Ngày thứ ba, hội triều xong.
Thấy hai người, Ngọc Chân và Lý Nghi chỉ thản nhiên cười, Tiêu Duệ cúi người thi lễ:
- Gặp qua hai vị đại nhân.
- Chúc mừng Trạng Nguyên công, tên đề bảng vàng lại động phòng hoa chúc, thật sự làm người ta cực kỳ hâm mộ…
- Hai vị đại nhân đây là…
- Trạng Nguyên công tài trí hơn người bụng đầy kinh luân, nhất định có thể phân ưu với hoàng thượng, giờ phút này, chắc chắn hoàng thượng đang khẩn thiết chờ đợi Trạng nguyên công yết kiến trong ngự thư phòng.
Nói xong, Hạ Tri Chương kéo vạt áo Vương Duy, hai người cổ quái liếc nhau, vội vàng rời đi.
Tiêu Duệ vừa động trong lòng.
Vào ngự thư phòng, Tiêu Duệ lắp bắp kinh hãi, hóa ra trong ngự thư phòng, chẳng những Lý Long Cơ đang ngồi trên chỗ cao của hắn, còn có Võ Huệ Phi cùng vài phi tử chia nhau ngồi hai bên. Ngọc Chân chậm rãi đi đến một bên ngồi xuống, Tiêu Duệ và Lý Nghi thì dắt nhau quỳ rạp xuống đất, cùng nhau bái nói:
- Tiêu Duệ (dân nữ) bái kiến phụ hoàng (hoàng thượng) và các vị mẫu phi nương nương!
Lý Long Cơ cười ha ha liếc qua hai người:
- Bình thân ban ghế ngồi. Các con tân hôn mừng rỡ, trẫm ban thưởng các con một đôi ngọc như ý, hy vọng các con sớm sinh một cháu ngoại trai cho trẫm.
Võ Huệ Phi đứng dậy dắt tay Lý Nghi, cùng vài vị hoàng phi vây quanh Lý Nghi, nhỏ giọng hỏi han này nọ lung tung. Tiêu Duệ thoáng nhìn Lý Nghi gò má ngày càng đỏ, chỉ biết đám quý nhân trong cung đã hỏi một số vấn đề xấu hổ.
Lý Long Cơ cũng ngồi bàng quan ở chỗ kia mỉm cười, đột nhiên hắn ho khan một tiếng, cất cao giọng nói:
- Tiêu Duệ. Thứ Sử Sa Châu dâng cho trẫm một bản kỳ văn thiên nam nữ hành hoan hiếm có, có thể nói là như châu tựa ngọc. Chỉ tiếc bản này xuất phát từ tiền triều, niên đại đã rất lâu nhiều chữ không nhận rõ được ---- trẫm biết ngươi bụng đầy kinh luân, đọc qua rất nhiều, ngươi kiểm tra chỗ thiếu hụt tu bổ rồi giảng giải lại cho trẫm một phần.
Nam nữ hành hoan kỳ văn? Tim Tiêu Duệ nhảy dựng lên, thầm nghĩ Đại Đường cởi mở quả nhiên là danh bất hư truyền. Bậc đề tài nhục dục trần trụi này có thể công nhiên truyền ra từ miệng hoàng đế. Nghe được lời ấy của Lý Long Cơ, Võ Huệ Phi chúng nữ rốt cuộc buông tha Lý Nghi, đều trở lại chỗ ngồi của mình, tập trung tinh thần nhìn Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ tiếp nhận cuốn sách bọc vải cổ xưa từ trong tay Lý Long Cơ, đặt lên bàn đánh ra, vừa cẩn thận phân biệt mấy hàng chữ, trong đầu chấn động ầm ầm: đây không phải là “thiên địa âm dương giao hoan đại nhạc phú” mà tính học giả hiện đại tôn làm kinh điển sao? Nghe nói phú này là do em trai của nhà thơ người Đường Bạch Cư Dị là Bạch Hành Giản làm, nhưng lại có học giả không đồng ý với ý kiến này, cho rằng phú này xuất phát từ tay nhiều người, hơn nữa thời gian sáng tác cũng là đầu thời Đường thậm chí sớm hơn, mà không phải giữa thời Đường.
Trùng hợp chính là, năm đó khi Tiêu Duệ sưu tầm một quyển sách rượu cổ trong lúc vô ý tìm được một quyển ấn bản thời kỳ quốc dân từ trong tay một người bán hàng rong. Nguyên bản nghe nói xuất phát từ Tàng Kinh Động Cao Phỉ Quật Đôn Hoàng, năm 1908 do Hán học giả người Pháp Pelliot lén mua về xuất cảnh tới Pari nước Pháp.
Bởi vì thiên phú này đề cấp tới “nhục dục nam nữ”, vả lại văn chương bay bổng, Tiêu Duệ lại khá hiếu kỳ, khi nhàn hạ cũng thường xuyên đọc, thậm chí còn ngâm nga rất nhiều câu nói trong chương tiết và đoạn, cho nên hắn ấn tượng rất sâu, chỉ nhìn thấy mấy hàng chữ là hiểu được thứ này tất nhiên là “thiên địa âm dương giao hoan đại nhạc phú” kia.
Bởi vậy, phú này chắc chắn không phải Bạch Hành Giản làm, Tiêu Duệ nói thầm trong lòng, nhưng hắn lập tức có chút mặt đỏ tai hồng, lập tức tỉnh ngộ lại, vì cái gì Hạ Tri Chương vừa rồi lại lung ta lung túng cổ quái như vậy: hoàng đế này lại muốn Vương Duy và Hạ Tri Chương hai đại danh sĩ đương triều giảng giải bản nam nữ hành hoan văn phú không đầy đủ này như hòa thượng giảng kinh. Không nói Vương Duy và Hạ Tri Chương không thể phục hồi toàn bộ chỗ văn tự thiếu hụt như cũ, cho dù có thể, hai người này như nào chịu làm loại chuyện trí thức quét rác như vậy?
Bởi vì vậy, hai người mới luôn xin lỗi, xưng là mình tài sơ học thiển, nói Lý Long Cơ mời người tài khác.
Lý Long Cơ chờ mong nhìn Tiêu Duệ, thấy hắn đầu tiên là cả kinh, sau đó lại thở dài lắc đầu, liền biết hắn có thể giải, không khỏi vui mừng quá đỗi:
- Tiêu Duệ, nếu ngươi có thể giải, không ngại mau mau giảng giải cho trẫm và các vị ái phi nghe một chút…
Tiêu Duệ cười khổ trong lòng một tiếng, bổ sung toàn bộ thiên phú văn này cũng không phải việc gì khó, hắn tuy rằng cũng không thể ngâm nga toàn văn, nhưng bằng vào trí nhớ, bổ sung đầy đủ chỗ văn tự thiếu hụt trong phú này còn không có vấn đề gì. hơn nữa, phú này đơn giản là trình bày chỗ trọng yếu nam nữ hành hoan, đang lúc hành hoan, cùng với nhiều kỹ xảo sinh hoạt vợ chồng, Tiêu Duệ xem một chút là có thể “phiên dịch” ra nguyên văn.
Nhưng ---- muốn hắn chậm rãi mà nói loại “giao lưu” nam nữ trước mặt hoàng đế nhất là còn có rất nhiều hoàng phi, tuy rằng hắn là một kẻ xuyên qua đến từ xã hội hiện đại cũng không tránh khỏi có chút do dự. Thấy mặt hắn lộ vẻ khó khăn và xấu hổ, Võ Huệ Phi thản nhiên cười:
- Ngươi đứa nhỏ này, chúng ta đều là trưởng bối của ngươi, ngươi còn sợ gì xấu hổ gì? Còn nữa, nam nữ hành hoan chính là nhân luân đại sự, có cái gì mà nhăn nhăn nhó nhó.
Lý Long Cơ cao giọng cười:
- Không ngại, không ngại, Tiêu Duệ ngươi cứ nói đi, mặc kệ nói đúng hay sai, trẫm đều thứ ngươi vô tội.
Tiêu Duệ thở phào một cái, đem ánh mặt đặt trên cuốn sách, bắt đầu chậm rãi đọc.
Tiêu Duệ đọc một lần từ đầu đến cuối, đồng thời xen vào suy nghĩ của mình. Ngẩng đầu, hắn nhìn vẻ mặt chờ mong của Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi chúng nữ, không khỏi vẫn có chút do dự.
Võ Huệ Phi nhíu mày, Lý Nghi ngồi bên người hắn, vội vàng kéo vạt áo hắn, dịu dàng nói:
- Tiêu lang, không phải phụ hoàng đã nói sao, giảng sai thì cũng không trách chàng…
Tiêu Duệ liếc Lý Nghi một cái, cười khổ nói:
- Nghi nhi, ta thật sự rất khó mở miệng ---- hoàng thượng, nương nương, phú văn này có chút dâm loạn, nếu như Tiêu Duệ có chỗ thất kính, mong rằng hoàng thượng và nương nương thứ tội.
Lý Long Cơ lơ đễnh khoát tay áo:
- Không ngại, trong ngự thư phòng hôm nay không có người ngoài, ngươi cứ lớn mật nói đi.
- Sinh mệnh là thứ quý giá nhất của con người, nhục dục lại lại nhu cầu sinh tồn của con người. Căn bản bảo trì sinh mệnh là cơm áo, còn có công danh lợi lộc và hi vọng, nhưng hi vọng so với chuyện vợ chồng hành hoan khoái hoạt, thì có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Tiêu Duệ nói tới đây, Lý Nghi bên cạnh lập tức nhớ tới cảnh ba người điên cuồng hành hoan đêm động phòng hoa chúc, sắc mặt không khỏi đỏ lên, xấu hổ mà cúi đầu thấp xuống.
- Xuân về khắp nơi, vạn vật sống lại, nữ tử lúc này, nếu thấy chim én động dục giao phối, sẽ cảm thấy xuân tâm nảy mầm, nhớ đến tình lang của mình, bởi vậy vẻ u sầu sẽ kéo dài, đủ loại tương tư. Sau đó liền hỏi mai mối tốt, cầu duyên tốt, đi lục lễ, sau đó đủ yến hội lớn, cưới vợ vào cửa, cùng uống rượu giao bôi.
- Cùng vào động phòng dưới ánh nến đỏ, sau đó cởi áo nơi dây lưng, chuẩn bị giao hợp. Lúc này, hai bên đều có một loại xúc động khó có thể ức chế, hình ảnh phượng giao nhạn hoan xuất hiện trong đầu bọn họ, nhu tình ám muội của bọn họ thông suốt, ngầm hiểu lẫn nhau… Tiếng động phóng túng, mỗi lần nghe thấy hơi thở ngắn; nâng chân lung lay, cảm giác làn gió thơm. Nhưng càng phóng túng bừa bãi trên gối, dùng thuật trong phòng hành cửu thiển nhất thâm …
- Có khi ở lầu cao đêm trăng, có khi ở bên cạnh cửa sổ, hai người ôm dựa sát vào nhau, cùng đọc “trải qua”, cùng tập thuật trong phòng…
Tiêu Duệ nói nới đây, nghe những tĩnh ngữ trần trụi này, không chỉ Lý Nghi, cho dù là các hoàng phi sớm có tư tưởng mở lòng, mặt mũi người nào cũng đỏ thẫm. Nhưng đỏ mặt thì đỏ mặt, các nàng nghe một chữ cũng không bỏ, bởi vì Tiêu Duệ nói rất nhiều kỹ xảo phòng the của chuyện nam nữ hành hoan, thí dụ như cái gì hành cửu thiển nhất thâm, vân vân.
Lý Nghi nằm mơ cũng không ngờ cái gọi là phú văn này lại “khó nghe” như thế. Nàng vừa xấu hổ đỏ mặt cúi đầu ngồi yên lặng, vừa lắng nghe miêu tả cảnh hành hoan lưu loát kia, không khỏi phát run trong lòng toàn thân nóng lên, xuân tâm trong bụng bắt đầu khởi động, chỗ kín rõ ràng có vài phần cảm giác ướt át.
Tiêu Duệ nắm tay Lý Nghi thật chặt, vội vàng trình bày xong vài câu cuối cùng, cúi đầu không nói.
Lý Long Cơ im lặng thật lâu, sau đó mới chậm rãi bõ bàn tán dương:
- Quả nhiên là kỳ văn nam nữ hành hoan. Tiêu Duệ, trẫm thật không ngờ ngươi lại tinh thông yếu quyết nam nữ hành hoan như thế…
Tiêu Duệ vừa nghe, thầm nghĩ điều này không phải vô nghĩa sao? Hắn vội vàng đứng dậy khom người nói:
- Hoàng thượng, không phải Tiêu Duệ tinh thông ---- tinh thông thứ này, mà những thứ này đều được ghi lại trong bài phú, Tiêu Duệ chẳng qua là lệ thuộc sách vở mà thôi.
Lý Long Cơ cười ha ha, Võ Huệ Phi chúng nữ che mặt cười trộm. Tiêu Duệ âm thầm trào phúng trong lòng một bên, mọi việc tốt quá hóa dở, chuyện này cởi mở quá mức cũng không phải chuyện tốt gì. Những vụ bê bối trong Đường triều được trình diễn nhiều lần, sợ là có quan hệ với việc này.
Lý Long Cơ nâng chén trà uống một ngụm nhỏ, chậm rãi nói:
- Tiêu Duệ, trẫm hỏi ngươi, ngươi nguyện ý ở lại kinh sư vào triều làm quan hay là ra địa phương bên ngoài? Nói xong, ánh mắt mang chút uy thế nghiêm nghị của Lý Long Cơ đặt trên người Tiêu Duệ, làm như muốn nhìn thấu toàn bộ nội tâm của hắn. Đáng tiếc, ở một kẻ xuyên qua đến từ một ngàn năm sau như Tiêu Duệ mà nói, Lý Long Cơ mới chân chính là người bị nhìn thấu. Lịch sử ghi lại, dã sử nghe thấy, hơn nữa qua tiếp xúc trực tiếp, Tiêu Duệ ngày càng hiểu biết vị hoàng đế Đại Đường phong lưu háo sắc tâm cơ thâm trầm này.
Lại dò xét… Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt bày ra một bộ kính cẩn, hắn không chút do dự nói:
- Hoàng thượng, Tiêu Duệ nguyện ý ở lại kinh sư bất cứ lúc nào cũng đợi hoàng thượng truyền gặp!
Ngọc Chân kinh ngạc liếc qua Tiêu Duệ, thầm nghĩ tiểu oan gia này như nào lại nghĩ một đằng nói một nẻo, không phải ngươi không thể không ra ngoài sao?
Thấy hai người, Ngọc Chân và Lý Nghi chỉ thản nhiên cười, Tiêu Duệ cúi người thi lễ:
- Gặp qua hai vị đại nhân.
- Chúc mừng Trạng Nguyên công, tên đề bảng vàng lại động phòng hoa chúc, thật sự làm người ta cực kỳ hâm mộ…
- Hai vị đại nhân đây là…
- Trạng Nguyên công tài trí hơn người bụng đầy kinh luân, nhất định có thể phân ưu với hoàng thượng, giờ phút này, chắc chắn hoàng thượng đang khẩn thiết chờ đợi Trạng nguyên công yết kiến trong ngự thư phòng.
Nói xong, Hạ Tri Chương kéo vạt áo Vương Duy, hai người cổ quái liếc nhau, vội vàng rời đi.
Tiêu Duệ vừa động trong lòng.
Vào ngự thư phòng, Tiêu Duệ lắp bắp kinh hãi, hóa ra trong ngự thư phòng, chẳng những Lý Long Cơ đang ngồi trên chỗ cao của hắn, còn có Võ Huệ Phi cùng vài phi tử chia nhau ngồi hai bên. Ngọc Chân chậm rãi đi đến một bên ngồi xuống, Tiêu Duệ và Lý Nghi thì dắt nhau quỳ rạp xuống đất, cùng nhau bái nói:
- Tiêu Duệ (dân nữ) bái kiến phụ hoàng (hoàng thượng) và các vị mẫu phi nương nương!
Lý Long Cơ cười ha ha liếc qua hai người:
- Bình thân ban ghế ngồi. Các con tân hôn mừng rỡ, trẫm ban thưởng các con một đôi ngọc như ý, hy vọng các con sớm sinh một cháu ngoại trai cho trẫm.
Võ Huệ Phi đứng dậy dắt tay Lý Nghi, cùng vài vị hoàng phi vây quanh Lý Nghi, nhỏ giọng hỏi han này nọ lung tung. Tiêu Duệ thoáng nhìn Lý Nghi gò má ngày càng đỏ, chỉ biết đám quý nhân trong cung đã hỏi một số vấn đề xấu hổ.
Lý Long Cơ cũng ngồi bàng quan ở chỗ kia mỉm cười, đột nhiên hắn ho khan một tiếng, cất cao giọng nói:
- Tiêu Duệ. Thứ Sử Sa Châu dâng cho trẫm một bản kỳ văn thiên nam nữ hành hoan hiếm có, có thể nói là như châu tựa ngọc. Chỉ tiếc bản này xuất phát từ tiền triều, niên đại đã rất lâu nhiều chữ không nhận rõ được ---- trẫm biết ngươi bụng đầy kinh luân, đọc qua rất nhiều, ngươi kiểm tra chỗ thiếu hụt tu bổ rồi giảng giải lại cho trẫm một phần.
Nam nữ hành hoan kỳ văn? Tim Tiêu Duệ nhảy dựng lên, thầm nghĩ Đại Đường cởi mở quả nhiên là danh bất hư truyền. Bậc đề tài nhục dục trần trụi này có thể công nhiên truyền ra từ miệng hoàng đế. Nghe được lời ấy của Lý Long Cơ, Võ Huệ Phi chúng nữ rốt cuộc buông tha Lý Nghi, đều trở lại chỗ ngồi của mình, tập trung tinh thần nhìn Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ tiếp nhận cuốn sách bọc vải cổ xưa từ trong tay Lý Long Cơ, đặt lên bàn đánh ra, vừa cẩn thận phân biệt mấy hàng chữ, trong đầu chấn động ầm ầm: đây không phải là “thiên địa âm dương giao hoan đại nhạc phú” mà tính học giả hiện đại tôn làm kinh điển sao? Nghe nói phú này là do em trai của nhà thơ người Đường Bạch Cư Dị là Bạch Hành Giản làm, nhưng lại có học giả không đồng ý với ý kiến này, cho rằng phú này xuất phát từ tay nhiều người, hơn nữa thời gian sáng tác cũng là đầu thời Đường thậm chí sớm hơn, mà không phải giữa thời Đường.
Trùng hợp chính là, năm đó khi Tiêu Duệ sưu tầm một quyển sách rượu cổ trong lúc vô ý tìm được một quyển ấn bản thời kỳ quốc dân từ trong tay một người bán hàng rong. Nguyên bản nghe nói xuất phát từ Tàng Kinh Động Cao Phỉ Quật Đôn Hoàng, năm 1908 do Hán học giả người Pháp Pelliot lén mua về xuất cảnh tới Pari nước Pháp.
Bởi vì thiên phú này đề cấp tới “nhục dục nam nữ”, vả lại văn chương bay bổng, Tiêu Duệ lại khá hiếu kỳ, khi nhàn hạ cũng thường xuyên đọc, thậm chí còn ngâm nga rất nhiều câu nói trong chương tiết và đoạn, cho nên hắn ấn tượng rất sâu, chỉ nhìn thấy mấy hàng chữ là hiểu được thứ này tất nhiên là “thiên địa âm dương giao hoan đại nhạc phú” kia.
Bởi vậy, phú này chắc chắn không phải Bạch Hành Giản làm, Tiêu Duệ nói thầm trong lòng, nhưng hắn lập tức có chút mặt đỏ tai hồng, lập tức tỉnh ngộ lại, vì cái gì Hạ Tri Chương vừa rồi lại lung ta lung túng cổ quái như vậy: hoàng đế này lại muốn Vương Duy và Hạ Tri Chương hai đại danh sĩ đương triều giảng giải bản nam nữ hành hoan văn phú không đầy đủ này như hòa thượng giảng kinh. Không nói Vương Duy và Hạ Tri Chương không thể phục hồi toàn bộ chỗ văn tự thiếu hụt như cũ, cho dù có thể, hai người này như nào chịu làm loại chuyện trí thức quét rác như vậy?
Bởi vì vậy, hai người mới luôn xin lỗi, xưng là mình tài sơ học thiển, nói Lý Long Cơ mời người tài khác.
Lý Long Cơ chờ mong nhìn Tiêu Duệ, thấy hắn đầu tiên là cả kinh, sau đó lại thở dài lắc đầu, liền biết hắn có thể giải, không khỏi vui mừng quá đỗi:
- Tiêu Duệ, nếu ngươi có thể giải, không ngại mau mau giảng giải cho trẫm và các vị ái phi nghe một chút…
Tiêu Duệ cười khổ trong lòng một tiếng, bổ sung toàn bộ thiên phú văn này cũng không phải việc gì khó, hắn tuy rằng cũng không thể ngâm nga toàn văn, nhưng bằng vào trí nhớ, bổ sung đầy đủ chỗ văn tự thiếu hụt trong phú này còn không có vấn đề gì. hơn nữa, phú này đơn giản là trình bày chỗ trọng yếu nam nữ hành hoan, đang lúc hành hoan, cùng với nhiều kỹ xảo sinh hoạt vợ chồng, Tiêu Duệ xem một chút là có thể “phiên dịch” ra nguyên văn.
Nhưng ---- muốn hắn chậm rãi mà nói loại “giao lưu” nam nữ trước mặt hoàng đế nhất là còn có rất nhiều hoàng phi, tuy rằng hắn là một kẻ xuyên qua đến từ xã hội hiện đại cũng không tránh khỏi có chút do dự. Thấy mặt hắn lộ vẻ khó khăn và xấu hổ, Võ Huệ Phi thản nhiên cười:
- Ngươi đứa nhỏ này, chúng ta đều là trưởng bối của ngươi, ngươi còn sợ gì xấu hổ gì? Còn nữa, nam nữ hành hoan chính là nhân luân đại sự, có cái gì mà nhăn nhăn nhó nhó.
Lý Long Cơ cao giọng cười:
- Không ngại, không ngại, Tiêu Duệ ngươi cứ nói đi, mặc kệ nói đúng hay sai, trẫm đều thứ ngươi vô tội.
Tiêu Duệ thở phào một cái, đem ánh mặt đặt trên cuốn sách, bắt đầu chậm rãi đọc.
Tiêu Duệ đọc một lần từ đầu đến cuối, đồng thời xen vào suy nghĩ của mình. Ngẩng đầu, hắn nhìn vẻ mặt chờ mong của Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi chúng nữ, không khỏi vẫn có chút do dự.
Võ Huệ Phi nhíu mày, Lý Nghi ngồi bên người hắn, vội vàng kéo vạt áo hắn, dịu dàng nói:
- Tiêu lang, không phải phụ hoàng đã nói sao, giảng sai thì cũng không trách chàng…
Tiêu Duệ liếc Lý Nghi một cái, cười khổ nói:
- Nghi nhi, ta thật sự rất khó mở miệng ---- hoàng thượng, nương nương, phú văn này có chút dâm loạn, nếu như Tiêu Duệ có chỗ thất kính, mong rằng hoàng thượng và nương nương thứ tội.
Lý Long Cơ lơ đễnh khoát tay áo:
- Không ngại, trong ngự thư phòng hôm nay không có người ngoài, ngươi cứ lớn mật nói đi.
- Sinh mệnh là thứ quý giá nhất của con người, nhục dục lại lại nhu cầu sinh tồn của con người. Căn bản bảo trì sinh mệnh là cơm áo, còn có công danh lợi lộc và hi vọng, nhưng hi vọng so với chuyện vợ chồng hành hoan khoái hoạt, thì có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Tiêu Duệ nói tới đây, Lý Nghi bên cạnh lập tức nhớ tới cảnh ba người điên cuồng hành hoan đêm động phòng hoa chúc, sắc mặt không khỏi đỏ lên, xấu hổ mà cúi đầu thấp xuống.
- Xuân về khắp nơi, vạn vật sống lại, nữ tử lúc này, nếu thấy chim én động dục giao phối, sẽ cảm thấy xuân tâm nảy mầm, nhớ đến tình lang của mình, bởi vậy vẻ u sầu sẽ kéo dài, đủ loại tương tư. Sau đó liền hỏi mai mối tốt, cầu duyên tốt, đi lục lễ, sau đó đủ yến hội lớn, cưới vợ vào cửa, cùng uống rượu giao bôi.
- Cùng vào động phòng dưới ánh nến đỏ, sau đó cởi áo nơi dây lưng, chuẩn bị giao hợp. Lúc này, hai bên đều có một loại xúc động khó có thể ức chế, hình ảnh phượng giao nhạn hoan xuất hiện trong đầu bọn họ, nhu tình ám muội của bọn họ thông suốt, ngầm hiểu lẫn nhau… Tiếng động phóng túng, mỗi lần nghe thấy hơi thở ngắn; nâng chân lung lay, cảm giác làn gió thơm. Nhưng càng phóng túng bừa bãi trên gối, dùng thuật trong phòng hành cửu thiển nhất thâm …
- Có khi ở lầu cao đêm trăng, có khi ở bên cạnh cửa sổ, hai người ôm dựa sát vào nhau, cùng đọc “trải qua”, cùng tập thuật trong phòng…
Tiêu Duệ nói nới đây, nghe những tĩnh ngữ trần trụi này, không chỉ Lý Nghi, cho dù là các hoàng phi sớm có tư tưởng mở lòng, mặt mũi người nào cũng đỏ thẫm. Nhưng đỏ mặt thì đỏ mặt, các nàng nghe một chữ cũng không bỏ, bởi vì Tiêu Duệ nói rất nhiều kỹ xảo phòng the của chuyện nam nữ hành hoan, thí dụ như cái gì hành cửu thiển nhất thâm, vân vân.
Lý Nghi nằm mơ cũng không ngờ cái gọi là phú văn này lại “khó nghe” như thế. Nàng vừa xấu hổ đỏ mặt cúi đầu ngồi yên lặng, vừa lắng nghe miêu tả cảnh hành hoan lưu loát kia, không khỏi phát run trong lòng toàn thân nóng lên, xuân tâm trong bụng bắt đầu khởi động, chỗ kín rõ ràng có vài phần cảm giác ướt át.
Tiêu Duệ nắm tay Lý Nghi thật chặt, vội vàng trình bày xong vài câu cuối cùng, cúi đầu không nói.
Lý Long Cơ im lặng thật lâu, sau đó mới chậm rãi bõ bàn tán dương:
- Quả nhiên là kỳ văn nam nữ hành hoan. Tiêu Duệ, trẫm thật không ngờ ngươi lại tinh thông yếu quyết nam nữ hành hoan như thế…
Tiêu Duệ vừa nghe, thầm nghĩ điều này không phải vô nghĩa sao? Hắn vội vàng đứng dậy khom người nói:
- Hoàng thượng, không phải Tiêu Duệ tinh thông ---- tinh thông thứ này, mà những thứ này đều được ghi lại trong bài phú, Tiêu Duệ chẳng qua là lệ thuộc sách vở mà thôi.
Lý Long Cơ cười ha ha, Võ Huệ Phi chúng nữ che mặt cười trộm. Tiêu Duệ âm thầm trào phúng trong lòng một bên, mọi việc tốt quá hóa dở, chuyện này cởi mở quá mức cũng không phải chuyện tốt gì. Những vụ bê bối trong Đường triều được trình diễn nhiều lần, sợ là có quan hệ với việc này.
Lý Long Cơ nâng chén trà uống một ngụm nhỏ, chậm rãi nói:
- Tiêu Duệ, trẫm hỏi ngươi, ngươi nguyện ý ở lại kinh sư vào triều làm quan hay là ra địa phương bên ngoài? Nói xong, ánh mắt mang chút uy thế nghiêm nghị của Lý Long Cơ đặt trên người Tiêu Duệ, làm như muốn nhìn thấu toàn bộ nội tâm của hắn. Đáng tiếc, ở một kẻ xuyên qua đến từ một ngàn năm sau như Tiêu Duệ mà nói, Lý Long Cơ mới chân chính là người bị nhìn thấu. Lịch sử ghi lại, dã sử nghe thấy, hơn nữa qua tiếp xúc trực tiếp, Tiêu Duệ ngày càng hiểu biết vị hoàng đế Đại Đường phong lưu háo sắc tâm cơ thâm trầm này.
Lại dò xét… Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt bày ra một bộ kính cẩn, hắn không chút do dự nói:
- Hoàng thượng, Tiêu Duệ nguyện ý ở lại kinh sư bất cứ lúc nào cũng đợi hoàng thượng truyền gặp!
Ngọc Chân kinh ngạc liếc qua Tiêu Duệ, thầm nghĩ tiểu oan gia này như nào lại nghĩ một đằng nói một nẻo, không phải ngươi không thể không ra ngoài sao?
Danh sách chương