Hàn Tri Phản nghe cô đáp lại thì bật cười, hắn quay người đi tới trước mặt cô, cười cười nhìn chằm chằm cô một lúc, hắn hơi khom người sát vào mặt cô: "Cô tưởng cô muốn thì sẽ được sao?"
Nói xong, ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh buốt, giọng điệu cũng vô tình, hung tợn: "Tôi nói cho cô biết, cô muốn, chứ tôi không muốn, đêm nay tôi không có hứng, dù cô có lột sạch đứng trước mặt tôi, chưa chắc tôi đã thèm nhìn tới."
Nói xong, Hàn Tri Phản đứng thẳng người, không dừng lại lâu hơn mà quay người đi về phía xe.
Trình Vị Vãn vô thức đưa tay ra kéo cánh tay hắn.
Cô không đủ sức ngăn bước chân của hắn, hắn giơ tay hất mạnh tay cô ra.
Sức của hắn rất mạnh, Trình Vị Vãn bị hất lùi về sau mấy bước, ngã ngồi dưới đất.
Nghe thấy tiếng động, Hàn Tri Phản cũng không buồn quay đầu lại nhìn mà mở cửa xe, ngồi vào, sau đó ra lệnh cho tài xế: "Lái xe."
Tài xế vội vàng giẫm chân ga, hắn nhìn Trình Vị Vãn khó nhọc đứng lên qua kính chiếu hậu, vừa đánh tay lái vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, sắc mặt Hàn Tri Phản như đóng thành băng, lạnh lùng đáng sợ.
Hắn tựa lưng vào ghế, khóe môi căng cứng, cứ duy trì một tư thế không nhúc nhích.
Hắn không nói câu nào, người khác càng không dám lên tiếng, nên trong xe áp lực đến cực hạn.
Thấy sắp tới biệt thự, mọi người nhủ thầm rốt cuộc cũng được giải thoát rồi, quản gia ngồi bên cạnh tài xế lại bỗng nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy ngồi cạnh đèn đường trước cửa biệt thự.
Đó không phải là Trình tiểu thư bị Hàn tiên sinh đẩy ngã ở bệnh viện đó sao? Sao cô ấy lại đến biệt thự nhanh hơn cả họ?
Trong lúc quản gia còn trầm tư, Trình Vị Vãn nghe tiếng xe thì ngẩng đầu nhìn theo hướng xe đang tới.
Thấy đúng là xe Hàn Tri Phản, Trình Vị Vãn lập tức đứng dậy đi tới cửa bệnh viện.
Đang tính quẹo vào, chuẩn bị dừng lại ở garage trong biệt thự, xe bỗng dưng ngừng lại.
Lái xe và quản gia liếc mắt nhìn nhau, quản gia bèn can đảm nói: "Hàn tiên sinh, Trình tiểu thư chặn trước cửa, xe không vào được trong..."
Hàn Tri Phản không nói gì mà hơi nghiêng đầu nhìn qua cửa kính, thấy Trình Vị Vãn đang đứng phía trước.
Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
So với áp lực lúc đi trên đường, bây giờ không khí còn nặng nề đến kinh người.
Nhưng mà chỉ mới được hai phút, người trong xe đã không chịu nổi, quản gia giật giật môi định lên tiếng nhắc nhở Hàn Tri Phản, Hàn Tri Phản đang nhìn chằm chằm về phía trước bỗng thu tầm mắt, thờ ơ nói:" Hai người xuống xe trước đi."
Nghe hắn nói vậy, mọi người như được đại xá, vội vàng xuống xe.
Trong xe chỉ còn một mình Hàn Tri Phản, hắn ngồi một lúc mới đẩy cửa xe đi xuống.
Lúc đi qua đầu xe, Hàn Tri Phản ném lại cho Trình Vị Vãn đang chắn phía trước một câu "lên xe", rồi mở cửa ghế lái, ngồi vào.
Trình Vị Vãn cũng lên xe, còn chưa ngồi ổn định, Hàn Tri Phản đã quay tay lái, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Sau khi đi được một khoảng cách khá xa, Trình Vị Vãn mới nhận ra Hàn Tri Phản đang tính đi đâu.
Nói xong, ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh buốt, giọng điệu cũng vô tình, hung tợn: "Tôi nói cho cô biết, cô muốn, chứ tôi không muốn, đêm nay tôi không có hứng, dù cô có lột sạch đứng trước mặt tôi, chưa chắc tôi đã thèm nhìn tới."
Nói xong, Hàn Tri Phản đứng thẳng người, không dừng lại lâu hơn mà quay người đi về phía xe.
Trình Vị Vãn vô thức đưa tay ra kéo cánh tay hắn.
Cô không đủ sức ngăn bước chân của hắn, hắn giơ tay hất mạnh tay cô ra.
Sức của hắn rất mạnh, Trình Vị Vãn bị hất lùi về sau mấy bước, ngã ngồi dưới đất.
Nghe thấy tiếng động, Hàn Tri Phản cũng không buồn quay đầu lại nhìn mà mở cửa xe, ngồi vào, sau đó ra lệnh cho tài xế: "Lái xe."
Tài xế vội vàng giẫm chân ga, hắn nhìn Trình Vị Vãn khó nhọc đứng lên qua kính chiếu hậu, vừa đánh tay lái vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, sắc mặt Hàn Tri Phản như đóng thành băng, lạnh lùng đáng sợ.
Hắn tựa lưng vào ghế, khóe môi căng cứng, cứ duy trì một tư thế không nhúc nhích.
Hắn không nói câu nào, người khác càng không dám lên tiếng, nên trong xe áp lực đến cực hạn.
Thấy sắp tới biệt thự, mọi người nhủ thầm rốt cuộc cũng được giải thoát rồi, quản gia ngồi bên cạnh tài xế lại bỗng nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy ngồi cạnh đèn đường trước cửa biệt thự.
Đó không phải là Trình tiểu thư bị Hàn tiên sinh đẩy ngã ở bệnh viện đó sao? Sao cô ấy lại đến biệt thự nhanh hơn cả họ?
Trong lúc quản gia còn trầm tư, Trình Vị Vãn nghe tiếng xe thì ngẩng đầu nhìn theo hướng xe đang tới.
Thấy đúng là xe Hàn Tri Phản, Trình Vị Vãn lập tức đứng dậy đi tới cửa bệnh viện.
Đang tính quẹo vào, chuẩn bị dừng lại ở garage trong biệt thự, xe bỗng dưng ngừng lại.
Lái xe và quản gia liếc mắt nhìn nhau, quản gia bèn can đảm nói: "Hàn tiên sinh, Trình tiểu thư chặn trước cửa, xe không vào được trong..."
Hàn Tri Phản không nói gì mà hơi nghiêng đầu nhìn qua cửa kính, thấy Trình Vị Vãn đang đứng phía trước.
Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
So với áp lực lúc đi trên đường, bây giờ không khí còn nặng nề đến kinh người.
Nhưng mà chỉ mới được hai phút, người trong xe đã không chịu nổi, quản gia giật giật môi định lên tiếng nhắc nhở Hàn Tri Phản, Hàn Tri Phản đang nhìn chằm chằm về phía trước bỗng thu tầm mắt, thờ ơ nói:" Hai người xuống xe trước đi."
Nghe hắn nói vậy, mọi người như được đại xá, vội vàng xuống xe.
Trong xe chỉ còn một mình Hàn Tri Phản, hắn ngồi một lúc mới đẩy cửa xe đi xuống.
Lúc đi qua đầu xe, Hàn Tri Phản ném lại cho Trình Vị Vãn đang chắn phía trước một câu "lên xe", rồi mở cửa ghế lái, ngồi vào.
Trình Vị Vãn cũng lên xe, còn chưa ngồi ổn định, Hàn Tri Phản đã quay tay lái, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Sau khi đi được một khoảng cách khá xa, Trình Vị Vãn mới nhận ra Hàn Tri Phản đang tính đi đâu.
Danh sách chương