Lý Long Cơ nhìn Tiêu Duệ thật sâu, chậm rãi cười:

- Tiêu Duệ, trẫm cũng có ý giữ ngươi lại trong kinh sư… Nhưng là, cho dù là thiên tướng giáng xuống làm người, trước đó nhất định phải có một lần tôi luyện, ngươi muốn trở thành thần tử giường cột của Đại Đường, vẫn phải đi tới các địa phương lịch lãm vài năm.

Tiêu Duệ tuy rằng vui vẻ trong lòng, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ “tiếc nuối” vài phần. Thấy thần sắc Tiêu Duệ, Lý Long Cơ không khỏi lắc đầu mỉm cười:

- Quan ở kinh thành tự nhiên an nhàn, nhưng tuổi ngươi còn nhỏ, ra ngoài lịch lãm với ngươi mà nói có ích mà không có hại, khổ tâm của trẫm hy vọng ngươi có thể hiểu.

Tiêu Duệ im lặng quỳ rạp xuống đất, hô to một tiếng:

- Tiêu Duệ bái tạ hoàng ân mênh mông!

- Trẫm đồng ý thưởng hôn Hàm Nghi cho ngươi, cũng làm cho nàng chung một chồng với dân nữ, với ngươi mà nói, đây thật là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Lý Long Cơ ảm đạm cười, thanh âm đột nhiên trầm thấp:

- Sự kỳ vọng của trấm với ngươi rất nặng, hy vọng ngươi sau khi ra ngoài nửa thân trên là lòng của trẫm, nửa thân dưới là lê dân bách tính khó khăn, làm nhiều điều thiện… Nhiều nhất hai năm, trẫm sẽ lựa chọn đề bạt ngươi quay về cung ủy thác trọng trách!

Tiêu Duệ rùng mình trong lòng, quay đầu nghĩ nghĩ, cho tới bây giờ, có vẻ hoàng đế Đại Đường này đối với mình coi như không tồi, ít nhất có thể đồng ý gả Lý Nghi cho mình mà không để ý tông pháp hoàng tộc Đại Đường, phần ân sủng này coi như hiếm thấy. Lần này, hắn thành tâm thành ý bái lạy:

- Long ân của hoàng thượng, Tiêu Duệ vĩnh viễn không quên. Được hoàng thượng coi trọng, Tiêu Duệ tự nhiên ngừng vì Đại Đường cúc cung tận tụy liều chết không!

- Tốt, nói đúng. Lực Sĩ, truyền khẩu dụ của trẫm, phong Tiêu Duệ làm Triêu Nghị Lang, đồng thời làm cho Lại bộ để Tiêu Duệ làm Huyện lệnh Nhung Châu Kiếm Nam Đạo.

Lý Long Cơ khoát tay áo.

Cao Lực Sĩ lắp bắp kinh hãi, nhưng không nói gì thêm, nhanh chân khom người bước vào lĩnh chỉ.

Ra ngoài làm Huyện lệnh thật ra tầm thường, thông thường người đăng khoa thi đậu đều có thể được một chức quan chính thất phẩm hoặc là từ thất phẩm, bất kể quan ở kinh thành hay quan địa phương. Nhưng Triêu Nghị Lang là chính văn chức tán quan lục phẩm bậc cao, ra làm quan là có thể chính lục phẩm quan, phân công đặc biệt nhường này chỉ có thể dùng thân thích trực hệ của vua để hình dung; nhưng kế tiếp, Lý Long Cơ lại đưa Tiêu Duệ đến nơi hoang dã Nhung Châu ---- Cao Lực Sĩ càng nghĩ càng kỳ quái. Dựa vào thân phận “phò mã” và môn sinh thiên tử hiện giờ của Tiêu Duệ, Lý Long Cơ lại rất tin hắn, nếu ra ngoài làm Huyện lệnh lịch lãm, đại khái có thể chọn khu đông đúc và giàu có thí dụ như Giang Nam, cũng có thể như quan nội đạo gần đây. Như nào lại tự nhiên đẩy hắn tới Nhung Châu hoang vu biên giới gần như sung quân lưu đày?

Không chỉ Cao Lực Sĩ nghĩ mãi không rõ, cho dù là Ngọc Chân cũng chấn động. Nàng vừa muốn nói gì, lại nghe Võ Huệ Phi nhíu mày, dịu dàng nói:

- Hoàng thượng. Nhung Châu xa xôi hoang vắng, để cho Nghi nhi tới loại địa phương đó theo Tiêu Duệ, nô tì cảm thấy thực lo lắng trong lòng.

- Nếu lo lắng, Nghi nhi không phải có thể lưu lại kinh sư sao? Tiêu Duệ, gia quyến ngươi có thể lưu lại kinh…

Lý Long Cơ khoát tay áo.

Tiêu Duệ cả kinh, thầm nghĩ như vậy sao được, ta sở dĩ phải rời khỏi Trường An, mục đích chính là mang gia quyến đi, sao có thể ở lại kinh sư? Nếu như vậy mà nói, ta cần gì phải chạy ra ngoài làm quan? Lý Nghi biết tâm tư của Tiêu lang mình, kỳ thật, tân hôn đang tình nồng hết sức, nàng sao có thể nguyện ý ly biệt phu quân thân ái của mình. Nàng duyên dáng tiến lên quỳ xuống:

- Phụ hoàng, mẫu phi, con gái không sợ khổ, con gái nhất định đi nhậm chức cùng Tiêu lang, vợ chồng chúng con không …

Ngọc Chân cười khanh khách:

- Hoàng thượng, vợ chồng người ta tình thâm, hiện giờ lại là tân hôn, ngài lại muốn dùng gậy đánh uyên ương…

Lý Long Cơ cao giọng cười:

- Trẫm chuẩn. Nghi nhi, con tuy là công chúa Đại Đường, con gái trẫm, nhưng con đã là người có chồng, phụ hoàng…

Dừng lại một chút, Lý Long Cơ lại nói:

- Nhung Châu tuy rằng hoang dã nhưng cách Ích Châu không xa, Tiêu Duệ ngươi thu xếp nhà cửa tại Ích Châu đi.

Tiêu Duệ vội vàng dập đầu tạ ơn, nhìn tư thế hắn hơi có chút ý sợ Lý Long Cơ đổi ý. Người khác chưa chắc nhìn ra được, nhưng Ngọc Chân lại rõ ràng trong lòng, không khỏi thở dài trong lòng một tiếng, thầm nghĩ tiểu oan gia này ngày càng giảo hoạt, tâm cơ ngày càng sâu, không ngờ trước mặt hoàng đế chơi một chiêu lấy lui làm tiến, rõ ràng đạt được mục đích còn giả bộ chịu thiệt thòi, thật sự là ----

Trở lại Yên La Cốc, lúc này Tiêu Duệ mới chợt hiểu ra, hóa ra nơi gọi là Nhung Châu này là Nghi Tân đời sau. Ở thời thịnh Đường, Nhung Châu đương nhiên có thể coi là huyện quận xa xôi hoang dã, nơi này là địa phương tụ tập của người Miêu, người cùng với người Di, nghiêm khắc mà nói, đúng là nên thuộc về thẩm quyển của một huyện dưới cùng phía nam của Kiếm Nam Đạo Đại Đường. Nghi Tân là đất rượu đã có mấy ngàn năm lịch sử làm rượu, làm một người làm rượu và phẩm rượu đại sư, sự hiểu biết của Tiêu Duệ với Nghi Tân hơn rất nhiều so với Ích Châu.

Ngay khi Ngọc Chân và Lý Nghi đang cảm thấy buồn bực khó hiểu bởi Tiêu Duệ ra ngoài làm Huyện lệnh Nhung Châu, Tiêu Duệ cũng đang hào hứng bừng bừng nhớ tới những gì đọc được trong sách cổ, người vùng Nhung Châu giỏi làm rượu ngon.

Hôn lễ Dương Ngọc Hoàn đã qua, mọi người trong Dương gia tộc đều thiên ân vạn tạ những lễ vật mà Ngọc Chân ban cho, đáp lễ vợ chồng Tiêu Duệ, cáo từ quay về Lạc Dương hoặc là Ích Châu. Tiêu Duệ vốn muốn lưu Dương mẫu lại vài ngày, chờ lúc hắn đi Kiếm Nam Đạo nhậm chức thì đi chung, nhưng Dương mẫu lại vướng bận Dương tam tỷ ở lại Ích Châu chưa đến, vẫn cùng với Dương Quát và một số tộc nhân Dương gia cùng nhau khởi hành về Thục.

Cùng Tiêu Duệ ba miệng tiễn bước tộc nhân Dương gia, Tiêu Nguyệt cũng nhớ mong nhà ở Lạc Dương và trượng phu, cũng sốt ruột vội vã trở về. Tiêu Duệ vốn muốn hai vợ chồng Tiêu Nguyệt đến ở trong thành Trường An, nhưng Tiêu Nguyệt nhiều lần không muốn, Tiêu Duệ đành phải phái người đánh xe đưa Tiêu Nguyệt trở về Lạc Dương.

Sông Bá thành đông, đúng là địa điểm dạo chơi ngoài thành tốt khi mới hè. Một chiếc cầu gỗ dài mấy chục thước kéo dài qua hai bờ sông Bá, cây rừng tươi tốt hoa tươi nở rộ trên đê, những chiếc bóng chiếu tươi sáng giữa sông, khiến cho con sông trong vắt hòa hợp thành sắc thái cực kỳ lộng lẫy của lúc đầu hạ.

Tỷ đệ hai người rơi lệ mà chia tay, Tiêu Duệ đứng ở một bên cầu sông Bá du khách như dệt, mắt nhìn Tiêu Nguyệt ngồi xe ngựa hất bụi mà đi, đôi mắt đỏ lên, trong lòng thật sự không muốn.

Trong rừng hoa khắp nơi đều có thể thấy được các chàng trai cô gái dạo chơi ngoại thành, những cô gái thân khoác áo choàng khăn lụa hoa lệ nhiều màu bên mái tóc mai cài trâm hoa lá, hoa hồng trên mặt còn xinh đẹp hơn hoa tươi. Gió nhẹ thổi êm dịu, từng gợn sóng trên sông. Giữa những cô gái đó, vương tôn công tử áo bào hoa lệ tốp năm tốp ba, quần áo tươi sáng ngựa lớn mạnh mẽ tay cầm roi ngựa, nhìn quanh rực rỡ. Trừ những thứ đó ra, nói chung còn không biết là cậu ấm nhà ai, hô bằng gọi hữu, gọi tới ca cơ vũ nữ, đàn sáo múa đẹp bên cạnh cầu sông Bá, khiến cho du khách qua đường hoan hô tới tấp.

Đáng tiếc cảnh phồn thịnh ngoài thành Trường An này không khiến Tiêu Duệ cảm thấy một chút cảm giác vui sướng, ngược lại làm cho hắn càng thêm phiền muộn. Ngọc Hoàn một bên biết rõ tình cảm của ái lang mình với Tiêu Nguyệt, liền dịu dàng nói:

- Tiêu lang, tỷ tỷ tạm thời quay về Lạc Dương, chờ thêm vài năm, chúng ta trở về Trường An, sẽ đón tỷ tỷ và tỷ phu tới Trường An, từ nay về sau sẽ không tách xa nhau là được…

Lý Nghi cũng khuyên can vài câu, chỉ cảnh tượng náo nhiên bên bờ sông Bá, mỉm cười nói:

- Tử Trường, tỷ tỷ vội vã trở về Lạc Dương là vì đoàn tụ với tỷ phu, chàng cần gì phải thương cảm như vậy? Chàng xem phong cảnh bên bờ sông Bá tuyệt với như thế, ba người chúng ta nếu như đã ra khỏi thành, sao không mặc sức du lịch một phen?

Tiêu Duệ mỉm cười, vừa muốn đáp ứng Lý Nghi, đã thấy Lệnh Hồ Xung Vũ chạy đến như tên bắn, nháy mắt đi tới gần, xoay người xuống ngựa, khom người nói:

- Công tử, hoàng thượng có chỉ đến, Cao đại tướng quân đang chờ trong phủ!

- Đại tướng quân!

Tiêu Duệ vội vàng vào thành trở về Tiêu gia, thấy trong phòng khách đã có Cao Lực Sĩ có chút không kiên nhẫn đang ngồi uống chén trà nhỏ. Cũng khó trách Cao Lực Sĩ khó chịu như vậy, hắn đi theo Lý Long Cơ nhiều năm, nơi nơi tuyên chỉ, còn chưa từng có người nào làm cho hắn chờ lâu như thế. Nhưng Tiêu Duệ này có chút bất đồng, vừa là quý nhân lớn thân thuộc của vua, lại là tri kỷ nhỏ của mình, lúc này Cao Lực Sĩ mới nhẫn nại chờ, nếu là người khác, hắn sớm đã phất tay áo mà đi rồi.

- Trạng Nguyên công à, cái giá ngài thật sự là lớn!

Cao Lực Sĩ không khỏi bĩu môi.

- Thật có lỗi, Đại tướng quân, Tiêu Duệ tiễn gia tỷ ngoài thành, không biết Đại tướng quân quang lâm, thật sự là có lỗi!

Tiêu Duệ vội vàng cười làm lành, đối với đại thái giám quyền cao chức trọng không giống người thường này, hắn đã sớm hạ quyết tâm tuyệt đối không thể đắc tội.

- Mà thôi. Hoàng thượng có chỉ, Triêu Nghị Lang, Huyện lệnh Nhung Châu Tiêu Duệ tiếp chỉ!

Tiếng nói lanh lảnh eo éo của Cao Lực Sĩ lại vang lên lần nữa.

Tiêu Duệ ngẩn ra, lúc này mới tỉnh ngộ, hóa ra mình đã có chức quan, trong lòng hắn cười ha ha, quỳ rạp xuống đất, hô:

- Thần Tiêu Duệ tiếp chỉ!

Hóa ra, Lý Long Cơ phong Bì La Các làm Vân Nam Vương, Việt Quốc Công, mở phủ Nghi Đồng Tam Ti, cũng ban tên “Mông Quy Nghĩa”. Bì La Các sắp cử hành đại điển đăng vị, đặc biệt sai sứ thần tới khẩn cầu hoàng đế Đại Đường bệ hạ phái người tham gia xem lễ. Có lẽ là Lý Long Cơ nhất thời tâm huyết dâng trào, nhớ tới Tiêu Duệ sắp sửa đi Nhung Châu nhậm chức, đi Nam Chiếu Nhị Hải này cũng là tiện đường, liền cứng rắn ban cho hắn một ngự tứ kim bài khâm sai đại thần, đi Nam Chiếu xem lễ, sau đó quay về Nhung Châu nhậm chức.

Sau đó Tiêu Duệ mới hiểu được, Lý Long Cơ sao lại tâm huyết dâng trào nhất thời, rõ ràng chính là sớm mưu hoa đã lâu.

Tuy rằng Tiêu Duệ chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ chưa nhậm chức, nhưng hắn lại có nhiều thân phận trọng yếu. Ngự tứ kim bài trong người, môn sinh thiên tử, tân khoa Trạng Nguyên, tài tử tửu đồ, danh sĩ đại hiền, nghĩa tử Ngọc Chân ---- tùy tiện rút một thứ trong những thứ này ra, đều ghê gớm, làm cho Tiêu Duệ tới, coi như là cho Bì La Các đủ mặt mũi.

Tiêu Duệ trước khi ra ngoài làm Huyện lệnh lại trở thành khâm sai đi Nam Chiếu xem lễ, trong lúc nhất thời, điều này lại trở thành một tin tức lớn trong thành Trường An. Mà ở Tiêu gia, còn có tin tức ngầm truyền giữa đám hạ nhân: đó là Lệnh Hồ Xung Vũ, không ngờ cũng được một chức quan võ Nhân Dũng hiệu úy, chính cửu phẩm.

Tiêu Duệ không cần hỏi cũng biết là Lý Lâm Phủ làm. Đối với quan hệ giữa Lệnh Hồ Xung Vũ cùng Lý Lâm Phủ, hắn cũng rất tò mò nhưng cố nén không hỏi Lệnh Hồ Xung Vũ, nếu người ta không muốn nói, vậy chính là có lời khó nói. Trên thực tế, thời gian hắn ở chung với Lệnh Hồ Xung Vũ cũng không ngắn, cách làm người của hắn, Tiêu Duệ rất rõ ràng, nếu không phải có lời khó nói mà nói, Lệnh Hồ Xung Vũ tuyệt đối sẽ không giấu diếm hắn thời gian dài như vậy.

Lệnh Hồ Xung Vũ có thể xuất thân, Tiêu Duệ cũng cao hứng thay hắn, vỗ vai hắn cười nói:

- Hiện giờ Lệnh Hồ huynh có chức quan trong người…

Lời của hắn còn chưa nói xong đã bị Lệnh Hồ Xung Vũ đánh gãy:

- Công tử, Lệnh Hồ Xung Vũ cả đời này thề sống chết hai bên công tử, tuyệt không rời bỏ. Chức quan võ này, bất quá là vì để bảo hộ công tử đi Nam Chiếu…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện