy nhận lấy”, sau đó tay che mặt chạy khỏi Quý Chi Đường, thoáng cái đã biến mất, bỏ lại một mùi thơm nhàn nhạt trong không khí và vài ánh mắt ngần ngơ.

Tiểu Muội đi rồi đám đông như muốn nổ tung trong hưng phấn bị kìm nén, xưa nay chỉ có anh hùng cứu mỹ nhân, giờ được chứng kiến giai nhân cứu anh hùng, hôm nay tới đây quả là đáng.

Trong khi người Tả gia chưa phản ứng lại vì chuyện quá bất ngờ thì Triệu Tam Nương đứng gần nhất, lời bọn họ nói với nhau nghe thấy hết, cười tít cả mắt:

– Đại lang nha, quả nhiên khôi ngô tuấn thú, vận đào hoa cũng không nhỏ, Tang gia tiểu muội lấy tiền tích góp cho cậu trả nợ, hi hi, vậy chẳng phải ổn rồi sao? Cậu không cần phải bán phương thuốc nữa, sau này thong thả làm việc trả lại cho người ta, hoặc không cần trả nữa cũng được … Hi hi, dù sao đó là chuyện của hai người, thế này mọi người đều vui.

Tả Thiếu Dương vẫn đứng đó thất thần nhìn theo hướng Tiểu Muội chạy đi, nhưng đám đông lố nhố che mất bóng hình thiếu nữ xinh đẹp đó rồi.

Tả Quý hoàn toàn không biết chuyện Vương bà làm mai nhi tử với Tang gia, nên không hiểu vì sao có chuyện này, bỏ ra tận 5 lượng bạc giúp nhà mình trong lúc nguy khốn ư, Tả gia và Tang gia đâu phải họ hàng, giao tình hai bên cũng hời hợt, hết nhìn Tả Thiếu Dương lại nhìn Lương thị:

– Tam nha đầu Tang gia vì sao lấy tiền tích góp cho chúng ta trả nợ?

Chuyện này thì Hồi Hương có lẽ là rõ hơn ai hết, nhìn đệ đệ vẫn đứng đần mặt ra kia là hiểu rồi, cùng là nữ nhân với nhau, nàng biết nhiều hơn, một cô nương làm sao tích góp được ngần đó tiền, Tang gia bán trà cũng chỉ là khá hơn người bình thường thôi, chẳng phải hộ giàu có gì. Mà sau lần Tang gia lần lữa không trả lời thẳng chuyện mai mối, nàng có đi tìm hiểu, biết được cha mẹ Tang Tiểu Muội là loại người chỉ biết có tiền, còn rất keo kiệt, chẳng có chuyện cho tiền Tiểu Muội, vậy thì chỉ có thể là Tiểu Muội đem của hồi môn đem bán hoặc cầm đồ mà thôi, đây là việc tuyệt đối không thể nói ra, nếu không danh tiết của Tiểu Muội sẽ không còn.

Cấp sinh trí Hồi Hương nghĩ ngay ra lời giải thích thỏa đáng:

– Cha, hẳn là Tang lão bá bảo muội ấy tới đấy, cha là khách quen ở quán trà nhà bọn họ, hai bên quen biết nhau nhiều năm, nghe nói nhà ta có chỗ khó xử, nên bảo Tiểu Muội mang tiền tới giúp.

Những lời này nàng cố ý nói thật to cho đám đông ngoài cửa cũng nghe được.

– Vậy sao lại dùng tiền tích góp của Tiểu Muội?

– À, chuyện này … À, đúng, nhà người ta mở quán trà, vốn không nhiều, nhất thời xoay vòng không đủ, lại không lấy được nhiều tiền ngay lập tức như thế, nên mới lấy tiền tích góp của Tiểu Muội, vừa rồi cô nương người ta tới chỗ đông người xấu hổ cho nên mới nói không rõ ràng thôi.

– Thế à?

Tả Quý vẫn cảm thấy có gì đó bất thường.

Triệu Tam Nương nghe Hồi Hương nói cũng sực tỉnh, vừa rồi mình nhanh mồm nhanh miệng nói điều không thỏa đáng, có khi lại hỏng chuyện tốt của người ta, biết Tả Quý cổ hủ, cũng vội nói giúp:

– Tả lang trung, Tang gia trượng nghĩa như thế thì nên nhận đi, đừng phụ lòng họ. Đại lang cũng nói rồi còn gì, Chúc chưởng quầy đặt cậu ấy bào chế thuốc, đại lang tài ba giỏi giang như thế, sau này chắc chắn càng ngày làm ăn tốt, lúc đó trả tiền cho người ta có khó gì.

Lão phụ còng lưng chẳng biết nếp tẻ gì song cũng hiểu điều quan trọng nhất bây giờ là khuyên Tả Quý nhận tiền:

– Đúng vậy, nghe nói Tang lão hán trượng nghĩa lắm, rất nhiều trà khách uống trà không có tiền, đều cho ghi sổ.

– Phải đấy, Tang lão bản là người tình nghĩa trước sau, coi tình cảm trên hết.

– Đúng đúng.

Đám chủ nợ không lỡ thời cơ thống nhất chiến tuyến hùa cả theo.

Đầu óc Tả Quý hỗn loạn, mà cũng đúng là ông nợ tiền uống trà của Tang gia thật, hôm nay họ lại không như người khác tới đòi nợ, vuốt râu cảm khái:

– Ài, đúng là khi nguy nan mới rõ lòng người, không ngờ Tang lão hán lại trượng nghĩa như vậy, nếu thế nhận lấy đi, trả tiền nợ trước. Có điều nhà người ta kinh doanh, không thể để nợ lâu, nghĩ cách sớm ngày trả nợ mới được.

Mẹ con Lương thị rối rít gật đầu.

Có tiền thì đương nhiên vấn đề không phải là vấn đề nữa, cộng hai khoản lại với nhau, không chỉ đủ tiền trả nợ mà còn dư ra mấy trăm đồng.

Kết cục đẹp cả đôi đường này làm ai ấy đều vui vẻ, nợ trả rồi, trước đó nói những lời không hay, thể diện phải vãn hồi, nếu không phải bức gấp, ai muốn làm nhau khó xử, sau này còn nhìn mặt nhau mà, thế là khen Tả Quý có nhi tử tài ba, biết kiếm tiền, khen Tang gia phò nguy cứu nạn, sau đó hớn hở giải tán.

Khán giả ở bên ngoài cũng đi hết, bọn họ phải nhanh chóng kể cho thân bằng cố hữu nghe chuyện hấp dẫn này.

Đợi tất cả mọi người đi rồi, Triệu Tam Nương mới nói với Tả Quý:

– Tả lang trung, chuyện này hôm nay Tam Nương có điều không phải là bất đắc dĩ, nói thật, ta thích làm hàng xóm với người thành thật như Tả gia, cho các vị thuê phòng, ta cũng yên tâm. Có điều con người sống thành thật quá cũng không được, cho nên phải nhắc điều này, tránh tương lai các vị thua thiệt.

Tả Quý rất hiểu tâm tình đòi nợ của Triệu Tam Nương, dù sao nợ người ta lâu như thế, người ta nóng lòng là đương nhiên, không làm gì không phải hết, cho nên chắp tay nói:

– Xin Tam Nương chỉ đểm.

– Có biết vì sao hôm nay chủ nợ lại đồng loạt tới đòi nợ không? Là do Nghê Nhị đấy, ông ta cho người thêm dầu thêm mỡ, thêu dệt không biết bao nhiêu điều không hay về Quý Chi Đường, nếu hôm nay mọi người không lấy được tiền, sau này đừng hi vọng gì đòi được nợ nữa.

Vừa vặn Nghê Nhị cũng nghe tiểu nhị báo tin chạy tới nơi, trước cửa Quý Chi Đường, không ngờ kết cục lại thế này, đứng á khẩu một lúc, trong tay vẫn còn cầm nắm bạc, chưa định thần thì thấy một nữ tử xông tới như hổ cái:

– Nghê Nhị, đồ khốn kiếp, hôm nay ta nhổ trụi lông chó của lão.

Nghê Nhị nhận ra phụ nhân đanh đá lần trước thì hết hồn, quay đầu chạy luôn, mấy tên hỏa kế cũng ba chân bốn cẳng chạy theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện