Hồi Hương không thể thực hiện ý đồ với Nghê Nhị vì Hầu Phổ đã nhanh tay giữ lấy nàng, mặc dù chuyện đã có thể khẳng định hết chín phần mười là đúng như Triệu Tam Nương nói, song không thể xử lý lỗ mãng, dù gì thê tử hắn là phận nữ, thế nào cũng thiệt thòi.

– Không được làm càn.

Tả Quý mắng nữ nhi, mặt âm trầm, chỉ cần không ngốc đều thấy được ý đồ Nghê Nhị, lửa giận bùng phát, nghiến răng nói:

– Vì sao ông ta muốn hại ta?

Nói tới chuyện này Triệu Tam Nương có phần hổ thẹn, là nàng có ý tốt làm hỏng chuyện, chỉ đành đáp:

– Ài, cùng nghề là oan gia mà, lần trước ông ta tới đây mua đơn thuốc, ăn nói khó nghe, bị Hồi Hương lấy chổi đuổi khỏi nhà, nên ghi hận trong lòng. Loại tiểu nhân này phải đề phòng chút, không có lòng hại người cũng nên có lòng đề phòng người mà … Được rồi, ta đi đây.

– Đa tạ, Tam Nương nhắc nhở.

– Nói gì đó, các vị thuê nhà của ta, chúng ta là người một nhà mà.

Nói xong Triệu Tam Nương đong đưa rời đi, Đồ Thiết Đầu cũng luyến tiếc đi theo, hôm nay chưa được đánh nhau gì cả.

Quý Chi Đường lúc này mới hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.

– Kẻ làm ác tự có trời báo ứng.

Tả Quý ngồi xuống bàn, một lúc lên tiếng:

Hồi Hương hiển nhiên không tin vào ông trời báo ứng, đẩy trượng phu ra, làu bàu mấy câu, sau đó hậm hực đi múc nước rửa máu dính trên chân Bi Vàng, Tả Quý nhíu mày nói:

– Cái thứ này hung dữ như vậy, đừng nuôi trong nhà nữa, kẻo nó hại người.

Hồi Hương vừa tỉ mỉ rửa từng cái chân cho Bi Vàng, lúc này móng vuốt nó đã thu hết vào trong, lại bộ dạng ngốc ngốc đáng yêu, nàng không hài lòng nói:

– Cha, đệ đệ nuôi Bi Vàng bao lâu như thế, nó luôn hiền lành ngoan ngoãn, chẳng qua lúc đó tráng hán kia định hành hung con, cho nên nó mới nhảy xuống bảo vệ. Nó thông minh lắm đấy.

Tả Thiếu Dương từ lúc Tiểu Muội đi tới giờ mới định thần lại được:

– Cha, Bi Vàng ngoan mà, đi theo cha con mình tuần y, bọn trẻ con hay trêu đùa nó mà có làm sao đâu.

Đây là chuyện nhỏ, Tả Quý không muốn tranh cãi, chỉ thuận miệng mà nói thôi:

– Dù thế thì nó vẫn là thú hoang, sau này phải trông coi nó cho tốt.

Bi Vàng được Hồi Hương rửa chân cho xong, đặt nó về ổ, nó lại nhảy ra, chạy thoăn thoắt theo chân Tả Thiếu Dương, rồi ngồi ngon lành trên vai y, có vẻ thích chỗ này lắm.

Tả Thiếu Dương khe khẽ vỗ đầu nó:

– Bi Vàng à, mày cứ leo lên vai tao ngồi thế này không được, người ta không biết tao đi khám bệnh, còn cho rằng tao biểu diễn xiếc đấy.

Hồi Hương tính cách như giông tố, tới nhanh qua nhanh, cười khanh khách:

– Chuyện này dễ mà, để tỷ may cho đệ một cái túi, đệ đeo bên hông rồi cho Bi Vàng vào là được.

– Chủ ý này hay, Bi Vàng to bằng nằm đấm, cho vào túi không hề gì.

Tả Quý ngẫm nghĩ lại chuyện xảy ra nãy giờ:

– Con bào chế thuốc như thế nào lại khiến Chúc lão chưởng quầy động lòng? Tuy ông ta là người quang minh lỗi lạc, đáng nể phục, nhưng nói tới kinh doanh thì lão đầu đó rất gian, đám bằng hữu lâu năm đều gọi ông ta là Chúc lão quỷ, là người chưa thấy Phật tổ chưa thắp hương …

Nhắc tới chuyện này mới nhớ, Tả Thiếu Dương giao Bi Vàng cho Hồi Hương:

– Cha, để về con kể được không, Chúc lão bá còn đang đợi con chuyện sửa nhà kho.

– Được, đi sớm về sớm.

Tả Thiếu Dương vừa bước ra khỏi cửa được chừng chục bược chân thì thấy một lão giả chắp tay sau lưng đang lững thững đi tới, chính là Chúc Dược Quỹ.

– Chúc lão bá.

Tả Thiếu Dương chạy tới:

– Nhà cháu có chút chuyện nên kẹt không tới được, làm phiền lão bá rồi.

– Ừm, ta đợi lâu không thấy cậu tới cho nên bảo hỏa kế đi xem sao, biết hết chuyện rồi. Tam nha đầu đối xử với ngươi không tệ, ngay cả của hồi môn cũng lấy ra giúp ngươi, sau này liệu mà đối xử với nó.

Chúc Dược Quỹ nói với giọng nghiêm khắc ít thấy:

– Của hồi môn? Tả Thiếu Dương lắp bắp, không phải là tiền tích góp của Tiểu Muội sao?

– Hừ, lão phu làm bạn với phu thê Tang gia, sao còn không hiểu cái tính rán sành ra mỡ của họ, Tam nha đầu có tích góp cả đời cũng không có nổi một phần mười số tiền này, cho nên hẳn là của hồi môn của nó rồi. Về nhà không biết nó sẽ bị phu thê nhà đó ăn chửi thế nào đây.

Của hồi môn của Tiểu Muội thật sao? Tả Thiếu Dương cứ ngỡ nghe nhầm, ân tình này của nàng quá lớn rồi, lớn quá mức y có thể tiếp nhận, lớn quá mức y có thể đáp lại nàng, chợt nghe Chúc Dược Quỹ nói nàng về nhà bị chửi mắng, cuống lên:

– Chúc lão bá, mời vào nhà ngồi uống nước, ta chạy tới quán trà một chuyến.

Chúc Dược Quỹ đưa tay giữ y lại, gật đầu hài lòng:

– Bây giờ cậu tới đó cho thêm loạn à? Yên tâm đi, lão phu nhìn nha đầu đó lớn lên, rất vừa mắt nó, sẽ tới nói chuyện với Lão Tang.

Tả Thiếu Dương mới hơi yên lòng được một chút, quả thực y không nên tới Tang gia vào lúc này, chắp tay nói:

– Đa tạ lão bá.

– Hà hà, lần trước Tam nha đầu bị ốm, ngươi cầm chuông đi qua đi lại quán trà nửa ngày trời, bây giờ lại nóng lòng như thế, xem ra là đứa có tình có nghĩa. Trai tài gái sắc, xứng đôi lắm, lão phu đợi uống rượu hỉ đấy, xem như là kết cục tốt đẹp rồi.

Chúc Dược Quỹ vuốt râu cười vui vẻ:

Tả Thiếu Dương lúng túng không biết trả lời thế nào rồi sau này phải đối diện với Tiểu Muội ra làm sao?

May mà Chúc Dược Quỹ chỉ nói tới là dừng, chuyển sang chuyện khác:

– Nói thật ngươi đừng giận, lão phu thấy Quý Chi Đường không nên kinh doanh nữa, với y thuật của cha ngươi, mở hiệu thuốc không ăn thua, chẳng bằng đóng cửa dưỡng lão. Ngươi yên tiên tới dược hành của ta làm sư phó chế thuốc cũng đủ tiền cả nhà ngươi sống không tệ rồi.

Không hổ danh Chúc lão quỷ, rất biết tận dụng thời cơ, vừa nói mấy câu tình cảm, thoáng cái nhắc tới chuyện kinh doanh là khác ngay, nếu mình chỉ biết chế thuốc thì có lẽ nghe ông ta luôn rồi, có điều Chúc Dược Quỹ tuy tinh minh, nhưng là người thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, Tả Thiếu Dương càng thêm thiện cảm, quan hệ với những người thế này nhẹ nhàng hơn, thông thường không cần lo bị người ta tính kế.

– Chúc lão bá, chuyện đó tạm nói sau, chúng ta đi chứ?

– Không vội, lão phu về dược hành bảo đám hỏa kế thu dọn kho, chưa xong ngay được, trước tiên vào cùng cha ngươi ký khế ước đã.

Nói rồi Chúc Dược Quỹ bước vào Quý Chi Đường, chắp tay nói:

– Tả lang trung, lâu rồi không gặp.

Tả Quý đứng dậy đi tới:

– Chúc lão chưởng quầy, mau mau mời ngồi.

Quý Chi Đường một gian ba phòng, chính đường khám bệnh, phòng bên để ở và đặt thuốc, không có nơi chuyên môn tiếp khách, nên chính sảnh là chỗ tiếp khách luôn. Hồi Hương vội bê một cái ghế tới, đặt ở bàn khám bệnh, Hầu Phổ đã về nha môn.

Chúc Dược Quỹ mỉm cười nói:

– Lệnh lang hẳn đã nói với huynh rồi, Hằng Xương dược hành của lão phu muốn ký hiệp ước ủy thác bào chế thuốc, đây là giấy tờ, nếu huynh thấy không có vấn đề gì thì chúng ta lập tự ký giấy.

Tả Quý nhận lấy tờ giấy còn hơi ngỡ ngàng, thì ra tất cả mọi thứ là thật, tuy đọc nội dung thỏa thuận trong đó, nhưng đầu óc lại chẳng nghĩ được gì:

– Trung Nhi, ý con ra sao?

Nội dung trong giấy trừ vấn đề tiền bạc như đã thỏa thuận, có có số lượng thuốc bào chế trong thời gian quy định, tổng cộng năm loại thuốc, thời gian là tất nhiên tính theo phương pháp bào chế của Hằng Xương dược hành, cách thức hiện đại của Tả Thiếu Dương nếu đầy đủ dụng cụ sẽ nhanh hơn, có điều với công cụ thời này rườm ra hơn không ít, may tốn thời gian ở việc ngâm và đun, không cần tốn công sức để ý, cho nên thế cũng tốt, Tả Thiếu Dương không có ý kiến gì.

Hai bên cùng khởi thảo văn khế, thương thảo thêm một vài nội dung, sau đó xác nhận, ký tên đóng dấu, mỗi bên giữ một bản.

Chúc Dược Quỹ lại nói:

– Bỉ hành còn mời lệnh lang giúp tu sửa nhà kho, chuyện này khả năng vất vả lệnh lang rồi. Nếu trong thời gian tu sửa không hoàn thành lượng bào chế, vậy cũng tùy duyên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện