Diệp Tiếu không ngờ Eaton lại to gan như thế, hắn dám ôm cậu vào ngực, một tay vòng quanh eo cậu, một tay đỡ gáy cậu, sau đấy cứ thế là hôn, khỏe tới nỗi cậu xài hết sức bú mẹ vẫn không phản kháng được, chỉ biết mở to hai mắt kêu ưm ưm ưm ~
Lúc chơi trò chơi Eaton quá vô dụng, giờ cuối cùng cũng tìm được chút thể diện, hắn chưa hôn bao giờ, cơ mà chưa ăn thịt heo lẽ nào còn chưa thấy heo chạy? Ma vật ở ma giới ôm ấp hôn hít đầy ra đấy, chỗ nào kín kín một tí có khi còn đè nhau ra ô ô a a, Eaton thấy nhiều, hiển nhiên là thực hành dễ như trở bàn tay, miệng dính miệng, xong rồi gặm gặm cắn cắn, tóm lại là sẽ không sai! Diệp Tiếu ngỡ môi mình như biến thành que kem, hết bị mút lại bị cắn, thỉnh thoảng còn bị liếm liếm mấy cái, quá kịch liệt, sắp hít thở không thông tới nơi rồi. Cậu vừa định hé miệng muốn chạy, đầu lưỡi Eaton đã thừa cơ len vào, khiến não cậu đặc như tương hồ. Người ngoài mà thấy thể nào cũng cảm khái hai người nồng nhiệt cho coi, coi cái tướng dán chặt vào nhau kìa, coi cái âm thanh kìa ~ Làm người ta ngượng quá đi à ~
Hai người ôm hôn hơn năm phút, từ thế đứng lúc đầu chuyển thành ngồi, Eaton kéo Diệp Tiếu ngồi xuống đùi mình, hai chân vòng quanh eo hắn.
Mặt Diệp Tiếu đỏ rực, hơi thở dồn dập, miệng kêu không ngừng nhưng giãy mãi chẳng được, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Thực ra nếu Diệp Tiếu chán ghét, cậu chỉ cần nhẫn tâm cắn một phát là được, thế mà hôn những năm phút rồi cậu lại chẳng có hành động gì…
Hai người cứ thế chùn chụt chùn chụt, tay Eaton đã từ eo vói vào áo Diệp Tiếu, mà Diệp Tiếu thì bị hôn mơ màng chẳng biết gì, mãi đến khi —-
“Cộc cộc cộc.”
“Xuống dưới đi.”
Mãi tới khi bọn họ xuống nơi, nhân viên công tác vào dọn dẹp….
Diệp Tiếu bị dọa sợ bay linh hồn. Giờ cậu mới tỉnh táo lại, nhận ra lúc đầu mình đứng, sau đó thành ngồi nghiêng trên đùi Eaton, cuối cùng thì đổi sang ngồi khóa chân trên người hắn luôn, hai người dính sát sàn sạt, đã thế, quần áo cậu còn xộc xà xộc xệch!
Không thể tệ hơn được nữa!
Hai tay đang vòng sau lưng Eaton của Diệp Tiếu dùng sức đập mấy cái, Eaton mới chịu lưu luyến buông lỏng tay, sao xuống nhanh vậy, chẳng đã nghiền tẹo nào.
Nghĩ thế, Eaton không khỏi liếm môi, tư vị ban nãy thiệt là tuyệt quá đi ~
Diệp Tiếu giận không có chỗ phát, rõ ràng cả hai cùng hôn, vì sao cậu áo quần xộc xệch, trong khi con rồng thối này lại vẫn áo mũ chỉnh tề!
Bên ngoài có không ít người nhìn bọn họ, nhân viên công tác cũng mặt đỏ tai hồng không dám nhìn thẳng hai người. Diệp Tiếu cảm thấy mất hết mặt mũi, bực mình bộp Eaton mấy phát, “Mau xuống đi!”
Eaton bị đánh cũng không đau lòng, hôm nay hắn đã có một bước đột phá mang tính lịch sử! Eaton vui đến nỗi quên hết phương hướng, bị đánh mà cứ phởn phơ dán vào người người ta.
Lúc xuống vòng quay khổng lồ Diệp Tiếu nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán, nhưng đầu cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, không nghe ra mọi người nói gì, vội vàng chỉnh sửa tóc tai quần áo xong là kéo Eaton chạy đi như bay, chỉ hy vọng không gặp người quen, nếu không mai này thật đúng là không còn mặt mũi đi gặp người ta.
Bảo tiêu kun: tôi đang nhìn nè ~
Thực ra số người vây xem họ cũng chỉ là một phần nhỏ đám đông thôi, chứ ban nãy vòng quay khổng lồ gặp trục trặc, có quá trời người tới đây nghe ngóng.
Diệp Tiếu và Eaton chạy trối chết, một phút sau, rốt cuộc hai người cũng tập hợp.
“Thầy ơi, miệng thầy sao thế, ăn gì mà sưng to quá vậy?” Hồ Đa Đa kì quái hỏi, “Đã thế mặt còn đỏ bừng nữa.”
Diệp Tiếu kinh hãi, vừa nãy cậu vội chỉnh tóc và quần áo, quên miệng, giờ mới nhận ra miệng sưng đau chết đi được.
Diệp Tiếu lấy mũ Eaton ra, quanh co, “Không có gì không có gì, vừa nãy vòng quay khổng lồ gặp trục trặc, thầy hơi khẩn trương nên vậy thôi, không có vấn đề gì.”
Đám yêu không nghĩ nhiều, nhoắng cái đã bâu lấy Eaton hỏi hắn ngồi vòng quay khổng lồ thế nào, có say không.
“Không say tí nào luôn ~” Eaton hớn hở như vừa gặp chuyện vui, “Đó là một nơi vô cùng tuyệt vời, về sau có cơ hội nhất định mọi người phải ngồi thử đi!”
Hồ Đa Đa và Kim Thụy cùng bĩu môi, hừ, không thấy con rồng thúi này gặp xui xẻo, tiếc ghê.
Diệp Tiếu hận nghiến răng nghiến lợi, nhất định cậu phải để con rồng này biết mặt!
Lúc chơi trò chơi Eaton quá vô dụng, giờ cuối cùng cũng tìm được chút thể diện, hắn chưa hôn bao giờ, cơ mà chưa ăn thịt heo lẽ nào còn chưa thấy heo chạy? Ma vật ở ma giới ôm ấp hôn hít đầy ra đấy, chỗ nào kín kín một tí có khi còn đè nhau ra ô ô a a, Eaton thấy nhiều, hiển nhiên là thực hành dễ như trở bàn tay, miệng dính miệng, xong rồi gặm gặm cắn cắn, tóm lại là sẽ không sai! Diệp Tiếu ngỡ môi mình như biến thành que kem, hết bị mút lại bị cắn, thỉnh thoảng còn bị liếm liếm mấy cái, quá kịch liệt, sắp hít thở không thông tới nơi rồi. Cậu vừa định hé miệng muốn chạy, đầu lưỡi Eaton đã thừa cơ len vào, khiến não cậu đặc như tương hồ. Người ngoài mà thấy thể nào cũng cảm khái hai người nồng nhiệt cho coi, coi cái tướng dán chặt vào nhau kìa, coi cái âm thanh kìa ~ Làm người ta ngượng quá đi à ~
Hai người ôm hôn hơn năm phút, từ thế đứng lúc đầu chuyển thành ngồi, Eaton kéo Diệp Tiếu ngồi xuống đùi mình, hai chân vòng quanh eo hắn.
Mặt Diệp Tiếu đỏ rực, hơi thở dồn dập, miệng kêu không ngừng nhưng giãy mãi chẳng được, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Thực ra nếu Diệp Tiếu chán ghét, cậu chỉ cần nhẫn tâm cắn một phát là được, thế mà hôn những năm phút rồi cậu lại chẳng có hành động gì…
Hai người cứ thế chùn chụt chùn chụt, tay Eaton đã từ eo vói vào áo Diệp Tiếu, mà Diệp Tiếu thì bị hôn mơ màng chẳng biết gì, mãi đến khi —-
“Cộc cộc cộc.”
“Xuống dưới đi.”
Mãi tới khi bọn họ xuống nơi, nhân viên công tác vào dọn dẹp….
Diệp Tiếu bị dọa sợ bay linh hồn. Giờ cậu mới tỉnh táo lại, nhận ra lúc đầu mình đứng, sau đó thành ngồi nghiêng trên đùi Eaton, cuối cùng thì đổi sang ngồi khóa chân trên người hắn luôn, hai người dính sát sàn sạt, đã thế, quần áo cậu còn xộc xà xộc xệch!
Không thể tệ hơn được nữa!
Hai tay đang vòng sau lưng Eaton của Diệp Tiếu dùng sức đập mấy cái, Eaton mới chịu lưu luyến buông lỏng tay, sao xuống nhanh vậy, chẳng đã nghiền tẹo nào.
Nghĩ thế, Eaton không khỏi liếm môi, tư vị ban nãy thiệt là tuyệt quá đi ~
Diệp Tiếu giận không có chỗ phát, rõ ràng cả hai cùng hôn, vì sao cậu áo quần xộc xệch, trong khi con rồng thối này lại vẫn áo mũ chỉnh tề!
Bên ngoài có không ít người nhìn bọn họ, nhân viên công tác cũng mặt đỏ tai hồng không dám nhìn thẳng hai người. Diệp Tiếu cảm thấy mất hết mặt mũi, bực mình bộp Eaton mấy phát, “Mau xuống đi!”
Eaton bị đánh cũng không đau lòng, hôm nay hắn đã có một bước đột phá mang tính lịch sử! Eaton vui đến nỗi quên hết phương hướng, bị đánh mà cứ phởn phơ dán vào người người ta.
Lúc xuống vòng quay khổng lồ Diệp Tiếu nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán, nhưng đầu cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, không nghe ra mọi người nói gì, vội vàng chỉnh sửa tóc tai quần áo xong là kéo Eaton chạy đi như bay, chỉ hy vọng không gặp người quen, nếu không mai này thật đúng là không còn mặt mũi đi gặp người ta.
Bảo tiêu kun: tôi đang nhìn nè ~
Thực ra số người vây xem họ cũng chỉ là một phần nhỏ đám đông thôi, chứ ban nãy vòng quay khổng lồ gặp trục trặc, có quá trời người tới đây nghe ngóng.
Diệp Tiếu và Eaton chạy trối chết, một phút sau, rốt cuộc hai người cũng tập hợp.
“Thầy ơi, miệng thầy sao thế, ăn gì mà sưng to quá vậy?” Hồ Đa Đa kì quái hỏi, “Đã thế mặt còn đỏ bừng nữa.”
Diệp Tiếu kinh hãi, vừa nãy cậu vội chỉnh tóc và quần áo, quên miệng, giờ mới nhận ra miệng sưng đau chết đi được.
Diệp Tiếu lấy mũ Eaton ra, quanh co, “Không có gì không có gì, vừa nãy vòng quay khổng lồ gặp trục trặc, thầy hơi khẩn trương nên vậy thôi, không có vấn đề gì.”
Đám yêu không nghĩ nhiều, nhoắng cái đã bâu lấy Eaton hỏi hắn ngồi vòng quay khổng lồ thế nào, có say không.
“Không say tí nào luôn ~” Eaton hớn hở như vừa gặp chuyện vui, “Đó là một nơi vô cùng tuyệt vời, về sau có cơ hội nhất định mọi người phải ngồi thử đi!”
Hồ Đa Đa và Kim Thụy cùng bĩu môi, hừ, không thấy con rồng thúi này gặp xui xẻo, tiếc ghê.
Diệp Tiếu hận nghiến răng nghiến lợi, nhất định cậu phải để con rồng này biết mặt!
Danh sách chương